Chương 1118: Lục Nguyên vs Kiếm Chi Tử(8)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/08/2013
Tổng cộng thu thập đến một trăm mười miêu yêu châu, Lục Nguyên mới bắt
đầu ngưng luyện thân thể mình. Miêu yêu châu chỉ có một tác dụng đó là
ngưng luyện ra thân thể, khiến lực phòng ngự cơ thể càng cường đại, đến
mức độ vô thượng cương nhu thân. Đã lâu rồi Lục Nguyên không ngưng luyện miêu yêu châu, giờ thì bắt đầu.
Miêu yêu châu to cỡ tấm thớt bị hắn ném vào miệng. Miệng bình thường theo lý thì không nhét vào hết miêu yêu châu cỡ tấm thớt, nhưng hiện nay Lục Nguyên tinh thông không gian thiết tắc, thông qua không gian biến đổi ăn những miêu yêu châu như ăn miếng thịt bằm vậy.
Qua một lúc toàn thân Lục Nguyên tỏa ánh sáng sắt thép, thần thể tỏa ánh sáng rực rỡ bốn phương.
Lục Nguyên cảm giác rõ rệt thần thể cường hơn trước nhiều, mạnh đến cực hạn cảnh giới này.
Nhưng Lục Nguyên săn giết một trận, trong thôn phệ khói độc cửu vĩ miêu yêu bị giết gần hết. Thôi, tiếp theo tùy tiện đi dạo một vòng vậy. Khi Lục Nguyên tùy ý đi dạo thì cảm giác có thứ gì đang triệu hoán mình, cảm giác rất là quen thuộc.
Trong thôn phệ khói độc mà có thứ gì triệu hoán mình? Còn là chỗ sâu nhất nữa.
Lục Nguyên nổi lên hứng thú, bay tới chỗ sâu nhất thôn phệ khói độc.
Càng đi vào trong thì độc khí càng đậm, tới chỗ sâu nhất Lục Nguyên thây một khúc xương.
Khúc xương như có dấu vết vô tận tang thương, vô số năm tháng. Lục Nguyên nhìn khúc xương, vô tướng thôn phệ quyết không tự chủ được vạn chuyển. Khúc xương là vật liên quan đến vô tướng thôn phệ quyết, thầm giật mình, tay chạm vào xương.
Đột nhiên một lực lượng cắn nuốt cường đại từ khúc xương truyền vào người Lục Nguyên. Pháp lực khắp người Lục Nguyên giống như hơi nước biến mất, nhưng vô tướng thôn phệ quyết vừa động liền có thể giam cầm khúc xương.
Lát sau vô số thần thức nhập vào người Lục Nguyên.
Lục Nguyên liền hiểu lai lịch của khúc xương là gì.
Khúc xương không đến từ kỷ nguyên này, nó đến từ kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên nào đó có một con bạch tuộc mười vạn tám ngàn cái vòi. Không sai, ngươi không có nhìn lầm, bạch tuộc bình thường chỉ có tám vòi nhưng con này có đến mười vạn tám ngàn cái vòi.
Phạm vi bạch tuộc bình thường chỉ có thể bao phủ một khu vực biển rất nhỏ.
Mà con bạch tuộc khổng lồ có mười vạn tám ngàn cái vòi thì hùng bá vô số tinh vực. Trong vô số tinh vực, vô tận cái vòi dài nhỏ xoay quanh, đó là thần vật cũng là nhất cá ma vật. Lúc đó năng lực lớn nhất của bạch tuộc này là hấp thu vòi của đồng loại, tăng cường mười vạn tám ngàn cái vòi của mình.
Không chút nghi ngờ, con bạch tuộc khổng lồ này ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh.
Nhưng khi thiên địađại kiếp nạn, kỷ nguyên hủy diệt đến thì nó chống không nổi, tự bạo.
Con bạch tuộc có mười vạn tám ngàn cái vòi chết đi, toàn thân một khúc xương quan trọng nhất trải qua nhiều biến chuyển cuối cùng rơi vào kiếm tu tinh thần. Mực nước của nó tự động biến thành khói độc mà ngay cả thế giới cảnh cũng không dám đụng vào, xương cốt thì giấu ở chỗ sâu nhất.
Vô tướng thôn phệ quyết thôn phệ long của Lục Nguyên và khúc xương bạch tuộc khổng lồ tương thích, cho nên mới triệu hoán Lục Nguyên.
Thật ra lúc Lục Nguyên ở hỗn động cảnh thì nó có kêu gọi hắn một lần, nhưng khi ấy hắn không chú ý đến. Lần này Lục Nguyên bị Kiếm Chi Tử buộc ở lại lâu trong thôn phệ khói độc, rảnh rỗi quá không việc gì làm chờ kiếm đạo môn xuất hiện, vừa lúc cảm ứng được triệu hoán.
Kiếm Chi Tử thật là người tốt.
Nếu không có Kiếm Chi Tử thì mình thật sự không nghĩ lại tiến vào thôn phệ khói độc, cũng không ngờ có thể ở trong này luyện thành thôn phệ long thôn thủy long, bây giờ là cơ hội. Trong lòng Lục Nguyên dâng lên vui sướng, khoanh chân ngồi, vạn vô tướng thôn phệ quyết hấp thu khúc xương.
Khúc xương cỡ mười trượng, Lục Nguyên chậm rãi hấp thu, khúc xương ngày càng nhỏ, càng nhỏ.
Cuối cùng khúc xương hoàn toàn biến mất, Lục Nguyên phát hiện thôn phệ long đã ngưng tụ thành, đỉnh đầu lóe qua một con rồng trong suốt, đây chính là thôn thủy long. Bảy con vô tướng thôn phệ long mình đã luyện thành kim, mộc, thủy, lôi, từ nay văn minh văn tự bốn hệ không có tác dụng gì với mình, còn có thể hấp thu ngược lại văn minh văn tự để tăng cường bản thân.
Lục Nguyên tất nhiên là biết tác dụng của thôn phệ long. Thái cổ văn minh văn tự một chi nhánh lớn là văn tự hồng hệ, hồng thuộc thủy, thôn thủy long có thể nuốt sạch nó, không chừa một mẩu, trừ điều đó ra còn nhiều văn minh văn tự thuộc thủy, thật là cuộc đời may mắn.
Khi Lục Nguyên luyện thành thôn thủy long không lâu thì cảm giác kiếm đạo hồ lô biến đổi. Hắn rót thần thức vào trong, phát hiện miệng kiếm đạo hồ lô có xu hướng dâng lên, kiếm đạo hồ lô rất có thể phun ra kiếm đạo môn.
Tốt quá!
Trước thử một phát rồi tính tiếp, nếu không thử ra trận gặp vấn đề gì thì chết.
Lục Nguyên thúc đẩy thần thức, bùm một tiếng, trong kiếm chi không gian xuất hiện một cánh cửa vô cùng to lớn, không thể tả nó cao to thế nào, nguy nga cỡ nào. Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn cánh cửa, dường như trên cửa có vô tận ánh sáng iếm. Lục Nguyên lờ mờ thấy kiếm quang to lớn từ trong cửa chợt lóe. Cánh cửa đóng chặt nhưng cho cảm giác trấn áp vạn vật.
Tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, vô tận kiếm quang chớp động, dường như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao, đây chính là kiếm đạo môn.
Dường như trời đất rung động.
Đúng vậy, trong thiên địa lại ra một cánh cửa, cánh cửa mới xuất hiện đối với thiên địa là việc rất to lớn.
Lục Nguyên phát hiện, nếu không phải mình và kiếm đạo môn có liên hệ máu thịt thì e rằng sẽ bị kiếm đạo môn trấn áp rồi. Đây chính là kiếm đạo môn hộ, ngay cả mình cũng cảm thây áp lực to lớn. Lục Nguyên tin tưởng, có kiếm đạo môn này thì chỉ cần là người dùng kiếm, mặc kệ là kiếm chiêu gì đều triệt để bị chấn nhiếp. Bởi vì cánh cửa này bản thân là tất cả kiếm đạo quy tắc chung.
Bây giờ là lúc đi ra ngoài.
Hiện tại đã có tự tin chiến thắng Kiếm Chi Tử, dù đối thủ là ai, chỉ cần kẻ đó dùng kiếm là mình có thể vượt một tiểu cảnh giới mà thắng.
Lúc này bên ngoài, thiên địa chấn động!
Không sai, thiên địa chấn động, toàn thiên địa đều đang chấn động. Đối với tình huống thiên địa chấn động, Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử không xa lạ. Mỗi khi xuất hiện văn minh cảnh mới thì thiên địa sẽ có chân động, không lẽ bây giờ xuất hiện văn minh cảnh mới?
không biết là ai trùng kích đến văn minh cảnh! Bốn vị đế tử vô cùng hâm một, mặc dù họ có quyền thế to lớn nhưng biết rằng khi trở thành văn minh cảnh có ích lợi rất lớn hơn địa vị hiện giờ. Bản thân văn minh cảnh chính là có vô tận quyền thế, vô tận lực lượng.
Kiếm Chi Tử cũng ngẩng đầu lên, gã có nghe nói qua văn minh cảnh sinh ra thì trời đất sẽ rung động, nhưng gã bản năng cảm thấy không phải là văn minh cảnh sinh ra.
Pháp Thánh Đế Tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ là mười chín canh giờ, chỉ thiếu một canh giờ nữa nếu Lục Nguyên không ra ngoài thì sẽ trực tiếp chịu thua.
Dù gã muốn thiên vị giúp Lục Nguyên nhưng lần này không thể, mấy đế tử đều đang trợn mắt nhìn đâu.
Mắt Kiếm Chi Tử chợt lóe tia sắc bén, chỉ thiếu một canh giờ.
Miêu yêu châu to cỡ tấm thớt bị hắn ném vào miệng. Miệng bình thường theo lý thì không nhét vào hết miêu yêu châu cỡ tấm thớt, nhưng hiện nay Lục Nguyên tinh thông không gian thiết tắc, thông qua không gian biến đổi ăn những miêu yêu châu như ăn miếng thịt bằm vậy.
Qua một lúc toàn thân Lục Nguyên tỏa ánh sáng sắt thép, thần thể tỏa ánh sáng rực rỡ bốn phương.
Lục Nguyên cảm giác rõ rệt thần thể cường hơn trước nhiều, mạnh đến cực hạn cảnh giới này.
Nhưng Lục Nguyên săn giết một trận, trong thôn phệ khói độc cửu vĩ miêu yêu bị giết gần hết. Thôi, tiếp theo tùy tiện đi dạo một vòng vậy. Khi Lục Nguyên tùy ý đi dạo thì cảm giác có thứ gì đang triệu hoán mình, cảm giác rất là quen thuộc.
Trong thôn phệ khói độc mà có thứ gì triệu hoán mình? Còn là chỗ sâu nhất nữa.
Lục Nguyên nổi lên hứng thú, bay tới chỗ sâu nhất thôn phệ khói độc.
Càng đi vào trong thì độc khí càng đậm, tới chỗ sâu nhất Lục Nguyên thây một khúc xương.
Khúc xương như có dấu vết vô tận tang thương, vô số năm tháng. Lục Nguyên nhìn khúc xương, vô tướng thôn phệ quyết không tự chủ được vạn chuyển. Khúc xương là vật liên quan đến vô tướng thôn phệ quyết, thầm giật mình, tay chạm vào xương.
Đột nhiên một lực lượng cắn nuốt cường đại từ khúc xương truyền vào người Lục Nguyên. Pháp lực khắp người Lục Nguyên giống như hơi nước biến mất, nhưng vô tướng thôn phệ quyết vừa động liền có thể giam cầm khúc xương.
Lát sau vô số thần thức nhập vào người Lục Nguyên.
Lục Nguyên liền hiểu lai lịch của khúc xương là gì.
Khúc xương không đến từ kỷ nguyên này, nó đến từ kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên nào đó có một con bạch tuộc mười vạn tám ngàn cái vòi. Không sai, ngươi không có nhìn lầm, bạch tuộc bình thường chỉ có tám vòi nhưng con này có đến mười vạn tám ngàn cái vòi.
Phạm vi bạch tuộc bình thường chỉ có thể bao phủ một khu vực biển rất nhỏ.
Mà con bạch tuộc khổng lồ có mười vạn tám ngàn cái vòi thì hùng bá vô số tinh vực. Trong vô số tinh vực, vô tận cái vòi dài nhỏ xoay quanh, đó là thần vật cũng là nhất cá ma vật. Lúc đó năng lực lớn nhất của bạch tuộc này là hấp thu vòi của đồng loại, tăng cường mười vạn tám ngàn cái vòi của mình.
Không chút nghi ngờ, con bạch tuộc khổng lồ này ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh.
Nhưng khi thiên địađại kiếp nạn, kỷ nguyên hủy diệt đến thì nó chống không nổi, tự bạo.
Con bạch tuộc có mười vạn tám ngàn cái vòi chết đi, toàn thân một khúc xương quan trọng nhất trải qua nhiều biến chuyển cuối cùng rơi vào kiếm tu tinh thần. Mực nước của nó tự động biến thành khói độc mà ngay cả thế giới cảnh cũng không dám đụng vào, xương cốt thì giấu ở chỗ sâu nhất.
Vô tướng thôn phệ quyết thôn phệ long của Lục Nguyên và khúc xương bạch tuộc khổng lồ tương thích, cho nên mới triệu hoán Lục Nguyên.
Thật ra lúc Lục Nguyên ở hỗn động cảnh thì nó có kêu gọi hắn một lần, nhưng khi ấy hắn không chú ý đến. Lần này Lục Nguyên bị Kiếm Chi Tử buộc ở lại lâu trong thôn phệ khói độc, rảnh rỗi quá không việc gì làm chờ kiếm đạo môn xuất hiện, vừa lúc cảm ứng được triệu hoán.
Kiếm Chi Tử thật là người tốt.
Nếu không có Kiếm Chi Tử thì mình thật sự không nghĩ lại tiến vào thôn phệ khói độc, cũng không ngờ có thể ở trong này luyện thành thôn phệ long thôn thủy long, bây giờ là cơ hội. Trong lòng Lục Nguyên dâng lên vui sướng, khoanh chân ngồi, vạn vô tướng thôn phệ quyết hấp thu khúc xương.
Khúc xương cỡ mười trượng, Lục Nguyên chậm rãi hấp thu, khúc xương ngày càng nhỏ, càng nhỏ.
Cuối cùng khúc xương hoàn toàn biến mất, Lục Nguyên phát hiện thôn phệ long đã ngưng tụ thành, đỉnh đầu lóe qua một con rồng trong suốt, đây chính là thôn thủy long. Bảy con vô tướng thôn phệ long mình đã luyện thành kim, mộc, thủy, lôi, từ nay văn minh văn tự bốn hệ không có tác dụng gì với mình, còn có thể hấp thu ngược lại văn minh văn tự để tăng cường bản thân.
Lục Nguyên tất nhiên là biết tác dụng của thôn phệ long. Thái cổ văn minh văn tự một chi nhánh lớn là văn tự hồng hệ, hồng thuộc thủy, thôn thủy long có thể nuốt sạch nó, không chừa một mẩu, trừ điều đó ra còn nhiều văn minh văn tự thuộc thủy, thật là cuộc đời may mắn.
Khi Lục Nguyên luyện thành thôn thủy long không lâu thì cảm giác kiếm đạo hồ lô biến đổi. Hắn rót thần thức vào trong, phát hiện miệng kiếm đạo hồ lô có xu hướng dâng lên, kiếm đạo hồ lô rất có thể phun ra kiếm đạo môn.
Tốt quá!
Trước thử một phát rồi tính tiếp, nếu không thử ra trận gặp vấn đề gì thì chết.
Lục Nguyên thúc đẩy thần thức, bùm một tiếng, trong kiếm chi không gian xuất hiện một cánh cửa vô cùng to lớn, không thể tả nó cao to thế nào, nguy nga cỡ nào. Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn cánh cửa, dường như trên cửa có vô tận ánh sáng iếm. Lục Nguyên lờ mờ thấy kiếm quang to lớn từ trong cửa chợt lóe. Cánh cửa đóng chặt nhưng cho cảm giác trấn áp vạn vật.
Tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, vô tận kiếm quang chớp động, dường như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao, đây chính là kiếm đạo môn.
Dường như trời đất rung động.
Đúng vậy, trong thiên địa lại ra một cánh cửa, cánh cửa mới xuất hiện đối với thiên địa là việc rất to lớn.
Lục Nguyên phát hiện, nếu không phải mình và kiếm đạo môn có liên hệ máu thịt thì e rằng sẽ bị kiếm đạo môn trấn áp rồi. Đây chính là kiếm đạo môn hộ, ngay cả mình cũng cảm thây áp lực to lớn. Lục Nguyên tin tưởng, có kiếm đạo môn này thì chỉ cần là người dùng kiếm, mặc kệ là kiếm chiêu gì đều triệt để bị chấn nhiếp. Bởi vì cánh cửa này bản thân là tất cả kiếm đạo quy tắc chung.
Bây giờ là lúc đi ra ngoài.
Hiện tại đã có tự tin chiến thắng Kiếm Chi Tử, dù đối thủ là ai, chỉ cần kẻ đó dùng kiếm là mình có thể vượt một tiểu cảnh giới mà thắng.
Lúc này bên ngoài, thiên địa chấn động!
Không sai, thiên địa chấn động, toàn thiên địa đều đang chấn động. Đối với tình huống thiên địa chấn động, Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử không xa lạ. Mỗi khi xuất hiện văn minh cảnh mới thì thiên địa sẽ có chân động, không lẽ bây giờ xuất hiện văn minh cảnh mới?
không biết là ai trùng kích đến văn minh cảnh! Bốn vị đế tử vô cùng hâm một, mặc dù họ có quyền thế to lớn nhưng biết rằng khi trở thành văn minh cảnh có ích lợi rất lớn hơn địa vị hiện giờ. Bản thân văn minh cảnh chính là có vô tận quyền thế, vô tận lực lượng.
Kiếm Chi Tử cũng ngẩng đầu lên, gã có nghe nói qua văn minh cảnh sinh ra thì trời đất sẽ rung động, nhưng gã bản năng cảm thấy không phải là văn minh cảnh sinh ra.
Pháp Thánh Đế Tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ là mười chín canh giờ, chỉ thiếu một canh giờ nữa nếu Lục Nguyên không ra ngoài thì sẽ trực tiếp chịu thua.
Dù gã muốn thiên vị giúp Lục Nguyên nhưng lần này không thể, mấy đế tử đều đang trợn mắt nhìn đâu.
Mắt Kiếm Chi Tử chợt lóe tia sắc bén, chỉ thiếu một canh giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.