Chương 426: Trảm yêu trừ ma(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Sát nhân là vì chính nghĩa.
Vì cứu càng nhiều người, cho nên cần phải loại trừ kẻ ác.
Cái này gọi là trảm yêu trừ ma.
Sau khi giết sáu người này, Lục Nguyên mang kiếm rời khỏi, rất nhanh đụng phải một tu tiên giả trên đường, nên liền hỏi thăm tình hình Bắc Phong gần đây.
Nguyên nửa năm trước, cũng tức là lúc khi mình bị Đồng Bách Niên đuổi giết, Bắc Phong Chi Chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân biến mất một cách kỳ lạ. Tối hôm đó không phát sinh bất cứ một hiện tượng nào lạ thường. Nhưng sau đó Bắc Phong Chi Chủ liền biến mất. Và Bắc Phong cũng không xuất hiện bất cứ chuyện gì lạ.
Cứ như vậy, nửa năm qua không có sóng gió.
Sau khi trải qua nửa năm yên bình, Bắc Phong gần đây lại xảy ra náo nhiệt.
Một quốc không thể một ngày vô chủ. Bắc Phong đã nửa năm rồi không có chủ.
Hiện tại tuy là thái bình thịnh thế, nhưng Kiếm Khí Tông vẫn bị Kiếm Tông đè đầu cưỡi cổ. Kiếm Tông thậm chí còn muốn đoạt lấy Kiếm Khí Tông. Nếu như có chủ thì Kiếm Khí Tông còn có thể chống cự, nhưng bây giờ vô chủ, kết quả là trước đó không lâu, các trưởng lão đời thứ tám của Kiếm Khí Tông xuất vân tiên cảnh, rốt cuộc đã quyết định, muốn tuyển Bắc Phong Chi Chủ mới cho Bắc Phong.
Đương nhiên, chỉ là Bắc Phong Chi Chủ tạm thời.
Nếu như trong ba năm Nguyên Nguyên Thượng Nhân không có trở về, thì chữ tạm thời này coi như xóa bỏ.
Tuyển Bắc Phong Chi Chủ đương nhiên là đời thứ chín. Dù sao đời thứ tám cũng trên nguyên tắc mặc kệ sự đời, không có khả năng lại tiếp tục làm Bắc Phong Chi Chủ.
Nghe nói không lâu sau đó đã diễn ra cuộc tuyển chọn Bắc Phong Chi Chủ.
Quả nhiên là một mưu kế. Lục Nguyên trong nội tâm chấn động. Hiện tại, thực lực của mình trên cơ bản cũng đã đạt đến Kiếm tiên cấp. Trong số kiếm tiên của Bắc Phong, Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho là mạnh nhất. Phương Nho có tu vi Trường Sinh Thập Trọng, còn thứ hai thứ ba sẽ là Tư Mã Trường Bạch và Diệp Dương Dung. Hai người này đều có tu vi Trường Sinh Cửu Trọng. Tương đối mà nói thì Độc Cô Diệp và Sở Phi đều yếu hơn một chút.
Nếu Tư Mã Trường Bạch và Diệp Dương Dung hai người này tranh tài mà nói thì Tư Mã Trường Bạch phần thắng lớn hơn.
Hiện tại là tuyển Bắc Phong Chi Chủ tạm thời. Không hề nghi ngờ, Phương Nho là mạnh nhất.
Nhưng Lục Nguyên theo bản năng lại cảm giác được bên trong nhất định có mưu.
Đến lúc đó, Bắc Phong Chi Chủ đích thật chỉ có thể là Tư Mã Trường Bạch.
Nguyên Lăng Thượng Nhân đã dùng phương pháp này để đối phó với Bắc Phong.
Bắc Phong cũng không phải là dễ đối phó. Dù sao, đây cũng là một bộ phận của Hoa Sơn. Hoa Sơn vẫn còn lão ngoan đồng. Ngươi muốn hủy diệt Bắc Phong là hoàn toàn không có khả năng. Mà Nguyên Lăng tuyển chỉ là Bắc Phong Chi Chủ tạm thời, để có thể khống chế Bắc Phong. Đây cũng chính là một phần quan trọng trong kế hoạch của Tư Mã Trường Bạch.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Nguyên nội tâm đại chấn, muốn lập tức quay trở lại Bắc Phong.
Nhất định không thể để cho Tư Mã Trường Bạch lên làm Bắc Phong Chi Chủ.
Lục Nguyên cáo biệt người đã thông báo cho mình tình huống ở Bắc Phong, ngự khởi một đạo kiếm quang nhắm hướng Bắc Phong mà đến. Điều này khiến cho vị tu tiên giả kia âm thầm hâm mộ. Ngự sử phi kiếm, đây chính là luyện thể Trường Sinh Bát Trọng mới có. Không tưởng được người trẻ tuổi này lại có thể dùng ngự sử phi kiếm.
Lại nói Lục Nguyên ngự trên ánh sáng đạo kiếm quang xông vào chính giữa mây xanh.
Thái Hồ cách Bắc Phong chỉ có một đoạn. Khoảng cách này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ mất vài ngày thời gian.
Đang trong lúc phi hành, Lục Nguyên phát hiện có người theo dõi mình. Tốc độ ngự kiếm của mình, đặc biệt là có thể dùng Bạch Đế kiếm đạo trong thời gian ngắn hạn, chỉ là Bạch Đế kiếm đạo không có khả năng dùng một lần, rất dễ tiêu hao pháp lực. Có người đang theo dõi hắn. Lục Nguyên sau mấy lần nhìn về phía sau, liền phát hiện đang theo dõi mình không phải chỉ là một hai nhóm mà là rất nhiều.
Bắc Lăng Sơn có thế lực cũng rất lớn. Nguyên Lăng Thượng Nhân lăn lộn lâu như vậy, muốn tìm tung tích của Lục Nguyên cũng không phải chuyện khó khăn. Lý Nguyên Bạch cũng vậy mà Yến Thương Thiên cũng thế. Yến Thương Thiên bản thân cũng không tránh được.
Lục Nguyên cảm giác mình tựa hồ đối với truy tung và phản truy tung cũng có chút ấn tượng.
Vỗ đầu một cái, hắn thiếu chút nữa đã quên mất. Trong Vạn Độc Động, khi xem qua bốn mươi mốt quyển sách kia, trong đó có một bản tựa hồ ghi lại cách để theo dõi, lập tức ở chính giữa đám mây trắng tìm cho mình một vị trí ẩn núp. Kiếm quang màu trắng của mình hoàn toàn tương quan với mây trắng.
Quyển sách này có tên là “Kiếm Ưng tâm đắc”. Chính là ngoại hiệu đời thứ bảy của một người. Vị Kiếm Ưng này trong quá trình theo dõi và bị theo dõi đã sáng chế ra. Người này đối với thuật theo dõi của mình cực kỳ tự ngạo. Ông ta đã đem hết thảy những tâm đắc cùng với lĩnh ngộ kiếm ý của mình ghi lại phía sau. Còn đầu tiên chính là chi thuật truy tung và phản truy tung.
“Truy tung và phản truy tung vốn là một thể”. Câu đâu tiên của quyển sách đã nói như vậy.
- Thuật truy tung bao gồm xem xét dấu vết, ngửi vị, nhìn xa, nghe gió, và truy thần.
- Trước tiên nói về việc xem xét dấu vết. Ngự kiếm bay qua bầu trời. Chính giữa bầu trời có một số loạn lưu, loạn thạch chồng chất. Tầng mây này một khi bị ngự kiếm của người đi qua, thì để lại đủ loại dấu vết. Nếu như là người cao minh, chỉ cần liếc nhìn sang, thì có thể thấy được thời gian trải qua bao lâu và phương hướng nào.
- Tiếp đến là ngửi vị. Lỗ chân lông trên cơ thể người có thể phát ra đủ loại mùi. Thời gian lâu không tiêu tan, lưu lại trong gió. Trừ phi đúng lúc có gió thổi qua, bằng không thì rất dễ dàng bị cao thủ theo dõi.
- Nói đến nhìn xa, trong tu tiên giới có đủ loại bí pháp. Có thể dựa vào một chút cảm ứng. Nếu có tóc hoặc quần áo trong tay, chỉ cần khoảng cách đừng quá xa thì có thể bằng quan trắc để nhận ra chỗ ở của người. Đây chính là bí pháp nhìn xa. Nói đến nghe gió, chỉ có thể đuổi đến gần thì mới có tác dụng. Cao thủ trong tu tiên giới, có thể theo dõi bằng hai lỗ tai. Nghe được tiếng gió trong phạm vi hơn mười dặm là có thể tìm được đối thủ. Truy thần chính là khi ngươi bay qua chỗ nào thì sẽ lưu lại một chút dấu vết của thần hồn. Đụng phải cao thủ thì có thể mượn thần truy thần, tìm được phương hướng của ngươi.
Lục Nguyên xem qua tâm đắc truy tung của vị tiền bối này không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Vốn bên trong truy tung và phản truy tung có nhiều môn đạo như thế. Quả nhiên là thuật nghiệp chuyên tấn công. Chỉ sợ Yến tổ sư căn bản cũng không hiểu được những môn đạo này.
Khi cảm giác được có người đang theo dõi mình thì chỉ có thể dùng môn đạo này.
Chi thuật truy tung và phản truy tung cũng không phải nhất thời có thể học được. Nhưng có thể học được một chút thủ đoạn thì vô cùng tốt cho việc mình chạy đến Bắc Phong.
Lục Nguyên lật kiếm qua lại. Kiếm quang càng tăng lên rất nhiều. Dưới ánh sáng đáng sợ của kiếm quang, công kích của đối thủ liền lộ ra. Các trưởng lão của Bắc Lăng Sơn còn muốn vùng vẫy giẫy chết, nhưng Lục Nguyên nào cho bọn họ cơ hội, trực tiếp giết chết.
Vì cứu càng nhiều người, cho nên cần phải loại trừ kẻ ác.
Cái này gọi là trảm yêu trừ ma.
Sau khi giết sáu người này, Lục Nguyên mang kiếm rời khỏi, rất nhanh đụng phải một tu tiên giả trên đường, nên liền hỏi thăm tình hình Bắc Phong gần đây.
Nguyên nửa năm trước, cũng tức là lúc khi mình bị Đồng Bách Niên đuổi giết, Bắc Phong Chi Chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân biến mất một cách kỳ lạ. Tối hôm đó không phát sinh bất cứ một hiện tượng nào lạ thường. Nhưng sau đó Bắc Phong Chi Chủ liền biến mất. Và Bắc Phong cũng không xuất hiện bất cứ chuyện gì lạ.
Cứ như vậy, nửa năm qua không có sóng gió.
Sau khi trải qua nửa năm yên bình, Bắc Phong gần đây lại xảy ra náo nhiệt.
Một quốc không thể một ngày vô chủ. Bắc Phong đã nửa năm rồi không có chủ.
Hiện tại tuy là thái bình thịnh thế, nhưng Kiếm Khí Tông vẫn bị Kiếm Tông đè đầu cưỡi cổ. Kiếm Tông thậm chí còn muốn đoạt lấy Kiếm Khí Tông. Nếu như có chủ thì Kiếm Khí Tông còn có thể chống cự, nhưng bây giờ vô chủ, kết quả là trước đó không lâu, các trưởng lão đời thứ tám của Kiếm Khí Tông xuất vân tiên cảnh, rốt cuộc đã quyết định, muốn tuyển Bắc Phong Chi Chủ mới cho Bắc Phong.
Đương nhiên, chỉ là Bắc Phong Chi Chủ tạm thời.
Nếu như trong ba năm Nguyên Nguyên Thượng Nhân không có trở về, thì chữ tạm thời này coi như xóa bỏ.
Tuyển Bắc Phong Chi Chủ đương nhiên là đời thứ chín. Dù sao đời thứ tám cũng trên nguyên tắc mặc kệ sự đời, không có khả năng lại tiếp tục làm Bắc Phong Chi Chủ.
Nghe nói không lâu sau đó đã diễn ra cuộc tuyển chọn Bắc Phong Chi Chủ.
Quả nhiên là một mưu kế. Lục Nguyên trong nội tâm chấn động. Hiện tại, thực lực của mình trên cơ bản cũng đã đạt đến Kiếm tiên cấp. Trong số kiếm tiên của Bắc Phong, Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho là mạnh nhất. Phương Nho có tu vi Trường Sinh Thập Trọng, còn thứ hai thứ ba sẽ là Tư Mã Trường Bạch và Diệp Dương Dung. Hai người này đều có tu vi Trường Sinh Cửu Trọng. Tương đối mà nói thì Độc Cô Diệp và Sở Phi đều yếu hơn một chút.
Nếu Tư Mã Trường Bạch và Diệp Dương Dung hai người này tranh tài mà nói thì Tư Mã Trường Bạch phần thắng lớn hơn.
Hiện tại là tuyển Bắc Phong Chi Chủ tạm thời. Không hề nghi ngờ, Phương Nho là mạnh nhất.
Nhưng Lục Nguyên theo bản năng lại cảm giác được bên trong nhất định có mưu.
Đến lúc đó, Bắc Phong Chi Chủ đích thật chỉ có thể là Tư Mã Trường Bạch.
Nguyên Lăng Thượng Nhân đã dùng phương pháp này để đối phó với Bắc Phong.
Bắc Phong cũng không phải là dễ đối phó. Dù sao, đây cũng là một bộ phận của Hoa Sơn. Hoa Sơn vẫn còn lão ngoan đồng. Ngươi muốn hủy diệt Bắc Phong là hoàn toàn không có khả năng. Mà Nguyên Lăng tuyển chỉ là Bắc Phong Chi Chủ tạm thời, để có thể khống chế Bắc Phong. Đây cũng chính là một phần quan trọng trong kế hoạch của Tư Mã Trường Bạch.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Nguyên nội tâm đại chấn, muốn lập tức quay trở lại Bắc Phong.
Nhất định không thể để cho Tư Mã Trường Bạch lên làm Bắc Phong Chi Chủ.
Lục Nguyên cáo biệt người đã thông báo cho mình tình huống ở Bắc Phong, ngự khởi một đạo kiếm quang nhắm hướng Bắc Phong mà đến. Điều này khiến cho vị tu tiên giả kia âm thầm hâm mộ. Ngự sử phi kiếm, đây chính là luyện thể Trường Sinh Bát Trọng mới có. Không tưởng được người trẻ tuổi này lại có thể dùng ngự sử phi kiếm.
Lại nói Lục Nguyên ngự trên ánh sáng đạo kiếm quang xông vào chính giữa mây xanh.
Thái Hồ cách Bắc Phong chỉ có một đoạn. Khoảng cách này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ mất vài ngày thời gian.
Đang trong lúc phi hành, Lục Nguyên phát hiện có người theo dõi mình. Tốc độ ngự kiếm của mình, đặc biệt là có thể dùng Bạch Đế kiếm đạo trong thời gian ngắn hạn, chỉ là Bạch Đế kiếm đạo không có khả năng dùng một lần, rất dễ tiêu hao pháp lực. Có người đang theo dõi hắn. Lục Nguyên sau mấy lần nhìn về phía sau, liền phát hiện đang theo dõi mình không phải chỉ là một hai nhóm mà là rất nhiều.
Bắc Lăng Sơn có thế lực cũng rất lớn. Nguyên Lăng Thượng Nhân lăn lộn lâu như vậy, muốn tìm tung tích của Lục Nguyên cũng không phải chuyện khó khăn. Lý Nguyên Bạch cũng vậy mà Yến Thương Thiên cũng thế. Yến Thương Thiên bản thân cũng không tránh được.
Lục Nguyên cảm giác mình tựa hồ đối với truy tung và phản truy tung cũng có chút ấn tượng.
Vỗ đầu một cái, hắn thiếu chút nữa đã quên mất. Trong Vạn Độc Động, khi xem qua bốn mươi mốt quyển sách kia, trong đó có một bản tựa hồ ghi lại cách để theo dõi, lập tức ở chính giữa đám mây trắng tìm cho mình một vị trí ẩn núp. Kiếm quang màu trắng của mình hoàn toàn tương quan với mây trắng.
Quyển sách này có tên là “Kiếm Ưng tâm đắc”. Chính là ngoại hiệu đời thứ bảy của một người. Vị Kiếm Ưng này trong quá trình theo dõi và bị theo dõi đã sáng chế ra. Người này đối với thuật theo dõi của mình cực kỳ tự ngạo. Ông ta đã đem hết thảy những tâm đắc cùng với lĩnh ngộ kiếm ý của mình ghi lại phía sau. Còn đầu tiên chính là chi thuật truy tung và phản truy tung.
“Truy tung và phản truy tung vốn là một thể”. Câu đâu tiên của quyển sách đã nói như vậy.
- Thuật truy tung bao gồm xem xét dấu vết, ngửi vị, nhìn xa, nghe gió, và truy thần.
- Trước tiên nói về việc xem xét dấu vết. Ngự kiếm bay qua bầu trời. Chính giữa bầu trời có một số loạn lưu, loạn thạch chồng chất. Tầng mây này một khi bị ngự kiếm của người đi qua, thì để lại đủ loại dấu vết. Nếu như là người cao minh, chỉ cần liếc nhìn sang, thì có thể thấy được thời gian trải qua bao lâu và phương hướng nào.
- Tiếp đến là ngửi vị. Lỗ chân lông trên cơ thể người có thể phát ra đủ loại mùi. Thời gian lâu không tiêu tan, lưu lại trong gió. Trừ phi đúng lúc có gió thổi qua, bằng không thì rất dễ dàng bị cao thủ theo dõi.
- Nói đến nhìn xa, trong tu tiên giới có đủ loại bí pháp. Có thể dựa vào một chút cảm ứng. Nếu có tóc hoặc quần áo trong tay, chỉ cần khoảng cách đừng quá xa thì có thể bằng quan trắc để nhận ra chỗ ở của người. Đây chính là bí pháp nhìn xa. Nói đến nghe gió, chỉ có thể đuổi đến gần thì mới có tác dụng. Cao thủ trong tu tiên giới, có thể theo dõi bằng hai lỗ tai. Nghe được tiếng gió trong phạm vi hơn mười dặm là có thể tìm được đối thủ. Truy thần chính là khi ngươi bay qua chỗ nào thì sẽ lưu lại một chút dấu vết của thần hồn. Đụng phải cao thủ thì có thể mượn thần truy thần, tìm được phương hướng của ngươi.
Lục Nguyên xem qua tâm đắc truy tung của vị tiền bối này không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Vốn bên trong truy tung và phản truy tung có nhiều môn đạo như thế. Quả nhiên là thuật nghiệp chuyên tấn công. Chỉ sợ Yến tổ sư căn bản cũng không hiểu được những môn đạo này.
Khi cảm giác được có người đang theo dõi mình thì chỉ có thể dùng môn đạo này.
Chi thuật truy tung và phản truy tung cũng không phải nhất thời có thể học được. Nhưng có thể học được một chút thủ đoạn thì vô cùng tốt cho việc mình chạy đến Bắc Phong.
Lục Nguyên lật kiếm qua lại. Kiếm quang càng tăng lên rất nhiều. Dưới ánh sáng đáng sợ của kiếm quang, công kích của đối thủ liền lộ ra. Các trưởng lão của Bắc Lăng Sơn còn muốn vùng vẫy giẫy chết, nhưng Lục Nguyên nào cho bọn họ cơ hội, trực tiếp giết chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.