Chương 121: Đính hôn bị huỷ bỏ
Hani Hải Nguyễn
06/03/2023
Mọi người xôn xao vì có sự ngăn cản này, ngay cả Hà Tuyết Thanh cũng ngóng chuyện. Cô muốn bước lên phía trước để xem cho rõ hơn. Thì bị Minh Hoàng Lễ vỗ mông cô một cái. Tiện thể bóp một cái. Tròn lại mịn.
"Đau em...". Cô nhìn anh. Lưu manh!
"Là Trần Quân". Minh Hoàng Lễ nói vào tai cô. "Ngoan đi em". Thật tình...ba anh em người này tính y như nhau, Minh Hoàng Lễ liếc nhìn Nhất Hoà nhìn dáng vẻ muốn hít thị của cậu ta thì anh giật khoé môi.
Nếu như có một dĩa hạt dưa hay hạt dẻ, anh tin chắc thì họ vừa hóng vừa ăn, ăn đến khi hết chuyện thì thôi!
"À.... hóng chuyện quá đi thôi đó anh". Cô đút cho anh một miếng dưa hấu. Biết ngay mà, Trần Quân có tình ý với Lam Ái nhiều như vậy mà.
"Vì cậu ấy cũng có tình ý mà". Nhất Hoà cũng lên tiếng.
Cô gật đầu. Đúng vậy, nếu đã điều yêu thích nhau thì phải nên dũng cảm giành lấy tình yêu chứ.
Minh Hoàng Lễ ôm eo cô, sao đó cắn thêm một miếng lê mà cô đang ăn dở. Rồi cô cắn hết lê cho vào miệng mình.
Lúc này Trần Quân xuất hiện, cậu từ từ bước đến bên trên khán đài, ông ngoại Lam Ái thấy vậy thì ngăn lại, nhưng cậu từng bước hạ gục những người đó.
Cô không nhịn được, nên bảo Minh Hoàng Lễ ngăn lại chuyện này. Anh gật đầu nhờ Nhất Hoà trông cô.
Nhất Hoà được gần em gái, vui gần chết nên vội vàng gật đầu. Tuy cậu ham chơi, nhưng vẫn biết điểm dừng, bảo vệ em gái vẫn là điều cần thiết vô cùng.
Minh Hoàng Lễ ngăn lại chuyện này, ông ngoại anh thấy vậy liền không vui. Ông đương nhiên biết Trần Quân, mọi thứ điều tốt, học giỏi, chăm chỉ, lại hiếu thảo, nhưng xuất thân lại không tốt. Hoàn toàn không xứng đáng với Lam Ái nhà ông ta.
"Ai cho cậu ngăn lại. Người đâu đuổi tên này xuống". Thượng Quốc Khinh lại phải đóng vai kẻ xấu nhưng trong lòng lại nhảy nhót như điên!!
Nhóc con này giờ mới ngăn lại. Làm anh ta hồi hộp lo lắng muốn chết luôn đây nè!
Cậu mà không ngăn cản, tôi biết làm sao!
Ơn trời!
"Lam Ái...". Cậu gọi tên cô sau đó lại quỳ một chân xuống, trên tay cậu là một chiếc hộp. "Trong tay anh không có gì cả, xuất thân anh thấp kém, lại không có tài năng. Nhưng mà anh có một trái tim yêu em chân thành, tám năm nay... khi em chưa biết anh, thì anh đã rất yêu em rồi."
Khi Lam Ái vào Tư Đế Thiên để học năm lớp mười thì trước đó cậu đã biết Lam Ái từ khi cô còn rất nhỏ.
Khi đó cậu đang đi làm thêm thì bị bắt nạt, may mắn có cô khi đó đã đứng ra bảo vệ anh và giúp anh lấy được tiền công của nơi đó.
Cậu vốn không biết cô là ai, nhưng khi cô rời đi thì cậu mới nghe mọi người nói đó chính là chủ mẫu tương lai của Ngọc thị.
Cô đứng trên cao còn cậu thì lại ở dưới đáy thấp của xã hội, hai trạng thái, hai thái cực khác nhau.
Đến khi năm cậu học lớp chín, có vào trường cô đang học ở đó để thi đấu toán học với nhau. Cô không xuất hiện, nhưng cậu vô tình nghe được mọi người bàn tán xôn xao về cô.
Rất nhiều lời khen có cánh dành cho cô. Khi cô đi ngang qua cùng với Hạ Phượng Nghi thì anh mới chắc chắn đó là cô bé năm xưa đã giúp cậu lấy lại tiền công năm nào.
Cô không nhận ra cậu, nhưng đối với một người khắc sâu trong lòng như cô đối với cậu thì cậu nhận ra rất nhanh.
Vì cuộc thi đó cậu đã chiến thắng nhưng cô lại có việc nên đã rời đi. Họ lại lướt qua nhau một lần nữa.
Khi cậu được học bổng tuyển thẳng vào Tư Đế Thiên thì rất ngạc nhiên vì được gặp lại cô.
Nhưng cậu vẫn kìm lại sự tình này. Chỉ có cậu đơn phương cô mà thôi, đến khi lớp mười một Lam Ái lại tỏ tình với cậu nữa.
Lúc đó cậu rất vui, nhưng vì thân phận, cậu mặc cảm nó nên đã từ chối đi tình yêu của cô.
Bây giờ người cô đính hôn lại không ra gì, Trần Quân sợ Lam Ái sẽ khổ cả đời này nên không nhịn được nữa nên mới đứng ra ngăn lại.
Lam Ái nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, cô muốn khóc nhưng lại không dám. Cuối cùng Lam Ái cũng đã đợi được ngày này rồi! Nhưng cậu nói thích thầm cô tám năm là có nghĩa gì?
"Nhóc con!! Cút đi cho tôi, ai ở đây cho cậu ngăn lại hả? Lôi hắn ta ra ngoài." Thượng Quốc Khinh lại đóng vai người xấu, hung hăng chửi mắng cậu.
"Ái Ái...em có đồng ý cho anh một cơ hội bên em không em". Cậu hỏi cô.
"Tôi không đồng ý ". Lời của Thượng Quốc Khinh và ông bà của Lam Ái lên tiếng.
"Người đâu! Mau đưa nó rời khỏi nơi này". Ông lão Ngọc nói.
"Ông bà...". Trần Quân quay người lại. "Anh ta không xứng đáng với Lam Ái! Hai người có biết anh ta có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài không".
Hả???
Thượng Quốc Khinh đại thiếu gia của Thượng thị lại có phụ nữ bên ngoài sao?
Mọi người điều xôn xao!!
Ai nấy điều lấy điện thoại quay lại cảnh tượng này, nhưng rất nhanh bị ngăn lại bởi Thanh Ngọc.
"Tôi không tin được đâu ". Một vị khách lên tiếng.
"Đúng vậy...". Người bên cạnh cũng sững sờ.
Vì Thượng Quốc Khinh nổi tiếng tài giỏi xưa nay, tuy anh không nhập bọn với Minh Hoàng Lễ - Minh đại thiếu gia nhưng bọn họ đều biết, anh ta như một vị hoà thượng, tính tình nhã nhặn, tuy đôi lúc thẳng thắng nhưng chưa ai nghe tin anh ta có phụ nữ bên ngoài.
Nhiều người tưởng anh ta bị gay nên không có hứng thú với phụ nữ.
Lúc trước có đối tác không tin, đem đến dâng cho anh ta hai người phụ nữ nóng bỏng thì bị anh ta ném ra cửa khách sạn không một thương tiếc.
Cũng có người muốn tìm đàn ông cho anh, nhưng bị anh cạch mặt ngay sau đó và ra tay khiến cho họ bị phá sản.
Thượng Quốc Khinh không gần phụ nữ, mọi người điều biết, khi nghe tin anh ta đính hôn với Ngọc thị thì ngạc nhiên đến mức té xỉu.
Thượng Quốc Khinh bị nhiều người hiểu lầm là gay thì đen mặt: Ông đây không bị gay!!!
"Ăn nói hàm hồ". Ba của Thượng Quốc Khinh tức giận chỉ vào Trần Quân mà mắng chửi. "Người đâu! Lôi cổ tên này xuống cho tôi".
"Ai dám". Lam Ái lên tiếng. Sau đó cô đỡ cậu đứng dậy. "Cậu đừng xen vào."
"Ái Ái...". Trần Quân nói. "Hôm nay anh muốn đến cầu hôn em, từ rất lâu rồi anh muốn câu này với em. Ngọc Lam Ái, em có đồng ý đi theo anh không em? Sống một cuộc sống nghèo khổ với anh không".
"Trần Quân! Cậu nhầm lẫn gì không?". Lam Ái hỏi. "Hôm nay là ngày đính hôn của tôi? Cậu lại đến nói yêu tôi? Xin lỗi tình yêu của cậu tôi sớm đã quên đi rồi". Sau đó cô nhìn về phía khán đài đang xôn xao. "Xin lỗi mọi người, buổi đính hôn hôm nay sẽ được dời lại". Rồi Lam Ái xách váy bỏ đi.
Thấy vậy các cô cũng vội đuổi theo Lam Ái, riêng cô thì đã bảo Thanh Nguyệt nhắn lại với anh một câu để anh không thấy cô thì đỡ phải lo đi nhiều hơn.
Với lại bây giờ anh phải vuốt giận ông bà lão phu nhân nữa, Minh Hoàng Lễ đang không thấy cô thì lo lắng nhưng khi được Thanh Nguyệt nhắn lại là đi theo xem Lam Ái tiểu thư thì anh mới nhẹ người đi.
Dù sao bên cạnh cô cũng còn có Nhất Hoà nữa, mặc dù Nhất Hoà không đáng tin lắm nhưng vẫn tin được hơn so với người khác.
"Lam Ái!!". Ông bà gọi cô.
"Lam...Ái". Trần Quân muốn đuổi theo cô nhưng bị ngăn lại. Trên tay cậu siết chặt hộp nhẫn.
Thượng Quốc Khinh thấy rất có lỗi với gia đình mình, vội vàng xin lỗi ông bà lão phu nhân Ngọc thị rồi kéo ba mẹ mình đang đen mặt rời đi.
Buổi đính hôn hôm nay bị sự ngăn cản của Trần Quân, mọi người điều không ngờ một tên nghèo như cậu lại dám nói tiếng yêu chủ mẫu Ngọc thị.
Ông bà lão phu nhân, tức đến đỏ mặt được Minh Hoàng Lễ đứng bên cạnh vuốt ngực ông bà mình. Cũng vội đưa mắt với Trần Quân tỏ ý muốn đuổi theo Lam Ái.
Trần Quân gật đầu bước chân cũng nhanh hơn, nhưng không một ai ở Ngọc thị dám ngăn lại. Vì đã bị người của anh ngăn lại cả rồi.
............
Trần Quân đuổi theo Lam Ái rất nhanh, vụt qua luôn các cô nữa, Hạ Phượng Nghi thấy vậy thì cũng không biết làm sao. Đang lúc phân vân thì cô đi đến, thì mới biết được Trần Quân đã đuổi theo Lam Ái.
"Vậy thì chúng ta để họ nói chuyện đi". Cô lên tiếng, rồi đi lại nơi khác để ngắm cảnh.
Ngọc thị rất đẹp, trang viên luôn có những hồ nước nhân tạo đang chảy róc rách. Cảm giác này mang lại cho mọi người cảm giác rất bình yên và thư thái.
"Đẹp thật". Kim Hải Đường không ngừng suýt xoa, đây là lần đầu tiên mà cậu ấy đến nơi này.
Mọi người điều gật đầu, bởi vì nơi này thật sự rất đẹp, ngay cả cô cũng muốn bắt những bé cá nhỏ đang tung tăng bơi lội về nuôi nữa.
Mặc dù ở nhà cũng có, nhưng sao cô thấy không đẹp bằng nhỉ?
"Đau em...". Cô nhìn anh. Lưu manh!
"Là Trần Quân". Minh Hoàng Lễ nói vào tai cô. "Ngoan đi em". Thật tình...ba anh em người này tính y như nhau, Minh Hoàng Lễ liếc nhìn Nhất Hoà nhìn dáng vẻ muốn hít thị của cậu ta thì anh giật khoé môi.
Nếu như có một dĩa hạt dưa hay hạt dẻ, anh tin chắc thì họ vừa hóng vừa ăn, ăn đến khi hết chuyện thì thôi!
"À.... hóng chuyện quá đi thôi đó anh". Cô đút cho anh một miếng dưa hấu. Biết ngay mà, Trần Quân có tình ý với Lam Ái nhiều như vậy mà.
"Vì cậu ấy cũng có tình ý mà". Nhất Hoà cũng lên tiếng.
Cô gật đầu. Đúng vậy, nếu đã điều yêu thích nhau thì phải nên dũng cảm giành lấy tình yêu chứ.
Minh Hoàng Lễ ôm eo cô, sao đó cắn thêm một miếng lê mà cô đang ăn dở. Rồi cô cắn hết lê cho vào miệng mình.
Lúc này Trần Quân xuất hiện, cậu từ từ bước đến bên trên khán đài, ông ngoại Lam Ái thấy vậy thì ngăn lại, nhưng cậu từng bước hạ gục những người đó.
Cô không nhịn được, nên bảo Minh Hoàng Lễ ngăn lại chuyện này. Anh gật đầu nhờ Nhất Hoà trông cô.
Nhất Hoà được gần em gái, vui gần chết nên vội vàng gật đầu. Tuy cậu ham chơi, nhưng vẫn biết điểm dừng, bảo vệ em gái vẫn là điều cần thiết vô cùng.
Minh Hoàng Lễ ngăn lại chuyện này, ông ngoại anh thấy vậy liền không vui. Ông đương nhiên biết Trần Quân, mọi thứ điều tốt, học giỏi, chăm chỉ, lại hiếu thảo, nhưng xuất thân lại không tốt. Hoàn toàn không xứng đáng với Lam Ái nhà ông ta.
"Ai cho cậu ngăn lại. Người đâu đuổi tên này xuống". Thượng Quốc Khinh lại phải đóng vai kẻ xấu nhưng trong lòng lại nhảy nhót như điên!!
Nhóc con này giờ mới ngăn lại. Làm anh ta hồi hộp lo lắng muốn chết luôn đây nè!
Cậu mà không ngăn cản, tôi biết làm sao!
Ơn trời!
"Lam Ái...". Cậu gọi tên cô sau đó lại quỳ một chân xuống, trên tay cậu là một chiếc hộp. "Trong tay anh không có gì cả, xuất thân anh thấp kém, lại không có tài năng. Nhưng mà anh có một trái tim yêu em chân thành, tám năm nay... khi em chưa biết anh, thì anh đã rất yêu em rồi."
Khi Lam Ái vào Tư Đế Thiên để học năm lớp mười thì trước đó cậu đã biết Lam Ái từ khi cô còn rất nhỏ.
Khi đó cậu đang đi làm thêm thì bị bắt nạt, may mắn có cô khi đó đã đứng ra bảo vệ anh và giúp anh lấy được tiền công của nơi đó.
Cậu vốn không biết cô là ai, nhưng khi cô rời đi thì cậu mới nghe mọi người nói đó chính là chủ mẫu tương lai của Ngọc thị.
Cô đứng trên cao còn cậu thì lại ở dưới đáy thấp của xã hội, hai trạng thái, hai thái cực khác nhau.
Đến khi năm cậu học lớp chín, có vào trường cô đang học ở đó để thi đấu toán học với nhau. Cô không xuất hiện, nhưng cậu vô tình nghe được mọi người bàn tán xôn xao về cô.
Rất nhiều lời khen có cánh dành cho cô. Khi cô đi ngang qua cùng với Hạ Phượng Nghi thì anh mới chắc chắn đó là cô bé năm xưa đã giúp cậu lấy lại tiền công năm nào.
Cô không nhận ra cậu, nhưng đối với một người khắc sâu trong lòng như cô đối với cậu thì cậu nhận ra rất nhanh.
Vì cuộc thi đó cậu đã chiến thắng nhưng cô lại có việc nên đã rời đi. Họ lại lướt qua nhau một lần nữa.
Khi cậu được học bổng tuyển thẳng vào Tư Đế Thiên thì rất ngạc nhiên vì được gặp lại cô.
Nhưng cậu vẫn kìm lại sự tình này. Chỉ có cậu đơn phương cô mà thôi, đến khi lớp mười một Lam Ái lại tỏ tình với cậu nữa.
Lúc đó cậu rất vui, nhưng vì thân phận, cậu mặc cảm nó nên đã từ chối đi tình yêu của cô.
Bây giờ người cô đính hôn lại không ra gì, Trần Quân sợ Lam Ái sẽ khổ cả đời này nên không nhịn được nữa nên mới đứng ra ngăn lại.
Lam Ái nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, cô muốn khóc nhưng lại không dám. Cuối cùng Lam Ái cũng đã đợi được ngày này rồi! Nhưng cậu nói thích thầm cô tám năm là có nghĩa gì?
"Nhóc con!! Cút đi cho tôi, ai ở đây cho cậu ngăn lại hả? Lôi hắn ta ra ngoài." Thượng Quốc Khinh lại đóng vai người xấu, hung hăng chửi mắng cậu.
"Ái Ái...em có đồng ý cho anh một cơ hội bên em không em". Cậu hỏi cô.
"Tôi không đồng ý ". Lời của Thượng Quốc Khinh và ông bà của Lam Ái lên tiếng.
"Người đâu! Mau đưa nó rời khỏi nơi này". Ông lão Ngọc nói.
"Ông bà...". Trần Quân quay người lại. "Anh ta không xứng đáng với Lam Ái! Hai người có biết anh ta có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài không".
Hả???
Thượng Quốc Khinh đại thiếu gia của Thượng thị lại có phụ nữ bên ngoài sao?
Mọi người điều xôn xao!!
Ai nấy điều lấy điện thoại quay lại cảnh tượng này, nhưng rất nhanh bị ngăn lại bởi Thanh Ngọc.
"Tôi không tin được đâu ". Một vị khách lên tiếng.
"Đúng vậy...". Người bên cạnh cũng sững sờ.
Vì Thượng Quốc Khinh nổi tiếng tài giỏi xưa nay, tuy anh không nhập bọn với Minh Hoàng Lễ - Minh đại thiếu gia nhưng bọn họ đều biết, anh ta như một vị hoà thượng, tính tình nhã nhặn, tuy đôi lúc thẳng thắng nhưng chưa ai nghe tin anh ta có phụ nữ bên ngoài.
Nhiều người tưởng anh ta bị gay nên không có hứng thú với phụ nữ.
Lúc trước có đối tác không tin, đem đến dâng cho anh ta hai người phụ nữ nóng bỏng thì bị anh ta ném ra cửa khách sạn không một thương tiếc.
Cũng có người muốn tìm đàn ông cho anh, nhưng bị anh cạch mặt ngay sau đó và ra tay khiến cho họ bị phá sản.
Thượng Quốc Khinh không gần phụ nữ, mọi người điều biết, khi nghe tin anh ta đính hôn với Ngọc thị thì ngạc nhiên đến mức té xỉu.
Thượng Quốc Khinh bị nhiều người hiểu lầm là gay thì đen mặt: Ông đây không bị gay!!!
"Ăn nói hàm hồ". Ba của Thượng Quốc Khinh tức giận chỉ vào Trần Quân mà mắng chửi. "Người đâu! Lôi cổ tên này xuống cho tôi".
"Ai dám". Lam Ái lên tiếng. Sau đó cô đỡ cậu đứng dậy. "Cậu đừng xen vào."
"Ái Ái...". Trần Quân nói. "Hôm nay anh muốn đến cầu hôn em, từ rất lâu rồi anh muốn câu này với em. Ngọc Lam Ái, em có đồng ý đi theo anh không em? Sống một cuộc sống nghèo khổ với anh không".
"Trần Quân! Cậu nhầm lẫn gì không?". Lam Ái hỏi. "Hôm nay là ngày đính hôn của tôi? Cậu lại đến nói yêu tôi? Xin lỗi tình yêu của cậu tôi sớm đã quên đi rồi". Sau đó cô nhìn về phía khán đài đang xôn xao. "Xin lỗi mọi người, buổi đính hôn hôm nay sẽ được dời lại". Rồi Lam Ái xách váy bỏ đi.
Thấy vậy các cô cũng vội đuổi theo Lam Ái, riêng cô thì đã bảo Thanh Nguyệt nhắn lại với anh một câu để anh không thấy cô thì đỡ phải lo đi nhiều hơn.
Với lại bây giờ anh phải vuốt giận ông bà lão phu nhân nữa, Minh Hoàng Lễ đang không thấy cô thì lo lắng nhưng khi được Thanh Nguyệt nhắn lại là đi theo xem Lam Ái tiểu thư thì anh mới nhẹ người đi.
Dù sao bên cạnh cô cũng còn có Nhất Hoà nữa, mặc dù Nhất Hoà không đáng tin lắm nhưng vẫn tin được hơn so với người khác.
"Lam Ái!!". Ông bà gọi cô.
"Lam...Ái". Trần Quân muốn đuổi theo cô nhưng bị ngăn lại. Trên tay cậu siết chặt hộp nhẫn.
Thượng Quốc Khinh thấy rất có lỗi với gia đình mình, vội vàng xin lỗi ông bà lão phu nhân Ngọc thị rồi kéo ba mẹ mình đang đen mặt rời đi.
Buổi đính hôn hôm nay bị sự ngăn cản của Trần Quân, mọi người điều không ngờ một tên nghèo như cậu lại dám nói tiếng yêu chủ mẫu Ngọc thị.
Ông bà lão phu nhân, tức đến đỏ mặt được Minh Hoàng Lễ đứng bên cạnh vuốt ngực ông bà mình. Cũng vội đưa mắt với Trần Quân tỏ ý muốn đuổi theo Lam Ái.
Trần Quân gật đầu bước chân cũng nhanh hơn, nhưng không một ai ở Ngọc thị dám ngăn lại. Vì đã bị người của anh ngăn lại cả rồi.
............
Trần Quân đuổi theo Lam Ái rất nhanh, vụt qua luôn các cô nữa, Hạ Phượng Nghi thấy vậy thì cũng không biết làm sao. Đang lúc phân vân thì cô đi đến, thì mới biết được Trần Quân đã đuổi theo Lam Ái.
"Vậy thì chúng ta để họ nói chuyện đi". Cô lên tiếng, rồi đi lại nơi khác để ngắm cảnh.
Ngọc thị rất đẹp, trang viên luôn có những hồ nước nhân tạo đang chảy róc rách. Cảm giác này mang lại cho mọi người cảm giác rất bình yên và thư thái.
"Đẹp thật". Kim Hải Đường không ngừng suýt xoa, đây là lần đầu tiên mà cậu ấy đến nơi này.
Mọi người điều gật đầu, bởi vì nơi này thật sự rất đẹp, ngay cả cô cũng muốn bắt những bé cá nhỏ đang tung tăng bơi lội về nuôi nữa.
Mặc dù ở nhà cũng có, nhưng sao cô thấy không đẹp bằng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.