Chương 301
Linh Dạ
27/01/2024
“Đồ quỷ!”
“Tớ nói cậu nghe, Cảnh Sâm rất khỏe ở phương diện kia, tớ thoải mái mấy lần liền.”
……
Cô ấy lại bắt đầu nói những chuyện đen tối, Ôn Noãn vội vàng đóng cửa sổ xe.
Bị người nghe thấy thì làm gì còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa chứ!
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói trong trẻo tao nhã, hình như người nói còn đang cười.
“Là cô Ôn và cô Bạch đó sao? Tôi là Cảnh Từ, anh họ của Cảnh Sâm.”
Ôn Noãn liếc nhìn Bạch Vi một cái.
Xong rồi!
Cái ông anh họ tên Cảnh Từ này chắc chắn là đã nghe thấy hết cả rồi…
Cảnh Từ khoảng ngoài ba mươi tuổi, lịch thiệp và tao nhã, giảng dạy tại trường đại học và giữ chức Phó Viện trưởng.
Anh ấy nhìn chằm chằm Ôn Noãn bằng ánh mắt có chút kinh ngạc, giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy hai người đang nói về Cảnh Sâm, cho nên muốn hỏi một chút xem thế nào.”
Mặt Ôn Noãn nóng như lửa đốt.
Cứ xấu hổ là mặt cô sẽ đỏ bừng lên, trông rất động lòng người.
Ánh mắt Cảnh Từ nhìn chằm chằm cô.
Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Cảnh Sâm về ƫrước rồi.”
Cảnh Từ gật đầu.
Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn: “Xe của tôi đã đưa đi bảo trì, tôi vừa bắt taxi tới đây! Cô Ôn cho tôi đi nhờ đoạn thì có tiện không?”
Ôn Noãn có chút do dự.
Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, nhưng… Có phải anh ấy hơi tỏ vẻ quá thân thiết rồi không?
Lần đầu tiên gặp mặt mà anh ấy đã nhờ cô chở anh ấy về nhà.
Ôn Noãn đơn thuần, nhưng Bạch Vi lại ngửi thấy mùi mờ ám, chà, rõ ràng anh họ của Cảnh Sâm đang muốn theo đuổi Ôn Noãn.
Cô ấy đã nghe nói qua về Cảnh Từ.
Người nhà họ Cảnh có tiếng là chín chắn khẳng khái, ai trông cũng đẹp, bằng cấp lại cao, tất nhiên cũng có tầm nhìn cao.
Không thể tưởng được, anh ấy lại thích Noãn Noãn từ cái nhìn đầu tiên!
Bạch Vi đang phải trải qua một quãng thời gian khá là tồi tệ, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ cho Ôn Noãn.
Cô ấy dịch ra một chỗ, cười duyên dáng: “Ôn Noãn, anh ấy là anh họ của Cảnh Sâm, nếu tiện thì cậu chở anh ấy về coi như là nể mặt tớ vậy!”
Ôn Noãn không tiện từ chối.
Cô cười nhạt nói với Cảnh Từ: “Thôi được! Anh chia sẻ địa chỉ cho tôi đi.”
Cảnh Từ chưa bao giờ hẹn hò với ai, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không biết yêu đương, anh ấy dễ dàng có được Zalo của Ôn Noãn, gửi địa chỉ cho cô.
“Tớ nói cậu nghe, Cảnh Sâm rất khỏe ở phương diện kia, tớ thoải mái mấy lần liền.”
……
Cô ấy lại bắt đầu nói những chuyện đen tối, Ôn Noãn vội vàng đóng cửa sổ xe.
Bị người nghe thấy thì làm gì còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa chứ!
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói trong trẻo tao nhã, hình như người nói còn đang cười.
“Là cô Ôn và cô Bạch đó sao? Tôi là Cảnh Từ, anh họ của Cảnh Sâm.”
Ôn Noãn liếc nhìn Bạch Vi một cái.
Xong rồi!
Cái ông anh họ tên Cảnh Từ này chắc chắn là đã nghe thấy hết cả rồi…
Cảnh Từ khoảng ngoài ba mươi tuổi, lịch thiệp và tao nhã, giảng dạy tại trường đại học và giữ chức Phó Viện trưởng.
Anh ấy nhìn chằm chằm Ôn Noãn bằng ánh mắt có chút kinh ngạc, giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy hai người đang nói về Cảnh Sâm, cho nên muốn hỏi một chút xem thế nào.”
Mặt Ôn Noãn nóng như lửa đốt.
Cứ xấu hổ là mặt cô sẽ đỏ bừng lên, trông rất động lòng người.
Ánh mắt Cảnh Từ nhìn chằm chằm cô.
Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Cảnh Sâm về ƫrước rồi.”
Cảnh Từ gật đầu.
Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn: “Xe của tôi đã đưa đi bảo trì, tôi vừa bắt taxi tới đây! Cô Ôn cho tôi đi nhờ đoạn thì có tiện không?”
Ôn Noãn có chút do dự.
Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, nhưng… Có phải anh ấy hơi tỏ vẻ quá thân thiết rồi không?
Lần đầu tiên gặp mặt mà anh ấy đã nhờ cô chở anh ấy về nhà.
Ôn Noãn đơn thuần, nhưng Bạch Vi lại ngửi thấy mùi mờ ám, chà, rõ ràng anh họ của Cảnh Sâm đang muốn theo đuổi Ôn Noãn.
Cô ấy đã nghe nói qua về Cảnh Từ.
Người nhà họ Cảnh có tiếng là chín chắn khẳng khái, ai trông cũng đẹp, bằng cấp lại cao, tất nhiên cũng có tầm nhìn cao.
Không thể tưởng được, anh ấy lại thích Noãn Noãn từ cái nhìn đầu tiên!
Bạch Vi đang phải trải qua một quãng thời gian khá là tồi tệ, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ cho Ôn Noãn.
Cô ấy dịch ra một chỗ, cười duyên dáng: “Ôn Noãn, anh ấy là anh họ của Cảnh Sâm, nếu tiện thì cậu chở anh ấy về coi như là nể mặt tớ vậy!”
Ôn Noãn không tiện từ chối.
Cô cười nhạt nói với Cảnh Từ: “Thôi được! Anh chia sẻ địa chỉ cho tôi đi.”
Cảnh Từ chưa bao giờ hẹn hò với ai, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không biết yêu đương, anh ấy dễ dàng có được Zalo của Ôn Noãn, gửi địa chỉ cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.