Chương 5: Tin Tưởng
Phùng Uyên
27/06/2016
"Bất kể có chuyện gì đi nữa,hãy tin ta.."
Thiên Nhan ơi là Thiên Nhan ,ngươi bảo ta phải làm sao đây.Ngươi hạ độc ta, sém chút nữa làm ta bị giết,vậy mà còn nói muốn bảo vệ ta.Ngươi vì Thiên Cốt săn lùng ta đến tận Cửu Thiên này,chẳng lẽ lại là muốn tốt cho ta. Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây.
"Có điều ánh mắt đó của ngươi_Thực làm ta có chút không quen"
Hơn nữa nàng hiểu được ý mà Thiên Nhan ám chỉ,Tĩnh Xuyên thực chất không phải là kẻ đáng tin tưởng. Đối với nàng mà nói, nàng tin tưởng Thiên Nhan hơn. Nhưng Tĩnh Xuyên lại chính là ân nhân cứu mạng nàng.
_____________________
Thiên Nhan đi về phía căn nhà trước mắt.Bây giờ cũng đã khỏe rồi,không cần nhờ tên Tĩnh Xuyên đó nữa,đã đến lúc nàng phải giành lại Ma Giới rồi.Nàng cất bước đi chừng vài bước.Tay nàng tụ ma khí lại ,hóa thành ma vân rồi định bay lên...
Bỗng nàng cảm thấy một lực rất mạnh kéo nàng ngã nhào xuống đất
Thật ấm áp...
Nàng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong ngực một người đàn ông,đôi tay ôm chặt đến mức không thoát ra nổi.
"Tĩnh Xuyên..."
Rồi nàng nhìn về phía ma vân mình vừa tạo...Chỉ nhìn thấy một đám lửa hung mãnh ,càng ngày cháy càng mãnh liệt.Nàng đã từng trải qua những truyện khó khăn như thế này nhiều. Đối mặt với sự việc này, nàng cũng chỉ lãnh đạm nhìn về phía hắn , rồi nói:
"Thả ta"
Tĩnh Xuyên cũng biết ý mà từ từ đỡ nàng đứng dậy
Bỗng từ đâu xuất hiện những ma vân chằng chịt ,đôi khi nàng còn cảm nhận được linh khí ở đó. Từng khuôn mặt càng ngày càng hiện rõ. Tứ Đại Ma Giới lần lượt xuất hiện và trong đó, tất nhiên có cả vị đệ đệ Thiên Nhan kia. Lòng người thật khó đoán. Thiên Vương thầm thở dài.
"Thiên Vương, mau giao Thiên Cốt ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không thủ hạ lưu tình"
Thiên Nhan dõng dạc, lạnh lùng nhìn về phía nàng và Tĩnh Xuyên rồi nói. Thấy vậy,Thiên Vương cũng chỉ cảm thấy hơi buồn cười mà đáp lại :
"Ta không cầm, không phải ta nói rõ với ngươi rồi sao!?!"
Nàng vừa nói, vừa quay lưng về phía Tĩnh Xuyên ý bảo hắn mau chạy trốn khỏi đây. Ai ngờ, hắn vẫn khư khư đứng đó, cũng không có ý chạy, mà chỉ thốt lên :
" Đê tiện. Ta giúp nàng một tay. "
Nếu lời này thốt ra từ một thanh niên bình thường, lãnh đạm mà ôn nhu thì nàng sẽ cảm thấy buồn cười, vì nàng tụ vi vạn năm, thân thể hơn người thường, nội lực thâm hậu cần gì một tiếng nhờ vả. Nhưng lời này thốt ra từ Tĩnh Xuyên, nàng lại cảm thấy có chút an tâm, xúc động.
Từ ánh mắt của hắn có thể thấy sự kiên nghị, quyết tâm không rời đi. Bỗng nàng nhớ đến câu nói trước kia của hắn :"Ta giúp nàng!"
Trái tim nàng một lần nữa loạn nhịp, vì lời nói của hắn, vì tấm chân tình của hắn, vì sự cương quyết của hắn. Quả thực nàng chưa bao giờ được một người nam nhi quan tâm như vậy. Đương nhiên, Thiên Nhan lại là một chuyện khác. Nàng đối với hắn từ trước đến nay đều là " Tin Tưởng ",chưa hề có quan hệ khác, cho nên nàng càng sợ niềm tin tưởng sẽ bị vỡ vụn khi đối mặt với sự lạnh lùng, xa cách của hắn.
Đương nhiên nàng hiểu, Thiên Nhan nhất định có nỗi khổ riêng. Nhưng đây không phải là điều mà một Lão Đại nên quan tâm.
Thiên Nhan ơi là Thiên Nhan ,ngươi bảo ta phải làm sao đây.Ngươi hạ độc ta, sém chút nữa làm ta bị giết,vậy mà còn nói muốn bảo vệ ta.Ngươi vì Thiên Cốt săn lùng ta đến tận Cửu Thiên này,chẳng lẽ lại là muốn tốt cho ta. Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây.
"Có điều ánh mắt đó của ngươi_Thực làm ta có chút không quen"
Hơn nữa nàng hiểu được ý mà Thiên Nhan ám chỉ,Tĩnh Xuyên thực chất không phải là kẻ đáng tin tưởng. Đối với nàng mà nói, nàng tin tưởng Thiên Nhan hơn. Nhưng Tĩnh Xuyên lại chính là ân nhân cứu mạng nàng.
_____________________
Thiên Nhan đi về phía căn nhà trước mắt.Bây giờ cũng đã khỏe rồi,không cần nhờ tên Tĩnh Xuyên đó nữa,đã đến lúc nàng phải giành lại Ma Giới rồi.Nàng cất bước đi chừng vài bước.Tay nàng tụ ma khí lại ,hóa thành ma vân rồi định bay lên...
Bỗng nàng cảm thấy một lực rất mạnh kéo nàng ngã nhào xuống đất
Thật ấm áp...
Nàng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong ngực một người đàn ông,đôi tay ôm chặt đến mức không thoát ra nổi.
"Tĩnh Xuyên..."
Rồi nàng nhìn về phía ma vân mình vừa tạo...Chỉ nhìn thấy một đám lửa hung mãnh ,càng ngày cháy càng mãnh liệt.Nàng đã từng trải qua những truyện khó khăn như thế này nhiều. Đối mặt với sự việc này, nàng cũng chỉ lãnh đạm nhìn về phía hắn , rồi nói:
"Thả ta"
Tĩnh Xuyên cũng biết ý mà từ từ đỡ nàng đứng dậy
Bỗng từ đâu xuất hiện những ma vân chằng chịt ,đôi khi nàng còn cảm nhận được linh khí ở đó. Từng khuôn mặt càng ngày càng hiện rõ. Tứ Đại Ma Giới lần lượt xuất hiện và trong đó, tất nhiên có cả vị đệ đệ Thiên Nhan kia. Lòng người thật khó đoán. Thiên Vương thầm thở dài.
"Thiên Vương, mau giao Thiên Cốt ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không thủ hạ lưu tình"
Thiên Nhan dõng dạc, lạnh lùng nhìn về phía nàng và Tĩnh Xuyên rồi nói. Thấy vậy,Thiên Vương cũng chỉ cảm thấy hơi buồn cười mà đáp lại :
"Ta không cầm, không phải ta nói rõ với ngươi rồi sao!?!"
Nàng vừa nói, vừa quay lưng về phía Tĩnh Xuyên ý bảo hắn mau chạy trốn khỏi đây. Ai ngờ, hắn vẫn khư khư đứng đó, cũng không có ý chạy, mà chỉ thốt lên :
" Đê tiện. Ta giúp nàng một tay. "
Nếu lời này thốt ra từ một thanh niên bình thường, lãnh đạm mà ôn nhu thì nàng sẽ cảm thấy buồn cười, vì nàng tụ vi vạn năm, thân thể hơn người thường, nội lực thâm hậu cần gì một tiếng nhờ vả. Nhưng lời này thốt ra từ Tĩnh Xuyên, nàng lại cảm thấy có chút an tâm, xúc động.
Từ ánh mắt của hắn có thể thấy sự kiên nghị, quyết tâm không rời đi. Bỗng nàng nhớ đến câu nói trước kia của hắn :"Ta giúp nàng!"
Trái tim nàng một lần nữa loạn nhịp, vì lời nói của hắn, vì tấm chân tình của hắn, vì sự cương quyết của hắn. Quả thực nàng chưa bao giờ được một người nam nhi quan tâm như vậy. Đương nhiên, Thiên Nhan lại là một chuyện khác. Nàng đối với hắn từ trước đến nay đều là " Tin Tưởng ",chưa hề có quan hệ khác, cho nên nàng càng sợ niềm tin tưởng sẽ bị vỡ vụn khi đối mặt với sự lạnh lùng, xa cách của hắn.
Đương nhiên nàng hiểu, Thiên Nhan nhất định có nỗi khổ riêng. Nhưng đây không phải là điều mà một Lão Đại nên quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.