Chương 887: Hoang Thánh đế tử(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/06/2013
Thanh lão bằng hữu này mình đã dùng quen.
Tiếp theo là cướp đoạt tài sản của bốn người, phát hiện không uổng là chí tôn, tài sản béo bở hơn người thường.
Linh thạch thì một người đã có năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, linh thú cấp truyền thuyết mỗi người một trăm con.
Lục Nguyên một hơi hốt của được đến hai trăm vạn thượng phẩm linh thạch, bốn trăm linh thú cấp truyền thuyết. Bây giờ tổng tài sản của Lục Nguyên đã là hơn ba trăm vạn thượng phẩm linh thạch, năm trăm con linh thú cấp truyền thuyết, toàn thân cuồn cuộn nguyên khí, đã đến tình trạng dùng không cạn kiệt.
Lục Nguyên thấy vô cùng sung sướng!
Giết bốn chí tôn thái cổ văn minh cực kỳ kiêu ngạo, còn được nhiều tài nguyên, làm sao không thấy sướng chứ?
Tiếp tục lục chiến lợi phẩm nào, nếu bỏ lỡ thì đáng tiếc. Lục Nguyên lục tìm chiến lợi phẩm.
Hắn tìm chiến lợi phẩm phát hiện trong tài nguyên của Thất Hoang Tập mò ra một món tốt.
Si!
Một kiếm đạo văn tự tỏa ánh sáng bay lên trước mắt hắn, tỏa ra ánh sáng khiến người si mê.
Khi đánh chết thái cổ văn minh chí tôn không ngờ xuất hiện một kiếm đạo văn tự, thật là kỳ lạ, nhưng nghĩ đến bốn người Thất Hoang Tập từng đánh chết kiếm đạo chí tôn, cho nên cướp được một kiếm đạo văn tự không tính gì lạ. Kết quả Thất Hoang Tập bị mình giết chết, kiếm đạo văn tự tất nhiên rơi vào tay mình.
Chữ si hiện ra, Lục Nguyên cảm giác rất thân thiết.
Hướng đến ai si!
Trước kia trong năm kiếm đạo văn tự của Lục Nguyên thì chữ tiến giúp lớn nhất, chữ đốn là vì đợi chữ ngộ, ba chữ tuệ, tham, ma không giúp ích hắn quá nhiều, vì bản thân hắn một không tham, hai không liên quan đến ma, ba vốn không lấy trí mưu làm sở trường.
Nói đơn giản là ba chữ kia không hợp tính Lục Nguyên.
Còn chữ si thì rất hợp với Lục Nguyên.
Lục Nguyên vốn là người rất si.
Si kiếm, si rượu.
Cho nên chữ si vào tay, Lục Nguyên phát hiện một điều rằng có chữ si trợ giúp sau này mình muốn hiểu ra kiếm ý chắc chắn tốc độ sẽ rất nhanh, đương nhiên tửu lương chắc lớn hơn nữa, ngày tương lai không tệ đây.
Thật ra chữ si còn có một tác dụng nữa. Chữ si là một trong ba mươi hai nhị cấp văn tự do ban đầu văn tự chữ phong tách ra mà thành, tức là hắn có được cái thứ sáu trong ba mươi hai văn tự. Trong tay Kiếm Chi Tử e rằng cũng có không ít, nghe nói từ rất sớm gã đã có tám cái, bây giờ chắc hơn mười cái. Nếu có thể đánh bại Kiếm Chi Tử thì chắc hắn sẽ được hơn hai mươi cái trong ba mươi hai nhị cấp văn tự.
Lục Nguyên ở trong chiến lợi phẩm lại tìm thấy một số nữa, trong đó quái lạ nhất là một cây dù, trên dù thêu núi non nhưng hắn có làm thế nào cũng không mở được, thật là dù rất quái lạ, không biết bên trong có bí ẩn gì không.
Lục Nguyên bay thẳng hướng kiếm đạo thụ, nơi này cách kiếm đạo thụ không xa, rất nhanh hắn trở lại chỗ ở bắt đầu tham ngộ chữ si này.
Nghiên cứu chữ ngộ một đêm, ngày thứ hai mặt trời dâng lên, Lục Nguyên cảm giác đêm này nghiên cứ khiến kiếm thuật của hắn lại có tăng tiến hơn.
Chính lúc này, Lục Nguyên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Đây là lực lượng hồng hoang vượt xa đám Thất Hoang Tập nhiều. Khoảnh khắc mặt trời dâng lên nó ập hắn, lực lượng này to lớn thật là khó tưởng tượng, thật là như một hồng hoang mặt trời đánh vào vậy. Lục Nguyên cảm thấy giờ nếu lấy ra kiếm khắc hoang, nếu bị lực lượng hồng hoang mặt trời này đập trúng chỉ có nước chết chắc.
Đó là lực lượng đáng sợ cỡ nào!
Lục Nguyên đột nhiên bay ra khỏi kiếm đạo chi thụ.
Chỉ thấy một nắm đấm vô cùng to lớn đang đánh hướng kiếm tu tinh thần. Đó là nắm đấm to khổng lồ cỡ nửa tinh thần, một đấm ẩn chứa lực lượng hồng hoang mạnh đánh vào kiếm tu tinh thần, nắm đấm này có thể nổ nát kiếm tu tinh thần.
Đây là lực lượng gì thế này!
Lục Nguyên bị chấn kinh.
Hắn thấy qua muôn vàn pháp, vạn bàn thuật, nhưng chưa từng gặp lực lượng khủng khiếp đến thế.
Không chỉ mình Lục Nguyên, tất cả người trong kiếm tu tinh thần đều thấy nắm đấm to lớn khổng trên đỉnh đầu! Mếu để nắm đấm đánh xuống thật thì tinh thần sẽ đổ, tận thế. Hơn nữa muốn thoát khỏi tinh thần cũng không thể, áp lực to lớn khiến người không cách nào bay cao.
Thật ra nắm đấm này chính là Hoang Thánh Đế Tử đánh ra.
Thì ra đêm qua bốn tên Thất Hoang Tập đi đánh chết Lục Nguyên, tràn đầy tự tin cho rằng giết được hắn dễ như bắt gà con, kết quả cuối cùng chết trong tay hắn.
Bát Hoang chí tôn thấy bổn mệnh đăng của bốn người tắt liền biết họ đã chết, rất là giận dữ.
Trong đó Thất Hoang Động trước khi chết truyền tin tức đến chính là Lục Nguyên giết bốn người họ.
Bát Hoang chí tôn không tin Lục Nguyên giết được bốn người, dù gì họ là tu vi hỗn động cảnh thất tầng, pháp lực hồng hoang có thể áp chế kiếm, vậy nên cảm thấy có gì lạ. Lục Nguyên không khả năng giết chết được bốn ngươi Thất Hoang Tập, Bát Hoang chí tôn băn khoăn nên làm sao, vừa lúc ở không xa Hoang Thánh Đế Tử đến, Bát Hoang chí tôn bẩm báo việc này.
Phản ứng của Hoang Thánh Đế Tử là một đấm oanh sát Lục Nguyên.
Mặc kệ Lục Nguyên có phải là hung thủ giết người hay không, giết ngươi rồi tính.
Đây chính là sự bá đạo của thái cổ văn minh.
Đệ tử trung tâm của văn minh mình ở trên địa bàn Kiếm Môn đi ám sát đệ tử trung tâm Kiếm Môn, theo lý mà nói có thua cũng hết cách, đành chịu vậy, dù gì là đệ tử trung tâm bên mình ám sát trước, đuối lý trước.
Nhưng cố tình thái cổ văn minh không chịu, dướng tình huống hoàn toàn đuối lý mà vô cùng bá đạo muốn Lục Nguyên đèn mạng, hắn không bỏ mạng là thề không bỏ qua.
Lực lượng ngày càng hạ xuống, mọi người phát hiện không phải hướng về toàn kiếm tu tinh thần mà chỉ mình Lục Nguyên.
Lúc này một lực lượng thiên địa đồng bi hóa thành từng tầm màn trời nghênh nắm đấm to lớn.
Kiếm Chủ xuất hiện, nói:
- Hoang Thánh Đế Tử, ngươi đang làm cái gì?
Lão và Hoang Thánh Đế Tử có đấu qua, thảm bại đương trường, sớm nhận ra gã ngay.
Thanh âm cực kỳ hùng hồn:
- Kiếm Môn Lục Nguyên các ngươi giết chết bốn đệ tử trung tâm thái cổ văn minh chúng ta, xem ở bốn đệ tử trung tâm chúng ta sai trước, ám sát Lục Nguyên nên trước giết hắn rồi giết ba mươi chín đệ tử trung tâm các ngươi liền bỏ qua cho.
Kiêu ngạo quá!
Đây là sự kiêu ngạo của Hoang Thánh Đế Tử!
Nếu như đệ tử thái cổ văn minh không đuối lý thì e rằng gã muốn giết bốn trăm đệ tử trung tâm Kiếm Môn mới chịu bình ổn.
Kiếm Chủ còn muốn nói cái gì nhưng bùm một tiếng, đã bị lực lượng to lớn của Hoang Thánh Đế Tử đánh văng sang bên.
Lực lượng to lớn hướng đến Lục Nguyên!
Giờ phút này, Hiên Viên chí tôn thấy nhẹ nhõm và sảng khoái vô cùng. Mới rồi biểu hiện Kiếm Chủ đúng là có bị thương nặng, không địch lại Hoang Thánh Đế Tử, nếu không thì đã chẳng dễ dàng bị đánh bay sang bên. Thứ hai gã luôn đau đầu vấn đề Lục Nguyên, cho rằng lấy Kiếm Chi Tử giải quyết giờ có Hoang Thánh Đế Tử trước tiên xử lý.
Đệ tử trung tâm đa số thở phào, thì ra chỉ là giết Lục Nguyên. Còn ba mươi chín tên làm nền chắc đại đạo cảnh trúng tuyển, muốn họ đối kháng lực lượng gần như tận thế này thì không nổi lên can đảm được.
Tiếp theo là cướp đoạt tài sản của bốn người, phát hiện không uổng là chí tôn, tài sản béo bở hơn người thường.
Linh thạch thì một người đã có năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, linh thú cấp truyền thuyết mỗi người một trăm con.
Lục Nguyên một hơi hốt của được đến hai trăm vạn thượng phẩm linh thạch, bốn trăm linh thú cấp truyền thuyết. Bây giờ tổng tài sản của Lục Nguyên đã là hơn ba trăm vạn thượng phẩm linh thạch, năm trăm con linh thú cấp truyền thuyết, toàn thân cuồn cuộn nguyên khí, đã đến tình trạng dùng không cạn kiệt.
Lục Nguyên thấy vô cùng sung sướng!
Giết bốn chí tôn thái cổ văn minh cực kỳ kiêu ngạo, còn được nhiều tài nguyên, làm sao không thấy sướng chứ?
Tiếp tục lục chiến lợi phẩm nào, nếu bỏ lỡ thì đáng tiếc. Lục Nguyên lục tìm chiến lợi phẩm.
Hắn tìm chiến lợi phẩm phát hiện trong tài nguyên của Thất Hoang Tập mò ra một món tốt.
Si!
Một kiếm đạo văn tự tỏa ánh sáng bay lên trước mắt hắn, tỏa ra ánh sáng khiến người si mê.
Khi đánh chết thái cổ văn minh chí tôn không ngờ xuất hiện một kiếm đạo văn tự, thật là kỳ lạ, nhưng nghĩ đến bốn người Thất Hoang Tập từng đánh chết kiếm đạo chí tôn, cho nên cướp được một kiếm đạo văn tự không tính gì lạ. Kết quả Thất Hoang Tập bị mình giết chết, kiếm đạo văn tự tất nhiên rơi vào tay mình.
Chữ si hiện ra, Lục Nguyên cảm giác rất thân thiết.
Hướng đến ai si!
Trước kia trong năm kiếm đạo văn tự của Lục Nguyên thì chữ tiến giúp lớn nhất, chữ đốn là vì đợi chữ ngộ, ba chữ tuệ, tham, ma không giúp ích hắn quá nhiều, vì bản thân hắn một không tham, hai không liên quan đến ma, ba vốn không lấy trí mưu làm sở trường.
Nói đơn giản là ba chữ kia không hợp tính Lục Nguyên.
Còn chữ si thì rất hợp với Lục Nguyên.
Lục Nguyên vốn là người rất si.
Si kiếm, si rượu.
Cho nên chữ si vào tay, Lục Nguyên phát hiện một điều rằng có chữ si trợ giúp sau này mình muốn hiểu ra kiếm ý chắc chắn tốc độ sẽ rất nhanh, đương nhiên tửu lương chắc lớn hơn nữa, ngày tương lai không tệ đây.
Thật ra chữ si còn có một tác dụng nữa. Chữ si là một trong ba mươi hai nhị cấp văn tự do ban đầu văn tự chữ phong tách ra mà thành, tức là hắn có được cái thứ sáu trong ba mươi hai văn tự. Trong tay Kiếm Chi Tử e rằng cũng có không ít, nghe nói từ rất sớm gã đã có tám cái, bây giờ chắc hơn mười cái. Nếu có thể đánh bại Kiếm Chi Tử thì chắc hắn sẽ được hơn hai mươi cái trong ba mươi hai nhị cấp văn tự.
Lục Nguyên ở trong chiến lợi phẩm lại tìm thấy một số nữa, trong đó quái lạ nhất là một cây dù, trên dù thêu núi non nhưng hắn có làm thế nào cũng không mở được, thật là dù rất quái lạ, không biết bên trong có bí ẩn gì không.
Lục Nguyên bay thẳng hướng kiếm đạo thụ, nơi này cách kiếm đạo thụ không xa, rất nhanh hắn trở lại chỗ ở bắt đầu tham ngộ chữ si này.
Nghiên cứu chữ ngộ một đêm, ngày thứ hai mặt trời dâng lên, Lục Nguyên cảm giác đêm này nghiên cứ khiến kiếm thuật của hắn lại có tăng tiến hơn.
Chính lúc này, Lục Nguyên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Đây là lực lượng hồng hoang vượt xa đám Thất Hoang Tập nhiều. Khoảnh khắc mặt trời dâng lên nó ập hắn, lực lượng này to lớn thật là khó tưởng tượng, thật là như một hồng hoang mặt trời đánh vào vậy. Lục Nguyên cảm thấy giờ nếu lấy ra kiếm khắc hoang, nếu bị lực lượng hồng hoang mặt trời này đập trúng chỉ có nước chết chắc.
Đó là lực lượng đáng sợ cỡ nào!
Lục Nguyên đột nhiên bay ra khỏi kiếm đạo chi thụ.
Chỉ thấy một nắm đấm vô cùng to lớn đang đánh hướng kiếm tu tinh thần. Đó là nắm đấm to khổng lồ cỡ nửa tinh thần, một đấm ẩn chứa lực lượng hồng hoang mạnh đánh vào kiếm tu tinh thần, nắm đấm này có thể nổ nát kiếm tu tinh thần.
Đây là lực lượng gì thế này!
Lục Nguyên bị chấn kinh.
Hắn thấy qua muôn vàn pháp, vạn bàn thuật, nhưng chưa từng gặp lực lượng khủng khiếp đến thế.
Không chỉ mình Lục Nguyên, tất cả người trong kiếm tu tinh thần đều thấy nắm đấm to lớn khổng trên đỉnh đầu! Mếu để nắm đấm đánh xuống thật thì tinh thần sẽ đổ, tận thế. Hơn nữa muốn thoát khỏi tinh thần cũng không thể, áp lực to lớn khiến người không cách nào bay cao.
Thật ra nắm đấm này chính là Hoang Thánh Đế Tử đánh ra.
Thì ra đêm qua bốn tên Thất Hoang Tập đi đánh chết Lục Nguyên, tràn đầy tự tin cho rằng giết được hắn dễ như bắt gà con, kết quả cuối cùng chết trong tay hắn.
Bát Hoang chí tôn thấy bổn mệnh đăng của bốn người tắt liền biết họ đã chết, rất là giận dữ.
Trong đó Thất Hoang Động trước khi chết truyền tin tức đến chính là Lục Nguyên giết bốn người họ.
Bát Hoang chí tôn không tin Lục Nguyên giết được bốn người, dù gì họ là tu vi hỗn động cảnh thất tầng, pháp lực hồng hoang có thể áp chế kiếm, vậy nên cảm thấy có gì lạ. Lục Nguyên không khả năng giết chết được bốn ngươi Thất Hoang Tập, Bát Hoang chí tôn băn khoăn nên làm sao, vừa lúc ở không xa Hoang Thánh Đế Tử đến, Bát Hoang chí tôn bẩm báo việc này.
Phản ứng của Hoang Thánh Đế Tử là một đấm oanh sát Lục Nguyên.
Mặc kệ Lục Nguyên có phải là hung thủ giết người hay không, giết ngươi rồi tính.
Đây chính là sự bá đạo của thái cổ văn minh.
Đệ tử trung tâm của văn minh mình ở trên địa bàn Kiếm Môn đi ám sát đệ tử trung tâm Kiếm Môn, theo lý mà nói có thua cũng hết cách, đành chịu vậy, dù gì là đệ tử trung tâm bên mình ám sát trước, đuối lý trước.
Nhưng cố tình thái cổ văn minh không chịu, dướng tình huống hoàn toàn đuối lý mà vô cùng bá đạo muốn Lục Nguyên đèn mạng, hắn không bỏ mạng là thề không bỏ qua.
Lực lượng ngày càng hạ xuống, mọi người phát hiện không phải hướng về toàn kiếm tu tinh thần mà chỉ mình Lục Nguyên.
Lúc này một lực lượng thiên địa đồng bi hóa thành từng tầm màn trời nghênh nắm đấm to lớn.
Kiếm Chủ xuất hiện, nói:
- Hoang Thánh Đế Tử, ngươi đang làm cái gì?
Lão và Hoang Thánh Đế Tử có đấu qua, thảm bại đương trường, sớm nhận ra gã ngay.
Thanh âm cực kỳ hùng hồn:
- Kiếm Môn Lục Nguyên các ngươi giết chết bốn đệ tử trung tâm thái cổ văn minh chúng ta, xem ở bốn đệ tử trung tâm chúng ta sai trước, ám sát Lục Nguyên nên trước giết hắn rồi giết ba mươi chín đệ tử trung tâm các ngươi liền bỏ qua cho.
Kiêu ngạo quá!
Đây là sự kiêu ngạo của Hoang Thánh Đế Tử!
Nếu như đệ tử thái cổ văn minh không đuối lý thì e rằng gã muốn giết bốn trăm đệ tử trung tâm Kiếm Môn mới chịu bình ổn.
Kiếm Chủ còn muốn nói cái gì nhưng bùm một tiếng, đã bị lực lượng to lớn của Hoang Thánh Đế Tử đánh văng sang bên.
Lực lượng to lớn hướng đến Lục Nguyên!
Giờ phút này, Hiên Viên chí tôn thấy nhẹ nhõm và sảng khoái vô cùng. Mới rồi biểu hiện Kiếm Chủ đúng là có bị thương nặng, không địch lại Hoang Thánh Đế Tử, nếu không thì đã chẳng dễ dàng bị đánh bay sang bên. Thứ hai gã luôn đau đầu vấn đề Lục Nguyên, cho rằng lấy Kiếm Chi Tử giải quyết giờ có Hoang Thánh Đế Tử trước tiên xử lý.
Đệ tử trung tâm đa số thở phào, thì ra chỉ là giết Lục Nguyên. Còn ba mươi chín tên làm nền chắc đại đạo cảnh trúng tuyển, muốn họ đối kháng lực lượng gần như tận thế này thì không nổi lên can đảm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.