Chương 585
Linh Dạ
06/04/2024
Cô không thể cưỡng lại sự dịu dàng không gượng ép đó, đến giờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, nếu không phải anh đặt một tay lên eo cô, cô đã ngã xuống đất rồi…
Hoắc Minh khẽ vuốt eo cô, khẽ nói: “Nếu muốn thì lên phòng ngủ chính đi!”
Ôn Noãn đương nhiên từ chối.
Cô nhẹ nhàng nói: “Em ngủ với Hoắc Tây, anh lấy quần áo cho em!”
Hoắc Minh bật đèn phòng sách lên và vuốt ve cánh tay cô: “Giặt đồ ở chỗ anh cũng được! Quần áo của em ở trong phòng thay đồ, anh phải xử lý vài chuyện trong phòng sách!”
Cuối cùng, Ôn Noãn lấy quần áo và tắm trong phòng dành cho khách.
Cô ngủ cùng Hoắc Tây một đêm.
…
Ngày hôm sau, bầu không khí giữa họ hoàn toàn khác.
Hoắc Minh đối xử với cô dịu dàng hơn và mập mờ hơn nhiều.
Ôn Noãn cố gắng phớt lờ anh.
Cô dậy sớm làm bữa sáng cho Tiểu Hoắc Tây, sau đó gọi cô bé dậy, Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ, mềm mại ỷ lại cô…
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Việc của mình thì tự làm!”
Ôn Noãn định nói.
Anh nhìn cô chăm chú và cười nhẹ: “Mẹ hiền chiều hư con!”
Lúc này, Ôn Noãn thấy bóng dáng của Hoắc Chấn Đông từ trên người anh, cô than thở trong lòng, có lẽ do lớn tuổi nên tràn ngập hương vị tình cha!
Nhưng cô không sợ anh, cô muốn dành tất cả sự dịu dàng trong lòng cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vốn hơi sợ bố và bắt đầu tự xúc cơm, nhưng bây giờ bỗng nhiên mẹ cắt trứng cho cô bé, còn đút cho cô bé ăn khoai tây nghiền!
Tiểu Hoắc Tây buông thìa xuống ngay lập tức.
Không chỉ vậy, cô bé còn trèo lên đùi Ôn Noãn, muốn ngồi ăn trong lòng cô!
Hoắc Minh nhàn nhạt liếc cô bé một cái.
Anh đã dạy Hoắc Tây có nguyên tắc riêng: cưng thì cưng nhưng phải tự lập.
Tiểu Hoắc Tây căng thẳng, cô bé miễn cưỡng leo xuống chậm rãi, ngồi xuống bắt đầu tự xúc cơm, ăn hết một nửa thì Hoắc Minh không cau mày nữa.
Ôn Noãn không khỏi nói: “Con bé còn nhỏ mà!”
Hoắc Minh uống cà phê đen, trầm giọng nói: “Đôi khi con bé còn ngoan hơn em!”
Ôn Noãn im lặng.
Hoắc Minh nhìn vẻ mặt của cô, anh sợ cô tức giận, dù sao tối hôm qua họ mới hôn nhau rất thân mật, quan hệ đã tiến thêm một bước lớn, vì vậy anh không muốn xảy ra tranh cãi về vấn đề dạy dỗ con cái ngay lúc này.
Anh nói rất nhẹ nhàng: “Một đứa trẻ cần có người đồng hành, em không thể làm hết mọi việc cho đứa trẻ được!”
Anh còn nhắc đến một bài học tiêu cực: “Nhìn Minh Châu là biết!”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Hoắc Minh khẽ vuốt eo cô, khẽ nói: “Nếu muốn thì lên phòng ngủ chính đi!”
Ôn Noãn đương nhiên từ chối.
Cô nhẹ nhàng nói: “Em ngủ với Hoắc Tây, anh lấy quần áo cho em!”
Hoắc Minh bật đèn phòng sách lên và vuốt ve cánh tay cô: “Giặt đồ ở chỗ anh cũng được! Quần áo của em ở trong phòng thay đồ, anh phải xử lý vài chuyện trong phòng sách!”
Cuối cùng, Ôn Noãn lấy quần áo và tắm trong phòng dành cho khách.
Cô ngủ cùng Hoắc Tây một đêm.
…
Ngày hôm sau, bầu không khí giữa họ hoàn toàn khác.
Hoắc Minh đối xử với cô dịu dàng hơn và mập mờ hơn nhiều.
Ôn Noãn cố gắng phớt lờ anh.
Cô dậy sớm làm bữa sáng cho Tiểu Hoắc Tây, sau đó gọi cô bé dậy, Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ, mềm mại ỷ lại cô…
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Việc của mình thì tự làm!”
Ôn Noãn định nói.
Anh nhìn cô chăm chú và cười nhẹ: “Mẹ hiền chiều hư con!”
Lúc này, Ôn Noãn thấy bóng dáng của Hoắc Chấn Đông từ trên người anh, cô than thở trong lòng, có lẽ do lớn tuổi nên tràn ngập hương vị tình cha!
Nhưng cô không sợ anh, cô muốn dành tất cả sự dịu dàng trong lòng cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vốn hơi sợ bố và bắt đầu tự xúc cơm, nhưng bây giờ bỗng nhiên mẹ cắt trứng cho cô bé, còn đút cho cô bé ăn khoai tây nghiền!
Tiểu Hoắc Tây buông thìa xuống ngay lập tức.
Không chỉ vậy, cô bé còn trèo lên đùi Ôn Noãn, muốn ngồi ăn trong lòng cô!
Hoắc Minh nhàn nhạt liếc cô bé một cái.
Anh đã dạy Hoắc Tây có nguyên tắc riêng: cưng thì cưng nhưng phải tự lập.
Tiểu Hoắc Tây căng thẳng, cô bé miễn cưỡng leo xuống chậm rãi, ngồi xuống bắt đầu tự xúc cơm, ăn hết một nửa thì Hoắc Minh không cau mày nữa.
Ôn Noãn không khỏi nói: “Con bé còn nhỏ mà!”
Hoắc Minh uống cà phê đen, trầm giọng nói: “Đôi khi con bé còn ngoan hơn em!”
Ôn Noãn im lặng.
Hoắc Minh nhìn vẻ mặt của cô, anh sợ cô tức giận, dù sao tối hôm qua họ mới hôn nhau rất thân mật, quan hệ đã tiến thêm một bước lớn, vì vậy anh không muốn xảy ra tranh cãi về vấn đề dạy dỗ con cái ngay lúc này.
Anh nói rất nhẹ nhàng: “Một đứa trẻ cần có người đồng hành, em không thể làm hết mọi việc cho đứa trẻ được!”
Anh còn nhắc đến một bài học tiêu cực: “Nhìn Minh Châu là biết!”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.