Chương 538
Linh Dạ
27/03/2024
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại: “Anh ra ngoài đi!”
Giọng Hoắc Minh khàn đi, dịu dàng nói: “Có đói không, anh lấy chút cháo nóng cho em ăn!”
Anh nói xong thì định đi múc cháo.
Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”
Tay anh hơi khựng lại, nụ cười nhẹ vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ, thế nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục múc cháo, cố gắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ nói em bị thiếu chất, cháo này là anh bảo người ta…”
“Hoắc Minh, tôi không cần!”
“Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không cần anh!”
……
Cuối cùng, tay anh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống.
Anh và cô đang quay lưng lại với nhau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, có lẽ nói chuyện thế này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Anh sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Giọng Hoắc Minh lộ ra chút kìm nén: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh bảo mẹ tới đây chăm sóc em! Chân của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại được… Ôn Noãn, anh biết em rất buồn, nhưng đừng buồn lâu quá có được không? Chúng ta… Chúng ta… dù thế nào vẫn phải tiếp tục sống!”
……
“Con bé là đứa trẻ tôi đã mang thai bảy tháng.”
“Tôi đã mất mười sáu tiếng đồng hồ mới sinh ra con bé.”
……
Ôn Noãn dứt lời, cảm thấy lồng ngực đau đớn, thân thể cũng vậy.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, kinh ngạc nhìn xuống lồng ngực mình, chỗ đó vậy mà lại bắt đầu căng sữa… Sau khi sinh Hoắc Tây cô chưa từng bị như vậy, bây giờ Hoắc Tây đi rồi, nơi này lại căng đầy sữa như vậy.
Mà chút cảm giác căng đau này đang từng phút từng giây nhắc nhở cô rằng mình đã từng có con.
Ôn Noãn bỗng nhiên bật khóc.
Cô ôm lấy chiếc chăn màu trắng mà khóc nức nở, những ngón tay thon dài siết chặt…
Hoắc Minh cũng nhìn thấy.
Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh tựa đầu bên cổ cô, cất giọng trầm thấp: “Ôn Noãn, về nhà với anh được không? Chúng ta không thể ở lại bệnh viện, còn ở bệnh viện em sẽ vĩnh viễn nhớ tới Hoắc Tây.”
Ôn Noãn hất tay anh ra.
Cô ôm chăn, im lặng đờ ra, ngẩn người.
Bác sĩ nói để cô có thể vượt qua được những chuyện này sẽ cần một thời gian rất dài, Hoắc Minh cần kiên nhẫn làm bạn bên cạnh cô thật nhiều.
Hoắc Minh vẫn ở lại bệnh viện cùng Ôn Noãn, dù cô có không quan tâm tới anh, cho dù suốt mấy ngày liền có lẽ cô không thèm nói với anh chỉ một câu, nhưng anh vẫn không muốn buông tay, anh chỉ tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt cô.
Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.
Thỉnh thoảng, giữa đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, sẽ phải đi vắng hai ngày.
Giọng Hoắc Minh khàn đi, dịu dàng nói: “Có đói không, anh lấy chút cháo nóng cho em ăn!”
Anh nói xong thì định đi múc cháo.
Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”
Tay anh hơi khựng lại, nụ cười nhẹ vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ, thế nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục múc cháo, cố gắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ nói em bị thiếu chất, cháo này là anh bảo người ta…”
“Hoắc Minh, tôi không cần!”
“Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không cần anh!”
……
Cuối cùng, tay anh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống.
Anh và cô đang quay lưng lại với nhau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, có lẽ nói chuyện thế này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Anh sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Giọng Hoắc Minh lộ ra chút kìm nén: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh bảo mẹ tới đây chăm sóc em! Chân của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại được… Ôn Noãn, anh biết em rất buồn, nhưng đừng buồn lâu quá có được không? Chúng ta… Chúng ta… dù thế nào vẫn phải tiếp tục sống!”
……
“Con bé là đứa trẻ tôi đã mang thai bảy tháng.”
“Tôi đã mất mười sáu tiếng đồng hồ mới sinh ra con bé.”
……
Ôn Noãn dứt lời, cảm thấy lồng ngực đau đớn, thân thể cũng vậy.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, kinh ngạc nhìn xuống lồng ngực mình, chỗ đó vậy mà lại bắt đầu căng sữa… Sau khi sinh Hoắc Tây cô chưa từng bị như vậy, bây giờ Hoắc Tây đi rồi, nơi này lại căng đầy sữa như vậy.
Mà chút cảm giác căng đau này đang từng phút từng giây nhắc nhở cô rằng mình đã từng có con.
Ôn Noãn bỗng nhiên bật khóc.
Cô ôm lấy chiếc chăn màu trắng mà khóc nức nở, những ngón tay thon dài siết chặt…
Hoắc Minh cũng nhìn thấy.
Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh tựa đầu bên cổ cô, cất giọng trầm thấp: “Ôn Noãn, về nhà với anh được không? Chúng ta không thể ở lại bệnh viện, còn ở bệnh viện em sẽ vĩnh viễn nhớ tới Hoắc Tây.”
Ôn Noãn hất tay anh ra.
Cô ôm chăn, im lặng đờ ra, ngẩn người.
Bác sĩ nói để cô có thể vượt qua được những chuyện này sẽ cần một thời gian rất dài, Hoắc Minh cần kiên nhẫn làm bạn bên cạnh cô thật nhiều.
Hoắc Minh vẫn ở lại bệnh viện cùng Ôn Noãn, dù cô có không quan tâm tới anh, cho dù suốt mấy ngày liền có lẽ cô không thèm nói với anh chỉ một câu, nhưng anh vẫn không muốn buông tay, anh chỉ tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt cô.
Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.
Thỉnh thoảng, giữa đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, sẽ phải đi vắng hai ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.