Chương 43: tôi hạnh phúc và có một giấc
Hoa Tiểu Lê
13/05/2024
Vài ngày sau anh người yêu đã tìm thầy dậy võ cho tôi thật. Buổi đầu tiên tôi háo hức vô cùng, Hoắc Anh Đông còn đích thân tới đón tôi đưa tới võ đường.
- Hi Lăng của anh học ngoan nhé, tối sẽ cùng em đi xem phim đêm.
Tôi rất hạnh phúc!
Nhà của Hoắc Anh Đông có phòng chiếu phim, nhưng tôi mè nheo muốn được đi xem phim muộn với bạn trai một lần như nhiều cặp đôi khác. Anh ấy chiều tôi vô điều kiện, còn tôi biết điều không đòi hỏi những chuyện quá đáng.
Buổi học khởi đầu chủ yếu tôi được chia sẻ về nguyên tắc, đạo lý, ý nghĩa của môn võ này. Và thầy giới thiệu cho tôi những dụng cụ của môn học.
Tôi vui vẻ muốn khoe với bạn trai, nhưng lại tem tém đợi tối gặp nhau rồi kể với anh cũng được. Từ sau khi chính thức hẹn hò, Hoắc Anh Đông có bố trí xe riêng cho tôi, tài xế đưa đưa đón đón và chu đáo chuyên nghiệp.
Thực ra tôi không quen với kiểu này, nhưng xem anh cùng Nghệ Như và Vu Nhiên đấu cùng nhau, tôi linh cảm cuộc sống của anh có những mối nguy. Hoắc Anh Đông là muốn đảm bảo tôi an toàn và luôn trong tầm mắt của anh. Tôi vẫn nhớ anh từng kể rằng người nhà Hoắc gia luôn có vệ sĩ âm thầm bảo vệ.
Tôi mong chờ được gặp Hoắc Anh Đông, lúc đầu chảnh chọe để anh theo đuổi, giờ tôi lại rất bám người. Thi thoảng ở công ty tôi còn lấm lét lên phòng làm việc của sếp để hẹn hò chốn công sở. Lúc anh bận thì tôi sẽ ngồi yên xem anh làm việc. Đến dáng vẻ công việc chồng chất thì tôi vẫn thấy Hoắc Anh Đông đẹp trai sáng ngời.
Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, hoặc tôi mang cho anh một thứ hay ho gì đó mà tôi khám phá ra, ví dụ như món bánh ngon, hay loại cafe mới. Lúc nào anh ấy cũng vui vẻ đón nhận. Và tôi nhận ra mình muốn chia sẻ mọi thứ tốt đẹp cùng anh. Dù những thứ tốt đẹp trong từ điển của tôi khá nhỏ bé.
Hoắc Anh Đông cũng vậy, bất ngờ tặng hoa, có khi tặng trà sữa, hoặc một món trang sức nhỏ xinh tinh tế.
Anh chỉ cần nói nhớ tôi, miễn là tôi không đi quay phim, thì tôi sẵn sàng lao tới để anh ôm một cái rồi lại về nhà.
Cũng có lúc anh quấn quýt không rời, ôm ấp giữ tôi ở lại bên anh, không ngại hay giấu giếm mà ôm eo tôi gục vào đầy mệt mỏi.
Càng ở bên nhau, tôi càng biết người đàn ông của tôi phải gánh trên vai rất nhiều trọng trách, so với anh thì áp lực của tôi bé xíu xiu à.
****
Vì đã có tài xế riêng nên tôi chủ động tới chỗ anh sớm một chút. Tôi muốn tạo bất ngờ cho anh, và cũng muốn làm anh vui, không phải lúc nào anh ấy cũng phải đón đưa tôi. Tôi cũng muốn được chăm sóc chiều chuộng bạn trai mình.
Phim chiếu lúc 23h15, giờ mới 21h hơn, tôi định rủ anh yêu của mình đi ăn nhẹ nhàng chill chill một chút trước khi tới rạp.
Giờ tôi có tiếng tăm hơn trước nên tới chốn công cộng cũng kín đáo hơn. Tôi ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng rồi tới căn hộ của Hoắc Anh Đông.
Căn hộ chiếm hết một tầng trong tòa nhà cao cấp, có thang máy riêng và có bảo an từ sảnh tới thang máy. Hoắc Anh Đông coi trọng tôi tới mức cài vân tay cho tôi đi lại thoải mái khi tới đây.
Tôi còn trêu đùa anh không sợ tôi có ý đồ xấu à, thì anh chỉ cười và hôn tôi.
" Anh tin tưởng em"
" Em cũng tin tưởng anh"
Chúng tôi thổ lộ và ngầm khẳng định cũng như hứa hẹn với nhau như thế.
Căn hộ không có người, mà điện thoại anh không nghe máy. Tôi kiên nhẫn ngồi ở phòng khách mở ti vi lớn lên xem.
Cứ một lát tôi lại nhìn giờ, lại liếc qua điện thoại.
Kim đồng hồ vẫn chạy đều đều, nhưng điện thoại tối thui chả có thông báo gì từ Hoắc Anh Đông.
Tôi tự nhủ chắc anh bận gì đó thôi, rồi thiếp đi từ lúc nào không biết.
Tôi đã nằm ở sofa và mơ một giấc mơ lạ. Tuy không nhớ chính xác tất cả, nhưng có một cảnh chân thực như thật mà khi tỉnh dậy tôi vẫn nhớ rất rõ.
Đó là cảnh xung quanh tối om và tôi vừa chạy vừa khóc đầy hoảng loạn sợ hãi, quay đầu nhìn khắp nơi để tìm kiểm Hoắc Anh Đông mà không thế nhìn thấy anh ở đâu.
Phải sợ hãi như nào mà tỉnh lại tôi thấy cả người uể oải và hốc mắt thì ẩm ướt?
Tôi đã khóc thật ư?
Tôi cố trấn an mình và cho rằng có lẽ do lạ nhà và ngủ ở sofa không thoải mái nên mới thế.
Dẫu vậy, nhìn đồng hồ điểm 23h05 thì tôi bắt đầu lo lắng. Nếu không tới rạp ngay thì sẽ muộn mất. Và hơn hết, bộ phim không xem lúc này thì xem lúc khác cũng được thôi, còn bạn trai của tôi sao đến giờ vẫn biệt tăm chưa trở về và cũng chẳng hề liên lạc?
Tôi nghĩ 7749 cái tình huống!
Cái lần gặp anh ở quán bar và Sumi bỏ thuốc anh, cái lần mùi hương của anh ở trên người Mạc Nghệ Như ....
Nguyên tắc của Hoắc Liên Bang là không ly hôn, nhưng tôi chưa là vợ anh ấy, thì anh ấy vẫn có thể có vài mối tình trước khi kết hôn phải không?
- Không không, anh ấy bận công việc thôi. Hoắc thị nhiều công ty con mà, lại còn việc của Hoắc Liên Bang nữa.
Tôi vẫn ngồi ở sofa nhưng tâm hồn lơ lửng. Đến khi đã gần 2h sáng hôm sau thì tôi mới lủi thủi cầm túi xách đi về.
- Hi Lăng của anh học ngoan nhé, tối sẽ cùng em đi xem phim đêm.
Tôi rất hạnh phúc!
Nhà của Hoắc Anh Đông có phòng chiếu phim, nhưng tôi mè nheo muốn được đi xem phim muộn với bạn trai một lần như nhiều cặp đôi khác. Anh ấy chiều tôi vô điều kiện, còn tôi biết điều không đòi hỏi những chuyện quá đáng.
Buổi học khởi đầu chủ yếu tôi được chia sẻ về nguyên tắc, đạo lý, ý nghĩa của môn võ này. Và thầy giới thiệu cho tôi những dụng cụ của môn học.
Tôi vui vẻ muốn khoe với bạn trai, nhưng lại tem tém đợi tối gặp nhau rồi kể với anh cũng được. Từ sau khi chính thức hẹn hò, Hoắc Anh Đông có bố trí xe riêng cho tôi, tài xế đưa đưa đón đón và chu đáo chuyên nghiệp.
Thực ra tôi không quen với kiểu này, nhưng xem anh cùng Nghệ Như và Vu Nhiên đấu cùng nhau, tôi linh cảm cuộc sống của anh có những mối nguy. Hoắc Anh Đông là muốn đảm bảo tôi an toàn và luôn trong tầm mắt của anh. Tôi vẫn nhớ anh từng kể rằng người nhà Hoắc gia luôn có vệ sĩ âm thầm bảo vệ.
Tôi mong chờ được gặp Hoắc Anh Đông, lúc đầu chảnh chọe để anh theo đuổi, giờ tôi lại rất bám người. Thi thoảng ở công ty tôi còn lấm lét lên phòng làm việc của sếp để hẹn hò chốn công sở. Lúc anh bận thì tôi sẽ ngồi yên xem anh làm việc. Đến dáng vẻ công việc chồng chất thì tôi vẫn thấy Hoắc Anh Đông đẹp trai sáng ngời.
Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, hoặc tôi mang cho anh một thứ hay ho gì đó mà tôi khám phá ra, ví dụ như món bánh ngon, hay loại cafe mới. Lúc nào anh ấy cũng vui vẻ đón nhận. Và tôi nhận ra mình muốn chia sẻ mọi thứ tốt đẹp cùng anh. Dù những thứ tốt đẹp trong từ điển của tôi khá nhỏ bé.
Hoắc Anh Đông cũng vậy, bất ngờ tặng hoa, có khi tặng trà sữa, hoặc một món trang sức nhỏ xinh tinh tế.
Anh chỉ cần nói nhớ tôi, miễn là tôi không đi quay phim, thì tôi sẵn sàng lao tới để anh ôm một cái rồi lại về nhà.
Cũng có lúc anh quấn quýt không rời, ôm ấp giữ tôi ở lại bên anh, không ngại hay giấu giếm mà ôm eo tôi gục vào đầy mệt mỏi.
Càng ở bên nhau, tôi càng biết người đàn ông của tôi phải gánh trên vai rất nhiều trọng trách, so với anh thì áp lực của tôi bé xíu xiu à.
****
Vì đã có tài xế riêng nên tôi chủ động tới chỗ anh sớm một chút. Tôi muốn tạo bất ngờ cho anh, và cũng muốn làm anh vui, không phải lúc nào anh ấy cũng phải đón đưa tôi. Tôi cũng muốn được chăm sóc chiều chuộng bạn trai mình.
Phim chiếu lúc 23h15, giờ mới 21h hơn, tôi định rủ anh yêu của mình đi ăn nhẹ nhàng chill chill một chút trước khi tới rạp.
Giờ tôi có tiếng tăm hơn trước nên tới chốn công cộng cũng kín đáo hơn. Tôi ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng rồi tới căn hộ của Hoắc Anh Đông.
Căn hộ chiếm hết một tầng trong tòa nhà cao cấp, có thang máy riêng và có bảo an từ sảnh tới thang máy. Hoắc Anh Đông coi trọng tôi tới mức cài vân tay cho tôi đi lại thoải mái khi tới đây.
Tôi còn trêu đùa anh không sợ tôi có ý đồ xấu à, thì anh chỉ cười và hôn tôi.
" Anh tin tưởng em"
" Em cũng tin tưởng anh"
Chúng tôi thổ lộ và ngầm khẳng định cũng như hứa hẹn với nhau như thế.
Căn hộ không có người, mà điện thoại anh không nghe máy. Tôi kiên nhẫn ngồi ở phòng khách mở ti vi lớn lên xem.
Cứ một lát tôi lại nhìn giờ, lại liếc qua điện thoại.
Kim đồng hồ vẫn chạy đều đều, nhưng điện thoại tối thui chả có thông báo gì từ Hoắc Anh Đông.
Tôi tự nhủ chắc anh bận gì đó thôi, rồi thiếp đi từ lúc nào không biết.
Tôi đã nằm ở sofa và mơ một giấc mơ lạ. Tuy không nhớ chính xác tất cả, nhưng có một cảnh chân thực như thật mà khi tỉnh dậy tôi vẫn nhớ rất rõ.
Đó là cảnh xung quanh tối om và tôi vừa chạy vừa khóc đầy hoảng loạn sợ hãi, quay đầu nhìn khắp nơi để tìm kiểm Hoắc Anh Đông mà không thế nhìn thấy anh ở đâu.
Phải sợ hãi như nào mà tỉnh lại tôi thấy cả người uể oải và hốc mắt thì ẩm ướt?
Tôi đã khóc thật ư?
Tôi cố trấn an mình và cho rằng có lẽ do lạ nhà và ngủ ở sofa không thoải mái nên mới thế.
Dẫu vậy, nhìn đồng hồ điểm 23h05 thì tôi bắt đầu lo lắng. Nếu không tới rạp ngay thì sẽ muộn mất. Và hơn hết, bộ phim không xem lúc này thì xem lúc khác cũng được thôi, còn bạn trai của tôi sao đến giờ vẫn biệt tăm chưa trở về và cũng chẳng hề liên lạc?
Tôi nghĩ 7749 cái tình huống!
Cái lần gặp anh ở quán bar và Sumi bỏ thuốc anh, cái lần mùi hương của anh ở trên người Mạc Nghệ Như ....
Nguyên tắc của Hoắc Liên Bang là không ly hôn, nhưng tôi chưa là vợ anh ấy, thì anh ấy vẫn có thể có vài mối tình trước khi kết hôn phải không?
- Không không, anh ấy bận công việc thôi. Hoắc thị nhiều công ty con mà, lại còn việc của Hoắc Liên Bang nữa.
Tôi vẫn ngồi ở sofa nhưng tâm hồn lơ lửng. Đến khi đã gần 2h sáng hôm sau thì tôi mới lủi thủi cầm túi xách đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.