Chương 586
Linh Dạ
06/04/2024
Cô nhìn Hoắc Minh, có lẽ anh cũng nghĩ đến đứa em gái lười nhác kia, vẻ mặt anh u ám không rõ ràng.
Thấy sắc mặt Ôn Noãn, anh hạ giọng: “Con bé không sao, chỉ là đang trốn thôi!”
Anh đã từng đi tìm Cố Trường Khanh.
Nói chuyện một hồi, anh xác định Minh Châu bỏ nhà không liên quan đến Cố Trường Khanh!
Ôn Noãn rất thích Hoắc Minh Châu, cô nhẹ nhàng nói: “Sau này em nhờ người tìm con bé!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
…
Họ đã trở nên hòa hợp rất nhiều, cho nên khi đến phòng khám gặp bác sĩ tâm lý, buổi giao tiếp cũng suôn sẻ.
Bác sĩ tâm lý đã cho Tiểu Hoắc Tây làm một bài kiểm tra.
Sau đó, Tiểu Hoắc Tây được đưa sang phòng chơi bên cạnh cùng một chuyên gia.
Bác sĩ đánh giá hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Sự bất thường gần đây của cô bé có lẽ liên quan đến việc bà Hoắc đột ngột trở về… Trẻ con rất nhạy cảm, đặc biệt là việc bố mẹ ly hôn sẽ có ảnh hưởng tâm lý nhất định với cô bé!”
Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt.
Hoắc Minh ôm chặt vai cô, anh hiểu, không người phụ nữ nào có thể mạnh mẽ trong chuyện như vậy.
Bác sĩ nhìn hai người và đưa ra lời khuyên chân thành: “Nếu hai người không có bạn đời thì tốt nhất hãy cố gắng quay lại, cha mẹ sống chung với nhau sẽ tạo thành chỗ dựa lớn cho tâm lý của Hoắc Tây, thậm chí còn có thể khỏi bệnh hoàn toàn!”
Hoắc Minh gật đầu: “Chúng tôi sẽ xem xét!”
Bác sĩ nói thêm với Ôn Noãn, cuối cùng đưa hồ sơ bệnh án cho cô.
Ôn Noãn ngồi đó lật xem từng trang đến mức cảm xúc gần như sụp đổ.
Khi Hoắc Tây hai tuổi gần như tuần nào cũng đến đây.
Khí đó, thậm chí ngay ngày hôm sau cô bé mắc chứng tự kỷ…
Ôn Noãn khép lại bệnh án.
Cô không thể kìm nén cảm xúc, lúc này cô mới biết vì sao Hoắc Minh không nói cho cô biết, có lẽ nếu để Hoắc Tây cho cô, chưa chắc cô có thể chăm sóc tốt cho con bé…
Cô khóc, dạo này cô cứ khóc hoài.
Hoắc Minh ôm cô, khẽ nói: “Con bé đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ nói con bé vẫn còn cơ hội bình phục.”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, em nghĩ kỹ rồi!”
Tim anh đập mạnh, anh kìm nén sự phấn khích trong lòng và hỏi: “Em nghĩ kỳ cái gì?”
Ôn Noãn đứng thẳng lưng, khóe mắt ướt át nhìn anh: “Tạm thời chúng ta giả làm vợ chồng son đi!”
Hoắc Minh:…
Anh không thể tin mà hỏi lại: “Em bảo em nghĩ kỹ rồi là như vậy sao? Ôn Noãn, em nghĩ lại nụ hôn tối qua đi, em thấy chúng ta cần phải giả vờ sao? Chúng ta… Chẳng lẽ em không muốn có anh sao?” . Truyện Cổ Đại
Nếu không phải phải đến chữa bệnh cho con, lời nói của anh sẽ không dè dặt như vậy sao!
Ôn Noãn có cân nhắc của bản thân.
Thấy sắc mặt Ôn Noãn, anh hạ giọng: “Con bé không sao, chỉ là đang trốn thôi!”
Anh đã từng đi tìm Cố Trường Khanh.
Nói chuyện một hồi, anh xác định Minh Châu bỏ nhà không liên quan đến Cố Trường Khanh!
Ôn Noãn rất thích Hoắc Minh Châu, cô nhẹ nhàng nói: “Sau này em nhờ người tìm con bé!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
…
Họ đã trở nên hòa hợp rất nhiều, cho nên khi đến phòng khám gặp bác sĩ tâm lý, buổi giao tiếp cũng suôn sẻ.
Bác sĩ tâm lý đã cho Tiểu Hoắc Tây làm một bài kiểm tra.
Sau đó, Tiểu Hoắc Tây được đưa sang phòng chơi bên cạnh cùng một chuyên gia.
Bác sĩ đánh giá hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Sự bất thường gần đây của cô bé có lẽ liên quan đến việc bà Hoắc đột ngột trở về… Trẻ con rất nhạy cảm, đặc biệt là việc bố mẹ ly hôn sẽ có ảnh hưởng tâm lý nhất định với cô bé!”
Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt.
Hoắc Minh ôm chặt vai cô, anh hiểu, không người phụ nữ nào có thể mạnh mẽ trong chuyện như vậy.
Bác sĩ nhìn hai người và đưa ra lời khuyên chân thành: “Nếu hai người không có bạn đời thì tốt nhất hãy cố gắng quay lại, cha mẹ sống chung với nhau sẽ tạo thành chỗ dựa lớn cho tâm lý của Hoắc Tây, thậm chí còn có thể khỏi bệnh hoàn toàn!”
Hoắc Minh gật đầu: “Chúng tôi sẽ xem xét!”
Bác sĩ nói thêm với Ôn Noãn, cuối cùng đưa hồ sơ bệnh án cho cô.
Ôn Noãn ngồi đó lật xem từng trang đến mức cảm xúc gần như sụp đổ.
Khi Hoắc Tây hai tuổi gần như tuần nào cũng đến đây.
Khí đó, thậm chí ngay ngày hôm sau cô bé mắc chứng tự kỷ…
Ôn Noãn khép lại bệnh án.
Cô không thể kìm nén cảm xúc, lúc này cô mới biết vì sao Hoắc Minh không nói cho cô biết, có lẽ nếu để Hoắc Tây cho cô, chưa chắc cô có thể chăm sóc tốt cho con bé…
Cô khóc, dạo này cô cứ khóc hoài.
Hoắc Minh ôm cô, khẽ nói: “Con bé đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ nói con bé vẫn còn cơ hội bình phục.”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, em nghĩ kỹ rồi!”
Tim anh đập mạnh, anh kìm nén sự phấn khích trong lòng và hỏi: “Em nghĩ kỳ cái gì?”
Ôn Noãn đứng thẳng lưng, khóe mắt ướt át nhìn anh: “Tạm thời chúng ta giả làm vợ chồng son đi!”
Hoắc Minh:…
Anh không thể tin mà hỏi lại: “Em bảo em nghĩ kỹ rồi là như vậy sao? Ôn Noãn, em nghĩ lại nụ hôn tối qua đi, em thấy chúng ta cần phải giả vờ sao? Chúng ta… Chẳng lẽ em không muốn có anh sao?” . Truyện Cổ Đại
Nếu không phải phải đến chữa bệnh cho con, lời nói của anh sẽ không dè dặt như vậy sao!
Ôn Noãn có cân nhắc của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.