Chương 397: Thiên sứ áo tím(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Nhưng, nếu nói các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều là thiên tài, thì Lục Nguyên lại là thiên tài trong những thiên tài, giỏi giang đến mức không còn gì phải bổ sung nữa.
Sự tấn công của các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều là Kinh Tuyệt Luân
Nhưng sự tấn công của Lục Nguyên lại khó mà tưởng tượng được.
Tất cả những người xung quanh, bất luận đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, đều phải kinh hãi đến mức không thể tưởng tượng. Lục Nguyên lại có thể xuất một kiếm như vậy thật khiến người ta khó mà tin được.
Trận chiến vẫn đang tiếp tục.
Và tiếp đó, sự tấn công của các đệ tử chân truyền Trung Ương Thiên Triều vẫn rất hung hãn và đặc sắc. Nhưng sự tấn công của Lục Nguyên cũng vẫn là một nhát kiếm chính xác, tập hợp mười mấy loại Kiếm ý, các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều càng nỗ lực hơn nữa. Đối diện với kiếm thuật xuất sắc đến mức khiến người khác khó tin này, chỉ còn cách rơi tại hạ phong, thậm chí là không ngừng đi về phía thất bại thảm hại.
Phanh!
Đây là tiếng Điện Vô Cực bị chém một nhát vào bả vai, hắn vội vàng dùng điện để cầm máu, nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật hắn bị thương.
Pháp thuật ấy đã đạt đến cảnh giới Thiên Tâm Tại Thủ của đệ tử chân truyền. Hắn thở phào nhẹ nhõm, ban nãy trường kiếm đã đến mi mắt của hắn, nếu không phải Lục Nguyên ở phía sau đã xoay chuyển thanh kiếm, đâm vào bả vai phải, thì chỉ e hắn đã chết dưới nhát kiếm này của Lục Nguyên.
Còn người đệ tử chân truyền có huyết nhãn chân thực ấy, đôi mắt của hắn, có thể nhìn thấu tất cả các chiêu thức. Nhưng có ích gì chứ, chiêu thức của Lục Nguyên đã đạt đến trình độ mà hắn không thể nào nhìn thấu được sơ hở nữa. Tất cả đều là tiện tay xuất chiêu, cứ như chẳng phải là chiêu thức nào nữa, hỏi hắn làm sao tìm được sơ hở.
Còn người đệ tử chân truyền đã ngộ ra Hoả chi kiếm ý, giờ mới phát hiện ra rằng thực lực của Lục Nguyên lại đáng sợ đến như vậy, bản thân chỉ có mỗi một kiếm ý mà đã đắc ý, còn Lục Nguyên lại có đến mười mấy kiếm ý, so với bản thân còn lợi hại gấp mười lần.
Các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều đều đang kinh hãi, bọn họ trước giờ chưa từng thấy kiếm pháp nào đáng sợ đến như vậy.
Trong lòng mỗi người bọn họ, đều đang chấn động muôn phần, thực lực của cái tên Lục Nguyên này cũng quá cao cường rồi. Nếu được ở trong Trung Ương Thiên Triều, với cái thực lực này, vượt xa các đệ tử chân truyền bình thường, cho dù là đệ tử chân truyền đỉnh cao nhất, thực lực cũng chưa chắc thắng được Lục Nguyên.
Nhưng tại Trung Ương Thiên Triều, vị Hoa sư huynh có danh xưng là Pháp Chi Tử nhất định có thể thắng được Lục Nguyên.
Pháp Chi Tử!
Đây là nhân vật đầu tiên được Trung Ương Thiên Triều công nhận trước các đệ tử chân truyền. Nghe nói vị Hoa sư huynh này, từ lúc mới chào đời, đám mây hoàng hôn bên trời biến thành bảy sắc màu. Lúc ba tuổi, nghe nói bị ngã vào vách núi. Một đứa trẻ bình thường nếu như bị ngã vào vách núi, chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng vị Hoa sư huynh này lại sống sót được dưới vách núi, ăn quả Chu, công lực tiến triển rất nhiều, không chỉ mới ba tuổi đã đạt đến Luyện khí Ngũ Trọng, mà còn đặt một cơ sở vững chắc cho tương lai nữa.
Khi sáu tuổi, lại gặp một ông lão sắp qua đời. Ông lão ấy đã đem những gì bản thân học được truyền lại cho Hoa sư huynh, và Hoa sư huynh cũng là người có tư chất thông minh, mới sáu tuổi nhưng lại học được rất nhiều.
Nghe nói từ năm bảy tuổi đến khi mười tuổi, không có bất kì tuyệt học nào. Nhưng lại không biết tại sao, khi huynh ấy tám tuổi, lại có được một chiếc nhẫn, bên trong chiếc nhẫn này có một linh hồn đã sống 3000 năm.
Năm mười một tuổi, gia nhập vào Trung Ương Thiên Triều-một trong những đại tiên môn lớn nhất, được đánh giá là tiên môn có tư chất ngút trời.
Năm mười bốn tuổi, chỉ mất ba năm để học được công phu mà các đệ tử chân truyền khác phải dùng đến ba mươi năm mới học được.
Về sau, pháp lực ngày càng tiến bộ, nghe nói bây giờ đã sớm vào được Đại Đạo Cảnh.
Người này được tôn là Pháp Chi Tử,là người đứng đầu các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều, đương nhiên là Lục Nguyên không thể sánh bằng.
Nhưng người ở một nơi nghèo hèn hẻo lánh như Lục Nguyên lại có thể luyện được công lực như vậy, tuy không thể so với Hoa sư huynh, nhưng cũng có thể coi là kinh khủng.
Tử bào tôn giả nói, tay vẫn không ngừng vuốt ve chòm râu :
- Ở cái đất Nam Cảnh này lại có thể luyện được kiếm thuật như thế, đúng là đáng sợ!
Vị thiên sứ này nếu như không biết ở Trung Ương Thiên Triều đã có một Kiếm Chi Tử, chỉ e là đã tưởng Lục Nguyên chính là Kiếm Chi Tử của Thất Tử như trong truyền thuyết, nhưng sự thật cứ như vậy, đã có Kiếm Chi Tử rồi, Lục Nguyên không thể nào lại là Kiếm Chi Tử nữa.
Không phải Kiếm Chi Tử, cũng có thể đạt đến trình độ như vậy, thật sự là quá tài giỏi.
Thiên sứ đương nhiên là biết rõ Lục Nguyên không sánh được với Pháp Chi Tử, Kiếm Chi Tử, hai người này đều đã đạt đến Đại Đạo Cảnh rồi.
Nhưng Lục Nguyên không phải vận mệnh Thất tử thì càng thêm đáng nói, một người không có vận mệnh vĩ đại nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc lại có thể tu luyện đến trình độ này.
“Triệt kiếm!” Chỉ cần lòng bàn tay của Lục Nguyên khẽ động một cái, thanh kiếm của đối thủ sẽ rớt xuống ngay.
Lục Nguyên lắc đầu:
- Đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Câu nói khinh thường này làm người khác tức đến thổ huyết. Các đệ tử chân truyền ủa Trung Ương Thiên Triều ai mà không cao ngạo, bị người Nam Cảnh xem thường như vậy, khó chịu đến mức muốn thổ huyết. Nhưng vẫn phải như vậy thôi, Lục Nguyên vừa nãy đã nhẹ nhàng thắng họ, nên làm họ cũng chẳng nói được lời nào.
Cuối cùng, có một người đã tuôn ra những lời thế này: - Vậy thì có gì lợi hại chứ, có bản lĩnh thì hãy đến Vương triều Tấn quốc chúng tôi để đọ sức với Pháp Chi Tử Hoa sư huynh đi!
- Vậy sao, tốt lắm. Pháp Chi Tử Hoa sư huynh.
Lục Nguyên khẽ gật đầu.
Lần khảo sát này đến đây là kết thúc.
Trong lần khảo sát này, tổng thể mà nói thực lực của các đệ tử chân truyền Hoa Sơn chẳng ra sao cả, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện một đệ tử quá kiệt xuất vậy thôi. Nếu chiếu theo lệ thường, Hoa Sơn sẽ không thể vượt qua lần khảo sát này, dù sao cũng chỉ có một đệ tử xuất sắc, không thể đại diện cho trình độ trung bình. Chỉ có thể nói là ngẫu nhiên xuất hiện một “yêu quái”!
Nhưng vị thiên sứ áo tím này khảo sát thêm một lần nữa mới phát hiện ra rằng Hoa Sơn tiên môn này có chút kì lạ. Cứ cách một, hai đời lại xuất hiện một “yêu quái” như Lục Nguyên. Đời thứ hai có, đời thứ ba có, đời thứ sáu và đời thứ tám cũng có. Mà đời thứ tám còn có đến hai người: Yến Thương Thiên và Châu Thanh Huyền.
- Tiên môn này có chút gì đó thú vị!
Cuối cùng thiên sứ áo tím đã để cho Hoa Sơn được thông qua lần khảo sát này.
Tất nhiên, đây chỉ là lần khảo sát đầu tiên, phía sau vẫn còn rất nhiều lần khảo sát khác.
Chẳng hạn như lần khảo sát thứ hai, lại là khảo sát linh mạch.
Sự tấn công của các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều là Kinh Tuyệt Luân
Nhưng sự tấn công của Lục Nguyên lại khó mà tưởng tượng được.
Tất cả những người xung quanh, bất luận đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, đều phải kinh hãi đến mức không thể tưởng tượng. Lục Nguyên lại có thể xuất một kiếm như vậy thật khiến người ta khó mà tin được.
Trận chiến vẫn đang tiếp tục.
Và tiếp đó, sự tấn công của các đệ tử chân truyền Trung Ương Thiên Triều vẫn rất hung hãn và đặc sắc. Nhưng sự tấn công của Lục Nguyên cũng vẫn là một nhát kiếm chính xác, tập hợp mười mấy loại Kiếm ý, các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều càng nỗ lực hơn nữa. Đối diện với kiếm thuật xuất sắc đến mức khiến người khác khó tin này, chỉ còn cách rơi tại hạ phong, thậm chí là không ngừng đi về phía thất bại thảm hại.
Phanh!
Đây là tiếng Điện Vô Cực bị chém một nhát vào bả vai, hắn vội vàng dùng điện để cầm máu, nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật hắn bị thương.
Pháp thuật ấy đã đạt đến cảnh giới Thiên Tâm Tại Thủ của đệ tử chân truyền. Hắn thở phào nhẹ nhõm, ban nãy trường kiếm đã đến mi mắt của hắn, nếu không phải Lục Nguyên ở phía sau đã xoay chuyển thanh kiếm, đâm vào bả vai phải, thì chỉ e hắn đã chết dưới nhát kiếm này của Lục Nguyên.
Còn người đệ tử chân truyền có huyết nhãn chân thực ấy, đôi mắt của hắn, có thể nhìn thấu tất cả các chiêu thức. Nhưng có ích gì chứ, chiêu thức của Lục Nguyên đã đạt đến trình độ mà hắn không thể nào nhìn thấu được sơ hở nữa. Tất cả đều là tiện tay xuất chiêu, cứ như chẳng phải là chiêu thức nào nữa, hỏi hắn làm sao tìm được sơ hở.
Còn người đệ tử chân truyền đã ngộ ra Hoả chi kiếm ý, giờ mới phát hiện ra rằng thực lực của Lục Nguyên lại đáng sợ đến như vậy, bản thân chỉ có mỗi một kiếm ý mà đã đắc ý, còn Lục Nguyên lại có đến mười mấy kiếm ý, so với bản thân còn lợi hại gấp mười lần.
Các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều đều đang kinh hãi, bọn họ trước giờ chưa từng thấy kiếm pháp nào đáng sợ đến như vậy.
Trong lòng mỗi người bọn họ, đều đang chấn động muôn phần, thực lực của cái tên Lục Nguyên này cũng quá cao cường rồi. Nếu được ở trong Trung Ương Thiên Triều, với cái thực lực này, vượt xa các đệ tử chân truyền bình thường, cho dù là đệ tử chân truyền đỉnh cao nhất, thực lực cũng chưa chắc thắng được Lục Nguyên.
Nhưng tại Trung Ương Thiên Triều, vị Hoa sư huynh có danh xưng là Pháp Chi Tử nhất định có thể thắng được Lục Nguyên.
Pháp Chi Tử!
Đây là nhân vật đầu tiên được Trung Ương Thiên Triều công nhận trước các đệ tử chân truyền. Nghe nói vị Hoa sư huynh này, từ lúc mới chào đời, đám mây hoàng hôn bên trời biến thành bảy sắc màu. Lúc ba tuổi, nghe nói bị ngã vào vách núi. Một đứa trẻ bình thường nếu như bị ngã vào vách núi, chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng vị Hoa sư huynh này lại sống sót được dưới vách núi, ăn quả Chu, công lực tiến triển rất nhiều, không chỉ mới ba tuổi đã đạt đến Luyện khí Ngũ Trọng, mà còn đặt một cơ sở vững chắc cho tương lai nữa.
Khi sáu tuổi, lại gặp một ông lão sắp qua đời. Ông lão ấy đã đem những gì bản thân học được truyền lại cho Hoa sư huynh, và Hoa sư huynh cũng là người có tư chất thông minh, mới sáu tuổi nhưng lại học được rất nhiều.
Nghe nói từ năm bảy tuổi đến khi mười tuổi, không có bất kì tuyệt học nào. Nhưng lại không biết tại sao, khi huynh ấy tám tuổi, lại có được một chiếc nhẫn, bên trong chiếc nhẫn này có một linh hồn đã sống 3000 năm.
Năm mười một tuổi, gia nhập vào Trung Ương Thiên Triều-một trong những đại tiên môn lớn nhất, được đánh giá là tiên môn có tư chất ngút trời.
Năm mười bốn tuổi, chỉ mất ba năm để học được công phu mà các đệ tử chân truyền khác phải dùng đến ba mươi năm mới học được.
Về sau, pháp lực ngày càng tiến bộ, nghe nói bây giờ đã sớm vào được Đại Đạo Cảnh.
Người này được tôn là Pháp Chi Tử,là người đứng đầu các đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều, đương nhiên là Lục Nguyên không thể sánh bằng.
Nhưng người ở một nơi nghèo hèn hẻo lánh như Lục Nguyên lại có thể luyện được công lực như vậy, tuy không thể so với Hoa sư huynh, nhưng cũng có thể coi là kinh khủng.
Tử bào tôn giả nói, tay vẫn không ngừng vuốt ve chòm râu :
- Ở cái đất Nam Cảnh này lại có thể luyện được kiếm thuật như thế, đúng là đáng sợ!
Vị thiên sứ này nếu như không biết ở Trung Ương Thiên Triều đã có một Kiếm Chi Tử, chỉ e là đã tưởng Lục Nguyên chính là Kiếm Chi Tử của Thất Tử như trong truyền thuyết, nhưng sự thật cứ như vậy, đã có Kiếm Chi Tử rồi, Lục Nguyên không thể nào lại là Kiếm Chi Tử nữa.
Không phải Kiếm Chi Tử, cũng có thể đạt đến trình độ như vậy, thật sự là quá tài giỏi.
Thiên sứ đương nhiên là biết rõ Lục Nguyên không sánh được với Pháp Chi Tử, Kiếm Chi Tử, hai người này đều đã đạt đến Đại Đạo Cảnh rồi.
Nhưng Lục Nguyên không phải vận mệnh Thất tử thì càng thêm đáng nói, một người không có vận mệnh vĩ đại nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc lại có thể tu luyện đến trình độ này.
“Triệt kiếm!” Chỉ cần lòng bàn tay của Lục Nguyên khẽ động một cái, thanh kiếm của đối thủ sẽ rớt xuống ngay.
Lục Nguyên lắc đầu:
- Đệ tử chân truyền của Trung Ương Thiên Triều chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Câu nói khinh thường này làm người khác tức đến thổ huyết. Các đệ tử chân truyền ủa Trung Ương Thiên Triều ai mà không cao ngạo, bị người Nam Cảnh xem thường như vậy, khó chịu đến mức muốn thổ huyết. Nhưng vẫn phải như vậy thôi, Lục Nguyên vừa nãy đã nhẹ nhàng thắng họ, nên làm họ cũng chẳng nói được lời nào.
Cuối cùng, có một người đã tuôn ra những lời thế này: - Vậy thì có gì lợi hại chứ, có bản lĩnh thì hãy đến Vương triều Tấn quốc chúng tôi để đọ sức với Pháp Chi Tử Hoa sư huynh đi!
- Vậy sao, tốt lắm. Pháp Chi Tử Hoa sư huynh.
Lục Nguyên khẽ gật đầu.
Lần khảo sát này đến đây là kết thúc.
Trong lần khảo sát này, tổng thể mà nói thực lực của các đệ tử chân truyền Hoa Sơn chẳng ra sao cả, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện một đệ tử quá kiệt xuất vậy thôi. Nếu chiếu theo lệ thường, Hoa Sơn sẽ không thể vượt qua lần khảo sát này, dù sao cũng chỉ có một đệ tử xuất sắc, không thể đại diện cho trình độ trung bình. Chỉ có thể nói là ngẫu nhiên xuất hiện một “yêu quái”!
Nhưng vị thiên sứ áo tím này khảo sát thêm một lần nữa mới phát hiện ra rằng Hoa Sơn tiên môn này có chút kì lạ. Cứ cách một, hai đời lại xuất hiện một “yêu quái” như Lục Nguyên. Đời thứ hai có, đời thứ ba có, đời thứ sáu và đời thứ tám cũng có. Mà đời thứ tám còn có đến hai người: Yến Thương Thiên và Châu Thanh Huyền.
- Tiên môn này có chút gì đó thú vị!
Cuối cùng thiên sứ áo tím đã để cho Hoa Sơn được thông qua lần khảo sát này.
Tất nhiên, đây chỉ là lần khảo sát đầu tiên, phía sau vẫn còn rất nhiều lần khảo sát khác.
Chẳng hạn như lần khảo sát thứ hai, lại là khảo sát linh mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.