Chương 302
Linh Dạ
27/01/2024
Ôn Noãn ngoài ý muốn, chỗ Cảnh Từ ở rất gần chỗ cô.
Cô ra hiệu cho Cảnh Từ lên xe, khởi động xe.
Suốt quãng đường đều là Bạch Vi nói chuyện.
Cảnh Từ chăm sóc rất tốt cho “người yêu” của Cảnh Sâm, trong lời nói không hề có ý thiếu tôn trọng, điều này khiến Ôn Noãn ít nhiều có cảm tình với anh ấy.
Xe tới nơi, Cảnh Từ bước xe.
anh ấy bước tới ghế lái và gõ nhẹ vào cửa sổ.
Ôn Noãn kéo kính xuống…
Cảnh Từ mỉm cười: “Cảm ơn cô Ôn, hôm nào tôi mời cô ăn cơm.”
anh ấy giơ chiếc di động lên.
Ôn Noãn mỉm cười nói được, cô cho rằng đây là lời mời lịch sự của Cảnh Từ, bọn họ tình cờ gặp mặt, sau này chưa chắc gặp lại nhau.
Cảnh Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi rời đi.
Ôn Noãn khởi động xe đi tiếp thì Bạch Vi ngáp một cái: “Tớ buồn ngủ.”
Cô ấy nghiêng đầu lại phàn nàn: “Cảnh Sâm bị bỏ đói bao lâu vậy chứ, dằn vặt tớ suýt chết.”
Mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Bạch Vi bộc trực quá…
*
Về sau, Diêu Tử An cuối cùng cũng nhượng bộ và gạt chuyện này sang một bên.
Bạch Vi ở chỗ Ôn Noãn được một tuần thì quay về.
Sau đó thì lúc có lúc không, Ôn Noãn biết Bạch Vi và Cảnh Sâm chưa cắt đứt quan hệ, vẫn luôn liên lạc với nhau, nghe nói còn đi Hồng Kông vui chơi một tuần mới về.
Bạch Vi nhìn rất vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ.
Ôn Noãn chỉ có thể thở dài.
Cô thì vẫn quanh quẩn ở căn hộ, phòng nhạc, với cả bên nhà nữa… Sinh hoạt rất nhạt nhẽo!
Ôn Noãn cũng từ từ quen với lối sống nhạt nhẽo này.
Đêm Giáng Sinh.
Ôn Noãn tan làm lúc sáu giờ, trên đường phố nơi nơi đều là không khí của lễ hội, các cặp đôi trẻ tuổi dắt tay nhau đi đầy ngoài đường.
Những lúc thế này, Ôn Noãn không khỏi suy nghĩ mông lung.
Đã đến lúc cô phải hẹn hò.
Dì Nguyễn biết cô và Hoắc Minh đã kết thúc, bà nhiều lần đề cập dù công khai hay ẩn ý rằng muốn giới thiệu con trai của một người bạn nhưng Ôn Noãn đều từ chối.
Vừa nhắc đến dì Nguyễn thì bà đã gọi điện tới.
Dì Nguyễn lại nhắc đến chuyện này trong điện thoại: “Ôn Noãn cháu đi gặp người ta một lần xem sao, phó viện trưởng trường đại học đấy, điều kiện rất tốt, dì đã gặp rồi, trông cũng đẹp trai sáng sủa! Sang năm là hai mươi lăm, chuyện này cháu phải suy nghĩ dần đi!”
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn Giáng Sinh…
Nhấp nha nhấp nháy thật đáng yêu.
Cô ra hiệu cho Cảnh Từ lên xe, khởi động xe.
Suốt quãng đường đều là Bạch Vi nói chuyện.
Cảnh Từ chăm sóc rất tốt cho “người yêu” của Cảnh Sâm, trong lời nói không hề có ý thiếu tôn trọng, điều này khiến Ôn Noãn ít nhiều có cảm tình với anh ấy.
Xe tới nơi, Cảnh Từ bước xe.
anh ấy bước tới ghế lái và gõ nhẹ vào cửa sổ.
Ôn Noãn kéo kính xuống…
Cảnh Từ mỉm cười: “Cảm ơn cô Ôn, hôm nào tôi mời cô ăn cơm.”
anh ấy giơ chiếc di động lên.
Ôn Noãn mỉm cười nói được, cô cho rằng đây là lời mời lịch sự của Cảnh Từ, bọn họ tình cờ gặp mặt, sau này chưa chắc gặp lại nhau.
Cảnh Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi rời đi.
Ôn Noãn khởi động xe đi tiếp thì Bạch Vi ngáp một cái: “Tớ buồn ngủ.”
Cô ấy nghiêng đầu lại phàn nàn: “Cảnh Sâm bị bỏ đói bao lâu vậy chứ, dằn vặt tớ suýt chết.”
Mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Bạch Vi bộc trực quá…
*
Về sau, Diêu Tử An cuối cùng cũng nhượng bộ và gạt chuyện này sang một bên.
Bạch Vi ở chỗ Ôn Noãn được một tuần thì quay về.
Sau đó thì lúc có lúc không, Ôn Noãn biết Bạch Vi và Cảnh Sâm chưa cắt đứt quan hệ, vẫn luôn liên lạc với nhau, nghe nói còn đi Hồng Kông vui chơi một tuần mới về.
Bạch Vi nhìn rất vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ.
Ôn Noãn chỉ có thể thở dài.
Cô thì vẫn quanh quẩn ở căn hộ, phòng nhạc, với cả bên nhà nữa… Sinh hoạt rất nhạt nhẽo!
Ôn Noãn cũng từ từ quen với lối sống nhạt nhẽo này.
Đêm Giáng Sinh.
Ôn Noãn tan làm lúc sáu giờ, trên đường phố nơi nơi đều là không khí của lễ hội, các cặp đôi trẻ tuổi dắt tay nhau đi đầy ngoài đường.
Những lúc thế này, Ôn Noãn không khỏi suy nghĩ mông lung.
Đã đến lúc cô phải hẹn hò.
Dì Nguyễn biết cô và Hoắc Minh đã kết thúc, bà nhiều lần đề cập dù công khai hay ẩn ý rằng muốn giới thiệu con trai của một người bạn nhưng Ôn Noãn đều từ chối.
Vừa nhắc đến dì Nguyễn thì bà đã gọi điện tới.
Dì Nguyễn lại nhắc đến chuyện này trong điện thoại: “Ôn Noãn cháu đi gặp người ta một lần xem sao, phó viện trưởng trường đại học đấy, điều kiện rất tốt, dì đã gặp rồi, trông cũng đẹp trai sáng sủa! Sang năm là hai mươi lăm, chuyện này cháu phải suy nghĩ dần đi!”
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn Giáng Sinh…
Nhấp nha nhấp nháy thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.