Chương 398: Thiên sứ áo tím (hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Khảo sát linh mạch cần phải có thời gian. Thiên sứ áo tím cần phải lưu lại một khoảng thời gian ở đây. Trong khoảng thời gian này, các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều vô cùng nhàn rỗi, họ cực kì cao ngạo, bản thân không biết tự đi giao lưu quyền đạo với các đệ tử chân truyền của Hoa Sơn. Họ nghe nói, dưới đất của nước Tấn, đang có một đám yêu ma.
Đây là điều làm cho các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều có chút hiếu kì.
Ở Trung Ương Thiên Triều, thế mà lại không có yêu ma. Ở đó là một nơi uy nghiêm như thiên đình, làm gì có yêu ma nào có thể dung thân. Bất luận là yêu ma gì cũng đều bị quét sạch. Các chân truyền đệ tử của Trung Ương Thiên Triều có chút hứng thú với đám yêu ma này, họ muốn đi diệt trừ.
Mà nếu đám đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều đi trừ diệt trước, ắt sẽ làm cho bọn yêu ma phản kháng.
Chỉ là các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều, mỗi người ai cũng có thực lực mạnh mẽ, Tâm pháp mà họ dùng quả đúng là vô cùng huyền diệu. Thứ pháp thuật vô song này là Tâm pháp của người tu tiên, mạnh mẽ như dòng sông chảy, cuồn cuộn như trường giang phía chân trời. Thức Kiếm-người lĩnh hội được Kiếm ý, lại có Tâm pháp là kiếm chín chuôi trong suốt treo lơ lửng trên đỉnh đầu ;còn Điện Vô Cực một khi đã vận hành Tâm pháp, thì toàn thân như có điện giao chuyển động ;còn tên có đôi mắt chân thực huyết nhãn, mỗi khi vận hành tâm pháp, sau lưng có một luồng ánh sáng trắng, trong ánh sáng đó có hổ chạy, cá kình bơi, báo hú. Tâm pháp của những người này, không tâm pháp nào không phải của cấp Trấn Môn.
Họ đang vận Tâm pháp, nhìn về phía Lục Nguyên đang đứng bên cạnh.
Lục Nguyên không phải có ý muốn đến đây, chỉ là muốn hướng dẫn trước thôi. Lục Nguyên bèn vận Tâm pháp. Luận về Tâm pháp, Vân Long Thập Biến của Lục Nguyên chỉ là cấp Trấn Phong, không thể xem là cấp Trấn Môn, so với những người này thì thấp hơn một bậc.
Điều này khiến các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều cảm thấy lấy lại được thể diện, tuy mười người hợp sức cũng không địch nổi Lục Nguyên, nhưng rốt cuộc cũng có Tâm pháp hơn Lục Nguyên một bậc.
Lục Nguyên đối với điều này, lại không hề có ý nghĩ gì khác.
Nói đơn giản, nghĩa là chẳng thấy sao cả.
Bản thân dù dùng Tâm pháp cấp Trấn Phong, nhưng cũng đánh thắng những người dùng tâm pháp cấp Trấn Môn như bọn họ.
Năm ấy khi tu luyện cùng Yến tổ sư, tâm pháp của Yến tổ sư chính là Đông Phong Hướng Dương tâm pháp. Nếu nói đến cấp bậc thì Đông Phong Hướng Dương tâm pháp còn kém Vân Long Thập Biến một bậc, lúc ấy Yến tổ sư đã nói: “Kiếm pháp và Tâm pháp. Lợi hại không phải ở chỗ kiếm thuật, mà là ở bản thân.”
“Và Tâm pháp cũng vậy, không phải lợi hại ở chỗ sử dụng tâm pháp gì, mà chính là ở bản thân.”
“Người mạnh nhất, chính là người chỉ dùng tâm pháp sơ cấp phổ biến nhất, tầm thường nhất cũng có thể xuất chiêu có hiệu quả cực lớn. Có thể bây giờ con vẫn chưa ngộ ra được điều này, chính là con dùng kiếm pháp đơn giản nhất cũng có thể đánh thắng không ít người dùng kiếm pháp cấp cao.”
Những lời này của Yến tổ sư, Lục Nguyên hiểu rất rõ.Quả đúng là như vậy!
Thời gian khảo sát, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lần khảo sát này tất cả đều được thông qua, đương nhiên sau này vẫn còn một số khảo sát khác, nhưng phải cách một quãng thời gian đã. Mặc dù chỉ mới vượt qua hai lần khảo sát, cũng đủ để danh tiếng của Sở Đoạn chấn động cả Tấn quốc.
Thiên sứ áo tím đưa những người của Trung Ương Thiên Triều rời khỏi Hoa Sơn, đến trạm tiếp theo là Nguyên quốc. Nhưng trước khi rời khỏi, không quên hỏi Lục Nguyên có hứng thú gia nhập Trung Ương Thiên Triều không, Lục Nguyên lắc đầu:
- Ta là người Hoa Sơn, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, và tương lai cũng sẽ như vậy. Ta không bao giờ gia nhập phái khác.
Khi nói những lời này, Lục Nguyên đã nhìn về phía Hoa Sơn.
Hoa Sơn, vẫn sừng sững ở nơi đó.
Thân là người của Hoa Sơn, thì phải có khí phách, tinh thần của người Hoa Sơn.
Gió thổi, nhẹ nhàng làm lay động những chiếc lá cây ngô đồng trong sân.
Trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.
Đêm qua, một trận mưa thu đã làm cây lá đỏ trở nên xơ xác, lá đỏ rụng vẫn trải đầy trên mặt đất.
Lục Nguyên đang ngồi ở Trường Xuân cư, hiện nay mình đã là trường sinh ngũ trọng rồi, nhưng theo tin tức nghe ngóng được từ chỗ Diệp sư thúc thì Tư Mã Trường Bạch đã tu đến trường sinh cửu trọng rồi, bản thân mình và Tư Mã Trường Bạch chỉ hơn kém nhau hai bậc mà thôi, tức là mình phải cố gắng thêm hai bậc cnahr giới nữa mới đạt đến trường sinh thất trọng kim đơn đại thành, mới có thể khiêu chiến với Tư Mã Trường Bạch.
Muốn giải quyết ân oán với Tư Mã Trường Bạch thì phải đợi rất rất lâu, mà không lâu nữa, có lẽ sẽ đến lúc giải quyết ân oán. Việc này mới nghĩ thôi mà đã khiến người ta thấy phải chờ đợi lâu lắm rồi. Bây giờ, Lục Nguyên phải ở Hoa Sơn thực hiện ba việc sau: “một là việc về Tư Mã Trường Bạch, hai là về Nguyên Lăng, ba là việc của kiếm khí tam tông, hai việc thì có vẻ xa xôi quá, có một viecj thì dễ làm hơn một chút.
Bây giờ, vấn đề quan trọng là phải tăng lên hai bậc pháp lực nữa.
Chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa, trước hết là phải tăng từ trường sinh ngũ trọng lên trường sinh lục trọng.
Trường sinh ngũ trọng, ngự sử song kiếm.
Trường sinh lục trọng, chuyển thành Hư Đan.
Cái gọi là Hư Đan kỳ thực là khi thần khí mạnh len thi sẽ tự động chuyển từ nguyên thần lên, kết thành Hư Đan, việc cần làm là khiến thần khí mạnh lên, khi thần khí đủ mạnh sẽ ngưng tụ thành Hư Đan, tất nhiên là thần khí của mình vẫn chưa đủ mạnh, Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận công đưa thần khí kết tinh trong người mình ra, đặt lên ngang mặt, dùng thuật vận công hấp thụ thần khí, hấp thụ năng lượng thần khí.
Trong lúc này chỉ cảm thấy thần khí của mình càng ngày càng mạnh lên.
Cũng chẳng biết từ lúc nào trên nguyên thần xuất hiện hình dạng của một nửa Hư Đan nhưng mới chỉ là một nửa mà thôi, rất dẽ bị vỡ ra, so với Hư Đan thật sự vẫn còn kém xa lắm.
Lục Nguyên cảm thấy thần khí không còn mạnh lên nữa, đúng lúc mở mắt ra thì thần khí kết tinh ở trước mặt “phịch” một tiếng rồi bị vỡ tan ra, tất cả thần khí bên trong cũng bị tiêu hao hết.
Xem ra, trường sinh lục tọng cần một thời gian nữa mới luyện thành được.
Lục Nguyên với tay lấy hồ lô rượu ra nhấp một ngụm, ở Hoa Sơn thật là thoải mái, đang khi mơ màng thì có một đạo đồng đến gọi chàng đến Trung Chính Bình Hòa trai, “lại có chuyện gì nữa đây nhỉ?” Lục Nguyên cầm thanh kiếm trắng, bay đến Trung Chính Bình Hòa trai.
Câu hỏi đầu tiên khi bước vào Trung Chính Bình Hòa trai đã khiến Lục Nguyên khẽ giật mình.
Nguyên nGuyên thượng nhân chắp hai tay ra sau nói: “Chỉ cần nói là sẽ biết thực lực thực sự của Bác Phong.”
Vấn đề này rất khó trả lời, Lục Nguyên vẫn luôn biết Bắc Phong có những nhân tài, là Nguyên Nguyên thượng nhân cùng với 5 vị khác là 6 vị tiên kiếm của Bắc Phong, là thực lực cơ bản của Bắc Phong, nhưng Lục Nguyên cũng tự biết rằng thực lực của Bắc Phong không thể chỉ có ngần ấy, Bắc Phong nhất định có nhiều cao thủ, nhiều nhân tài hơn nữa.
Đây là điều làm cho các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều có chút hiếu kì.
Ở Trung Ương Thiên Triều, thế mà lại không có yêu ma. Ở đó là một nơi uy nghiêm như thiên đình, làm gì có yêu ma nào có thể dung thân. Bất luận là yêu ma gì cũng đều bị quét sạch. Các chân truyền đệ tử của Trung Ương Thiên Triều có chút hứng thú với đám yêu ma này, họ muốn đi diệt trừ.
Mà nếu đám đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều đi trừ diệt trước, ắt sẽ làm cho bọn yêu ma phản kháng.
Chỉ là các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều, mỗi người ai cũng có thực lực mạnh mẽ, Tâm pháp mà họ dùng quả đúng là vô cùng huyền diệu. Thứ pháp thuật vô song này là Tâm pháp của người tu tiên, mạnh mẽ như dòng sông chảy, cuồn cuộn như trường giang phía chân trời. Thức Kiếm-người lĩnh hội được Kiếm ý, lại có Tâm pháp là kiếm chín chuôi trong suốt treo lơ lửng trên đỉnh đầu ;còn Điện Vô Cực một khi đã vận hành Tâm pháp, thì toàn thân như có điện giao chuyển động ;còn tên có đôi mắt chân thực huyết nhãn, mỗi khi vận hành tâm pháp, sau lưng có một luồng ánh sáng trắng, trong ánh sáng đó có hổ chạy, cá kình bơi, báo hú. Tâm pháp của những người này, không tâm pháp nào không phải của cấp Trấn Môn.
Họ đang vận Tâm pháp, nhìn về phía Lục Nguyên đang đứng bên cạnh.
Lục Nguyên không phải có ý muốn đến đây, chỉ là muốn hướng dẫn trước thôi. Lục Nguyên bèn vận Tâm pháp. Luận về Tâm pháp, Vân Long Thập Biến của Lục Nguyên chỉ là cấp Trấn Phong, không thể xem là cấp Trấn Môn, so với những người này thì thấp hơn một bậc.
Điều này khiến các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều cảm thấy lấy lại được thể diện, tuy mười người hợp sức cũng không địch nổi Lục Nguyên, nhưng rốt cuộc cũng có Tâm pháp hơn Lục Nguyên một bậc.
Lục Nguyên đối với điều này, lại không hề có ý nghĩ gì khác.
Nói đơn giản, nghĩa là chẳng thấy sao cả.
Bản thân dù dùng Tâm pháp cấp Trấn Phong, nhưng cũng đánh thắng những người dùng tâm pháp cấp Trấn Môn như bọn họ.
Năm ấy khi tu luyện cùng Yến tổ sư, tâm pháp của Yến tổ sư chính là Đông Phong Hướng Dương tâm pháp. Nếu nói đến cấp bậc thì Đông Phong Hướng Dương tâm pháp còn kém Vân Long Thập Biến một bậc, lúc ấy Yến tổ sư đã nói: “Kiếm pháp và Tâm pháp. Lợi hại không phải ở chỗ kiếm thuật, mà là ở bản thân.”
“Và Tâm pháp cũng vậy, không phải lợi hại ở chỗ sử dụng tâm pháp gì, mà chính là ở bản thân.”
“Người mạnh nhất, chính là người chỉ dùng tâm pháp sơ cấp phổ biến nhất, tầm thường nhất cũng có thể xuất chiêu có hiệu quả cực lớn. Có thể bây giờ con vẫn chưa ngộ ra được điều này, chính là con dùng kiếm pháp đơn giản nhất cũng có thể đánh thắng không ít người dùng kiếm pháp cấp cao.”
Những lời này của Yến tổ sư, Lục Nguyên hiểu rất rõ.Quả đúng là như vậy!
Thời gian khảo sát, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lần khảo sát này tất cả đều được thông qua, đương nhiên sau này vẫn còn một số khảo sát khác, nhưng phải cách một quãng thời gian đã. Mặc dù chỉ mới vượt qua hai lần khảo sát, cũng đủ để danh tiếng của Sở Đoạn chấn động cả Tấn quốc.
Thiên sứ áo tím đưa những người của Trung Ương Thiên Triều rời khỏi Hoa Sơn, đến trạm tiếp theo là Nguyên quốc. Nhưng trước khi rời khỏi, không quên hỏi Lục Nguyên có hứng thú gia nhập Trung Ương Thiên Triều không, Lục Nguyên lắc đầu:
- Ta là người Hoa Sơn, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, và tương lai cũng sẽ như vậy. Ta không bao giờ gia nhập phái khác.
Khi nói những lời này, Lục Nguyên đã nhìn về phía Hoa Sơn.
Hoa Sơn, vẫn sừng sững ở nơi đó.
Thân là người của Hoa Sơn, thì phải có khí phách, tinh thần của người Hoa Sơn.
Gió thổi, nhẹ nhàng làm lay động những chiếc lá cây ngô đồng trong sân.
Trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.
Đêm qua, một trận mưa thu đã làm cây lá đỏ trở nên xơ xác, lá đỏ rụng vẫn trải đầy trên mặt đất.
Lục Nguyên đang ngồi ở Trường Xuân cư, hiện nay mình đã là trường sinh ngũ trọng rồi, nhưng theo tin tức nghe ngóng được từ chỗ Diệp sư thúc thì Tư Mã Trường Bạch đã tu đến trường sinh cửu trọng rồi, bản thân mình và Tư Mã Trường Bạch chỉ hơn kém nhau hai bậc mà thôi, tức là mình phải cố gắng thêm hai bậc cnahr giới nữa mới đạt đến trường sinh thất trọng kim đơn đại thành, mới có thể khiêu chiến với Tư Mã Trường Bạch.
Muốn giải quyết ân oán với Tư Mã Trường Bạch thì phải đợi rất rất lâu, mà không lâu nữa, có lẽ sẽ đến lúc giải quyết ân oán. Việc này mới nghĩ thôi mà đã khiến người ta thấy phải chờ đợi lâu lắm rồi. Bây giờ, Lục Nguyên phải ở Hoa Sơn thực hiện ba việc sau: “một là việc về Tư Mã Trường Bạch, hai là về Nguyên Lăng, ba là việc của kiếm khí tam tông, hai việc thì có vẻ xa xôi quá, có một viecj thì dễ làm hơn một chút.
Bây giờ, vấn đề quan trọng là phải tăng lên hai bậc pháp lực nữa.
Chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa, trước hết là phải tăng từ trường sinh ngũ trọng lên trường sinh lục trọng.
Trường sinh ngũ trọng, ngự sử song kiếm.
Trường sinh lục trọng, chuyển thành Hư Đan.
Cái gọi là Hư Đan kỳ thực là khi thần khí mạnh len thi sẽ tự động chuyển từ nguyên thần lên, kết thành Hư Đan, việc cần làm là khiến thần khí mạnh lên, khi thần khí đủ mạnh sẽ ngưng tụ thành Hư Đan, tất nhiên là thần khí của mình vẫn chưa đủ mạnh, Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận công đưa thần khí kết tinh trong người mình ra, đặt lên ngang mặt, dùng thuật vận công hấp thụ thần khí, hấp thụ năng lượng thần khí.
Trong lúc này chỉ cảm thấy thần khí của mình càng ngày càng mạnh lên.
Cũng chẳng biết từ lúc nào trên nguyên thần xuất hiện hình dạng của một nửa Hư Đan nhưng mới chỉ là một nửa mà thôi, rất dẽ bị vỡ ra, so với Hư Đan thật sự vẫn còn kém xa lắm.
Lục Nguyên cảm thấy thần khí không còn mạnh lên nữa, đúng lúc mở mắt ra thì thần khí kết tinh ở trước mặt “phịch” một tiếng rồi bị vỡ tan ra, tất cả thần khí bên trong cũng bị tiêu hao hết.
Xem ra, trường sinh lục tọng cần một thời gian nữa mới luyện thành được.
Lục Nguyên với tay lấy hồ lô rượu ra nhấp một ngụm, ở Hoa Sơn thật là thoải mái, đang khi mơ màng thì có một đạo đồng đến gọi chàng đến Trung Chính Bình Hòa trai, “lại có chuyện gì nữa đây nhỉ?” Lục Nguyên cầm thanh kiếm trắng, bay đến Trung Chính Bình Hòa trai.
Câu hỏi đầu tiên khi bước vào Trung Chính Bình Hòa trai đã khiến Lục Nguyên khẽ giật mình.
Nguyên nGuyên thượng nhân chắp hai tay ra sau nói: “Chỉ cần nói là sẽ biết thực lực thực sự của Bác Phong.”
Vấn đề này rất khó trả lời, Lục Nguyên vẫn luôn biết Bắc Phong có những nhân tài, là Nguyên Nguyên thượng nhân cùng với 5 vị khác là 6 vị tiên kiếm của Bắc Phong, là thực lực cơ bản của Bắc Phong, nhưng Lục Nguyên cũng tự biết rằng thực lực của Bắc Phong không thể chỉ có ngần ấy, Bắc Phong nhất định có nhiều cao thủ, nhiều nhân tài hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.