Chương 8: Cảnh vật Thiên Hà (1)
Cổ Thất
28/05/2016
Lúc đằng vân, Vũ Hồng vẫn còn lơ mơ, thân người nghiêng ngả lung tung. Địa giới Cửu Trọng
Thiên hiện ra mỗi lúc một gần, xa xa ta đã thấy lầu các trập trùng trong những đám mây sáng màu ngay cả trong đêm.
Khi xưa, lúc ta còn là Tán tiên ở Cửu Liên sơn bên dưới Cửu Trọng Thiên, bình thường chuyện thích làm nhất là ngẩng đầu tưởng tượng cảnh sắc trên Cửu Trọng Thiên ra sao. Nơi ấy hẳn là vô cùng tiêu dao, vô cùng tuyệt diệu. Mẫu phi từng nói, Cửu Trọng Thiên là nơi có những đóa hoa và ráng chiều đẹp nhất thế gian.
Nếu nghìn năm trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ ta đã thuận lợi phi thăng. Cửu Trọng Thiên đương nhiên đã có thêm một vị tiên nhỏ nhoi là ta. Vậy xem ra, ta nên đến Thiên Hà mới thích hợp với tâm tình đi đòi nợ của ta, vì thế ta quay ngược lại, cưỡi mây đạp gió mà đi. Cảnh vật Thiên Hà ở ngay trước mặt, mênh mông tráng lệ, lại có mây vờn chính giữa, quả thật là cảnh sắc đẹp đẽ hiếm có.
Dưới khung cảnh mỹ lệ vô ngần đó thì Tư Lộc tinh quân sao có thể không động tình chứ?
Ta xoa xoa ấn đường lạnh băng, nỗi đau tê tâm liệt phế khi ấy ta vẫn luôn ghi lòng tạc dạ.
Ta hận hắn.
Hận hắn, sao lại tuyệt tình như thế?
Hận hắn, sao có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà mời ta đến uống rượu mừng của hắn?
Ta đứng ở bờ bên này Thiên Hà trông sang, ngay cả mái hiên của Thiên Tương cung cũng không thấy rõ, nhưng ta biết, hắn đang ở tòa phủ đệ chính giữa xa thật xa kia. Lúc suy nghĩ trong ta đã loạn chuyển thì thiên binh canh giữ bên bờ Thiên Hà đã vây xung quanh bọn ta.
Vũ Hồng chớp chớp đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, nghiêng đầu tới nhỏ giọng oán trách ta: “Người tới đây để gây sự sao?”
Ta nhướng mày không nói, nhìn ra xa, đám thiên binh đã đằng vân tiến sát lại.
“Người Tư Lộc tinh quân muốn kết hôn không phải là Thiên Hà Vân Hi sao? Người làm như vậy là, là vì không cam tâm sao?” Vũ Hồng thì thào tự hỏi. Thiên binh thấy ta thì thoáng sửng sốt rồi lớn tiếng hô: “Ma tộc xâm phậm, bắt lấy!”
Vũ Hồng ngớ người, sau đó cười rộ lên: “Nếu Ma tộc xâm phạm, sẽ cử hai nữ ma đến sao? Đúng là đồ không có mắt!”
Ta nghĩ, pháp thuật của ta nếu đem so với tên Đông Ly kia đúng là chả ra gì, nhưng nếu so với đám thiên binh lâu la này thì không thành vấn đề. Lúc bọn chúng tới gần, ta chả thèm nhiều lời, lập tức ra tay.
Thôi hồn trận khiến Thiên Hà nổi gió tạo thành từng trận xoáy nước, Vũ Hồng đứng ngoài trận pháp kinh ngạc: “Người điên rồi!”
Ta cười lạnh không đáp. Tính ra bọn thiên binh này thật xui xẻo, lại chọc trúng cục tức trong lòng ta. Thôi hồn trận là pháp thuật phụ quân tự mình dạy cho ta, uy lực tất nhiên vô cùng lớn.
Hơi nước như lưỡi dao sắc lạnh, linh hoạt chuyển động dưới tay ta. Ta vừa hô khẩu lệnh, vừa cẩn thận chỉnh lại vạt áo đỏ thẫm của ta, để nó dính máu thì không hay lắm.
Tiếng kêu thảm thiết của thiên binh vang lên vô cùng rõ ràng, Vũ Hồng vui sướng đứng ngoài xem náo nhiệt. Khối hắc kim trên trán ta nóng lên, ma tính cũng có cái tốt của nó, ta chỉ ngón tay về phía sau, trăm khối nước Thiên Hà liền dâng theo ngón tay ta. Ta cười lạnh nhìn đám thiên binh Cửu Trọng Thiên đang làm bộ làm tịch. Lúc ta khởi động Thôi hồn trận, trăm khối nước hóa thành ngàn lưỡi dao sắc, nhuộm đỏ Thiên Hà ngay tức khắc.
Vũ Hồng che miệng sợ hãi nói: “Em luôn luôn nghĩ, nghĩ pháp thuật của người những năm này đã biến mất, thì ra, thì ra, người lại có bản lĩnh lớn như vậy!”
Ta nghiêng đầu nhìn Thiên Hà cuồn cuộn sóng, không đáp lời nàng.
Lúc này một tràng chuông vang lên, ta biết, đây là tín hiệu báo động.
Vũ Hồng sửng sốt, run rẩy nói: “Người, lại gây họa rồi!”
Khi xưa, lúc ta còn là Tán tiên ở Cửu Liên sơn bên dưới Cửu Trọng Thiên, bình thường chuyện thích làm nhất là ngẩng đầu tưởng tượng cảnh sắc trên Cửu Trọng Thiên ra sao. Nơi ấy hẳn là vô cùng tiêu dao, vô cùng tuyệt diệu. Mẫu phi từng nói, Cửu Trọng Thiên là nơi có những đóa hoa và ráng chiều đẹp nhất thế gian.
Nếu nghìn năm trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ ta đã thuận lợi phi thăng. Cửu Trọng Thiên đương nhiên đã có thêm một vị tiên nhỏ nhoi là ta. Vậy xem ra, ta nên đến Thiên Hà mới thích hợp với tâm tình đi đòi nợ của ta, vì thế ta quay ngược lại, cưỡi mây đạp gió mà đi. Cảnh vật Thiên Hà ở ngay trước mặt, mênh mông tráng lệ, lại có mây vờn chính giữa, quả thật là cảnh sắc đẹp đẽ hiếm có.
Dưới khung cảnh mỹ lệ vô ngần đó thì Tư Lộc tinh quân sao có thể không động tình chứ?
Ta xoa xoa ấn đường lạnh băng, nỗi đau tê tâm liệt phế khi ấy ta vẫn luôn ghi lòng tạc dạ.
Ta hận hắn.
Hận hắn, sao lại tuyệt tình như thế?
Hận hắn, sao có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà mời ta đến uống rượu mừng của hắn?
Ta đứng ở bờ bên này Thiên Hà trông sang, ngay cả mái hiên của Thiên Tương cung cũng không thấy rõ, nhưng ta biết, hắn đang ở tòa phủ đệ chính giữa xa thật xa kia. Lúc suy nghĩ trong ta đã loạn chuyển thì thiên binh canh giữ bên bờ Thiên Hà đã vây xung quanh bọn ta.
Vũ Hồng chớp chớp đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, nghiêng đầu tới nhỏ giọng oán trách ta: “Người tới đây để gây sự sao?”
Ta nhướng mày không nói, nhìn ra xa, đám thiên binh đã đằng vân tiến sát lại.
“Người Tư Lộc tinh quân muốn kết hôn không phải là Thiên Hà Vân Hi sao? Người làm như vậy là, là vì không cam tâm sao?” Vũ Hồng thì thào tự hỏi. Thiên binh thấy ta thì thoáng sửng sốt rồi lớn tiếng hô: “Ma tộc xâm phậm, bắt lấy!”
Vũ Hồng ngớ người, sau đó cười rộ lên: “Nếu Ma tộc xâm phạm, sẽ cử hai nữ ma đến sao? Đúng là đồ không có mắt!”
Ta nghĩ, pháp thuật của ta nếu đem so với tên Đông Ly kia đúng là chả ra gì, nhưng nếu so với đám thiên binh lâu la này thì không thành vấn đề. Lúc bọn chúng tới gần, ta chả thèm nhiều lời, lập tức ra tay.
Thôi hồn trận khiến Thiên Hà nổi gió tạo thành từng trận xoáy nước, Vũ Hồng đứng ngoài trận pháp kinh ngạc: “Người điên rồi!”
Ta cười lạnh không đáp. Tính ra bọn thiên binh này thật xui xẻo, lại chọc trúng cục tức trong lòng ta. Thôi hồn trận là pháp thuật phụ quân tự mình dạy cho ta, uy lực tất nhiên vô cùng lớn.
Hơi nước như lưỡi dao sắc lạnh, linh hoạt chuyển động dưới tay ta. Ta vừa hô khẩu lệnh, vừa cẩn thận chỉnh lại vạt áo đỏ thẫm của ta, để nó dính máu thì không hay lắm.
Tiếng kêu thảm thiết của thiên binh vang lên vô cùng rõ ràng, Vũ Hồng vui sướng đứng ngoài xem náo nhiệt. Khối hắc kim trên trán ta nóng lên, ma tính cũng có cái tốt của nó, ta chỉ ngón tay về phía sau, trăm khối nước Thiên Hà liền dâng theo ngón tay ta. Ta cười lạnh nhìn đám thiên binh Cửu Trọng Thiên đang làm bộ làm tịch. Lúc ta khởi động Thôi hồn trận, trăm khối nước hóa thành ngàn lưỡi dao sắc, nhuộm đỏ Thiên Hà ngay tức khắc.
Vũ Hồng che miệng sợ hãi nói: “Em luôn luôn nghĩ, nghĩ pháp thuật của người những năm này đã biến mất, thì ra, thì ra, người lại có bản lĩnh lớn như vậy!”
Ta nghiêng đầu nhìn Thiên Hà cuồn cuộn sóng, không đáp lời nàng.
Lúc này một tràng chuông vang lên, ta biết, đây là tín hiệu báo động.
Vũ Hồng sửng sốt, run rẩy nói: “Người, lại gây họa rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.