Chương 438
Linh Dạ
02/03/2024
Con sói nhỏ khá tức giận: “Ông đây bằng lòng lái xe cho cô, là phần mộ tổ tiên nhà cô đã phù hộ đấy, cô biết không? Khốn kiếp!”
Đúng lúc này, dì Nguyễn cầm hộp cơm đi tới.
Bà ấy đến để đưa cơm trưa cho Ôn Noãn, vừa đến nơi đã thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng làm việc, trông cậu ta rất đẹp trai.
Gương mặt thật đẹp! Cả người đều sáng lấp lánh.
Dì Nguyễn vui mừng khôn xiết!
Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn nghe thấy Ôn Noãn gọi tiếng mẹ, lập tức bước tới đỡ dì Nguyễn ngồi xuống, cầm lấy hộp cơm trên tay, rất ân cần lễ phép: “Gọi cô chứ nhỉ! Trời nóng như vậy sao cô lại tự mình tới đây? Chẳng phải cháu là tài xế của Tổng Giám đốc Ôn sao, từ giờ trở đi cô gọi điện cho cháu, cháu sẽ đến đón cô ngay! Nhìn xem làn da trắng mịn này bị phơi nắng rồi.”
Dì Nguyễn tỉ mỉ đánh giá, cười đến tận mang tai.
Ôn Noãn không nói nên lời: Chắc là tốt nghiệp Học viện Trung Hý đây!
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống cạnh dì Nguyễn, chớp mắt: “Lương tháng tám ngàn, không có chỗ ở!”
Bị chú cún con ngoan ngoãn nhìn bằng ánh mắt tin tưởng như vậy, dì Nguyễn kìm lòng không được, không nhịn được hỏi Ôn Noãn: “Chỗ chúng ta không có ký túc xá à?”
Thư ký nhanh chóng trả lời thay cho Ôn Noãn: “Chỉ có ký túc xá nữ thôi!”
Dì Nguyễn thấy vô cùng đáng tiếc.
Thật là một đứa trẻ đẹp trai, ngoan ngoãn biết bao!
Người đàn ông vừa tự xưng mình là “ông đây”, nãy giờ đều nhìn bà ấy bằng ánh mắt tin tưởng, ánh mắt đó đủ để trông nhà vượng cửa, lòng của dì Nguyễn mềm nhũn: “Ở chỗ mẹ vẫn còn một phòng trống, để Tiểu Chu đến ở chỗ của mẹ đi!”
Ôn Noãn phản đối.
Người trước mặt này lại chẳng rõ lai lịch, sao có thể để cậu ta chung sống với dì Nguyễn?
Nhưng dì Nguyễn thật lòng rất thích, bà ấy dành cả buổi chiều trò chuyện với con sói nhỏ, khi rời đi, bà thỏa mãn đến mức yêu cầu Ôn Noãn nhất định phải giữ lại con sói nhỏ.
Lòng Ôn Noãn mềm nhũn đi khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì Nguyễn.
Sau khi bố qua đời, tâm trạng của dì Nguyễn luôn không tốt, để món đồ tạo niềm vui như vậy bên cạnh bà ấy, chắc sẽ khiến tâm trạng tốt hơn!
Ôn Noãn lật xem tài liệu, nhẹ giọng nói: “Buổi chiều đi khám sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai đi làm!”
Chu Mộ Ngôn đang rung chân, bỗng nhiên nhảy dựng lên.
“Kiểm tra sức khỏe? Con mẹ nó khắp người ông đây đều là bệnh!”
Ôn Noãn bấm máy nội bộ: “Mời cậu Chu này ra ngoài!”
Chu Mộ Ngôn giơ tay đầu hàng: “Được, được, tôi đi, tôi đi… Cô đi chung với tôi!”
“Tiểu Văn…”
“Được rồi được rồi, tôi tự đi!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tôi đợi báo cáo sức khỏe của cậu!”
Chu Mộ Ngôn nhếch môi, nghiêng người về phía trước: “Ông đây sẽ cho cô biết, cả người của ông đây từ trên xuống dưới đều là khỏe mạnh nhất!”
Đúng lúc này, dì Nguyễn cầm hộp cơm đi tới.
Bà ấy đến để đưa cơm trưa cho Ôn Noãn, vừa đến nơi đã thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng làm việc, trông cậu ta rất đẹp trai.
Gương mặt thật đẹp! Cả người đều sáng lấp lánh.
Dì Nguyễn vui mừng khôn xiết!
Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn nghe thấy Ôn Noãn gọi tiếng mẹ, lập tức bước tới đỡ dì Nguyễn ngồi xuống, cầm lấy hộp cơm trên tay, rất ân cần lễ phép: “Gọi cô chứ nhỉ! Trời nóng như vậy sao cô lại tự mình tới đây? Chẳng phải cháu là tài xế của Tổng Giám đốc Ôn sao, từ giờ trở đi cô gọi điện cho cháu, cháu sẽ đến đón cô ngay! Nhìn xem làn da trắng mịn này bị phơi nắng rồi.”
Dì Nguyễn tỉ mỉ đánh giá, cười đến tận mang tai.
Ôn Noãn không nói nên lời: Chắc là tốt nghiệp Học viện Trung Hý đây!
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống cạnh dì Nguyễn, chớp mắt: “Lương tháng tám ngàn, không có chỗ ở!”
Bị chú cún con ngoan ngoãn nhìn bằng ánh mắt tin tưởng như vậy, dì Nguyễn kìm lòng không được, không nhịn được hỏi Ôn Noãn: “Chỗ chúng ta không có ký túc xá à?”
Thư ký nhanh chóng trả lời thay cho Ôn Noãn: “Chỉ có ký túc xá nữ thôi!”
Dì Nguyễn thấy vô cùng đáng tiếc.
Thật là một đứa trẻ đẹp trai, ngoan ngoãn biết bao!
Người đàn ông vừa tự xưng mình là “ông đây”, nãy giờ đều nhìn bà ấy bằng ánh mắt tin tưởng, ánh mắt đó đủ để trông nhà vượng cửa, lòng của dì Nguyễn mềm nhũn: “Ở chỗ mẹ vẫn còn một phòng trống, để Tiểu Chu đến ở chỗ của mẹ đi!”
Ôn Noãn phản đối.
Người trước mặt này lại chẳng rõ lai lịch, sao có thể để cậu ta chung sống với dì Nguyễn?
Nhưng dì Nguyễn thật lòng rất thích, bà ấy dành cả buổi chiều trò chuyện với con sói nhỏ, khi rời đi, bà thỏa mãn đến mức yêu cầu Ôn Noãn nhất định phải giữ lại con sói nhỏ.
Lòng Ôn Noãn mềm nhũn đi khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì Nguyễn.
Sau khi bố qua đời, tâm trạng của dì Nguyễn luôn không tốt, để món đồ tạo niềm vui như vậy bên cạnh bà ấy, chắc sẽ khiến tâm trạng tốt hơn!
Ôn Noãn lật xem tài liệu, nhẹ giọng nói: “Buổi chiều đi khám sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai đi làm!”
Chu Mộ Ngôn đang rung chân, bỗng nhiên nhảy dựng lên.
“Kiểm tra sức khỏe? Con mẹ nó khắp người ông đây đều là bệnh!”
Ôn Noãn bấm máy nội bộ: “Mời cậu Chu này ra ngoài!”
Chu Mộ Ngôn giơ tay đầu hàng: “Được, được, tôi đi, tôi đi… Cô đi chung với tôi!”
“Tiểu Văn…”
“Được rồi được rồi, tôi tự đi!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tôi đợi báo cáo sức khỏe của cậu!”
Chu Mộ Ngôn nhếch môi, nghiêng người về phía trước: “Ông đây sẽ cho cô biết, cả người của ông đây từ trên xuống dưới đều là khỏe mạnh nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.