Chương 7: Gặp hay không gặp
Cổ Thất
28/05/2016
Sau khi Đông Ly và
Minh Tô rời khỏi Ma La vực, lòng ta vẫn có chút không thoải mái, mà càng không thoải mái là, ta nghe thấy Vũ Hồng thì thầm bên tai Quỳnh Quang,
“Con nhìn đi, ta đã nói tư sắc con không tầm thường chút nào mà, cha con là Thiên tôn, so với lão nương thô mộc của con thì khí phái hơn nhiều.”
Ta đặt mạnh ly trà xuống để Vũ Hồng hiểu ta thấy khó chịu vì lời nói của nàng.
Vũ Hồng quay người lại, thấy ta xụ mặt thì cười ra tiếng: “Em còn bảo sao, lúc lên trời tình cờ thấy Đông Ly quân lại thấy ngài ấy giống Quỳnh Quang đến thế…”
Quỳnh Quang làm bộ rót trà, nói: “Đúng vậy, lão tử kia lớn lên trông rất giống con.”
Quỳnh Quang gõ bàn để ta chú ý đến nó, “Cha ruột con với người làm thế nào cấu kết với nhau được vậy?”
Ta nghiêng đầu nhìn nhìn con bé, khuôn mặt nó quả thật có vài phần giống Đông Ly quân, nó lại không sợ chết nói tiếp: “À, có khả năng là ngày xưa mắt người kia bị mù.”
Vũ Hồng nhịn không được cười thành tiếng, trên trán ta nổi đầy gân xanh, ấn đường đen lại, Vũ Hồng biết đây là dấu hiệu cho thấy ta đang bực bội vội đem Quỳnh Quang ôm vào lòng, nói: “Trong lòng nương con đang rối rắm, con đi chơi đi, đừng khiến nương con thấy ngột ngạt thêm.”
Quỳnh Quang nhìn nhìn ta thăm dò, bĩu môi, vạn phần không vui đi ra cửa, lúc này Vũ Hồng mới nói với ta: “Đông Ly quân đến xin cưới là một chuyện vui, người còn lưỡng lự gì nữa? Không lẽ người thật muốn thấy Quỳnh Quang đến Cửu Trọng Thiên tính sổ với ngài ấy sao?”
Ta giật giật khóe môi.
Vũ Hồng còn nói: “Hơn nữa, người không biết chứ đi cùng Đông Ly quân mát mặt hơn Tư Lộc tinh quân bao nhiêu lần, người chưa thấy, tình trạng bây giờ của Tư Lộc tinh quân…”
“Hắn thế nào?” Cõi lòng phẳng lặng của ta gợn sóng.
Vũ Hồng nghiêng đầu sang nói: “Người tự mình đi xem đi, năm xưa hai vị kia vứt bỏ người, bây giờ người đứng ngoài xem cuộc vui được rồi.”
Nàng không nói tiếp, ta cũng im lặng.
Ta cứ suy nghĩ mãi tại sao nàng ấy lại nhắc đến Đông Ly quân, Vũ Hồng thấy ta nghiêng đầu ảo não thì mới nghi ngờ hỏi: “Hóa ra người không biết, không biết, người kia là Đông Ly quân…”
Khóe môi ta lại giật giật.
Nàng mơ màng nói: “Nhưng, có lẽ Đông Ly quân biết chuyện. Ngày ấy khi em ra khỏi Thiên Tương cung, đang định đằng vân trở về thì bị ngài ấy kéo lại. Câu đầu tiên ngài ấy hỏi là: ‘Quỳnh Quang có khỏe không?’. Em còn nghĩ, nghĩ, hóa ra trừ tên khốn Tư Lộc tinh quân kia còn có người khác khiến người động lòng, ngờ đâu, ngờ đâu, thì ra người chẳng biết gì.”
Ta khoát tay, thở hổn hển nghiến răng nói: “Nếu ta biết là hắn thì đã sớm chặt hắn thành tám khúc.”
Vũ Hồng ngây thơ, hỏi ta: “Vậy lúc nãy, khi ở trong viện, sao em không thấy người…”
Ta sửng sốt. Đúng thế, lẽ ra ta phải liều mạng với hắn thì mới hợp lý chứ.
Lúc này Vũ Hồng lại ướm hỏi ta: “Người, thật ra cũng thấy vui sướng đắc ý đúng không?”
Ta thừa lúc nàng nói liền trấn tĩnh lại, lạnh lùng cầm ly trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi sau đó nói thản nhiên nói: “Hiện giờ, nếu lấy pháp thuật của ta mà đi so đo hơn thiệt với Đông Ly quân thì không phải khiến Ma tộc chúng ta bị chê cười sao? Em cũng biết đó, đứa nhỏ Quỳnh Quang này coi trọng nhất là sĩ diện, nếu con bé trông thấy dáng vẻ chật vật của ta thì sau này nó sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì?”
Vũ Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu mới cảm thấy ta nói có lý, gật đầu lia lịa, nhưng câu nói sau đó của nàng lại khiến ta phun trà: “Vậy lần sau gặp lại ở Cửu Trọng Thiên, người có thể liều mạng với ngài ấy rồi, Quỳnh Quang sẽ không thấy đâu.”
(2)
Vũ Hồng bị ta đuổi ra ngoài. Những tia nắng cuối ngày theo cửa sổ chiếu vào phòng ta, khiến mặt ta có chút nóng lên. Chuyện ngày đó ở U Minh ty với Đông Ly quân coi như ta xui xẻo, lần sau có cơ hội sẽ tính toán với hắn. Nhưng dù sao nhờ vậy ta mới có Quỳnh Quang, đây là việc may mắn nhất nhiều năm nay của ta, nghĩ thế, nội tâm ta cũng khuây khỏa phần nào.
Nhưng Tư Lộc tinh quân, lại khiến ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Ta lại lôi tấm thiệp cưới đã nhăn nhúm trong ngực ra, tâm tư bỗng lạnh đi, chuyện lúc trước còn chưa tính toán xong, bây giờ đại hôn lại còn có lòng mời ta đến, là muốn nhìn chứng kiến lòng bao dung của ta sao? Chẳng những vậy, lại còn đề xuất chuyện Đông Ly quân đến Ma La vực hỏi cưới ta, hắn thật có lòng.
Có thể thấy, tiệc đại hôn này, ta không thể không đi.
Ta đang định mở cửa đi gọi Vũ Hồng, nhưng đi được vài bước, ta lại lộn trở lại, hiện giờ thân ta đã gắn liền với Quỳnh Quang từ tám trăm năm trước, đã làm mẹ của con người khác mà lại đi tính toán chuyện tình cảm xưa thì hình như có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.
Hay là không đi nữa?
Nhưng chuyện bị móc tim kia, ta lại muốn đi tính sổ một lần.
Vẫn nên đi nhỉ?
Ta cứ giằng co mãi đến khi ráng chiều giăng đầy mà vẫn không quyết định được.
Phụ quân tới đúng lúc ta đang rối rắm, mang đến cho ta tin tức khiến ta càng nổi trận lôi đình.
Tin tức này cho biết Đông Ly quân vì chuyện liên mình của hai giới Thiên Ma đã đến Ma La vực, mang theo mười dặm sính lễ, phụ quân nói: “Hắn nói hắn là cha của Quỳnh Quang, nhưng tất nhiên ta không tin.” Ta chớp chớp mắt, thầm nghĩ phụ quân chẳng có lòng tốt gì, ngoài miệng thì nói không tin, nhưng trong mắt lại hiện vẻ chắc chắn đây là sự thật, “Nhưng, trước giờ Ma La vực chúng ta có bao giờ vô duyên vô cớ chịu ơn kẻ khác đâu.” Phụ quân đến bên bàn xem bức tranh ta vẽ mấy hôm trước, gật đầu liên tục, nói: “Cho nên, sính lễ lần này con phải đích thân mang trả lại thì mới ổn thỏa.”
Người lại bình phẩm chút ít về bức tranh của ta: “Sắc hải đường này có chút đậm, nhạt đi một tí mới là thượng phẩm.”
Ta nhì xuống, nghĩ, ta cứ phân vân mãi chuyện có nên đi hay không, thế mà phụ quân mới nói có hai câu đã giải quyết xong xuôi. Phụ quân thấy sắc trời đã tối liền muốn đi, nhưng đến cửa lại quay lại, dáng vẻ rất khó xử nói với ta: “Chuyện ngàn năm trước của con…”
Phụ quân nhíu chặt mày, ta tiếp lời: “Phụ quân cứ nói đừng ngại.”
Phụ quân xẩu hổ ho nhẹ mấy tiếng, lại nhìn ta mấy lần, mặt cũng đỏ lên: “Chuyện đó, chuyện đó của nữ tử…”, phụ quân lẳng lặng nhìn ta, do dự rất lâu mới quyết tâm nói: “Mặc dù Quỳnh Quang còn nhỏ tuổi, nhưng mấy chuyện của nữ tử, con vẫn nên chỉ bảo cho nó.”
Sau khi tiếng đóng cửa khẽ khàng vang lên, ta mới hiểu được mấy lời mà phụ quân nói, thì ra, chuyện mà phụ quân muốn đề cập là vấn đề trinh tiết của ta, ta xoay người suýt ngã xuống đất, chuyện năm xưa với Đông Ly quân, ta trăm triệu lần không tình nguyện cơ mà.
Vì thế, Đông Ly và ta lại kết thù kẻ sống người chết.
Ta nghĩ, ta nhất định phải đi suốt đêm đến Cửu Trọng Thiên, ngoài chuyện trả lại sính lễ cho hắn thì còn phải cho hắn mấy bạt tai mới hả giận.
Vì thế, nửa đêm ta đến phòng Vũ Hồng.
Vũ Hồng đang ngủ say sưa, đột nhiên nghe thấy ta đang đêm lại muốn đến Cửu Trọng Thiên thì khiếp sợ mở to mắt, “Chuyện này, chuyện này…”
“Trước giờ em có nghe nói Ma tộc có quy định cấm đi thăm kẻ khác vào ban đêm không?”
Vũ Hồng lắc đầu.
“Có ai nói sính lễ ban ngày Cửu Trọng Thiên đưa đến thì ban đêm không được trả lại không?”
Vũ Hồng, lại lắc đầu.
“Vậy nên, em đến biên giới Ma La vực lấy sính lễ lại đây, chúng ta…”
Vũ Hồng gian nan đứng dậy, “Bây giờ người mới nhớ đến việc tìm Đông Ly quân liều mạng, có phải hơi trễ không?”
Ta đặt mạnh ly trà xuống để Vũ Hồng hiểu ta thấy khó chịu vì lời nói của nàng.
Vũ Hồng quay người lại, thấy ta xụ mặt thì cười ra tiếng: “Em còn bảo sao, lúc lên trời tình cờ thấy Đông Ly quân lại thấy ngài ấy giống Quỳnh Quang đến thế…”
Quỳnh Quang làm bộ rót trà, nói: “Đúng vậy, lão tử kia lớn lên trông rất giống con.”
Quỳnh Quang gõ bàn để ta chú ý đến nó, “Cha ruột con với người làm thế nào cấu kết với nhau được vậy?”
Ta nghiêng đầu nhìn nhìn con bé, khuôn mặt nó quả thật có vài phần giống Đông Ly quân, nó lại không sợ chết nói tiếp: “À, có khả năng là ngày xưa mắt người kia bị mù.”
Vũ Hồng nhịn không được cười thành tiếng, trên trán ta nổi đầy gân xanh, ấn đường đen lại, Vũ Hồng biết đây là dấu hiệu cho thấy ta đang bực bội vội đem Quỳnh Quang ôm vào lòng, nói: “Trong lòng nương con đang rối rắm, con đi chơi đi, đừng khiến nương con thấy ngột ngạt thêm.”
Quỳnh Quang nhìn nhìn ta thăm dò, bĩu môi, vạn phần không vui đi ra cửa, lúc này Vũ Hồng mới nói với ta: “Đông Ly quân đến xin cưới là một chuyện vui, người còn lưỡng lự gì nữa? Không lẽ người thật muốn thấy Quỳnh Quang đến Cửu Trọng Thiên tính sổ với ngài ấy sao?”
Ta giật giật khóe môi.
Vũ Hồng còn nói: “Hơn nữa, người không biết chứ đi cùng Đông Ly quân mát mặt hơn Tư Lộc tinh quân bao nhiêu lần, người chưa thấy, tình trạng bây giờ của Tư Lộc tinh quân…”
“Hắn thế nào?” Cõi lòng phẳng lặng của ta gợn sóng.
Vũ Hồng nghiêng đầu sang nói: “Người tự mình đi xem đi, năm xưa hai vị kia vứt bỏ người, bây giờ người đứng ngoài xem cuộc vui được rồi.”
Nàng không nói tiếp, ta cũng im lặng.
Ta cứ suy nghĩ mãi tại sao nàng ấy lại nhắc đến Đông Ly quân, Vũ Hồng thấy ta nghiêng đầu ảo não thì mới nghi ngờ hỏi: “Hóa ra người không biết, không biết, người kia là Đông Ly quân…”
Khóe môi ta lại giật giật.
Nàng mơ màng nói: “Nhưng, có lẽ Đông Ly quân biết chuyện. Ngày ấy khi em ra khỏi Thiên Tương cung, đang định đằng vân trở về thì bị ngài ấy kéo lại. Câu đầu tiên ngài ấy hỏi là: ‘Quỳnh Quang có khỏe không?’. Em còn nghĩ, nghĩ, hóa ra trừ tên khốn Tư Lộc tinh quân kia còn có người khác khiến người động lòng, ngờ đâu, ngờ đâu, thì ra người chẳng biết gì.”
Ta khoát tay, thở hổn hển nghiến răng nói: “Nếu ta biết là hắn thì đã sớm chặt hắn thành tám khúc.”
Vũ Hồng ngây thơ, hỏi ta: “Vậy lúc nãy, khi ở trong viện, sao em không thấy người…”
Ta sửng sốt. Đúng thế, lẽ ra ta phải liều mạng với hắn thì mới hợp lý chứ.
Lúc này Vũ Hồng lại ướm hỏi ta: “Người, thật ra cũng thấy vui sướng đắc ý đúng không?”
Ta thừa lúc nàng nói liền trấn tĩnh lại, lạnh lùng cầm ly trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi sau đó nói thản nhiên nói: “Hiện giờ, nếu lấy pháp thuật của ta mà đi so đo hơn thiệt với Đông Ly quân thì không phải khiến Ma tộc chúng ta bị chê cười sao? Em cũng biết đó, đứa nhỏ Quỳnh Quang này coi trọng nhất là sĩ diện, nếu con bé trông thấy dáng vẻ chật vật của ta thì sau này nó sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì?”
Vũ Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu mới cảm thấy ta nói có lý, gật đầu lia lịa, nhưng câu nói sau đó của nàng lại khiến ta phun trà: “Vậy lần sau gặp lại ở Cửu Trọng Thiên, người có thể liều mạng với ngài ấy rồi, Quỳnh Quang sẽ không thấy đâu.”
(2)
Vũ Hồng bị ta đuổi ra ngoài. Những tia nắng cuối ngày theo cửa sổ chiếu vào phòng ta, khiến mặt ta có chút nóng lên. Chuyện ngày đó ở U Minh ty với Đông Ly quân coi như ta xui xẻo, lần sau có cơ hội sẽ tính toán với hắn. Nhưng dù sao nhờ vậy ta mới có Quỳnh Quang, đây là việc may mắn nhất nhiều năm nay của ta, nghĩ thế, nội tâm ta cũng khuây khỏa phần nào.
Nhưng Tư Lộc tinh quân, lại khiến ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Ta lại lôi tấm thiệp cưới đã nhăn nhúm trong ngực ra, tâm tư bỗng lạnh đi, chuyện lúc trước còn chưa tính toán xong, bây giờ đại hôn lại còn có lòng mời ta đến, là muốn nhìn chứng kiến lòng bao dung của ta sao? Chẳng những vậy, lại còn đề xuất chuyện Đông Ly quân đến Ma La vực hỏi cưới ta, hắn thật có lòng.
Có thể thấy, tiệc đại hôn này, ta không thể không đi.
Ta đang định mở cửa đi gọi Vũ Hồng, nhưng đi được vài bước, ta lại lộn trở lại, hiện giờ thân ta đã gắn liền với Quỳnh Quang từ tám trăm năm trước, đã làm mẹ của con người khác mà lại đi tính toán chuyện tình cảm xưa thì hình như có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.
Hay là không đi nữa?
Nhưng chuyện bị móc tim kia, ta lại muốn đi tính sổ một lần.
Vẫn nên đi nhỉ?
Ta cứ giằng co mãi đến khi ráng chiều giăng đầy mà vẫn không quyết định được.
Phụ quân tới đúng lúc ta đang rối rắm, mang đến cho ta tin tức khiến ta càng nổi trận lôi đình.
Tin tức này cho biết Đông Ly quân vì chuyện liên mình của hai giới Thiên Ma đã đến Ma La vực, mang theo mười dặm sính lễ, phụ quân nói: “Hắn nói hắn là cha của Quỳnh Quang, nhưng tất nhiên ta không tin.” Ta chớp chớp mắt, thầm nghĩ phụ quân chẳng có lòng tốt gì, ngoài miệng thì nói không tin, nhưng trong mắt lại hiện vẻ chắc chắn đây là sự thật, “Nhưng, trước giờ Ma La vực chúng ta có bao giờ vô duyên vô cớ chịu ơn kẻ khác đâu.” Phụ quân đến bên bàn xem bức tranh ta vẽ mấy hôm trước, gật đầu liên tục, nói: “Cho nên, sính lễ lần này con phải đích thân mang trả lại thì mới ổn thỏa.”
Người lại bình phẩm chút ít về bức tranh của ta: “Sắc hải đường này có chút đậm, nhạt đi một tí mới là thượng phẩm.”
Ta nhì xuống, nghĩ, ta cứ phân vân mãi chuyện có nên đi hay không, thế mà phụ quân mới nói có hai câu đã giải quyết xong xuôi. Phụ quân thấy sắc trời đã tối liền muốn đi, nhưng đến cửa lại quay lại, dáng vẻ rất khó xử nói với ta: “Chuyện ngàn năm trước của con…”
Phụ quân nhíu chặt mày, ta tiếp lời: “Phụ quân cứ nói đừng ngại.”
Phụ quân xẩu hổ ho nhẹ mấy tiếng, lại nhìn ta mấy lần, mặt cũng đỏ lên: “Chuyện đó, chuyện đó của nữ tử…”, phụ quân lẳng lặng nhìn ta, do dự rất lâu mới quyết tâm nói: “Mặc dù Quỳnh Quang còn nhỏ tuổi, nhưng mấy chuyện của nữ tử, con vẫn nên chỉ bảo cho nó.”
Sau khi tiếng đóng cửa khẽ khàng vang lên, ta mới hiểu được mấy lời mà phụ quân nói, thì ra, chuyện mà phụ quân muốn đề cập là vấn đề trinh tiết của ta, ta xoay người suýt ngã xuống đất, chuyện năm xưa với Đông Ly quân, ta trăm triệu lần không tình nguyện cơ mà.
Vì thế, Đông Ly và ta lại kết thù kẻ sống người chết.
Ta nghĩ, ta nhất định phải đi suốt đêm đến Cửu Trọng Thiên, ngoài chuyện trả lại sính lễ cho hắn thì còn phải cho hắn mấy bạt tai mới hả giận.
Vì thế, nửa đêm ta đến phòng Vũ Hồng.
Vũ Hồng đang ngủ say sưa, đột nhiên nghe thấy ta đang đêm lại muốn đến Cửu Trọng Thiên thì khiếp sợ mở to mắt, “Chuyện này, chuyện này…”
“Trước giờ em có nghe nói Ma tộc có quy định cấm đi thăm kẻ khác vào ban đêm không?”
Vũ Hồng lắc đầu.
“Có ai nói sính lễ ban ngày Cửu Trọng Thiên đưa đến thì ban đêm không được trả lại không?”
Vũ Hồng, lại lắc đầu.
“Vậy nên, em đến biên giới Ma La vực lấy sính lễ lại đây, chúng ta…”
Vũ Hồng gian nan đứng dậy, “Bây giờ người mới nhớ đến việc tìm Đông Ly quân liều mạng, có phải hơi trễ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.