Chương 4
Uyển Vãn
03/08/2013
Sương mù bao phủ, lụa mỏng nhẹ tung bay, lại cộng thêm một sắc nữ nào đó vì lấy lòng mỹ nam mà làm cho cả dục trì khắp nơi đều là hoa, mỹ nam trong dục trì chỉ sợ nhăn mày một cái cũng làm cho người ta động lòng. Mà giờ khắc này mỹ nam dưới sự phục vụ của sắc nữ nào đó mà nhẹ phát ra tiếng rên rỉ, làm cho sắc nữ nào đó trong lòng ngứa ngáy không chịu
được, sắc tâm nổi lên hôn lên môi của mỹ nam, nhân cơ hội thâm nhập đầu
lưỡi dụ hoặc liếm môi hắn, hai tay cũng không an phận mà rong đuổi trên
thân thể của mỹ nam….khà khà…. tiểu bạch thỏ sắp rơi vào miệng sói xám
rồi……
Những tia nắng mãnh liệt chiếu vào trong phòng, người trên giường từ từ tỉnh giấc
” Ắc… đau quá! ” thân thể đau đớn khác thường biểu hiện cho hậu quả của việc túng dục đêm qua, làn da mềm mại ửng hồng. Mấy nha hoàn nhìn thấy Vân Phi Yên tỉnh dậy, người nào người nấy đỏ mặt giúp nàng tắm rửa thay quần áo
” Vân tiểu thư bây giờ có dùng điểm tâm không? ” nhìn sắc trời có lẽ cũng đến lúc dùng ngọ thiện rồi nha?, hay là để một lát cùng ăn với Phàm nhi Điệp nhi!
” Công chúa và thái tử đâu? “
” Hoàng thượng an bài Lâm học sĩ làm lão sư của tiểu công chúa và thái tử, giờ này chắc đang lên lớp, hoàng thượng căn dặn sau khi Vân tiểu thư dùng điểm tâm xong thì đến đợi ở Ngự thư phòng ” không đi được không, đúng là khổ mà! ta vẫn còn muốn ngủ….
Vân Phi Yên ơi Vân Phi Yên, một chút dụ hoặc nhỏ mà ngươi cũng chịu không nổi. Ngốc chết đi được…
” Nô tì tham kiến hoàng thượng, chúc ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ” ô quy (rùa đen) mới có thể vạn tuế! Vân Phi Yên không có hảo ý nói ra những lới chúc tụng.
” Nếu như những gì nàng nói mà giống những điều trong lòng nàng nghĩ, trẫm sẽ rất vui ” ha ha, ngủ đến giờ này mới dậy mà vẫn còn tức giận trong thiên hạ chỉ có một mình nàng. ” qua đây Yên nhi ” tay ôm nàng vào lòng ” nói cho trẫm nghe nàng làm sao vậy? là ai chọc cho ái tì của giận thế? “
Vân Phi Yên nằm hưởng thụ trong lòng của Long Ngự Phong chuẩn bị đi vào giấc ngủ ” không phải chàng thì còn ai vào đây? thân thể người ta đến giờ vẫn còn đau đây nè, cứ như là bị người khác hủy nội tạng vậy á. Bây giờ khốn đốn đến sắp không còn mạng, đừng ầm ĩ nữa, ta muốn ngủ “
Long Ngự Phong nhịn không nổi mà cười ra tiếng, xem ra hắn đã đem kích tình mười năm tại đêm qua một lượt phát tiết rồi, cũng làm cho Yên nhi triệt để chịu đủ….
Lý Đức ở một bên trợn tròn mắt, đây có còn là hoàng thượng nghiêm cẩn lãnh tuấn (nghiêm túc + cẩn thận + lãnh khốc + tuấn tú ) mà hắn biết không vậy?
Vân Phi Yên sống cuộc sống hạnh phúc của tiểu nữ nhân bất tri bất giác đã hơn một tháng, mấy ngày nay đặc biệt thích ngủ, mỗi lần ngủ dậy đều đã qua ngọ thiện. Long Ngự Phong mỗi lần thấy nàng thức dậy đều cười mắng nàng là tiểu trư. Cũng chả biết hai ngày gần đây Long Ngự Phong đang bận cái gì, mỗi lần đến Vân Phi Yên đều đã ngủ, mà mỗi lần nàng thức dậy đều đã là trưa ngày hôm sau, những ngày tiếp theo cũng giống như vậy. Hôm nay Vân Phi Yên lại là qua ngọ thiện mới thức dậy, các thị nữ giúp nàng rửa mặt rồi đem thức ăn dọn lên.
” Ọc! ” một trận cam nôn kéo đến
” Vân tiểu thư, làm sao vậy, có cần truyền ngự y không? ” các thị nữ khẩn trương truy vấn, hoàng thượng mệnh lệnh phải chăm sóc tốt cho Vân tiểu thư, nếu như xảy ra chuyện gì các nàng làm sao đảm đương nổi?
” Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay không có khẩu vị, những việc này nhớ là không được nói cho hoàng thượng, hoàng thượng nhật lí vạn cơ (có quá nhiều việc phải lo nghĩ) không thể để chàng lại lo lắng nữa, được rồi các ngươi lui xuống trước đi ” Nhưng trong lòng Vân Phi Yên lại có tính toán, nghĩ lại hơn một tháng nay nàng và Long Ngự Phong đêm nào cũng cùng giường chung gối, cộng thêm nguyệt sự đã trễ nửa tháng, đã sinh con qua nàng sao lại không biết? nàng nên như thế nào nói với Long Ngự Phong đây?
Không biết ai đã mang bức họa hình dáng của Vân Phi Yên công khai với giang hồ, trong giang hồ người nào người nấy đều nóng lòng muốn thử võ công của Dạ Tu La, thậm chí có người muốn nhân cơ hội này trừ khử Dạ Tu La để nâng cao địa vị của mình trong giang hồ, nhưng lại kị triều đình, nếu như Yên nhi mà rời khỏi hoàng cung hậu quả thật không dám tưởng tượng…. còn may, Yên nhi hơn một tháng nay ở tại hoàng cung có Phàm nhi Điệp nhi tương bồi, cũng giống như ở bên hắn vậy. Nhưng sự tình càng kéo dài thì trên giang hồ người biết Dạ Tu La ngày càng nhiều, Yên nhi lại càng bị nguy hiểm.
” Đã tra ra là ai làm chưa? “
” Hồi hoàng thượng, theo điều tra thì có thể là người trong cung làm, là ai thì chưa tra ra được “
Xem ra phải sớm cử hành đại lễ phong hậu, như vậy thì những người trong giang hồ kia sẽ không dám khinh cử vọng động nữa
” Đại lễ phong hậu chuẩn bị ra sao rồi? “
” Ba ngày sau là ngày tốt để cử hành, thái thượng hoàng ngày mai có thể đến được kinh thành “
Haizz! chỉ còn ba ngày thôi, mong là không xảy ra sai sót gì….
” Vân tiểu thư, phu nhân hàn lâm học sĩ Vu đại nhân đến bái phỏng người, không biết có cần mời nàng ta vào không? “
Phu nhân hàn lâm học sĩ? nàng không quen biết người này nhá! ” mời nàng ta vào đi “
” Vân tiểu thư đừng có vờ như không quen biết thế chứ! ” Tần Như Mộng thật không thể ngờ mười năm sau nữ nhân này còn có thể quay về, năm đó nếu không phải nàng ta cản trở thì giờ đây nàng đã là hoàng hậu rồi, bảy năm trước vốn muốn cùng thái tử gạo nấu thành cơm nhưng lại bị thái tử biết được, làm cho cả thành dậy sóng, bị ép gả cho lễ bộ thị lang, dựa vào nhà mẹ mà bò lên được chức hàn lâm học sĩ, lại ghét bỏ nàng vì những chuyện xấu kia, những chuyện này tất cả đều là do Vân Phi Yên gây ra, nàng sẽ không để nàng ta được sống yên ổn đâu, nhất định phải khiến nàng ta trả giá đắt. Nàng biết Vân Phi Yên chính là Dạ Tu La, đem bức họa nàng ta rải khắp giang hồ, người trong giang hồ đều đợi nàng ta xuất cung, ai mà không muốn giết nàng ta để mượn cơ hội này nâng cao địa vị quyền thế của mình trong chốn giang hồ.
” Sao lại là ngươi? ” Vân Phi Yên không nghĩ đến sẽ là Tần Như Mộng, chả trách lần này tiến cung không nghe qua ai nhắc đến nàng ta, hóa ra là gả cho người ta rồi
” không ngờ chứ gì? việc ngươi không ngờ đến còn nhiều lắm, nói cho ngươi biết, bức họa của Dạ Tu La giờ đây người trong giang hồ không ai là không biết không ai không hiểu, chờ để báo thù, muốn mượn cơ hội này giết ngươi nâng cao địa vị vì dân trừ hại có ai mà không bóp tay chờ đợi ” nàng phải tận mắt nhìn thấy Vân Phi Yên nếu như biết được là do người mà trong lòng nàng ta thương yêu làm ra sẽ có phản ứng như thế nào.
” Là ngươi? ” Vân Phi Yên lấy làm lạ nhìn nàng ta, nếu như là nàng ta làm, sao lại đến nói cho nàng biết?
” Bức họa của ngươi là lấy từ họa sư ở trong cung, có phải kinh ngạc lắm không? có phải rất đau lòng? không sai! chính là người ngươi nghĩ, không bằng nói cho ngươi biết chuyện này nha? ” nhìn thấy Vân Phi Yên sắc mặt trắng bệch, tâm tình trở nên phi thường tốt
” Còn chuyện gì nữa? ” Vân Phi Yên đau lòng hỏi nàng ta, không thể tin được là hắn
” Có phải mấy ngày nay ngươi không gặp được hoàng thượng hay không? biết không? hoàng thượng gần đây đều ở cùng với một vị nghĩa nữ của thái thượng hoàng Lâm Yên công chúa, hai ngày sau sẽ sắc phong Lâm Yên công chúa làm hoàng hậu, ha ha… ngươi sinh được long tử thì đã sao? kết quả đều không phải giống nhau sao? không tin? ngươi nghĩ thử xem mấy ngày gần đây có phải trong cung dị thường bận rộn hay không? lại hỏi cung nữ bên cạnh ngươi thử xem. Xem có phải hoàng thượng muốn sắc phong Lâm Yên công chúa? “
Vân Phi Yên đặt tia hi vọng cuối cùng trên người thị nữ bên cạnh, nhưng bọn họ người nào người nấy cúi đầu không dám nhìn nàng, nhất thời hiểu ra những gì Tần Như Mộng nói không phải đều là nói dối, trong lòng đau đớn khó chịu, một cỗ máu tanh phun ra khỏi miệng, Vân Phi Yên như búp bê bị đánh vỡ nằm co quắp yếu ớt trên nền đất.
” Vân tiểu thư! ” bọn thị nữ ôm nàng dậy
” Làm phiền các vị dọn sạch sẽ chỗ này, đừng nói với hoàng thượng chuyện hôm nay, mọi người cứ làm như cái gì cũng không biết, hoàng thượng định ngày phong Lâm Yên công chúa làm hoàng hậu, nếu như hoàng thượng biết được hôn lễ còn có thể thuận lợi sao? sau này Lâm Yên công chúa làm hoàng hậu mọi người đều không được yên ổn “
Những người làm cung nữ như bọn họ làm sao không hiểu những gì Vân Phi Yên nói? ai nấy đều lặng lẽ không nói lời nào bắt đầu dọn dẹp….
Vân Phi Yên giống như mất đi linh hồn không biết đi đâu về đâu, cho dù hắn tổn thương nàng như vậy, nàng vẫn cứ đau lòng mà yêu hắn, hắn từ trước đến giờ chưa từng nói qua sẽ phong nàng làm hậu, từ lần gặp lại hắn, hắn không phải đã tỏ rõ ràng nàng chỉ là nô tì của hắn thôi sao, là tự nàng nhìn không rõ lại còn kì vọng, cho dù đêm nào cũng cùng giường chung gối thì sao? hắn vẫn là không chỉ có một mình nàng ! đây không phải mười năm trước đã hiểu rồi sao? yêu hắn sâu đậm như vậy nàng làm sao có thể tận mắt chứng kiến hắn cưới người khác được? dù cho sự phản bội của hắn cũng không cách nào trong nhất thời từ ái ý chuyển thành hận ý đươc? xem ra đến lúc nàng nên rời đi rồi, tuy rằng biết rõ chỉ cần rời khỏi hoàng cung thì các nhân sĩ giang hồ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu đã là ” lễ vật ” hắn tặng cho nàng, cớ gì không nhận?
Sau khi dặn dò cung nữ đem Phàm nhi Điệp nhi đến thì một mình lâm vào trầm tư, hôm nay xa cách không biết sau này còn có thể gặp lại các con hay không, mười năm nay đều là nàng tự mình nuôi lớn hài tử, không có sự tương trợ của kẻ khác, ngoại trừ hơn một tháng trước Long Ngự Phong muốn đưa bọn nó về, nàng còn chưa lần nào rời xa các con, nếu như mang các con cùng nhau rời đi, trong giang hồ còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ các nàng, nàng làm sao nỡ để các con cùng nàng lâm vào cảnh hoàn cảnh nguy hiểm được?
” Mẫu thân, người gọi chúng con? ” Phàm nhi mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Phi Yên
” Đúng vậy, mới một ngày không gặp mà mẫu thân đã thấy nhớ các con rôi, nếu để mẫu thân không còn gặp lại các con nữa, mẫu thân phải sống thế nào đây? ” nhìn các con nước mắt của Vân Phi Yên nhịn không suýt chút nữa trào ra
” Mẫu thân, người sao vậy? sao lại nói những lời này? có phải người không còn cần Phàm nhi và Điệp nhi nữa? ” Phàm nhi cảm nhận được mẫu thân có gì đó khác lạ, khẩn trương truy vấn, ngay đến Điệp nhi cũng cảm thấy khẩn trương.
” Sao thế được? mẫu thân yêu các con như vậy, làm sao có thể không cần các con được? chỉ là sau này rồi các con cũng sẽ lớn lên, sẽ rời xa mẫu thân a ” may mà Vân Phi Yên đã cho cung nữ thái giám lui xuống hết, nếu những lới này để họ nghe được thì chính mình còn có thể rời khỏi đây sao? ” Phàm nhi, con người rồi cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, nếu như có một ngày mẫu thân không còn thì con nhớ phải chiếu cố tốt cho muội muội, kiên cường giống như phụ hoàng trở thành một hoàng đế tốt, biết không? “
Phàm nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết suy nghĩ chín chắn nhìn mẫu thân nhận lời ” Phàm nhi bất luận gặp phải chuyện gì cũng nhất định sẽ bảo hộ tốt cho muội muội, học tập phụ hoàng, nhưng mẫu thân cũng đừng rời xa chúng con được không? ” trẻ con rốt cục cũng chỉ là trẻ con, mới nói đã khóc.
” Phàm nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không được khóc, khóc sẽ không kiên cường nữa rồi, mẫu thân hứa sẽ luôn ở bên xem các con trưởng thành, đến đây, đây là hà bao (cái túi nhỏ dùng để đựng đồ hay đựng tiền) ta thêu các con mối người một cái ” hi vọng hai cái hà bao này có thể thay thế ta trông coi ở bên cạnh các con. Vân Phi Yên sâu đậm nhìn hai hài tử, giống như muốn đem bọn họ vĩnh viễn ghi nhớ. Sau đó ôm chặt lấy bọn họ hận không được dung làm một thể, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt.
” Phàm nhi, con đem muội muội đi chơi trước đi, mẫu thân mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, lát nữa qua đây chúng ta cùng dùng bữa tối ” đợi hài tử vừa rời khỏi Vân Phi Yên cũng nhịn không được nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vì vết máu nơi khóe miệng càng trở nên trắch bệch. Lau đi vết máu ở khóe miệng tay nhẹ vuốt bụng, xin lỗi hài tử, mẫu thân không thể đem con đến thế giới này rồi, đừng hận mẫu thân, ngay đến mẫu thân cũng khó bảo toàn, hi vọng con kiếp sau có thể tìm được một nhà tốt…..
” Mẫu thân, lại giúp bọn con bắt bướm được không? ca ca rất ngốc nha, cái gì cũng không bắt được ” Điệp nhi giở giọng trẻ con mà cáo trạng ca ca
” A a, được, mẫu thân giúp Điệp nhi của chúng ta bắt bướm ” cũng được! thời gian không còn nhiều, vậy thì phải vui vẻ chơi cùng các con đi thôi! thấy thói quen kén ăn của Điệp nhi Vân Phi Yên nhăn mày ” Điệp nhi, không được kén ăn, nếu không mẹ kế của con sẽ không thích đâu “
Điệp nhi chu miệng đem những thức ăn mình không thích ăn hết. Lúc này nàng mới ôn nhu xoa đầu tiểu hài tử, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt thủy chung không muốn mà rơi xuống ” Điệp nhi, tối nay chúng ta cùng nhau ở tại tẩm cung của ca ca được không? mẫu thân đã lâu không ôm các con ngủ rồi
” Được ” Điệp nhi cao hứng trả lời, nó rất muốn ngủ cùng mẫu thân. Phàm nhi nhìn Vân Phi Yên, nó cảm thấy hôm nay mẫu thân rất kì lạ, giống như tùy thời đều có thể rời đi vậy. Phàm nhi trầm mặc không nói lời nào mà ăn cơm.
Vân Phi Yên nằm ngủ giữa hai hài tử kể chuyện cho chúng nghe, cho đến khi hai bọn họ ngủ, nàng mới ngồi dậy vuốt ve chúng thất thanh mà khóc. Nước mắt rơi xuống mặt Phàm nhi làm nó thức giấc, nhưng nó vẫn không mở mắt, vì nó biết mẫu thân không muốn để nó biết là mẫu thân đang khóc. Qua một lúc sau nước mắt ngừng chảy, Vân Phi Yên giúp bọn nó đắp mền rồi xuống giường xoay người rời đi, để mặc cho tiếng đóng cửa vang lên Phàm nhi mới mở mắt ra, ngẩn người nhìn theo hướng mẫu thân vừa rời khỏi, nhẹ nhàng vuốt nước mắt của mẫu thân rơi trên mặt nó. ngày mai, ngày mai nhất định phải nói với phụ hoàng….
Khi Vân Phi Yên về đến tẩm cung thì Long Ngự Phong vẫn chưa về, hắn hiện giờ nhất định là đang ở cùng với vị công chúa kia? tối nay hắn sẽ về đây sao? có lẽ là khóc mệt rồi? bất tri bất giác ngủ thiếp đi….
Long Ngự Phong cùng mấy ngày giống nhau, lúc trở về thì Vân Phi Yên đã ngủ say, nhưng hôm nay hắn cảm thấy thật bất an, nhìn thấy khuốn mặt ngủ say của Vân Phi Yên tim lại dẫy lên một trận đau nhói. Sao lại như vậy? sắc mặt hôm nay của Yên nhi sao lại tái nhợt như vậy? hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, trong lòng nghĩ nhất định ngày mai phải truyền ngự y qua đây xem xem…
Long Ngự Phong sau khi ngủ đã mơ một giấc mộng, trong mộng Yên nhi rơi nước mắt quyến luyến vuốt ve hắn, khóc lóc hỏi hắn ” sao chàng lại đối với ta tàn nhẫn như vậy? phải dồn ta vào đường chết sao? tình cảm hơn một tháng nay đều là giả dối cả sao? ” một ngụm máu tưới từ trong miệng Yên nhi nôn ra, nôn ra cả người hắn, chưa kịp phản ứng lại bị hôn bởi đôi môi toàn là máu tươi, một cỗ máu tanh nồng đậm truyền vào cảm quan (cơ quan cảm giác), tiếp đó theo một trận mùi hương hắn liền chầm chậm ngủ thiếp đi….Long Ngự Phong vừa tỉnh lại liền phát hiện Vân Phi Yên đáng lí ra nên ngủ trong lòng hắn thì lại không thấy đâu, khi hắn nhìn thấy vết máu trên người mới phát giác ra giấc mộng đêm qua đều không phải là mộng, tim trở nên đau thắt lại
” Yên nhi…”
Vừa hạ triều liền thấy Long Phi Phàm vội vàng chạy tới
” Phụ hoàng, không thấy mẫu thân nữa, đến cả cung nữ trong tẩm cung của nàng toàn bộ đều không thấy, chiều hôm qua nhi thần đã không thấy các nàng đâu, sau đó thì mẫu thân cứ nói những điều kì lạ với bọn con, tối qua còn nhìn bọn con khóc rất lâu, phụ hoàng mẫu thân thật sự đã đi rồi sao? “
” Ngay đến những người trong tẩm cung của mẫu thân đều thấy sao? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ” Long Ngự Phong nhẹ giọng lẩm bẩm, Yên nhi, nàng rốt cuộc đang ở đâu? ta còn phải đợi thêm bao nhiêu cái mười năm nữa?
” Lý Đức, ta phải xuất cung một thời gian, trong thời gian này nếu có chuyện gì, thì đi tìm thái thượng hoàng, tảo triều cũng để cho thái thượng hoàng đi!
” Phụ hoàng, con cũng muốn đi ” Phàm nhi một lòng chỉ muốn nhìn thấy mẫu thân “
” không, Phàm nhi, con phải lưu lại trong cung chiếu cố muội muội, phụ hoàng sẽ đem mẫu thân con trở về ” theo sau là vài thị vệ, sau khi Long Ngự Phong an bài tốt mọi việc liền hướng Lạc Hoa Cốc mà đi nhanh…
Sau khi Vân Phi Yên rời khỏi kinh thành vốn không quay về Lạc Hoa Cốc, dù sao chết ở đâu mà chẳng giống nhau? hà tất quay về liên lụy sư phụ bọn họ? đi về hướng nam, có lẽ nàng sẽ tìm được một nơi ẩn cư nha? dù sao tất cả mọi người đều đã biết dung mạo của nàng, dứt khoát mà chết cũng tùy hứng nha! một thân diễm hồng (đỏ tươi) cộng thêm dung nhan tuyệt lệ, đi đến đâu mà không kinh diễm, có lẽ từ lúc phụ mẫu mất liền yêu thích màu đỏ của máu! nhiều năm nay, chỉ khi nàng làm Dạ Tu La mới dùng huyết sắc này đối diện thế nhân. nếu như giờ đây người trong giang hồ đều đã biết nàng, tùy lúc đều có sát lục ( việc chém giết), dứt khoát cũng là hợp ý nàng a.
Long Ngự Phong vừa đến Lạc Hoa Cốc liền biết nàng vốn không có hồi cốc, trong lòng càng thêm lo lắng, trong giang hồ ai cũng muốn giết nàng, nếu chưa còn chưa tìm được nàng, có chuyện gì xảy ra nghĩ cũng không dám nghĩ nữa a! tính từ ngày Yên nhi rời khỏi kinh thành đã ba ngày, ba ngày này hắn vội vã đến Lạc Hoa Cốc mà chưa tìm ở nơi khác, nhưng ba ngày này Yên nhi có thể đi rất nhiều nơi rồi, thiên hạ rộng lớn hắn nên như thế nào mới có thể tìm được đây? vả lại hắn cũng không bố cáo thiên hạ đi tìm, như vậy không phải để những người muốn giết nàng biết nàng đã rời khỏi kinh thành rồi sao? nguy hiểm như thế hắn không muốn liều lĩnh a!
” Yên nhi, nói cho ta, ta phải làm sao để tìm được nàng đây? ” mỗi lần nhớ đến ánh mắt ai sầu lúc sắp đi của Yên nhi, khuôn mặt tái nhợt dàn dụa nước mắt, cùng với máu tươi vẫy trên người hắn kia, giống như một nhát dao đâm sâu vào tim hắn vậy. Hắn không biết những u sầu của Yên nhi từ đâu đến, nhưng nàng lại biến mất như vậy, biến mất triệt để, không tìm ra được. Bất quá còn may là không có tin tức chính là tin tốt, chí ít thì Yên nhi vẫn còn sống, sống rất tốt, điều hắn cần làm hiện nay chính là tìm ra Yên nhi sớm hơn những người kia một bước. Đem về hoàng cung cử hành đại lễ phong hậu, như vậy thì người trên giang hồ sẽ không còn dám làm hại Yên nhi của hắn nữa…
” Mỹ nhân, yên tâm, đại gia sẽ hảo hảo thương nàng ” một tên trông giống như thổ phỉ nói với một cô nương thân bị trọng thương
” Vô sỉ! ta có chết cũng không tiện nghi cho ngươi ” cô nương dù chết cũng không muốn bị người khác làm ô nhiễm
” Dừng tay! bỏ cô nương ấy ra ” Vân Phi Yên ghét nhất là bọn thổ phỉ ức hiếp bá tánh thiện lương liền ra tay ngăn cản
” Ui! sao lại có thêm một mỹ nhân nữa, lại còn kiều diễm hơn người trước nữa! các huynh đệ! chúng ta có phúc rồi. ha ha…”
” Phải không? vậy thì cùng nhau lên đi! ” Vân Phi Yên lười biếng nhìn bọn chúng, mảy may không để bọn chúng trong mắt.
” Các huynh đệ lên! ai giúp ta bắt được mỹ nhân này làm áp trại phu nhân, ta sẽ trọng thưởng cho người đó ” vừa nghe lão đại nói xong bọn thổ phỉ đồng loạt xông lên, ai cũng muốn bắt được nàng để được ban thưởng của lão đại. Vân Phi Yên dùng khinh công nhảy lên không trung, bốn phía trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi những cánh hoa xinh đẹp, tất cả mọi người đêu chăm chú nhìn thời khắc mộng ảo này mà quên cả việc chém giết, nhưng thời khắc tiếp theo những cánh hoa vốn đang vây quanh Vân Phi Yên đã như lợi kiếm đâm về hướng bọn chúng, mà bọn thổ phỉ này cho đến chết cũng quên là bọn họ phải giết Vân Phi Yên, bọn chúng chỉ nhớ đến thời khắc này, thật đẹp! thật đẹp!
Vân Phi Yên sau khi cứu được vị cô nương kia cũng không cũng không liếc nhìn nàng ta một cái liền bỏ đi, lúc này ai ở cùng nàng đều sẽ chịu liên lụy, như vậy cùng với việc nàng không cứu vị cô nương kia không phải đều giống nhau sao?
” Cô nương xin đợi một lát, tỉ là Dạ Tu La đúng không? “
Vân Phi Yên nhất thời nhíu mày nhìn nàng ta ” sao? ngươi cũng muốn giết ta để nâng cao địa vị của mình trên giang hồ? ngươi cảm thấy ngươi giết được ta sao? “
Vị cô nương kia khẩn trương nhìn nàng ” không, không, không, Dạ Tu La tỉ hiểu lầm rồi, ta không hề nghĩ muốn làm hại tỉ, ta chỉ muốn giúp tỉ, ta biết người trên giang hồ đều muốn giết tỉ, nhưng hãy tin tưởng ta, người nhà ta sẽ không làm hại tỉ, mười năm trước tỉ đã từng cứu qua gia phụ, hôm nay lại cứu ta. Tỉ đối với hai chúng ta có ân rất lớn, chúng ta sao có thể lấy oán báo ân được? ” vị cô nương kia vội vàng hướng nàng giải thích
Vân Phi Yên nghĩ dù sao thì ở đâu cũng giống nhau, vậy thì sao không nghe lời vị cô nương này nói đi? vả lại trước mắt nàng cũng không có nơi nào để đi, nếu như những lời vị cô nương kia nói đều là thật, tạm thời mình cũng có nơi trú thân, sau này rồi hãy tính, hiện tại còn có thể bỏ qua cho sự phản bội của hắn nữa không? trái tim giờ đây tan vỡ, hai hài tử cũng không ở bên cạnh nàng, cho dù bây giờ có chết cũng yên tâm rồi, nàng tin tưởng cho dù Long Ngự Phong đối với nàng bất nhân bất nghĩa cũng sẽ không đem hài tử ra trút giận, vả lại chính mình không phải đã rời đi đúng như tâm nguyện của hắn rồi sao? càng huống chi hổ dữ cũng không ăn thịt con a! ngẩng đầu nhìn về bầu trời hướng bắc, nàng đi rồi hắn sẽ nhớ đến nàng không? bất giác một giọt nước mắt rơi xuống mặt
” Đi thôi! “
Vị cô nương kia ngẩn người nhìn nàng, tuy không biết nàng có chuyện thương tâm gì nhưng cũng thông minh không hỏi, miễn cho người ta cảm thấy bi thương.
Những tia nắng mãnh liệt chiếu vào trong phòng, người trên giường từ từ tỉnh giấc
” Ắc… đau quá! ” thân thể đau đớn khác thường biểu hiện cho hậu quả của việc túng dục đêm qua, làn da mềm mại ửng hồng. Mấy nha hoàn nhìn thấy Vân Phi Yên tỉnh dậy, người nào người nấy đỏ mặt giúp nàng tắm rửa thay quần áo
” Vân tiểu thư bây giờ có dùng điểm tâm không? ” nhìn sắc trời có lẽ cũng đến lúc dùng ngọ thiện rồi nha?, hay là để một lát cùng ăn với Phàm nhi Điệp nhi!
” Công chúa và thái tử đâu? “
” Hoàng thượng an bài Lâm học sĩ làm lão sư của tiểu công chúa và thái tử, giờ này chắc đang lên lớp, hoàng thượng căn dặn sau khi Vân tiểu thư dùng điểm tâm xong thì đến đợi ở Ngự thư phòng ” không đi được không, đúng là khổ mà! ta vẫn còn muốn ngủ….
Vân Phi Yên ơi Vân Phi Yên, một chút dụ hoặc nhỏ mà ngươi cũng chịu không nổi. Ngốc chết đi được…
” Nô tì tham kiến hoàng thượng, chúc ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ” ô quy (rùa đen) mới có thể vạn tuế! Vân Phi Yên không có hảo ý nói ra những lới chúc tụng.
” Nếu như những gì nàng nói mà giống những điều trong lòng nàng nghĩ, trẫm sẽ rất vui ” ha ha, ngủ đến giờ này mới dậy mà vẫn còn tức giận trong thiên hạ chỉ có một mình nàng. ” qua đây Yên nhi ” tay ôm nàng vào lòng ” nói cho trẫm nghe nàng làm sao vậy? là ai chọc cho ái tì của giận thế? “
Vân Phi Yên nằm hưởng thụ trong lòng của Long Ngự Phong chuẩn bị đi vào giấc ngủ ” không phải chàng thì còn ai vào đây? thân thể người ta đến giờ vẫn còn đau đây nè, cứ như là bị người khác hủy nội tạng vậy á. Bây giờ khốn đốn đến sắp không còn mạng, đừng ầm ĩ nữa, ta muốn ngủ “
Long Ngự Phong nhịn không nổi mà cười ra tiếng, xem ra hắn đã đem kích tình mười năm tại đêm qua một lượt phát tiết rồi, cũng làm cho Yên nhi triệt để chịu đủ….
Lý Đức ở một bên trợn tròn mắt, đây có còn là hoàng thượng nghiêm cẩn lãnh tuấn (nghiêm túc + cẩn thận + lãnh khốc + tuấn tú ) mà hắn biết không vậy?
Vân Phi Yên sống cuộc sống hạnh phúc của tiểu nữ nhân bất tri bất giác đã hơn một tháng, mấy ngày nay đặc biệt thích ngủ, mỗi lần ngủ dậy đều đã qua ngọ thiện. Long Ngự Phong mỗi lần thấy nàng thức dậy đều cười mắng nàng là tiểu trư. Cũng chả biết hai ngày gần đây Long Ngự Phong đang bận cái gì, mỗi lần đến Vân Phi Yên đều đã ngủ, mà mỗi lần nàng thức dậy đều đã là trưa ngày hôm sau, những ngày tiếp theo cũng giống như vậy. Hôm nay Vân Phi Yên lại là qua ngọ thiện mới thức dậy, các thị nữ giúp nàng rửa mặt rồi đem thức ăn dọn lên.
” Ọc! ” một trận cam nôn kéo đến
” Vân tiểu thư, làm sao vậy, có cần truyền ngự y không? ” các thị nữ khẩn trương truy vấn, hoàng thượng mệnh lệnh phải chăm sóc tốt cho Vân tiểu thư, nếu như xảy ra chuyện gì các nàng làm sao đảm đương nổi?
” Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay không có khẩu vị, những việc này nhớ là không được nói cho hoàng thượng, hoàng thượng nhật lí vạn cơ (có quá nhiều việc phải lo nghĩ) không thể để chàng lại lo lắng nữa, được rồi các ngươi lui xuống trước đi ” Nhưng trong lòng Vân Phi Yên lại có tính toán, nghĩ lại hơn một tháng nay nàng và Long Ngự Phong đêm nào cũng cùng giường chung gối, cộng thêm nguyệt sự đã trễ nửa tháng, đã sinh con qua nàng sao lại không biết? nàng nên như thế nào nói với Long Ngự Phong đây?
Không biết ai đã mang bức họa hình dáng của Vân Phi Yên công khai với giang hồ, trong giang hồ người nào người nấy đều nóng lòng muốn thử võ công của Dạ Tu La, thậm chí có người muốn nhân cơ hội này trừ khử Dạ Tu La để nâng cao địa vị của mình trong giang hồ, nhưng lại kị triều đình, nếu như Yên nhi mà rời khỏi hoàng cung hậu quả thật không dám tưởng tượng…. còn may, Yên nhi hơn một tháng nay ở tại hoàng cung có Phàm nhi Điệp nhi tương bồi, cũng giống như ở bên hắn vậy. Nhưng sự tình càng kéo dài thì trên giang hồ người biết Dạ Tu La ngày càng nhiều, Yên nhi lại càng bị nguy hiểm.
” Đã tra ra là ai làm chưa? “
” Hồi hoàng thượng, theo điều tra thì có thể là người trong cung làm, là ai thì chưa tra ra được “
Xem ra phải sớm cử hành đại lễ phong hậu, như vậy thì những người trong giang hồ kia sẽ không dám khinh cử vọng động nữa
” Đại lễ phong hậu chuẩn bị ra sao rồi? “
” Ba ngày sau là ngày tốt để cử hành, thái thượng hoàng ngày mai có thể đến được kinh thành “
Haizz! chỉ còn ba ngày thôi, mong là không xảy ra sai sót gì….
” Vân tiểu thư, phu nhân hàn lâm học sĩ Vu đại nhân đến bái phỏng người, không biết có cần mời nàng ta vào không? “
Phu nhân hàn lâm học sĩ? nàng không quen biết người này nhá! ” mời nàng ta vào đi “
” Vân tiểu thư đừng có vờ như không quen biết thế chứ! ” Tần Như Mộng thật không thể ngờ mười năm sau nữ nhân này còn có thể quay về, năm đó nếu không phải nàng ta cản trở thì giờ đây nàng đã là hoàng hậu rồi, bảy năm trước vốn muốn cùng thái tử gạo nấu thành cơm nhưng lại bị thái tử biết được, làm cho cả thành dậy sóng, bị ép gả cho lễ bộ thị lang, dựa vào nhà mẹ mà bò lên được chức hàn lâm học sĩ, lại ghét bỏ nàng vì những chuyện xấu kia, những chuyện này tất cả đều là do Vân Phi Yên gây ra, nàng sẽ không để nàng ta được sống yên ổn đâu, nhất định phải khiến nàng ta trả giá đắt. Nàng biết Vân Phi Yên chính là Dạ Tu La, đem bức họa nàng ta rải khắp giang hồ, người trong giang hồ đều đợi nàng ta xuất cung, ai mà không muốn giết nàng ta để mượn cơ hội này nâng cao địa vị quyền thế của mình trong chốn giang hồ.
” Sao lại là ngươi? ” Vân Phi Yên không nghĩ đến sẽ là Tần Như Mộng, chả trách lần này tiến cung không nghe qua ai nhắc đến nàng ta, hóa ra là gả cho người ta rồi
” không ngờ chứ gì? việc ngươi không ngờ đến còn nhiều lắm, nói cho ngươi biết, bức họa của Dạ Tu La giờ đây người trong giang hồ không ai là không biết không ai không hiểu, chờ để báo thù, muốn mượn cơ hội này giết ngươi nâng cao địa vị vì dân trừ hại có ai mà không bóp tay chờ đợi ” nàng phải tận mắt nhìn thấy Vân Phi Yên nếu như biết được là do người mà trong lòng nàng ta thương yêu làm ra sẽ có phản ứng như thế nào.
” Là ngươi? ” Vân Phi Yên lấy làm lạ nhìn nàng ta, nếu như là nàng ta làm, sao lại đến nói cho nàng biết?
” Bức họa của ngươi là lấy từ họa sư ở trong cung, có phải kinh ngạc lắm không? có phải rất đau lòng? không sai! chính là người ngươi nghĩ, không bằng nói cho ngươi biết chuyện này nha? ” nhìn thấy Vân Phi Yên sắc mặt trắng bệch, tâm tình trở nên phi thường tốt
” Còn chuyện gì nữa? ” Vân Phi Yên đau lòng hỏi nàng ta, không thể tin được là hắn
” Có phải mấy ngày nay ngươi không gặp được hoàng thượng hay không? biết không? hoàng thượng gần đây đều ở cùng với một vị nghĩa nữ của thái thượng hoàng Lâm Yên công chúa, hai ngày sau sẽ sắc phong Lâm Yên công chúa làm hoàng hậu, ha ha… ngươi sinh được long tử thì đã sao? kết quả đều không phải giống nhau sao? không tin? ngươi nghĩ thử xem mấy ngày gần đây có phải trong cung dị thường bận rộn hay không? lại hỏi cung nữ bên cạnh ngươi thử xem. Xem có phải hoàng thượng muốn sắc phong Lâm Yên công chúa? “
Vân Phi Yên đặt tia hi vọng cuối cùng trên người thị nữ bên cạnh, nhưng bọn họ người nào người nấy cúi đầu không dám nhìn nàng, nhất thời hiểu ra những gì Tần Như Mộng nói không phải đều là nói dối, trong lòng đau đớn khó chịu, một cỗ máu tanh phun ra khỏi miệng, Vân Phi Yên như búp bê bị đánh vỡ nằm co quắp yếu ớt trên nền đất.
” Vân tiểu thư! ” bọn thị nữ ôm nàng dậy
” Làm phiền các vị dọn sạch sẽ chỗ này, đừng nói với hoàng thượng chuyện hôm nay, mọi người cứ làm như cái gì cũng không biết, hoàng thượng định ngày phong Lâm Yên công chúa làm hoàng hậu, nếu như hoàng thượng biết được hôn lễ còn có thể thuận lợi sao? sau này Lâm Yên công chúa làm hoàng hậu mọi người đều không được yên ổn “
Những người làm cung nữ như bọn họ làm sao không hiểu những gì Vân Phi Yên nói? ai nấy đều lặng lẽ không nói lời nào bắt đầu dọn dẹp….
Vân Phi Yên giống như mất đi linh hồn không biết đi đâu về đâu, cho dù hắn tổn thương nàng như vậy, nàng vẫn cứ đau lòng mà yêu hắn, hắn từ trước đến giờ chưa từng nói qua sẽ phong nàng làm hậu, từ lần gặp lại hắn, hắn không phải đã tỏ rõ ràng nàng chỉ là nô tì của hắn thôi sao, là tự nàng nhìn không rõ lại còn kì vọng, cho dù đêm nào cũng cùng giường chung gối thì sao? hắn vẫn là không chỉ có một mình nàng ! đây không phải mười năm trước đã hiểu rồi sao? yêu hắn sâu đậm như vậy nàng làm sao có thể tận mắt chứng kiến hắn cưới người khác được? dù cho sự phản bội của hắn cũng không cách nào trong nhất thời từ ái ý chuyển thành hận ý đươc? xem ra đến lúc nàng nên rời đi rồi, tuy rằng biết rõ chỉ cần rời khỏi hoàng cung thì các nhân sĩ giang hồ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu đã là ” lễ vật ” hắn tặng cho nàng, cớ gì không nhận?
Sau khi dặn dò cung nữ đem Phàm nhi Điệp nhi đến thì một mình lâm vào trầm tư, hôm nay xa cách không biết sau này còn có thể gặp lại các con hay không, mười năm nay đều là nàng tự mình nuôi lớn hài tử, không có sự tương trợ của kẻ khác, ngoại trừ hơn một tháng trước Long Ngự Phong muốn đưa bọn nó về, nàng còn chưa lần nào rời xa các con, nếu như mang các con cùng nhau rời đi, trong giang hồ còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ các nàng, nàng làm sao nỡ để các con cùng nàng lâm vào cảnh hoàn cảnh nguy hiểm được?
” Mẫu thân, người gọi chúng con? ” Phàm nhi mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Phi Yên
” Đúng vậy, mới một ngày không gặp mà mẫu thân đã thấy nhớ các con rôi, nếu để mẫu thân không còn gặp lại các con nữa, mẫu thân phải sống thế nào đây? ” nhìn các con nước mắt của Vân Phi Yên nhịn không suýt chút nữa trào ra
” Mẫu thân, người sao vậy? sao lại nói những lời này? có phải người không còn cần Phàm nhi và Điệp nhi nữa? ” Phàm nhi cảm nhận được mẫu thân có gì đó khác lạ, khẩn trương truy vấn, ngay đến Điệp nhi cũng cảm thấy khẩn trương.
” Sao thế được? mẫu thân yêu các con như vậy, làm sao có thể không cần các con được? chỉ là sau này rồi các con cũng sẽ lớn lên, sẽ rời xa mẫu thân a ” may mà Vân Phi Yên đã cho cung nữ thái giám lui xuống hết, nếu những lới này để họ nghe được thì chính mình còn có thể rời khỏi đây sao? ” Phàm nhi, con người rồi cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, nếu như có một ngày mẫu thân không còn thì con nhớ phải chiếu cố tốt cho muội muội, kiên cường giống như phụ hoàng trở thành một hoàng đế tốt, biết không? “
Phàm nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết suy nghĩ chín chắn nhìn mẫu thân nhận lời ” Phàm nhi bất luận gặp phải chuyện gì cũng nhất định sẽ bảo hộ tốt cho muội muội, học tập phụ hoàng, nhưng mẫu thân cũng đừng rời xa chúng con được không? ” trẻ con rốt cục cũng chỉ là trẻ con, mới nói đã khóc.
” Phàm nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không được khóc, khóc sẽ không kiên cường nữa rồi, mẫu thân hứa sẽ luôn ở bên xem các con trưởng thành, đến đây, đây là hà bao (cái túi nhỏ dùng để đựng đồ hay đựng tiền) ta thêu các con mối người một cái ” hi vọng hai cái hà bao này có thể thay thế ta trông coi ở bên cạnh các con. Vân Phi Yên sâu đậm nhìn hai hài tử, giống như muốn đem bọn họ vĩnh viễn ghi nhớ. Sau đó ôm chặt lấy bọn họ hận không được dung làm một thể, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt.
” Phàm nhi, con đem muội muội đi chơi trước đi, mẫu thân mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, lát nữa qua đây chúng ta cùng dùng bữa tối ” đợi hài tử vừa rời khỏi Vân Phi Yên cũng nhịn không được nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vì vết máu nơi khóe miệng càng trở nên trắch bệch. Lau đi vết máu ở khóe miệng tay nhẹ vuốt bụng, xin lỗi hài tử, mẫu thân không thể đem con đến thế giới này rồi, đừng hận mẫu thân, ngay đến mẫu thân cũng khó bảo toàn, hi vọng con kiếp sau có thể tìm được một nhà tốt…..
” Mẫu thân, lại giúp bọn con bắt bướm được không? ca ca rất ngốc nha, cái gì cũng không bắt được ” Điệp nhi giở giọng trẻ con mà cáo trạng ca ca
” A a, được, mẫu thân giúp Điệp nhi của chúng ta bắt bướm ” cũng được! thời gian không còn nhiều, vậy thì phải vui vẻ chơi cùng các con đi thôi! thấy thói quen kén ăn của Điệp nhi Vân Phi Yên nhăn mày ” Điệp nhi, không được kén ăn, nếu không mẹ kế của con sẽ không thích đâu “
Điệp nhi chu miệng đem những thức ăn mình không thích ăn hết. Lúc này nàng mới ôn nhu xoa đầu tiểu hài tử, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt thủy chung không muốn mà rơi xuống ” Điệp nhi, tối nay chúng ta cùng nhau ở tại tẩm cung của ca ca được không? mẫu thân đã lâu không ôm các con ngủ rồi
” Được ” Điệp nhi cao hứng trả lời, nó rất muốn ngủ cùng mẫu thân. Phàm nhi nhìn Vân Phi Yên, nó cảm thấy hôm nay mẫu thân rất kì lạ, giống như tùy thời đều có thể rời đi vậy. Phàm nhi trầm mặc không nói lời nào mà ăn cơm.
Vân Phi Yên nằm ngủ giữa hai hài tử kể chuyện cho chúng nghe, cho đến khi hai bọn họ ngủ, nàng mới ngồi dậy vuốt ve chúng thất thanh mà khóc. Nước mắt rơi xuống mặt Phàm nhi làm nó thức giấc, nhưng nó vẫn không mở mắt, vì nó biết mẫu thân không muốn để nó biết là mẫu thân đang khóc. Qua một lúc sau nước mắt ngừng chảy, Vân Phi Yên giúp bọn nó đắp mền rồi xuống giường xoay người rời đi, để mặc cho tiếng đóng cửa vang lên Phàm nhi mới mở mắt ra, ngẩn người nhìn theo hướng mẫu thân vừa rời khỏi, nhẹ nhàng vuốt nước mắt của mẫu thân rơi trên mặt nó. ngày mai, ngày mai nhất định phải nói với phụ hoàng….
Khi Vân Phi Yên về đến tẩm cung thì Long Ngự Phong vẫn chưa về, hắn hiện giờ nhất định là đang ở cùng với vị công chúa kia? tối nay hắn sẽ về đây sao? có lẽ là khóc mệt rồi? bất tri bất giác ngủ thiếp đi….
Long Ngự Phong cùng mấy ngày giống nhau, lúc trở về thì Vân Phi Yên đã ngủ say, nhưng hôm nay hắn cảm thấy thật bất an, nhìn thấy khuốn mặt ngủ say của Vân Phi Yên tim lại dẫy lên một trận đau nhói. Sao lại như vậy? sắc mặt hôm nay của Yên nhi sao lại tái nhợt như vậy? hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, trong lòng nghĩ nhất định ngày mai phải truyền ngự y qua đây xem xem…
Long Ngự Phong sau khi ngủ đã mơ một giấc mộng, trong mộng Yên nhi rơi nước mắt quyến luyến vuốt ve hắn, khóc lóc hỏi hắn ” sao chàng lại đối với ta tàn nhẫn như vậy? phải dồn ta vào đường chết sao? tình cảm hơn một tháng nay đều là giả dối cả sao? ” một ngụm máu tưới từ trong miệng Yên nhi nôn ra, nôn ra cả người hắn, chưa kịp phản ứng lại bị hôn bởi đôi môi toàn là máu tươi, một cỗ máu tanh nồng đậm truyền vào cảm quan (cơ quan cảm giác), tiếp đó theo một trận mùi hương hắn liền chầm chậm ngủ thiếp đi….Long Ngự Phong vừa tỉnh lại liền phát hiện Vân Phi Yên đáng lí ra nên ngủ trong lòng hắn thì lại không thấy đâu, khi hắn nhìn thấy vết máu trên người mới phát giác ra giấc mộng đêm qua đều không phải là mộng, tim trở nên đau thắt lại
” Yên nhi…”
Vừa hạ triều liền thấy Long Phi Phàm vội vàng chạy tới
” Phụ hoàng, không thấy mẫu thân nữa, đến cả cung nữ trong tẩm cung của nàng toàn bộ đều không thấy, chiều hôm qua nhi thần đã không thấy các nàng đâu, sau đó thì mẫu thân cứ nói những điều kì lạ với bọn con, tối qua còn nhìn bọn con khóc rất lâu, phụ hoàng mẫu thân thật sự đã đi rồi sao? “
” Ngay đến những người trong tẩm cung của mẫu thân đều thấy sao? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ” Long Ngự Phong nhẹ giọng lẩm bẩm, Yên nhi, nàng rốt cuộc đang ở đâu? ta còn phải đợi thêm bao nhiêu cái mười năm nữa?
” Lý Đức, ta phải xuất cung một thời gian, trong thời gian này nếu có chuyện gì, thì đi tìm thái thượng hoàng, tảo triều cũng để cho thái thượng hoàng đi!
” Phụ hoàng, con cũng muốn đi ” Phàm nhi một lòng chỉ muốn nhìn thấy mẫu thân “
” không, Phàm nhi, con phải lưu lại trong cung chiếu cố muội muội, phụ hoàng sẽ đem mẫu thân con trở về ” theo sau là vài thị vệ, sau khi Long Ngự Phong an bài tốt mọi việc liền hướng Lạc Hoa Cốc mà đi nhanh…
Sau khi Vân Phi Yên rời khỏi kinh thành vốn không quay về Lạc Hoa Cốc, dù sao chết ở đâu mà chẳng giống nhau? hà tất quay về liên lụy sư phụ bọn họ? đi về hướng nam, có lẽ nàng sẽ tìm được một nơi ẩn cư nha? dù sao tất cả mọi người đều đã biết dung mạo của nàng, dứt khoát mà chết cũng tùy hứng nha! một thân diễm hồng (đỏ tươi) cộng thêm dung nhan tuyệt lệ, đi đến đâu mà không kinh diễm, có lẽ từ lúc phụ mẫu mất liền yêu thích màu đỏ của máu! nhiều năm nay, chỉ khi nàng làm Dạ Tu La mới dùng huyết sắc này đối diện thế nhân. nếu như giờ đây người trong giang hồ đều đã biết nàng, tùy lúc đều có sát lục ( việc chém giết), dứt khoát cũng là hợp ý nàng a.
Long Ngự Phong vừa đến Lạc Hoa Cốc liền biết nàng vốn không có hồi cốc, trong lòng càng thêm lo lắng, trong giang hồ ai cũng muốn giết nàng, nếu chưa còn chưa tìm được nàng, có chuyện gì xảy ra nghĩ cũng không dám nghĩ nữa a! tính từ ngày Yên nhi rời khỏi kinh thành đã ba ngày, ba ngày này hắn vội vã đến Lạc Hoa Cốc mà chưa tìm ở nơi khác, nhưng ba ngày này Yên nhi có thể đi rất nhiều nơi rồi, thiên hạ rộng lớn hắn nên như thế nào mới có thể tìm được đây? vả lại hắn cũng không bố cáo thiên hạ đi tìm, như vậy không phải để những người muốn giết nàng biết nàng đã rời khỏi kinh thành rồi sao? nguy hiểm như thế hắn không muốn liều lĩnh a!
” Yên nhi, nói cho ta, ta phải làm sao để tìm được nàng đây? ” mỗi lần nhớ đến ánh mắt ai sầu lúc sắp đi của Yên nhi, khuôn mặt tái nhợt dàn dụa nước mắt, cùng với máu tươi vẫy trên người hắn kia, giống như một nhát dao đâm sâu vào tim hắn vậy. Hắn không biết những u sầu của Yên nhi từ đâu đến, nhưng nàng lại biến mất như vậy, biến mất triệt để, không tìm ra được. Bất quá còn may là không có tin tức chính là tin tốt, chí ít thì Yên nhi vẫn còn sống, sống rất tốt, điều hắn cần làm hiện nay chính là tìm ra Yên nhi sớm hơn những người kia một bước. Đem về hoàng cung cử hành đại lễ phong hậu, như vậy thì người trên giang hồ sẽ không còn dám làm hại Yên nhi của hắn nữa…
” Mỹ nhân, yên tâm, đại gia sẽ hảo hảo thương nàng ” một tên trông giống như thổ phỉ nói với một cô nương thân bị trọng thương
” Vô sỉ! ta có chết cũng không tiện nghi cho ngươi ” cô nương dù chết cũng không muốn bị người khác làm ô nhiễm
” Dừng tay! bỏ cô nương ấy ra ” Vân Phi Yên ghét nhất là bọn thổ phỉ ức hiếp bá tánh thiện lương liền ra tay ngăn cản
” Ui! sao lại có thêm một mỹ nhân nữa, lại còn kiều diễm hơn người trước nữa! các huynh đệ! chúng ta có phúc rồi. ha ha…”
” Phải không? vậy thì cùng nhau lên đi! ” Vân Phi Yên lười biếng nhìn bọn chúng, mảy may không để bọn chúng trong mắt.
” Các huynh đệ lên! ai giúp ta bắt được mỹ nhân này làm áp trại phu nhân, ta sẽ trọng thưởng cho người đó ” vừa nghe lão đại nói xong bọn thổ phỉ đồng loạt xông lên, ai cũng muốn bắt được nàng để được ban thưởng của lão đại. Vân Phi Yên dùng khinh công nhảy lên không trung, bốn phía trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi những cánh hoa xinh đẹp, tất cả mọi người đêu chăm chú nhìn thời khắc mộng ảo này mà quên cả việc chém giết, nhưng thời khắc tiếp theo những cánh hoa vốn đang vây quanh Vân Phi Yên đã như lợi kiếm đâm về hướng bọn chúng, mà bọn thổ phỉ này cho đến chết cũng quên là bọn họ phải giết Vân Phi Yên, bọn chúng chỉ nhớ đến thời khắc này, thật đẹp! thật đẹp!
Vân Phi Yên sau khi cứu được vị cô nương kia cũng không cũng không liếc nhìn nàng ta một cái liền bỏ đi, lúc này ai ở cùng nàng đều sẽ chịu liên lụy, như vậy cùng với việc nàng không cứu vị cô nương kia không phải đều giống nhau sao?
” Cô nương xin đợi một lát, tỉ là Dạ Tu La đúng không? “
Vân Phi Yên nhất thời nhíu mày nhìn nàng ta ” sao? ngươi cũng muốn giết ta để nâng cao địa vị của mình trên giang hồ? ngươi cảm thấy ngươi giết được ta sao? “
Vị cô nương kia khẩn trương nhìn nàng ” không, không, không, Dạ Tu La tỉ hiểu lầm rồi, ta không hề nghĩ muốn làm hại tỉ, ta chỉ muốn giúp tỉ, ta biết người trên giang hồ đều muốn giết tỉ, nhưng hãy tin tưởng ta, người nhà ta sẽ không làm hại tỉ, mười năm trước tỉ đã từng cứu qua gia phụ, hôm nay lại cứu ta. Tỉ đối với hai chúng ta có ân rất lớn, chúng ta sao có thể lấy oán báo ân được? ” vị cô nương kia vội vàng hướng nàng giải thích
Vân Phi Yên nghĩ dù sao thì ở đâu cũng giống nhau, vậy thì sao không nghe lời vị cô nương này nói đi? vả lại trước mắt nàng cũng không có nơi nào để đi, nếu như những lời vị cô nương kia nói đều là thật, tạm thời mình cũng có nơi trú thân, sau này rồi hãy tính, hiện tại còn có thể bỏ qua cho sự phản bội của hắn nữa không? trái tim giờ đây tan vỡ, hai hài tử cũng không ở bên cạnh nàng, cho dù bây giờ có chết cũng yên tâm rồi, nàng tin tưởng cho dù Long Ngự Phong đối với nàng bất nhân bất nghĩa cũng sẽ không đem hài tử ra trút giận, vả lại chính mình không phải đã rời đi đúng như tâm nguyện của hắn rồi sao? càng huống chi hổ dữ cũng không ăn thịt con a! ngẩng đầu nhìn về bầu trời hướng bắc, nàng đi rồi hắn sẽ nhớ đến nàng không? bất giác một giọt nước mắt rơi xuống mặt
” Đi thôi! “
Vị cô nương kia ngẩn người nhìn nàng, tuy không biết nàng có chuyện thương tâm gì nhưng cũng thông minh không hỏi, miễn cho người ta cảm thấy bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.