Chương 537
Linh Dạ
27/03/2024
Hoắc Tây, mẹ đắp thêm chăn cho con, con có cảm thấy ấm áp hơn chút nào không?
Hoắc Tây, mẹ còn chưa kịp yêu thương con.
Hoắc Tây, trước khi con ra đời, mẹ đã tưởng tượng dáng vẻ của con vô số lần, thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói lời chào với con.
Hoắc Tây, ngủ ngon chóng lớn nhé.
Mẹ luôn ở bên cạnh con…
Trời đất tang thương.
Tia sáng cuối cùng nơi cuối chân trời khép lại, bóng tối bao trùm mặt đất rộng lớn.
Hoắc Minh xoay người ôm lấy Ôn Noãn: “Về thôi!”
Nhưng vừa ôm cô vào lòng, anh liền phát hiện ra cô đã ngất đi, toàn thân nóng tới mức bất thường…
……
Phòng bệnh.
Ôn Noãn im lặng nằm đó, Hoắc Minh ngồi bên cạnh lau tay, lau người cho cô.
Anh nói chuyện bên tai cô, hy vọng có thể đánh thức cô dậy.
Thế nhưng cô không muốn tỉnh lại, bác sĩ nói cô đã bị kích thích quá mạnh, tiềm thức không thể chấp nhận nên mới liên tục ngủ say không tỉnh.
Bà Hoắc cùng Hoắc Minh Châu đã tới.
Hoắc Minh Châu không nhịn được bật khóc: “Anh, chị dâu có thể nào sẽ không tỉnh lại nữa không? Anh, anh vốn không nên lừa chị ấy như vậy… Hu hu… Chị ấy nhất định rất đau lòng!”
Bà Hoắc lặng lẽ lau nước mắt.
Mặc dù bà và Chấn Đông đều biết cách làm của Hoắc Minh, thế nhưng trong lòng họ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng chỉ có năm phần trăm cơ hội.
Bây giờ… Họ vẫn không thể nhìn thấy nó.
Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do Hoắc Minh quyết định.
Hoắc Minh nghe tiếng khóc của mẹ và em gái, anh nắm tay Ôn Noãn, hai mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh không hối hận.”
Hoắc Minh Châu giật mình.
……
Ôn Noãn hôn mê bốn ngày.
Bốn ngày sau, cô tỉnh lại, phòng bệnh vô cùng im lặng, ánh sáng cũng mờ mờ.
Chắc đang là ban đêm.
Hoắc Minh ghé vào bên giường, khuôn mặt từng khiến cô phải rung động kia áp sát vào tay cô, lúc này trông có vẻ rất hốc hác và mệt mỏi.
Ôn Noãn im lặng chăm chú nhìn anh…
Hoắc Minh lập tức bừng tỉnh.
Anh nhấc mắt, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, đối diện với cô.
Hai người họ là vợ chồng, thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người đã vỡ nát từ lâu, thậm chí khi gặp nhau cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Không có Hoắc Tây, giữa hai người họ cũng chẳng còn gì để nói.
Hoắc Tây, mẹ còn chưa kịp yêu thương con.
Hoắc Tây, trước khi con ra đời, mẹ đã tưởng tượng dáng vẻ của con vô số lần, thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói lời chào với con.
Hoắc Tây, ngủ ngon chóng lớn nhé.
Mẹ luôn ở bên cạnh con…
Trời đất tang thương.
Tia sáng cuối cùng nơi cuối chân trời khép lại, bóng tối bao trùm mặt đất rộng lớn.
Hoắc Minh xoay người ôm lấy Ôn Noãn: “Về thôi!”
Nhưng vừa ôm cô vào lòng, anh liền phát hiện ra cô đã ngất đi, toàn thân nóng tới mức bất thường…
……
Phòng bệnh.
Ôn Noãn im lặng nằm đó, Hoắc Minh ngồi bên cạnh lau tay, lau người cho cô.
Anh nói chuyện bên tai cô, hy vọng có thể đánh thức cô dậy.
Thế nhưng cô không muốn tỉnh lại, bác sĩ nói cô đã bị kích thích quá mạnh, tiềm thức không thể chấp nhận nên mới liên tục ngủ say không tỉnh.
Bà Hoắc cùng Hoắc Minh Châu đã tới.
Hoắc Minh Châu không nhịn được bật khóc: “Anh, chị dâu có thể nào sẽ không tỉnh lại nữa không? Anh, anh vốn không nên lừa chị ấy như vậy… Hu hu… Chị ấy nhất định rất đau lòng!”
Bà Hoắc lặng lẽ lau nước mắt.
Mặc dù bà và Chấn Đông đều biết cách làm của Hoắc Minh, thế nhưng trong lòng họ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng chỉ có năm phần trăm cơ hội.
Bây giờ… Họ vẫn không thể nhìn thấy nó.
Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do Hoắc Minh quyết định.
Hoắc Minh nghe tiếng khóc của mẹ và em gái, anh nắm tay Ôn Noãn, hai mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh không hối hận.”
Hoắc Minh Châu giật mình.
……
Ôn Noãn hôn mê bốn ngày.
Bốn ngày sau, cô tỉnh lại, phòng bệnh vô cùng im lặng, ánh sáng cũng mờ mờ.
Chắc đang là ban đêm.
Hoắc Minh ghé vào bên giường, khuôn mặt từng khiến cô phải rung động kia áp sát vào tay cô, lúc này trông có vẻ rất hốc hác và mệt mỏi.
Ôn Noãn im lặng chăm chú nhìn anh…
Hoắc Minh lập tức bừng tỉnh.
Anh nhấc mắt, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, đối diện với cô.
Hai người họ là vợ chồng, thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người đã vỡ nát từ lâu, thậm chí khi gặp nhau cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Không có Hoắc Tây, giữa hai người họ cũng chẳng còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.