Chương 120: Lam Ái đính hôn, bé con nhà mình rất xinh [H]
Hani Hải Nguyễn
06/03/2023
Lúc này cô bước ra, Minh Hoàng Lễ nhìn mà thất thần một lúc. Bé con rất xinh đẹp, mặc trên người một chiếc váy lệch vai mày xanh lục, tóc được uốn thành những lượn sóng.
Trên cổ cô có đeo một sợ dây chuyền bằng bạch kim do anh tặng nó cho cô. Đây cũng là món trang sức duy nhất có trên người cô. Không tính chiếc nhẫn đã được anh đeo vào khi cầu hôn cô.
Thấy cô từ từ đi lại, anh cũng không muốn nói chuyện với Thượng Quốc Khinh nữa, chào anh ta một tiếng rồi rời đi.
Thượng Quốc Khinh thấy vậy thì bật cười, nhưng cô gái đó đẹp như vậy, hèn chi Minh Hoàng Lễ cũng một lòng che giấu. Nếu là anh ta, thì anh ta cũng che đi.
"Bé cưng hôm nay xinh đẹp quá". Minh Hoàng Lễ ôm eo cô, hơi vén tóc của cô ra sau một chút. Đồng thời anh cũng phất tay ra lệnh cho Thanh Nguyệt rời đi.
Cô hơi đỏ mặt vì được anh khen, nhưng đôi cao gót cô mang hơi khó khăn đi. Minh Hoàng Lễ thấy cô hơi động chân thì khom xuống kiểm tra. Sau đó anh nhíu mày lại.
"Bé cưng. Đừng mang nữa". Anh lấy giày của cô ra. "Anh không thích em cố gắng chịu đựng như vậy".
"Nhưng...mọi người điều mang như vậy". Tuy cô không thích nhưng là ngày vui của Lam Ái nên không thể từ chối được.
"Không cần". Minh Hoàng Lễ bế cô lên theo kiểu công chúa, một tay anh cầm giày, một tay ôm cô rời đi. "Vì em là được".
Cô gật đầu. Vòng tay ôm lấy cổ anh, không ngại giữa chốn đông người mà hôn một cái lên môi anh.
Anh được sắp xếp phòng nghĩ ngơi riêng, bây giờ còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ làm lễ hiện tại đang giờ tiếp khách, anh đưa cô vào phòng để nghĩ ngơi một lúc.
Anh vốn cũng có phòng ở Ngọc thị, nhưng từ lâu đã không ở với lại đó là một khu vực cũng đông người ở, anh không muốn bị ai làm phiền cho nên đã bảo Lam Ái chuẩn bị nơi khác cho anh.
Anh xoa xoa bàn chân cho cô, thậm chí còn hôn lên đó, bàn tay anh còn lần mò lên đến đùi cô.
Cô được anh đặt nằm xuống giường, giúp cô kéo khoá kéo ngay bên hông, quần áo rải rác khắp nơi, phút chốc thì cả hai đã quấn lấy nhau không một khe hở.
Tình yêu anh dành cho cô quá nhiều, chỉ khi rời một chút anh đã không chịu nổi. Anh có chút chiếm hữu muốn giấu cô làm của riêng mãi mãi. Nhưng cô nâng động lại nhiệt huyết, anh không thể ngăn lại được, cho nên anh đã đánh dấu chủ quyền của mình.
"Đừng....nhẹ thôi anh....sẽ hư lớp trang điểm...á". Cô chìm vào khoái lạc cùng anh, khi nhấn mạnh vào sâu trong thì vẫn không quên bảo anh nhẹ một chút.
Minh Hoàng Lễ điên cuồng đâm chọc, anh bế cô ngồi lên đùi anh, hai tay chống bên giường, thân dưới luận động từng cú liên hồi được anh đâm vào.
Cô chuyển động theo tiết tấu của anh, một tay anh bóp mông cô. Cái tư thế này khiến cho đôi gò bồng đảo của cô lắc lư trước mặt anh, Minh Hoàng Lễ ngậm lấy một bên ngực cắn mút nó.
"A....anh ơi.....". Cô mệt quá.
"Ngoan...anh là gì của em". Minh Hoàng Lễ rút ra hết, đặt cô nằm xuống giường lại, một chân cô được gác lên vai anh. Anh khàn giọng hỏi cô.
Vật cứng rắn được anh cạ cạ vào nơi hoa tâm đang ửng đỏ đó, nơi đó đang chảy ra một ít nước, khiến cho cổ họng anh khô khốc.
"Chồng....anh là chồng em....muốn anh....". Cô thở mạnh sau đó quấn hông anh.
Anh không chút do dự rồi đâm thật sâu, thật sâu vào cô. Do không thích ứng được vì anh làm quá mạnh mắt cô trợn lên, rồi bật khóc.
Hu hu!
Anh lại chậm lại một chút nhỏ giọng an ủi cô, nhưng lại đâm vào đó khi anh luận động tiếp tục.
Cô cũng chiều lòng anh, mở rộng chân mình để chào đón anh. Thời gian này, mỗi khi anh muốn và luôn tìm cách để trêu chọc cô, sau đó thì hoan ái cùng nhau.
Gần như mỗi đêm, anh điều muốn cô. Muốn đến nỗi đã nghiện.
Minh Hoàng Lễ mỉm cười tiếp tục hoan ái cùng cô. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thương tâm của cô gái kèm theo tiếng rên rĩ đầy mê người, xen lẫn tiếng thở dốc mạnh mẽ của người nam.
Cô càng khóc thì anh càng thích thú, cô luôn khóc khi ở trên giường với anh.
"Rên lên đi em, không ai nghe được đâu". Minh Hoàng Lễ hôn cô một cái.
"Ưm....a.....anh ơi....". Cô vịn vào hai bắp tay anh, chân thì được anh vất lên vai, cô la khàn cả giọng.
"Ha....cho em thêm nhé". Minh Hoàng Lễ rút ra rồi lại từ từ đâm vào.
Nếu ai đi ngang đó chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai khi nghe những âm thanh nhạy cảm như vậy, cô cũng rất sợ người khác nghe. Nhưng anh đã nói sẽ không ai nghe được, anh sẽ không cho ai nghe được khi họ đang ân ái với nhau.
Vì khi đó anh đã bảo Lam Ái chuẩn bị cho anh ở một khu riêng biệt hoặc một tầng riêng.
Lam Ái nghe lời anh họ mình, nên đã chuẩn bị cho anh một tầng riêng biệt của biệt phủ này.
Ngoài phòng mọi người tất bật chuẩn bị mọi việc cho ngày đính hôn của hai gia tộc lớn này, các gia tộc khác, phóng viên điều có mặt đầy đủ.
Đương nhiên cũng có nhiều người bảo vệ các lão đại của mình.
Thanh Ngọc được lệnh của lão đại nhà mình đến đây trang bày các thiết bị an toàn cao cho buổi đính hôn này.
Nhưng mà cũng có người để ý đến bốn phụ dâu nay chỉ còn ba, ngay cả Minh Hoàng Lễ cũng đi đâu mất tích.
.....
Cô được anh làm liên hồi, đến mệt lã người thì anh mới tha cho cô.
Lúc tắm rửa anh lại lên cơn thèm muốn và lại đè bé con ra mà làm tiếp.
Tuyết Thanh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, sau đó không khỏi thương cho bản thân về sau.
Có bạn trai quá mạnh mẽ lại ham muốn!!
Thấy bé con mất tập trung, Minh Hoàng Lễ nhíu mày không vui, anh kéo hai chân bé con giơ lên cao rồi lại bất ngờ rút ra, sau đó thì đâm vào thật sâu, đâm liên tục mấy cái.
Hu hu!
Bé con khóc thương tâm hơn nữa!
"Ai dám cho em mất tập trung hả". Minh Hoàng Lễ rút ra rồi lại đâm vào. "Còn dám nữa không!!".
"Không dám...không dám nữa đâu...hu hu...tha cho bé đi...hu hu". Tuyết Thanh vịn chắc vào thành bồn miệng không ngừng xin tha.
"Ngoan". Minh Hoàng Lễ lại nhẹ nhàng hơn...
....
Sau khi tắm rửa xong, lớp trang điểm cũng đã nhoè đi, tóc thì lại rối. Cô tức giận đánh anh mấy cái nhưng nó lại xem như gảy ngứa cho anh vậy đó!
Càng khiến anh muốn cô nữa, khi thấy ánh mắt đầy khao khát của anh thì cô nhéo tai anh không cho nghĩ đến nữa!!!
Người đàn ông này....vừa mới làm cô một lúc lâu mà!!! Ánh mắt gì đây hả.
"Anh mà không nghiêm túc đàng hoàng lại, đừng mong động vào em nữa ". Tức chết đi được vậy đó!
Minh Hoàng Lễ thấy cô tức giận như vậy thì vội xin lỗi cũng sai người tìm thợ trang điểm đến để trang điểm lại cho cô.
Thì khi đó cô mới thôi giận dỗi anh.
Thời gian trôi qua...
Cũng đã đến giờ làm lễ. Lam Ái được ông ngoại mình dắt lên lễ đường.
Trần Quân cũng được mời đến với tư cách là bạn học, anh mặc áo trắng quần tây đến. Rất vui cho Lam Ái nhưng khi biết người mà cô sẽ lấy lại đầy tính trăng hoa như vậy. Cậu rất đau lòng, muốn ngăn lại nhưng bước chân lại không dám.
Cũng chỉ có thể im lặng đứng một góc nhìn theo cô từng bước từng bước đi đến nơi cao nhất của nơi làm lễ.
Cô hôm nay...rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy cưới lấp lánh.
"Nếu cậu không muốn thì sao không ngăn lại". Nghiêm Trung hỏi. "Nếu tớ mà là cậu thì sẽ cướp dâu".
"Chúng ta không giống nhau...". Trần Quân nói nhưng vẫn nhìn theo Lam Ái đang đứng cạnh Thượng Quốc Khinh.
"Đồ ngu ngốc. Cậu...sẽ hối hận". Nghiêm Trung nói giọng hơi tức giận với tên đầu gỗ này!
Nghiêm Trung nói rất đúng, cậu ngu ngốc, cậu hối hận. Nhưng đã muộn rồi.
"Cậu ấy không ngăn lại sau". Thượng Quốc Khinh liếc nhìn Trần Quân rồi nói với Lam Ái. Trời ạ!!! Cái tên nhóc con này mà không cản lại thì họ sẽ đính hôn thật đó!!!
Làm ơn đi cậu nhóc!! Thượng Quốc Khinh mặt đổ mồ hôi hột nào hột nấy to đùng! Hai chân còn không tự chủ được mà hơi run.
Ai đó làm ơn phá buổi lễ đính hôn này dùm tôi đi mà! Thượng Quốc Khinh khóc trong lòng nhiều hơn một chút.
Lam Ái cũng không ngờ Trần Quân sẽ không ngăn mình lại, cố nén nước mắt vào lòng mình. Cô nhìn về khán đài.
"Chủ mẫu đời thứ hai mươi tám của Ngọc thị - Ngọc Lam Ái chính thức kết đôi cùng với Thượng....". Giọng của chủ hôn vang lên.
"Không được".
Chủ hôn còn chưa nói hết lời thì đã bị một giọng nói ngăn lại. Thượng Quốc Khinh mới nhẹ người! Ngăn lại rồi!!! Mừng quá! Anh ta muốn ăn mừng.
Nghiêm Trung đứng cạnh Trần Quân thì cười. Sáng mắt rồi sao.
"Gì vậy". Một người khách lên tiếng.
"Có chuyện gì thế! Ai lại to gan dám huỷ buổi đính hôn này chứ".
"Có lẽ là cậu thanh niên kia". Một người chỉ về phía Trần Quân đang đứng.
"Không biết họ có quan hệ như thế nào nữa ".
"Xem chừng là bạn trai của chủ mẫu Ngọc thị thì sao".
"Anh ta muốn cướp hôn à".
"Ai lại dám nói không được". Ông ngoại của Lam Ái lên tiếng. Giọng nói chứa đầy sự tức giận.
Trên cổ cô có đeo một sợ dây chuyền bằng bạch kim do anh tặng nó cho cô. Đây cũng là món trang sức duy nhất có trên người cô. Không tính chiếc nhẫn đã được anh đeo vào khi cầu hôn cô.
Thấy cô từ từ đi lại, anh cũng không muốn nói chuyện với Thượng Quốc Khinh nữa, chào anh ta một tiếng rồi rời đi.
Thượng Quốc Khinh thấy vậy thì bật cười, nhưng cô gái đó đẹp như vậy, hèn chi Minh Hoàng Lễ cũng một lòng che giấu. Nếu là anh ta, thì anh ta cũng che đi.
"Bé cưng hôm nay xinh đẹp quá". Minh Hoàng Lễ ôm eo cô, hơi vén tóc của cô ra sau một chút. Đồng thời anh cũng phất tay ra lệnh cho Thanh Nguyệt rời đi.
Cô hơi đỏ mặt vì được anh khen, nhưng đôi cao gót cô mang hơi khó khăn đi. Minh Hoàng Lễ thấy cô hơi động chân thì khom xuống kiểm tra. Sau đó anh nhíu mày lại.
"Bé cưng. Đừng mang nữa". Anh lấy giày của cô ra. "Anh không thích em cố gắng chịu đựng như vậy".
"Nhưng...mọi người điều mang như vậy". Tuy cô không thích nhưng là ngày vui của Lam Ái nên không thể từ chối được.
"Không cần". Minh Hoàng Lễ bế cô lên theo kiểu công chúa, một tay anh cầm giày, một tay ôm cô rời đi. "Vì em là được".
Cô gật đầu. Vòng tay ôm lấy cổ anh, không ngại giữa chốn đông người mà hôn một cái lên môi anh.
Anh được sắp xếp phòng nghĩ ngơi riêng, bây giờ còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ làm lễ hiện tại đang giờ tiếp khách, anh đưa cô vào phòng để nghĩ ngơi một lúc.
Anh vốn cũng có phòng ở Ngọc thị, nhưng từ lâu đã không ở với lại đó là một khu vực cũng đông người ở, anh không muốn bị ai làm phiền cho nên đã bảo Lam Ái chuẩn bị nơi khác cho anh.
Anh xoa xoa bàn chân cho cô, thậm chí còn hôn lên đó, bàn tay anh còn lần mò lên đến đùi cô.
Cô được anh đặt nằm xuống giường, giúp cô kéo khoá kéo ngay bên hông, quần áo rải rác khắp nơi, phút chốc thì cả hai đã quấn lấy nhau không một khe hở.
Tình yêu anh dành cho cô quá nhiều, chỉ khi rời một chút anh đã không chịu nổi. Anh có chút chiếm hữu muốn giấu cô làm của riêng mãi mãi. Nhưng cô nâng động lại nhiệt huyết, anh không thể ngăn lại được, cho nên anh đã đánh dấu chủ quyền của mình.
"Đừng....nhẹ thôi anh....sẽ hư lớp trang điểm...á". Cô chìm vào khoái lạc cùng anh, khi nhấn mạnh vào sâu trong thì vẫn không quên bảo anh nhẹ một chút.
Minh Hoàng Lễ điên cuồng đâm chọc, anh bế cô ngồi lên đùi anh, hai tay chống bên giường, thân dưới luận động từng cú liên hồi được anh đâm vào.
Cô chuyển động theo tiết tấu của anh, một tay anh bóp mông cô. Cái tư thế này khiến cho đôi gò bồng đảo của cô lắc lư trước mặt anh, Minh Hoàng Lễ ngậm lấy một bên ngực cắn mút nó.
"A....anh ơi.....". Cô mệt quá.
"Ngoan...anh là gì của em". Minh Hoàng Lễ rút ra hết, đặt cô nằm xuống giường lại, một chân cô được gác lên vai anh. Anh khàn giọng hỏi cô.
Vật cứng rắn được anh cạ cạ vào nơi hoa tâm đang ửng đỏ đó, nơi đó đang chảy ra một ít nước, khiến cho cổ họng anh khô khốc.
"Chồng....anh là chồng em....muốn anh....". Cô thở mạnh sau đó quấn hông anh.
Anh không chút do dự rồi đâm thật sâu, thật sâu vào cô. Do không thích ứng được vì anh làm quá mạnh mắt cô trợn lên, rồi bật khóc.
Hu hu!
Anh lại chậm lại một chút nhỏ giọng an ủi cô, nhưng lại đâm vào đó khi anh luận động tiếp tục.
Cô cũng chiều lòng anh, mở rộng chân mình để chào đón anh. Thời gian này, mỗi khi anh muốn và luôn tìm cách để trêu chọc cô, sau đó thì hoan ái cùng nhau.
Gần như mỗi đêm, anh điều muốn cô. Muốn đến nỗi đã nghiện.
Minh Hoàng Lễ mỉm cười tiếp tục hoan ái cùng cô. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thương tâm của cô gái kèm theo tiếng rên rĩ đầy mê người, xen lẫn tiếng thở dốc mạnh mẽ của người nam.
Cô càng khóc thì anh càng thích thú, cô luôn khóc khi ở trên giường với anh.
"Rên lên đi em, không ai nghe được đâu". Minh Hoàng Lễ hôn cô một cái.
"Ưm....a.....anh ơi....". Cô vịn vào hai bắp tay anh, chân thì được anh vất lên vai, cô la khàn cả giọng.
"Ha....cho em thêm nhé". Minh Hoàng Lễ rút ra rồi lại từ từ đâm vào.
Nếu ai đi ngang đó chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai khi nghe những âm thanh nhạy cảm như vậy, cô cũng rất sợ người khác nghe. Nhưng anh đã nói sẽ không ai nghe được, anh sẽ không cho ai nghe được khi họ đang ân ái với nhau.
Vì khi đó anh đã bảo Lam Ái chuẩn bị cho anh ở một khu riêng biệt hoặc một tầng riêng.
Lam Ái nghe lời anh họ mình, nên đã chuẩn bị cho anh một tầng riêng biệt của biệt phủ này.
Ngoài phòng mọi người tất bật chuẩn bị mọi việc cho ngày đính hôn của hai gia tộc lớn này, các gia tộc khác, phóng viên điều có mặt đầy đủ.
Đương nhiên cũng có nhiều người bảo vệ các lão đại của mình.
Thanh Ngọc được lệnh của lão đại nhà mình đến đây trang bày các thiết bị an toàn cao cho buổi đính hôn này.
Nhưng mà cũng có người để ý đến bốn phụ dâu nay chỉ còn ba, ngay cả Minh Hoàng Lễ cũng đi đâu mất tích.
.....
Cô được anh làm liên hồi, đến mệt lã người thì anh mới tha cho cô.
Lúc tắm rửa anh lại lên cơn thèm muốn và lại đè bé con ra mà làm tiếp.
Tuyết Thanh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, sau đó không khỏi thương cho bản thân về sau.
Có bạn trai quá mạnh mẽ lại ham muốn!!
Thấy bé con mất tập trung, Minh Hoàng Lễ nhíu mày không vui, anh kéo hai chân bé con giơ lên cao rồi lại bất ngờ rút ra, sau đó thì đâm vào thật sâu, đâm liên tục mấy cái.
Hu hu!
Bé con khóc thương tâm hơn nữa!
"Ai dám cho em mất tập trung hả". Minh Hoàng Lễ rút ra rồi lại đâm vào. "Còn dám nữa không!!".
"Không dám...không dám nữa đâu...hu hu...tha cho bé đi...hu hu". Tuyết Thanh vịn chắc vào thành bồn miệng không ngừng xin tha.
"Ngoan". Minh Hoàng Lễ lại nhẹ nhàng hơn...
....
Sau khi tắm rửa xong, lớp trang điểm cũng đã nhoè đi, tóc thì lại rối. Cô tức giận đánh anh mấy cái nhưng nó lại xem như gảy ngứa cho anh vậy đó!
Càng khiến anh muốn cô nữa, khi thấy ánh mắt đầy khao khát của anh thì cô nhéo tai anh không cho nghĩ đến nữa!!!
Người đàn ông này....vừa mới làm cô một lúc lâu mà!!! Ánh mắt gì đây hả.
"Anh mà không nghiêm túc đàng hoàng lại, đừng mong động vào em nữa ". Tức chết đi được vậy đó!
Minh Hoàng Lễ thấy cô tức giận như vậy thì vội xin lỗi cũng sai người tìm thợ trang điểm đến để trang điểm lại cho cô.
Thì khi đó cô mới thôi giận dỗi anh.
Thời gian trôi qua...
Cũng đã đến giờ làm lễ. Lam Ái được ông ngoại mình dắt lên lễ đường.
Trần Quân cũng được mời đến với tư cách là bạn học, anh mặc áo trắng quần tây đến. Rất vui cho Lam Ái nhưng khi biết người mà cô sẽ lấy lại đầy tính trăng hoa như vậy. Cậu rất đau lòng, muốn ngăn lại nhưng bước chân lại không dám.
Cũng chỉ có thể im lặng đứng một góc nhìn theo cô từng bước từng bước đi đến nơi cao nhất của nơi làm lễ.
Cô hôm nay...rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy cưới lấp lánh.
"Nếu cậu không muốn thì sao không ngăn lại". Nghiêm Trung hỏi. "Nếu tớ mà là cậu thì sẽ cướp dâu".
"Chúng ta không giống nhau...". Trần Quân nói nhưng vẫn nhìn theo Lam Ái đang đứng cạnh Thượng Quốc Khinh.
"Đồ ngu ngốc. Cậu...sẽ hối hận". Nghiêm Trung nói giọng hơi tức giận với tên đầu gỗ này!
Nghiêm Trung nói rất đúng, cậu ngu ngốc, cậu hối hận. Nhưng đã muộn rồi.
"Cậu ấy không ngăn lại sau". Thượng Quốc Khinh liếc nhìn Trần Quân rồi nói với Lam Ái. Trời ạ!!! Cái tên nhóc con này mà không cản lại thì họ sẽ đính hôn thật đó!!!
Làm ơn đi cậu nhóc!! Thượng Quốc Khinh mặt đổ mồ hôi hột nào hột nấy to đùng! Hai chân còn không tự chủ được mà hơi run.
Ai đó làm ơn phá buổi lễ đính hôn này dùm tôi đi mà! Thượng Quốc Khinh khóc trong lòng nhiều hơn một chút.
Lam Ái cũng không ngờ Trần Quân sẽ không ngăn mình lại, cố nén nước mắt vào lòng mình. Cô nhìn về khán đài.
"Chủ mẫu đời thứ hai mươi tám của Ngọc thị - Ngọc Lam Ái chính thức kết đôi cùng với Thượng....". Giọng của chủ hôn vang lên.
"Không được".
Chủ hôn còn chưa nói hết lời thì đã bị một giọng nói ngăn lại. Thượng Quốc Khinh mới nhẹ người! Ngăn lại rồi!!! Mừng quá! Anh ta muốn ăn mừng.
Nghiêm Trung đứng cạnh Trần Quân thì cười. Sáng mắt rồi sao.
"Gì vậy". Một người khách lên tiếng.
"Có chuyện gì thế! Ai lại to gan dám huỷ buổi đính hôn này chứ".
"Có lẽ là cậu thanh niên kia". Một người chỉ về phía Trần Quân đang đứng.
"Không biết họ có quan hệ như thế nào nữa ".
"Xem chừng là bạn trai của chủ mẫu Ngọc thị thì sao".
"Anh ta muốn cướp hôn à".
"Ai lại dám nói không được". Ông ngoại của Lam Ái lên tiếng. Giọng nói chứa đầy sự tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.