Chương 297: Người thay thế
Hà Đằng
03/12/2022
Đôi tay anh vòng lấy eo Thư Tình, đưa thân thể cô càng thêm sát lại gần anh.
Thư Tình bị vây quanh giữa ngập tràn hormone nam tính trưởng thành của anh, toàn thân cứng đờ cô không biết phải làm gì.
Cô hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Hoắc Vân Thành, anh làm gì vậy …A!”
Lời còn chưa kịp nói xong toàn bộ đã bị đôi môi gợi cảm kia nuốt lấy.
Con ngươi Hoắc Vân Thành rực lên ngọn lửa cháy bỏng, anh không chút chần chừ nào chiếm lấy đôi môi của người con gái anh yêu.
Thư Tình cố sức vùng vẫy nhưng điều này dường càng khơi dậy ham muốn chinh phục của người đàn ông.
Nụ hôn của anh nóng rực mà triền miên, Thư Tình dần hòa vào dòng cảm xúc ấy không còn vùng vẫy nữa.
Sự thuận theo của cô càng làm cho Hoắc Vân Thành vui mừng, được nước lấn tới.
Thế công rào rạt che trời lấp đất, một thứ cảm xúc điên cuồng dần dần lớn lên.
Độ ấm trong phòng dần tăng lên, tăng lên…
Người con gái trong ngực mềm mại khiến người mê đắm, dần hòa làm một với bé gái trong ký ức, âm thanh khàn đặc của Hoắc Vân Thành bật thốt ra: “Đường Đường…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đường Đường???
Thư Tình sực tỉnh lại, lập tức đẩy Hoắc Vân Thành ra, quăng cho anh một cái tát.
Chỉ trong tích tắc, lửa nóng ban nãy trong căn phòng đã lập tức giảm xuống còn không.
Tâm tình tốt đẹp cả ngày hôm nay đều mất sạch không còn lại chút gì, lồng ngực Thư Tình kịch liệt phập phồng: “Hoắc Vân Thành, anh đừng có mà quá đáng!”
Cảm giác nóng rát từ gò má truyền đến, Hoắc Vân Thành cau mày.
“Từ đầu đến cuối, anh đều xem tôi là thế thân của Đường Đường!” Thư Tình đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Những lời anh nói trên đu quay hôm nay đều là giả dối, người anh yêu trước giờ chỉ có Đường Đường mà thôi, người mà anh muốn cùng nhau vượt qua một đời cũng là Đường Đường, chẳng qua là hiện giờ anh vẫn chưa tìm thấy cô ấy nên mới dùng tôi làm người thay thế thôi, có phải vậy không?”
“Tôi nói cho anh biết, Thư Tình tôi khinh thường làm kẻ thay thế. Anh muốn câu trả lời phải không, vậy bây giờ tôi nói cho anh, câu trả lời là…”
Tiếng “no” của Thư Tình còn chưa phát ra đã bị Hoắc Vân Thành ngắt lời: “Thư Tình, không phải như vậy.”
“Không phải vậy thì là thế nào?” Thư Tình nở nụ cười châm chọc.
Cô không phải là đồ ngốc, Hoắc Vân Thành buột miệng thốt ra tên Đường Đường đã chứng minh hết thảy.
Hoắc Vân Thành nuốt yết hầu, không biết nên giải thích như thế nào.
Cảm giác mà Thư Tình mang lại cho anh rất giống với Đường Đường, cho nên vừa rồi anh mới cảm thấy Thư Tình là Đường Đường và buột miệng thốt lên.
Nhưng theo Thư Tình, cô lại nghĩ anh xem cô là người thay thế của Đường Đường. Không phải như vậy.
“Không còn lời nào để nói nữa đúng không? Hoắc Vân Thành, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Nói xong câu này, Thư Tình kiên quyết quay người lạnh lùng bước đi.
Trái tim tựa như bị tạt một ly axit, đau đớn đến tột cùng.
Cô thật đúng là ngốc, thiếu chút nữa là tin vào những lời hoang đường Hoắc Vân Thành nói trên đu quay rồi.
May mắn còn chưa hãm sâu, kịp thời bứt ra, mất bò mới lo làm chuồng may mà chưa muộn.
…
Từ Uyển Nhi không không cam tâm nhìn Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng nhau vào phòng, trong đầu tưởng tượng cảnh hai người mây mưa đảo lộn triền miên mà chỉ có thể tức sôi máu.
Cô ta nhất định phải diệt trừ cái đồ nhà quê Thư Tình kia!
Hoắc Vân Thành là của cô ta!
Thư Tình bị vây quanh giữa ngập tràn hormone nam tính trưởng thành của anh, toàn thân cứng đờ cô không biết phải làm gì.
Cô hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Hoắc Vân Thành, anh làm gì vậy …A!”
Lời còn chưa kịp nói xong toàn bộ đã bị đôi môi gợi cảm kia nuốt lấy.
Con ngươi Hoắc Vân Thành rực lên ngọn lửa cháy bỏng, anh không chút chần chừ nào chiếm lấy đôi môi của người con gái anh yêu.
Thư Tình cố sức vùng vẫy nhưng điều này dường càng khơi dậy ham muốn chinh phục của người đàn ông.
Nụ hôn của anh nóng rực mà triền miên, Thư Tình dần hòa vào dòng cảm xúc ấy không còn vùng vẫy nữa.
Sự thuận theo của cô càng làm cho Hoắc Vân Thành vui mừng, được nước lấn tới.
Thế công rào rạt che trời lấp đất, một thứ cảm xúc điên cuồng dần dần lớn lên.
Độ ấm trong phòng dần tăng lên, tăng lên…
Người con gái trong ngực mềm mại khiến người mê đắm, dần hòa làm một với bé gái trong ký ức, âm thanh khàn đặc của Hoắc Vân Thành bật thốt ra: “Đường Đường…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đường Đường???
Thư Tình sực tỉnh lại, lập tức đẩy Hoắc Vân Thành ra, quăng cho anh một cái tát.
Chỉ trong tích tắc, lửa nóng ban nãy trong căn phòng đã lập tức giảm xuống còn không.
Tâm tình tốt đẹp cả ngày hôm nay đều mất sạch không còn lại chút gì, lồng ngực Thư Tình kịch liệt phập phồng: “Hoắc Vân Thành, anh đừng có mà quá đáng!”
Cảm giác nóng rát từ gò má truyền đến, Hoắc Vân Thành cau mày.
“Từ đầu đến cuối, anh đều xem tôi là thế thân của Đường Đường!” Thư Tình đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Những lời anh nói trên đu quay hôm nay đều là giả dối, người anh yêu trước giờ chỉ có Đường Đường mà thôi, người mà anh muốn cùng nhau vượt qua một đời cũng là Đường Đường, chẳng qua là hiện giờ anh vẫn chưa tìm thấy cô ấy nên mới dùng tôi làm người thay thế thôi, có phải vậy không?”
“Tôi nói cho anh biết, Thư Tình tôi khinh thường làm kẻ thay thế. Anh muốn câu trả lời phải không, vậy bây giờ tôi nói cho anh, câu trả lời là…”
Tiếng “no” của Thư Tình còn chưa phát ra đã bị Hoắc Vân Thành ngắt lời: “Thư Tình, không phải như vậy.”
“Không phải vậy thì là thế nào?” Thư Tình nở nụ cười châm chọc.
Cô không phải là đồ ngốc, Hoắc Vân Thành buột miệng thốt ra tên Đường Đường đã chứng minh hết thảy.
Hoắc Vân Thành nuốt yết hầu, không biết nên giải thích như thế nào.
Cảm giác mà Thư Tình mang lại cho anh rất giống với Đường Đường, cho nên vừa rồi anh mới cảm thấy Thư Tình là Đường Đường và buột miệng thốt lên.
Nhưng theo Thư Tình, cô lại nghĩ anh xem cô là người thay thế của Đường Đường. Không phải như vậy.
“Không còn lời nào để nói nữa đúng không? Hoắc Vân Thành, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Nói xong câu này, Thư Tình kiên quyết quay người lạnh lùng bước đi.
Trái tim tựa như bị tạt một ly axit, đau đớn đến tột cùng.
Cô thật đúng là ngốc, thiếu chút nữa là tin vào những lời hoang đường Hoắc Vân Thành nói trên đu quay rồi.
May mắn còn chưa hãm sâu, kịp thời bứt ra, mất bò mới lo làm chuồng may mà chưa muộn.
…
Từ Uyển Nhi không không cam tâm nhìn Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng nhau vào phòng, trong đầu tưởng tượng cảnh hai người mây mưa đảo lộn triền miên mà chỉ có thể tức sôi máu.
Cô ta nhất định phải diệt trừ cái đồ nhà quê Thư Tình kia!
Hoắc Vân Thành là của cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.