Chương 439
Linh Dạ
04/03/2024
“Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, còn nữa sau này nếu còn tự xưng là ông đây, một lần tôi sẽ trừ lương một trăm!”
…
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài đi về phía cửa, đột nhiên quay người lại, đôi mắt hoa đào lóe lên biểu cảm kì dị: “Tổng Giám đốc Ôn, ngày mai gặp lại!”
Trong lòng Ôn Noãn dâng lên một cảm giác quái lạ.
Cô có thể nhận ra Chu Mộ Ngôn có xuất thân khá giả, chỉ riêng đôi giày cậu ta mang đã trị giá mấy chục ngàn, đồng hồ trên tay là bộ sưu tập đồ cổ của Patek Philippe, nên cô cũng không quá lo lắng cậu ta sẽ có ý đồ xấu với dì Nguyễn..
Dù sao cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu bỏ nhà ra đi.
Ngày hôm sau.
Chu Mộ Ngôn mang theo báo cáo khám sức khỏe đến.
Cậu ta trèo lên bàn làm việc của Ôn Noãn, thổi nhẹ: “Toàn bộ đều tốt nhất!”
Ôn Noãn liếc cậu ta một cái: “Đi xuống!”
Chu Mộ Ngôn đặt tay chân dài xuống, uể oải nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ đi theo Tổng Giám đốc Ôn phải không? Gọi tôi, tôi sẽ đến ngay… Cô yêu cầu tôi làm gì cũng được! Tất nhiên, tôi giỏi nhất là lái xe, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, Tổng Giám đốc Ôn có muốn thử không?”
Vẻ mặt Ôn Noãn vô cảm nói: “Ngoài lái xe cho tôi, công ty còn có xe tải chuyên vận chuyển một số thiết bị, tới lúc đó sẽ có người phụ trách chuyên môn tới bàn giao với cậu.”
“Khốn kiếp! Xem tôi như một con trâu để sai ư!”
“Cô đã bao giờ thấy có người nào đẹp trai như tôi làm nghề bốc vác chưa?”
…
“Trước mặt có một câu lạc bộ Hắc Mã, tuyển người quanh năm!”
…
Chu Mộ Ngôn tiến gần hơn, giọng điệu quyến rũ nói: “Không phải ai cũng có thể chiếm được cơ thể của tôi đâu!”
Cậu ta chớp chớp mắt.
Ôn Noãn chân thành nói: “Thật ra cậu rất thích hợp làm việc ở chỗ đó. Tôi tin rằng chỉ trong vòng hai tháng cậu sẽ nổi tiếng ở thành phố B và sẽ đứng vị trí đầu bảng ở đó, ở chỗ này của tôi quả thật là lãng phí một thân bản lĩnh của cậu,”
Chu Mộ Ngôn có chút không hài lòng.
Cậu ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Dì Nguyễn, Tổng Giám đốc Ôn bảo cháu đi làm trai bao!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Tại sao cậu ta lại có số điện thoại của dì Nguyễn? Thằng nhóc này…
Kết quả là dì Nguyễn cảm thấy đau lòng cho con vịt nhỏ, mắng Ôn Noãn một trận và yêu cầu cô đưa cậu ta về nhà ăn tối và ở lại qua đêm.
Ôn Noãn cúp điện thoại, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Vòi nước trong phòng vệ sinh tầng hai bị hỏng rồi, cậu đi sửa đi.”
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài của mình.
Vãi! Ra đòn trả thù ư!
…
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài đi về phía cửa, đột nhiên quay người lại, đôi mắt hoa đào lóe lên biểu cảm kì dị: “Tổng Giám đốc Ôn, ngày mai gặp lại!”
Trong lòng Ôn Noãn dâng lên một cảm giác quái lạ.
Cô có thể nhận ra Chu Mộ Ngôn có xuất thân khá giả, chỉ riêng đôi giày cậu ta mang đã trị giá mấy chục ngàn, đồng hồ trên tay là bộ sưu tập đồ cổ của Patek Philippe, nên cô cũng không quá lo lắng cậu ta sẽ có ý đồ xấu với dì Nguyễn..
Dù sao cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu bỏ nhà ra đi.
Ngày hôm sau.
Chu Mộ Ngôn mang theo báo cáo khám sức khỏe đến.
Cậu ta trèo lên bàn làm việc của Ôn Noãn, thổi nhẹ: “Toàn bộ đều tốt nhất!”
Ôn Noãn liếc cậu ta một cái: “Đi xuống!”
Chu Mộ Ngôn đặt tay chân dài xuống, uể oải nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ đi theo Tổng Giám đốc Ôn phải không? Gọi tôi, tôi sẽ đến ngay… Cô yêu cầu tôi làm gì cũng được! Tất nhiên, tôi giỏi nhất là lái xe, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, Tổng Giám đốc Ôn có muốn thử không?”
Vẻ mặt Ôn Noãn vô cảm nói: “Ngoài lái xe cho tôi, công ty còn có xe tải chuyên vận chuyển một số thiết bị, tới lúc đó sẽ có người phụ trách chuyên môn tới bàn giao với cậu.”
“Khốn kiếp! Xem tôi như một con trâu để sai ư!”
“Cô đã bao giờ thấy có người nào đẹp trai như tôi làm nghề bốc vác chưa?”
…
“Trước mặt có một câu lạc bộ Hắc Mã, tuyển người quanh năm!”
…
Chu Mộ Ngôn tiến gần hơn, giọng điệu quyến rũ nói: “Không phải ai cũng có thể chiếm được cơ thể của tôi đâu!”
Cậu ta chớp chớp mắt.
Ôn Noãn chân thành nói: “Thật ra cậu rất thích hợp làm việc ở chỗ đó. Tôi tin rằng chỉ trong vòng hai tháng cậu sẽ nổi tiếng ở thành phố B và sẽ đứng vị trí đầu bảng ở đó, ở chỗ này của tôi quả thật là lãng phí một thân bản lĩnh của cậu,”
Chu Mộ Ngôn có chút không hài lòng.
Cậu ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Dì Nguyễn, Tổng Giám đốc Ôn bảo cháu đi làm trai bao!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Tại sao cậu ta lại có số điện thoại của dì Nguyễn? Thằng nhóc này…
Kết quả là dì Nguyễn cảm thấy đau lòng cho con vịt nhỏ, mắng Ôn Noãn một trận và yêu cầu cô đưa cậu ta về nhà ăn tối và ở lại qua đêm.
Ôn Noãn cúp điện thoại, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Vòi nước trong phòng vệ sinh tầng hai bị hỏng rồi, cậu đi sửa đi.”
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài của mình.
Vãi! Ra đòn trả thù ư!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.