Chương 4: Người mới đến thăm
Phùng Uyên
22/06/2016
"Ai..."_Giọng nàng vừa cất lên,nam tử áo đen cũng không ngần ngại bước tới.Giọng lãnh đạm đáp lời:
"Đang trong lúc bị thương nặng mà nói chuyện ái tình với nam nhân,thật không phải phong cách của Lão Đại"
Như đã sớm biết được chuyện này ,nàng cũng không ngạc nhiên mà đáp trả:
"Là Thiên Nhan đến thăm ta sao?"_Nàng vừa nói vừa liếc mắt qua người Thiên Nhan,để lộ nụ cười nhạt.Thấy hắn đang liếc nhìn về người đứng bên cạnh mình,lộ rõ vẻ ngạc nhiên.Nhưng nàng cũng không để ý mấy,rồi nói tiếp:
"Đây là Tĩnh Xuyên,người cứu ta từ các ngươi"_Nàng cũng k nhiều lời nói thẳng với Thiên Nhan.Thực ra ,nàng cũng không mấy lo lắng cho Tĩnh Xuyên mấy.Một mình hắn đối đầu với Tứ Đại Ma Giới thừa sức để cứu nàng ra cũng đã đủ chứng minh thực lực của hắn.Bất quá,nếu hắn trở tay không kịp thì Thiên Vương sẽ giúp hắn một tay.Nhưng nàng cũng không rảnh mà suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn này.Thiên Nha tìm được nàng ở đây chắc chắn là có mục đích.Rồi Thiên Vương lại nói tiếp:
"Tĩnh Xuyên,ko phiền ngươi chứ!"
Lời nàng vừa dứt,Tĩnh Xuyên hiểu ý,liền sử dụng linh khí hóa thành mây rồi bay đi mất
_Tiếp tục với Thiên Vương và Thiên Nhan_
"Thiên Nhan đệ ,ngươi đến thăm ta sao?"_Dù trong lòng đã có sẵn đáp án nhưng Thiên Vương vẫn vờ hỏi Thiên Nhan
"Tỷ Tỷ, Tỷ lên Lão Đại đã nhiều năm ,chắc cũng biết Thiên Cốt chứ?"
"Thiên Cốt là gì,ta vốn không biết."
"Vương Tỷ,vật này vốn là đồ mà Thiên Ma để lại,nay tỷ lại bị soái chức,trọng tội giết thần dân,thật không thể dung túng.Nếu Tỷ cầm nó thì hãy đem ra."
"Thiên Cốt từ xưa đã là bảo vật,chỉ dành cho Ma Vương Thế Nhân truyền đời.Bản thân mang sức mạnh huyền bí như vậy,hơn nữa chỉ có ta mới có thể khống chế nó. Với lại..."_Thiên Vương vừa nói ,vừa nhìn Thiên Nhan đầy nghi hoặc:"Ta giết thần dân,soái chức!?!"_Nàng khinh bỉ liếc nhìn Thiên Nhan:"Là ai hạ độc ta?,là ai nói sẽ bảo vệ ta,là ai nói sẽ cũng ta xưng bá thiên hạ..?"_Hóa ra tất cả chỉ là lời nói dối,chỉ là một giấc mộng mà khi tỉnh dậy có thể tan vỡ...
Thiên Nhan bước chậm rãi,ôn nhu tới gần Thiên Vương hơn.Thiên Nhan cao hơn nàng gần 1 cái đầu..Dáng người hắn cũng được nói là tương đối cao ráo,ôn nhu.Nếu không phải là người lớn lên cùng Thiên Nhan từ nhỏ đến lớn,thì chắc nàng sẽ tưởng Thiên Nhan là một vị thần tiên nào đó.Nhưng cuộc sống không như mơ.
Hắn từ từ bước đến,lấn át bóng của Thiên Vương,khuôn mặt điềm tĩnh ,lãnh đạm,cũng ngũ quan tương xứng cúi dần xuống sát khuôn mặt nàng.Hơi thở của hắn dìu dịu,nhẹ nhàng như chính con người hắn.Hắn chậm rãi,rốt cuộc cũng mở miệng nói:
"Nếu Tỷ đã nói như vậy, ta tin"_Hắn bỗng dừng lại như lấy hơi ,ánh mắt của hắn bỗng xuất hiện vẻ nhu tình_"Nhưng hắn không đáng tin."
Thiên Nhan lấy trong người ra một cây sáo nhỏ.Sau đó hắn dùng ma vân bay đi mất.
Để lại nàng đứng ở gốc cây liễu,một mình suy nghĩ
"Đang trong lúc bị thương nặng mà nói chuyện ái tình với nam nhân,thật không phải phong cách của Lão Đại"
Như đã sớm biết được chuyện này ,nàng cũng không ngạc nhiên mà đáp trả:
"Là Thiên Nhan đến thăm ta sao?"_Nàng vừa nói vừa liếc mắt qua người Thiên Nhan,để lộ nụ cười nhạt.Thấy hắn đang liếc nhìn về người đứng bên cạnh mình,lộ rõ vẻ ngạc nhiên.Nhưng nàng cũng không để ý mấy,rồi nói tiếp:
"Đây là Tĩnh Xuyên,người cứu ta từ các ngươi"_Nàng cũng k nhiều lời nói thẳng với Thiên Nhan.Thực ra ,nàng cũng không mấy lo lắng cho Tĩnh Xuyên mấy.Một mình hắn đối đầu với Tứ Đại Ma Giới thừa sức để cứu nàng ra cũng đã đủ chứng minh thực lực của hắn.Bất quá,nếu hắn trở tay không kịp thì Thiên Vương sẽ giúp hắn một tay.Nhưng nàng cũng không rảnh mà suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn này.Thiên Nha tìm được nàng ở đây chắc chắn là có mục đích.Rồi Thiên Vương lại nói tiếp:
"Tĩnh Xuyên,ko phiền ngươi chứ!"
Lời nàng vừa dứt,Tĩnh Xuyên hiểu ý,liền sử dụng linh khí hóa thành mây rồi bay đi mất
_Tiếp tục với Thiên Vương và Thiên Nhan_
"Thiên Nhan đệ ,ngươi đến thăm ta sao?"_Dù trong lòng đã có sẵn đáp án nhưng Thiên Vương vẫn vờ hỏi Thiên Nhan
"Tỷ Tỷ, Tỷ lên Lão Đại đã nhiều năm ,chắc cũng biết Thiên Cốt chứ?"
"Thiên Cốt là gì,ta vốn không biết."
"Vương Tỷ,vật này vốn là đồ mà Thiên Ma để lại,nay tỷ lại bị soái chức,trọng tội giết thần dân,thật không thể dung túng.Nếu Tỷ cầm nó thì hãy đem ra."
"Thiên Cốt từ xưa đã là bảo vật,chỉ dành cho Ma Vương Thế Nhân truyền đời.Bản thân mang sức mạnh huyền bí như vậy,hơn nữa chỉ có ta mới có thể khống chế nó. Với lại..."_Thiên Vương vừa nói ,vừa nhìn Thiên Nhan đầy nghi hoặc:"Ta giết thần dân,soái chức!?!"_Nàng khinh bỉ liếc nhìn Thiên Nhan:"Là ai hạ độc ta?,là ai nói sẽ bảo vệ ta,là ai nói sẽ cũng ta xưng bá thiên hạ..?"_Hóa ra tất cả chỉ là lời nói dối,chỉ là một giấc mộng mà khi tỉnh dậy có thể tan vỡ...
Thiên Nhan bước chậm rãi,ôn nhu tới gần Thiên Vương hơn.Thiên Nhan cao hơn nàng gần 1 cái đầu..Dáng người hắn cũng được nói là tương đối cao ráo,ôn nhu.Nếu không phải là người lớn lên cùng Thiên Nhan từ nhỏ đến lớn,thì chắc nàng sẽ tưởng Thiên Nhan là một vị thần tiên nào đó.Nhưng cuộc sống không như mơ.
Hắn từ từ bước đến,lấn át bóng của Thiên Vương,khuôn mặt điềm tĩnh ,lãnh đạm,cũng ngũ quan tương xứng cúi dần xuống sát khuôn mặt nàng.Hơi thở của hắn dìu dịu,nhẹ nhàng như chính con người hắn.Hắn chậm rãi,rốt cuộc cũng mở miệng nói:
"Nếu Tỷ đã nói như vậy, ta tin"_Hắn bỗng dừng lại như lấy hơi ,ánh mắt của hắn bỗng xuất hiện vẻ nhu tình_"Nhưng hắn không đáng tin."
Thiên Nhan lấy trong người ra một cây sáo nhỏ.Sau đó hắn dùng ma vân bay đi mất.
Để lại nàng đứng ở gốc cây liễu,một mình suy nghĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.