Chương 44: được, chúng ta bên nhau...
Hoa Tiểu Lê
13/05/2024
Vừa bước ra hành lang tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Cả hành lang dài và sáng trưng, một nhóm người áo đen hối hả gấp gáp. Nổi bật ở đầu tiên chính giữa là Hoắc Anh Đông mặc sơ mi trắng, phần vai được nhuốm đỏ.
Bách Nhạc dìu một bên, Mạc Nghệ Như dìu một bên, ngay sau là Vu Nhiên vác cả một khẩu súng lớn trên vai.
Tôi kinh hoàng nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt và nhóm người đang tiến về phía mình.
Tôi gần như bất động chôn chân tại chỗ, tay đưa lên bịt miệng mình sửng sốt.
Hoắc Anh Đông được dìu tới chỗ tôi, ánh mắt anh đỏ ngầu và tóc lộn xộn, tôi không thốt nên lời, cả người run lên.
Anh muốn lên tiếng nhưng có lẽ do quá đau mà nhăn mặt.
- Cậu Hoắc, cố lên, xử lý vết thương trước đã.
Mạc Nghệ Như dứt khoát phớt lờ tôi rồi cùng Bách Nhạc đưa Hoắc Anh Đông vào trong.
Vu Nhiên đi qua mà tôi còn thấy được cô ấy thở dài. Sau đó cô ấy quay lại nhìn tôi, và nghiêng đầu về phía cửa ra hiệu cho tôi vào cùng.
Tôi nghệt mặt ra, Vu Nhiên thở dài một hơi nữa rồi tới trước mặt tôi nói.
- Sợ à? Giờ rút lui vẫn kịp đấy, làm người phụ nữ của anh cả không đơn giản đâu. Nhưng cô yên tâm, anh tôi phúc lớn mạng lớn, chút vết thương này không nhằm nhò gì.
"Không nhằm nhò gì" là có ý gì? Rõ ràng vai và dọc cánh tay bạn trai tôi là một màu đỏ thẫm, mà Vu Nhiên lại dửng dưng như vậy?
Tôi hoang mang nhìn vào trong, mất một lúc định thần mới chậm rãi cất bước.
Ở giữa phòng khách, nhóm thuộc hạ chuẩn bị sẵn một cốp đồ cứu thương, Bách Nhạc cùng Mạc Nghệ Như đang băng bó vết thương cho Hoắc Anh Đông. Vu Nhiên thì ngồi khom người nghĩ ngợi, khấu súng đặt ngay bên cạnh.
Những thuộc hạ còn lại yên tĩnh đứng sau sẵn sàng đợi lệnh.
Hoắc Anh Đông nhìn thấy tôi thì cười, kể cả lúc bị thương mà anh cười vẫn đẹp, chỉ là tôi thấy vẻ đẹp này đau lòng quá.
- Lại đây!
Dù chưa băng bó xong nhưng Hoắc Anh Đông vẫn dùng một tay còn lại vẫy gọi tôi. Tôi muốn khóc quá, sáng nay anh ấy còn nguyên vẹn, sao giờ lại vết thương máu me thế này.
Mạc Nghệ Như và Bách Nhạc làm xong việc thì thở phào liền dạt sang ghế khác để cho tôi ngồi cạnh Hoắc Anh
Đông.
- Làm em sợ rồi phải không?
Tôi đặt tay sờ thật nhẹ lên chỗ vết thương đã được băng bó, rồi nhìn anh và gật đầu.
Anh xoa đầu tôi dịu dàng trấn an.
- Đừng sợ, anh đang bên em rồi.
Ngay cả khi mất máu làm sắc mặt anh nhợt nhạt thì anh vẫn dịu dàng với tôi, mặc kệ xung quanh vẫn còn nhiều người khác.
Lúc này Hồng Trạch Dương và Vu Khải cũng tới, thấy tôi làm họ khá ngạc nhiên.
- Chị Hi Lăng!
Vu Khải chào tôi trước, Hồng Trạch Dương nhìn qua mọi người rồi mới khẽ cúi đầu.
Anh cả không sao chứ?Vẫn ổn!Họ bình tĩnh đến nỗi làm tôi nghi ngờ, chẳng lẽ Hoắc Anh Đông còn xảy ra những chuyện kinh khủng hơn cả vết thương này. Thật không dám tưởng tượng thêm.
Vu Nhiên ngước lên Hồng Trạch Dương hỏi:
- Là kẻ nào?
Hồng Trạch Dương ngồi xuống cạnh cô ấy và sờ sờ khẩu súng, giọng điệu nhàn nhạt đáp lại.
- Chưa rõ, các anh em Hồng Bang Hội cùng Hoắc Liên Bang đang điều tra. Sẽ nhanh thôi, đừng sốt ruột.
Vu Khải cũng định nói gì đó, nhưng bỗng nhìn tôi và dừng lại. Có lẽ tôi là người ngoại bang, nên họ không tin tưởng tôi thì phải.
Hoắc Anh Đông hình như hiểu, anh ra lệnh cho Vu Khải.
Cứ nói!Chuyện này có cần giấu kín với phụ huynh không? Hai bác sẽ lo...Vu Nhiên không nế em trai mà táng vào đầu Vu Khải một cái.
- Em ngu hả, dĩ nhiên phải giữ kín rồi.
Khi mọi người đều im lặng và trầm xuống, thì Mạc Nghệ Như lên tiếng.
- Chị Tâm Anh vừa biết chuyện rồi.
Nghệ Như còn nhìn vào điện thoại và nói thêm.
- Người của chị ấy tóm được kẻ ra tay trước cả chúng ta cơ.
Chiếc điện thoại có hình một kẻ bị trói được Mạc Nghệ Như chìa ra đặt trên mặt bàn. Vốn tưởng Bách Nhạc là người điềm đạm nhất lại làm tôi bất ngờ khi cảm thán.
- Vch, bà chị ở nước ngoài suốt sao mà làm việc trong nước còn nhanh nhạy hơn cả thổ địa là chúng ta vậy. Ôi mẹ ơi, có khi nào chúng ta làm cái quần què gì cũng đều bị chị ấy nắm trong lòng bàn tay????
Mạc Nghệ Như cong môi cười khẩy lại càng làm Bách Nhạc nghi ngờ nhân sinh.
- Ai đó nói gì đi chứ!
Không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng tôi vẫn đau lòng không dứt.
Hoắc Anh Đông lên tiếng giải tán.
- Mọi người vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
Ai nấy đều nghe lời và ra về, trước khi đi họ vẫn quan tâm nhắc Hoắc Anh Đông chú ý giữ sức khỏe.
Mạc Nghệ Như vẫn đi sau cùng như thường lệ và quay đầu lại nhìn Hoắc Anh Đông. Tôi bắt gặp ánh mắt thâm tình đó dành cho bạn trai mình.
Nghệ Như nhìn sang tôi, mỉm cười khách sáo rồi cúi đầu chào, sau đó mới khuất hẳn sau cửa lớn.
Chỉ còn lại tôi và Hoắc Anh Đông.
Tôi không gồng được nữa, òa lên khóc nức nở.
- Xin lỗi làm em lo lắng, lỡ buổi xem phim của chúng ta rồi.
Hoắc Anh Đông ôm tôi vào lòng, tôi còn ngửi được mùi thuốc khử trùng và mùi máu quanh quẩn lại ngai ngái nôn
nao.
- Xem phim lỡ thì sao chứ.... Xin lỗi anh....xin lỗi vì đã nghĩ linh tinh... Em sợ lắm!
Tay anh vỗ về lưng tôi.
Sau này sẽ không để em thấy những cảnh máu me nữa.Không, không phải em sợ máu, em sợ mất anh, sợ anh xảy ra chuyện gì xấu. Anh Đông, đừng để bị thương nhé.Nếu chẳng may bị thương thì đừng giấu em. Em là người của anh, em muốn đồng hành và ở bên chăm sóc anh, có được không?
Hoắc Anh Đông im lặng không đáp khiến tôi thấp thỏm. Tôi ngồi thẳng lên nhìn vào mắt anh.
- Có được không?
Anh mỉm cười, rồi nắm tay tôi nghịch ngợm.
- Cô gái của anh dũng cảm và kiên cường hơn anh nghĩ. Em thấy đấy, bên anh sẽ có những lúc như này, em có chắc chắn muốn ở bên anh nữa không?
Tôi lo lắng sợ anh sẽ đẩy tôi ra xa.
Anh không muốn em ở bên anh sao?Anh lúc nào cũng muốn có em bên mình. Anh không dám chắc sẽ cho em tình yêu toàn màu hồng, sợ em sẽ tổn thương và ủy khuất.
- Làm gì sống trên đời lúc nào cũng thuận lợi và hồng mãi. Chúng ta tin tưởng nhau mà. Em hỏi anh lần nữa, có được không?
Hoắc Anh Đông nhìn tôi rất lâu, tôi thầm cầu nguyện anh ấy gật đầu đi mà.
- Được, chúng ta bên nhau không tách rời.
Tảng đá đè nặng trong tôi cũng biến mất, lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh nghiêng người, đặt môi lên môi tôi. Nụ hôn như cách thể hiện thành ý và dốc hết tâm tư anh dành cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, cuối cùng thỏ thẻ.
- Em yêu anh lắm, Đông Đông của em!
Cả hành lang dài và sáng trưng, một nhóm người áo đen hối hả gấp gáp. Nổi bật ở đầu tiên chính giữa là Hoắc Anh Đông mặc sơ mi trắng, phần vai được nhuốm đỏ.
Bách Nhạc dìu một bên, Mạc Nghệ Như dìu một bên, ngay sau là Vu Nhiên vác cả một khẩu súng lớn trên vai.
Tôi kinh hoàng nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt và nhóm người đang tiến về phía mình.
Tôi gần như bất động chôn chân tại chỗ, tay đưa lên bịt miệng mình sửng sốt.
Hoắc Anh Đông được dìu tới chỗ tôi, ánh mắt anh đỏ ngầu và tóc lộn xộn, tôi không thốt nên lời, cả người run lên.
Anh muốn lên tiếng nhưng có lẽ do quá đau mà nhăn mặt.
- Cậu Hoắc, cố lên, xử lý vết thương trước đã.
Mạc Nghệ Như dứt khoát phớt lờ tôi rồi cùng Bách Nhạc đưa Hoắc Anh Đông vào trong.
Vu Nhiên đi qua mà tôi còn thấy được cô ấy thở dài. Sau đó cô ấy quay lại nhìn tôi, và nghiêng đầu về phía cửa ra hiệu cho tôi vào cùng.
Tôi nghệt mặt ra, Vu Nhiên thở dài một hơi nữa rồi tới trước mặt tôi nói.
- Sợ à? Giờ rút lui vẫn kịp đấy, làm người phụ nữ của anh cả không đơn giản đâu. Nhưng cô yên tâm, anh tôi phúc lớn mạng lớn, chút vết thương này không nhằm nhò gì.
"Không nhằm nhò gì" là có ý gì? Rõ ràng vai và dọc cánh tay bạn trai tôi là một màu đỏ thẫm, mà Vu Nhiên lại dửng dưng như vậy?
Tôi hoang mang nhìn vào trong, mất một lúc định thần mới chậm rãi cất bước.
Ở giữa phòng khách, nhóm thuộc hạ chuẩn bị sẵn một cốp đồ cứu thương, Bách Nhạc cùng Mạc Nghệ Như đang băng bó vết thương cho Hoắc Anh Đông. Vu Nhiên thì ngồi khom người nghĩ ngợi, khấu súng đặt ngay bên cạnh.
Những thuộc hạ còn lại yên tĩnh đứng sau sẵn sàng đợi lệnh.
Hoắc Anh Đông nhìn thấy tôi thì cười, kể cả lúc bị thương mà anh cười vẫn đẹp, chỉ là tôi thấy vẻ đẹp này đau lòng quá.
- Lại đây!
Dù chưa băng bó xong nhưng Hoắc Anh Đông vẫn dùng một tay còn lại vẫy gọi tôi. Tôi muốn khóc quá, sáng nay anh ấy còn nguyên vẹn, sao giờ lại vết thương máu me thế này.
Mạc Nghệ Như và Bách Nhạc làm xong việc thì thở phào liền dạt sang ghế khác để cho tôi ngồi cạnh Hoắc Anh
Đông.
- Làm em sợ rồi phải không?
Tôi đặt tay sờ thật nhẹ lên chỗ vết thương đã được băng bó, rồi nhìn anh và gật đầu.
Anh xoa đầu tôi dịu dàng trấn an.
- Đừng sợ, anh đang bên em rồi.
Ngay cả khi mất máu làm sắc mặt anh nhợt nhạt thì anh vẫn dịu dàng với tôi, mặc kệ xung quanh vẫn còn nhiều người khác.
Lúc này Hồng Trạch Dương và Vu Khải cũng tới, thấy tôi làm họ khá ngạc nhiên.
- Chị Hi Lăng!
Vu Khải chào tôi trước, Hồng Trạch Dương nhìn qua mọi người rồi mới khẽ cúi đầu.
Anh cả không sao chứ?Vẫn ổn!Họ bình tĩnh đến nỗi làm tôi nghi ngờ, chẳng lẽ Hoắc Anh Đông còn xảy ra những chuyện kinh khủng hơn cả vết thương này. Thật không dám tưởng tượng thêm.
Vu Nhiên ngước lên Hồng Trạch Dương hỏi:
- Là kẻ nào?
Hồng Trạch Dương ngồi xuống cạnh cô ấy và sờ sờ khẩu súng, giọng điệu nhàn nhạt đáp lại.
- Chưa rõ, các anh em Hồng Bang Hội cùng Hoắc Liên Bang đang điều tra. Sẽ nhanh thôi, đừng sốt ruột.
Vu Khải cũng định nói gì đó, nhưng bỗng nhìn tôi và dừng lại. Có lẽ tôi là người ngoại bang, nên họ không tin tưởng tôi thì phải.
Hoắc Anh Đông hình như hiểu, anh ra lệnh cho Vu Khải.
Cứ nói!Chuyện này có cần giấu kín với phụ huynh không? Hai bác sẽ lo...Vu Nhiên không nế em trai mà táng vào đầu Vu Khải một cái.
- Em ngu hả, dĩ nhiên phải giữ kín rồi.
Khi mọi người đều im lặng và trầm xuống, thì Mạc Nghệ Như lên tiếng.
- Chị Tâm Anh vừa biết chuyện rồi.
Nghệ Như còn nhìn vào điện thoại và nói thêm.
- Người của chị ấy tóm được kẻ ra tay trước cả chúng ta cơ.
Chiếc điện thoại có hình một kẻ bị trói được Mạc Nghệ Như chìa ra đặt trên mặt bàn. Vốn tưởng Bách Nhạc là người điềm đạm nhất lại làm tôi bất ngờ khi cảm thán.
- Vch, bà chị ở nước ngoài suốt sao mà làm việc trong nước còn nhanh nhạy hơn cả thổ địa là chúng ta vậy. Ôi mẹ ơi, có khi nào chúng ta làm cái quần què gì cũng đều bị chị ấy nắm trong lòng bàn tay????
Mạc Nghệ Như cong môi cười khẩy lại càng làm Bách Nhạc nghi ngờ nhân sinh.
- Ai đó nói gì đi chứ!
Không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng tôi vẫn đau lòng không dứt.
Hoắc Anh Đông lên tiếng giải tán.
- Mọi người vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
Ai nấy đều nghe lời và ra về, trước khi đi họ vẫn quan tâm nhắc Hoắc Anh Đông chú ý giữ sức khỏe.
Mạc Nghệ Như vẫn đi sau cùng như thường lệ và quay đầu lại nhìn Hoắc Anh Đông. Tôi bắt gặp ánh mắt thâm tình đó dành cho bạn trai mình.
Nghệ Như nhìn sang tôi, mỉm cười khách sáo rồi cúi đầu chào, sau đó mới khuất hẳn sau cửa lớn.
Chỉ còn lại tôi và Hoắc Anh Đông.
Tôi không gồng được nữa, òa lên khóc nức nở.
- Xin lỗi làm em lo lắng, lỡ buổi xem phim của chúng ta rồi.
Hoắc Anh Đông ôm tôi vào lòng, tôi còn ngửi được mùi thuốc khử trùng và mùi máu quanh quẩn lại ngai ngái nôn
nao.
- Xem phim lỡ thì sao chứ.... Xin lỗi anh....xin lỗi vì đã nghĩ linh tinh... Em sợ lắm!
Tay anh vỗ về lưng tôi.
Sau này sẽ không để em thấy những cảnh máu me nữa.Không, không phải em sợ máu, em sợ mất anh, sợ anh xảy ra chuyện gì xấu. Anh Đông, đừng để bị thương nhé.Nếu chẳng may bị thương thì đừng giấu em. Em là người của anh, em muốn đồng hành và ở bên chăm sóc anh, có được không?
Hoắc Anh Đông im lặng không đáp khiến tôi thấp thỏm. Tôi ngồi thẳng lên nhìn vào mắt anh.
- Có được không?
Anh mỉm cười, rồi nắm tay tôi nghịch ngợm.
- Cô gái của anh dũng cảm và kiên cường hơn anh nghĩ. Em thấy đấy, bên anh sẽ có những lúc như này, em có chắc chắn muốn ở bên anh nữa không?
Tôi lo lắng sợ anh sẽ đẩy tôi ra xa.
Anh không muốn em ở bên anh sao?Anh lúc nào cũng muốn có em bên mình. Anh không dám chắc sẽ cho em tình yêu toàn màu hồng, sợ em sẽ tổn thương và ủy khuất.
- Làm gì sống trên đời lúc nào cũng thuận lợi và hồng mãi. Chúng ta tin tưởng nhau mà. Em hỏi anh lần nữa, có được không?
Hoắc Anh Đông nhìn tôi rất lâu, tôi thầm cầu nguyện anh ấy gật đầu đi mà.
- Được, chúng ta bên nhau không tách rời.
Tảng đá đè nặng trong tôi cũng biến mất, lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh nghiêng người, đặt môi lên môi tôi. Nụ hôn như cách thể hiện thành ý và dốc hết tâm tư anh dành cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, cuối cùng thỏ thẻ.
- Em yêu anh lắm, Đông Đông của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.