Chương 1119: Lục Nguyên vs Kiếm Chi Tử(9)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/08/2013
Lục Nguyên, đi ra chịu chết cho ta, Kiếm Môn về ta, Kiếm Môn về ta, ngươi chỉ là kẻ thất bại.
Chính lúc này, Kiếm Chi Tử thấy một bóng người áo xanh bảy ra khỏi thôn phệ khói độc.
Lục Nguyên đi ra.
Kiếm Chi Tử cầm Thái A tiên kiếm, nói:
- Lục Nguyên, ngươi rốt cuộc đi ra chịu chết, ta chờ ngươi đã lâu, bây giờ sẽ hoàn toàn tiêu diệt ngươi!
Kiếm Chi Tử khí thế như hồng, rốt cuộc để mình sướng tay rồi, thời khắc tiêu diệt Lục Nguyên đã tới, lúc trước chờ mười chín canh giờ không uổng phí.
- Lục Nguyên, rốt cuộc ngươi đi ra chịu chết, hôm nay hãy để ta hoàn toàn giải quyết ngươi!
Kiếm Chi Tử lạnh lùng quát:
- Bình thường ngươi lấy thế giới cảnh tứ tầng thắng được thế giới cảnh ngũ tầng, nhưng đáng tiếc ta không phải thế giới cảnh ngũ tầng bình thường mà là lấy thế giới cảnh ngũ tầng thắng thế giới cảnh lục tầng. Cho nên ngươi chỉ có nước thua, con đường khiêu chiến vượt tiểu cảnh giới của ngươi đến đây chấm dứt.
Kiếm Chi Tử nói xong Thái A tiên kiếm bỗng phát ra.
Không đúng, không phải bỗng phát ra.
Nên là chuẩn bị đã lâu phát ra.
Một kiếm của Kiếm Chi Tử có tên gọi.
Tên một kiếm này là tuyệt vân khí, phụ thanh vân.
Trong 'Nam Hoa Kinh' có một câu thế này: có điểu yên tên gọi là bằng, lưng như núi cao, cánh như mây trên trời áp xuống, đoàn phù diêu dương giác mà thượng giả cửu vạn lý, tuyệt vân khí, phụ thanh thiên, tiếp đó đồ nam, thả thích nam minh dã.
Một kiếm của Kiếm Chi Tử mới xuất phát có thế phi thường, như núi cao ở trên kiếm. Kiếm động như mây trên trời áp xuống, chín vạn lý biến thành một kiếm. Quả niên không uổng cái tên tuyệt vân khí, phụ thanh vân. Một kiếm này là thể hiện cao nhất của Kiếm Chi Tử, so với kiếm pháp cấp diệt thế trước đó càng đáng sợ, so với Tam Cực Quy Nhất Thức đáng sợ hơn.
Một kiếm này là mây áp xuống chín vạn dặm thiên địa hóa thành một kiếm.
Một kiếm này đáng sợ như vậy, không phải kiếm vội vàng có thể phát ra.
Kiếm Chi Tử ở đây đợi mười chín canh giờ, lúc chờ đợi luôn tích súc thế kiếm này.
Bây giờ thì thế đã thành, một kiếm vượt mức bình thường của Kiếm Chi Tử.
Đương nhiên nếu là bình thường thì Kiếm Chi Tử có tích súc thế bao lâu cũng không phát huy ra một kiếm vượt mức như vậy.
Nhưng lần này bị cường địch Lục Nguyên kích thích, súc thế thành công.
Hơn nữa một kiếm có chút đặc biệt. Tuyệt vân khí! Thấy huyền ảo bên trong không? Tuyệt! Vân!
Vốn kiếm này có tên là phụ thanh vân, Kiếm Chi Tử thì thích ba chữ phụ thanh thiên. Gã cho rằng ba chữ phụ thanh thiên giống như bản thân, ngạo thị thanh thiên. Gã là Kiếm Chi Tử, có tư cách ngạo thị thanh thiên,. Nhưng sau khi ước chiến cùng Lục Nguyên, quan sát hắn trưởng thành rồi, Kiếm Chi Tử cải tọa một kiếm tuyệt nhất của mình tuyệt thanh vân biến thành tuyệt vân khí, phụ thanh vân hiện nay.
Một kiếm mạnh nhất biến càng thêm cường.
Nguyên nhân biến cường vì muốn chiến thắng Lục Nguyên.
Bây giờ Kiếm Chi Tử phát ra một kiếm mạnh nhất.
Một kiếm, tuyệt vân khí! Phụ thanh thiên!
Đó là một kiếm hoàn mỹ! Không thể địch lại! Kiếm quang lao hướng Lục Nguyên.
Nhìn thấy kiếm này, mắt Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử sáng ngời. Họ phát hiện chưa chắc bản thân đánh ra một kiếm này được, thật là quá diệu quá tuyệt, hoàn toàn là phát huy siêu bình thường của Kiếm Chi Tử. Một kiếm như thế đâm qua thì tất nhiên Lục Nguyên khó thể ngăn cản.
Pháp Thánh Đế Tử cũng nhướng mày, một kiếm thật mạnh, hơn nữa Kiếm Chi Tử súc thế đã lâu, Lục Nguyên vừa ra khỏi thôn phệ khói độc, trong lúc vội vã muốn chặn một kiếm thì sẽ chịu chút thiệt thòi. Vốn hắn đấu với Kiếm Chi Tử đã ở thế yếu, nếu giờ bị thương thì sau đó không thể đánh được nữa.
Một kiếm này chắc chắn Lục Nguyên sẽ chịu thiệt!
Đó là cách nhìn của mọi người.
Mà một trận chiến này, khả năng Lục Nguyên thắng chưa đến một phần trong một phần, khả năng thua là chín phần chín.
Dù tính từ mặt nào thì Lục Nguyên đều không có cơ hội thắng.
Kiếm Chi Tử tràn đầy tự tin, một kiếm tới trước ngực Lục Nguyên, chỉ cách hai thước.
Nhưng trong chớp mắt, một luồng sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt Lục Nguyên.
Đây là cái gì?
Quang! Vô cùng uy nghiêm quang!
Kiếm Chi Tử phát hiện mình vô cùng vững vàng, phát huy vượt mức mạnh nhất một kiếm tuyệt vân khí, phụ thanh vân bị ánh sáng chiếu vào có cảm giác băng tuyết bị mặt trời hòa tan, đây là sao? Kiếm Chi Tử nhìn thấy một hình ảnh khiến gã kinh ngạc, không đúng, không chỉ là Kiếm Chi Tử.
Người có mặt dù là bên Thái Sử Không, chỉ cần có mặt thì tất cả đều trông thấy trước mặt Lục Nguyên hiện ra ánh sáng kinh người cỡ nào.
Cái này! Làm sao có thể!
Có nhầm hay không vậy!
Tại sao xảy ra chuyện này được chứ?
Xuất hiện ở trước mặt Lục Nguyên là một cánh cửa.
Vô tận ánh sáng phát ra từ cánh cửa, cửa to lớn vô cùng không thể đo. Cao lớn, nguy nga, tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, trên cánh cửa như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao.
Đây là cái gì!
Trong cõi trời đất thần diệu nhất chính là môn! Tất cả cái khác đều xếp mặt sau, giờ xuất hiện cánh cửa, đây rốt cuộc là loại cửa gì? Nhưng mặc kệ nó là cửa gì, chỉ cần hiện ra cửa thì đều là việc vô cùng đáng sợ. Lục Nguyên lấy ra cửa, hắn lấy cửa đó từ đâu ra?
kiếm quang trên thân kiếm Kiếm Chi Tử lại tăng, gã cách Lục Nguyên chỉ có một thước, chỉ cần qua khoảng cách này là có thể trọng thương hắn.
Gã quát dài:
- Ta mặc kệ ngươi có cửa gì, khoảng cách một thước cuối cùng, xuyên qua ch ota!
Gã phát huy tất cả bản lĩnh, nhưng một thước cuối cùng mọi thứ thành hư không. Tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Kiếm chiêu cường như vậy đối mặt cánh cửa không có chút tác dụng, như con kiến dễ dàng bị trấn áp.
- Vô vụng, cửa này của ta chính là kiếm đạo môn.
Kiếm! Đạo! Môn!
Làm sao có thể!
Kiếm đạo ở kỷ nguyên này không sinh ra cửa, bình thường mỗi lưu phái đều có một cửa nhưng riêng kiếm đạo là không, đây là việc khiến kiếm tu buồn bực, nhưng bây giờ Lục Nguyên lấy ra lại là kiếm đạo môn, nếu đây là thật thì...Kiếm Diệt lão tổ biểu tình rất kích động, lão có trực giác Lục Nguyên không nói dối, dường như lão có chút liên hệ với cánh cửa này, cảm nhận kiếm đạo chí cao vô thượng từ cánh cửa. Đám Kiếm Vân trung tổ, Gia Cát Trí Thương, Thái Sử Không đều vừa mừng vừa sợ. Bên Kiếm Hư trung tổ thì biến sắc mặt.
Kiếm đạo môn, nếu là thật thì đây chính là cánh cửa kiếm đạo chí cao.
Cái này tạo thành lực ảnh hưởng người trong kiếm đạo khiến người sợ hãi.
Đương nhiên việc này tạo thành chấn động không chỉ là người trong kiếm đạo.
Bốn đế tử bàng quan ai nấy đều rất rung động. Đệ tửth, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử đều biến sắc mặt. Trong thiên địa mỗi khi ra một cánh cửa đều rất khủng bố, là việc lớn trong thiên địa. Lúc trước chưa từng nghe nói đến kiếm đạo môn mà bây giờ nó xuất hiện rõ ràng như vậy. Mọi người đều nghĩ các loại lá bài trong tay Lục Nguyên nhưng không bao giờ ngờ hắn phẩy tay lại ra kiếm đạo môn, điều này ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai. Lục Nguyên lấy nó từ đâu ra vậy chứ?
Chính lúc này, Kiếm Chi Tử thấy một bóng người áo xanh bảy ra khỏi thôn phệ khói độc.
Lục Nguyên đi ra.
Kiếm Chi Tử cầm Thái A tiên kiếm, nói:
- Lục Nguyên, ngươi rốt cuộc đi ra chịu chết, ta chờ ngươi đã lâu, bây giờ sẽ hoàn toàn tiêu diệt ngươi!
Kiếm Chi Tử khí thế như hồng, rốt cuộc để mình sướng tay rồi, thời khắc tiêu diệt Lục Nguyên đã tới, lúc trước chờ mười chín canh giờ không uổng phí.
- Lục Nguyên, rốt cuộc ngươi đi ra chịu chết, hôm nay hãy để ta hoàn toàn giải quyết ngươi!
Kiếm Chi Tử lạnh lùng quát:
- Bình thường ngươi lấy thế giới cảnh tứ tầng thắng được thế giới cảnh ngũ tầng, nhưng đáng tiếc ta không phải thế giới cảnh ngũ tầng bình thường mà là lấy thế giới cảnh ngũ tầng thắng thế giới cảnh lục tầng. Cho nên ngươi chỉ có nước thua, con đường khiêu chiến vượt tiểu cảnh giới của ngươi đến đây chấm dứt.
Kiếm Chi Tử nói xong Thái A tiên kiếm bỗng phát ra.
Không đúng, không phải bỗng phát ra.
Nên là chuẩn bị đã lâu phát ra.
Một kiếm của Kiếm Chi Tử có tên gọi.
Tên một kiếm này là tuyệt vân khí, phụ thanh vân.
Trong 'Nam Hoa Kinh' có một câu thế này: có điểu yên tên gọi là bằng, lưng như núi cao, cánh như mây trên trời áp xuống, đoàn phù diêu dương giác mà thượng giả cửu vạn lý, tuyệt vân khí, phụ thanh thiên, tiếp đó đồ nam, thả thích nam minh dã.
Một kiếm của Kiếm Chi Tử mới xuất phát có thế phi thường, như núi cao ở trên kiếm. Kiếm động như mây trên trời áp xuống, chín vạn lý biến thành một kiếm. Quả niên không uổng cái tên tuyệt vân khí, phụ thanh vân. Một kiếm này là thể hiện cao nhất của Kiếm Chi Tử, so với kiếm pháp cấp diệt thế trước đó càng đáng sợ, so với Tam Cực Quy Nhất Thức đáng sợ hơn.
Một kiếm này là mây áp xuống chín vạn dặm thiên địa hóa thành một kiếm.
Một kiếm này đáng sợ như vậy, không phải kiếm vội vàng có thể phát ra.
Kiếm Chi Tử ở đây đợi mười chín canh giờ, lúc chờ đợi luôn tích súc thế kiếm này.
Bây giờ thì thế đã thành, một kiếm vượt mức bình thường của Kiếm Chi Tử.
Đương nhiên nếu là bình thường thì Kiếm Chi Tử có tích súc thế bao lâu cũng không phát huy ra một kiếm vượt mức như vậy.
Nhưng lần này bị cường địch Lục Nguyên kích thích, súc thế thành công.
Hơn nữa một kiếm có chút đặc biệt. Tuyệt vân khí! Thấy huyền ảo bên trong không? Tuyệt! Vân!
Vốn kiếm này có tên là phụ thanh vân, Kiếm Chi Tử thì thích ba chữ phụ thanh thiên. Gã cho rằng ba chữ phụ thanh thiên giống như bản thân, ngạo thị thanh thiên. Gã là Kiếm Chi Tử, có tư cách ngạo thị thanh thiên,. Nhưng sau khi ước chiến cùng Lục Nguyên, quan sát hắn trưởng thành rồi, Kiếm Chi Tử cải tọa một kiếm tuyệt nhất của mình tuyệt thanh vân biến thành tuyệt vân khí, phụ thanh vân hiện nay.
Một kiếm mạnh nhất biến càng thêm cường.
Nguyên nhân biến cường vì muốn chiến thắng Lục Nguyên.
Bây giờ Kiếm Chi Tử phát ra một kiếm mạnh nhất.
Một kiếm, tuyệt vân khí! Phụ thanh thiên!
Đó là một kiếm hoàn mỹ! Không thể địch lại! Kiếm quang lao hướng Lục Nguyên.
Nhìn thấy kiếm này, mắt Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử sáng ngời. Họ phát hiện chưa chắc bản thân đánh ra một kiếm này được, thật là quá diệu quá tuyệt, hoàn toàn là phát huy siêu bình thường của Kiếm Chi Tử. Một kiếm như thế đâm qua thì tất nhiên Lục Nguyên khó thể ngăn cản.
Pháp Thánh Đế Tử cũng nhướng mày, một kiếm thật mạnh, hơn nữa Kiếm Chi Tử súc thế đã lâu, Lục Nguyên vừa ra khỏi thôn phệ khói độc, trong lúc vội vã muốn chặn một kiếm thì sẽ chịu chút thiệt thòi. Vốn hắn đấu với Kiếm Chi Tử đã ở thế yếu, nếu giờ bị thương thì sau đó không thể đánh được nữa.
Một kiếm này chắc chắn Lục Nguyên sẽ chịu thiệt!
Đó là cách nhìn của mọi người.
Mà một trận chiến này, khả năng Lục Nguyên thắng chưa đến một phần trong một phần, khả năng thua là chín phần chín.
Dù tính từ mặt nào thì Lục Nguyên đều không có cơ hội thắng.
Kiếm Chi Tử tràn đầy tự tin, một kiếm tới trước ngực Lục Nguyên, chỉ cách hai thước.
Nhưng trong chớp mắt, một luồng sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt Lục Nguyên.
Đây là cái gì?
Quang! Vô cùng uy nghiêm quang!
Kiếm Chi Tử phát hiện mình vô cùng vững vàng, phát huy vượt mức mạnh nhất một kiếm tuyệt vân khí, phụ thanh vân bị ánh sáng chiếu vào có cảm giác băng tuyết bị mặt trời hòa tan, đây là sao? Kiếm Chi Tử nhìn thấy một hình ảnh khiến gã kinh ngạc, không đúng, không chỉ là Kiếm Chi Tử.
Người có mặt dù là bên Thái Sử Không, chỉ cần có mặt thì tất cả đều trông thấy trước mặt Lục Nguyên hiện ra ánh sáng kinh người cỡ nào.
Cái này! Làm sao có thể!
Có nhầm hay không vậy!
Tại sao xảy ra chuyện này được chứ?
Xuất hiện ở trước mặt Lục Nguyên là một cánh cửa.
Vô tận ánh sáng phát ra từ cánh cửa, cửa to lớn vô cùng không thể đo. Cao lớn, nguy nga, tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, trên cánh cửa như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao.
Đây là cái gì!
Trong cõi trời đất thần diệu nhất chính là môn! Tất cả cái khác đều xếp mặt sau, giờ xuất hiện cánh cửa, đây rốt cuộc là loại cửa gì? Nhưng mặc kệ nó là cửa gì, chỉ cần hiện ra cửa thì đều là việc vô cùng đáng sợ. Lục Nguyên lấy ra cửa, hắn lấy cửa đó từ đâu ra?
kiếm quang trên thân kiếm Kiếm Chi Tử lại tăng, gã cách Lục Nguyên chỉ có một thước, chỉ cần qua khoảng cách này là có thể trọng thương hắn.
Gã quát dài:
- Ta mặc kệ ngươi có cửa gì, khoảng cách một thước cuối cùng, xuyên qua ch ota!
Gã phát huy tất cả bản lĩnh, nhưng một thước cuối cùng mọi thứ thành hư không. Tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Kiếm chiêu cường như vậy đối mặt cánh cửa không có chút tác dụng, như con kiến dễ dàng bị trấn áp.
- Vô vụng, cửa này của ta chính là kiếm đạo môn.
Kiếm! Đạo! Môn!
Làm sao có thể!
Kiếm đạo ở kỷ nguyên này không sinh ra cửa, bình thường mỗi lưu phái đều có một cửa nhưng riêng kiếm đạo là không, đây là việc khiến kiếm tu buồn bực, nhưng bây giờ Lục Nguyên lấy ra lại là kiếm đạo môn, nếu đây là thật thì...Kiếm Diệt lão tổ biểu tình rất kích động, lão có trực giác Lục Nguyên không nói dối, dường như lão có chút liên hệ với cánh cửa này, cảm nhận kiếm đạo chí cao vô thượng từ cánh cửa. Đám Kiếm Vân trung tổ, Gia Cát Trí Thương, Thái Sử Không đều vừa mừng vừa sợ. Bên Kiếm Hư trung tổ thì biến sắc mặt.
Kiếm đạo môn, nếu là thật thì đây chính là cánh cửa kiếm đạo chí cao.
Cái này tạo thành lực ảnh hưởng người trong kiếm đạo khiến người sợ hãi.
Đương nhiên việc này tạo thành chấn động không chỉ là người trong kiếm đạo.
Bốn đế tử bàng quan ai nấy đều rất rung động. Đệ tửth, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử đều biến sắc mặt. Trong thiên địa mỗi khi ra một cánh cửa đều rất khủng bố, là việc lớn trong thiên địa. Lúc trước chưa từng nghe nói đến kiếm đạo môn mà bây giờ nó xuất hiện rõ ràng như vậy. Mọi người đều nghĩ các loại lá bài trong tay Lục Nguyên nhưng không bao giờ ngờ hắn phẩy tay lại ra kiếm đạo môn, điều này ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai. Lục Nguyên lấy nó từ đâu ra vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.