Chương 611
Linh Dạ
11/04/2024
Cô bé ngồi lên đầu gối của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại: “Hôm nay mẹ đã khóc!”
Hoắc Minh cau mày.
Tiểu Hoắc Tây lại ném thêm một quả bom nữa: “Mẹ đã nhìn thấy cô Út, còn có một cậu bé rất dễ thương.”
Minh Châu?
Cậu bé?
Hiện giờ Hoắc Minh dâng trào ý muốn giết người, nhưng anh vẫn bình tĩnh sờ đầu Tiểu Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Từ giờ trở đi, mỗi khi mẹ khóc đều phải nói với bố.”
Ôn Noãn bưng tô mì đi vào.
Hôm nay cô đặc biệt ân cần, thậm chí còn đưa đũa cho anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh cũng không hỏi cô trước mặt Tiểu Hoắc Tây, chỉ yên lặng ăn hết tô mì.
Đợi cho đến khi Tiểu Hoắc Tây ngủ say.
Anh bước vào phòng trẻ em, ngồi ở mép giường, nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây nói hôm nay em đã khóc! Đã lớn vậy rồi, còn làm mẹ đứa trẻ mà sao vẫn khóc nhè thế này, có phải vì anh đã thờ ơ với em không?”
Ôn Noãn ngồi dậy: “Anh muốn hỏi thì cứ hỏi, nói cái này làm gì!”
Hoắc Minh như cười như không: “Không phải em định thông qua Hoắc Tây để gửi lời nhắn cho anh sao? Dù sao thì anh cũng phải đau lòng em trước chứ!”
Ôn Noãn quay đầu nhìn.
Tiểu Hoắc Tây đang ngủ ngon lành.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở chăn ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Nhưng Hoắc Minh đã ngăn cô lại.
Giọng anh khàn khàn: “Đừng đứng dậy, cứ nói ở đây đi! Hoắc Tây sẽ không thức dậy đâu.”
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc: “Tôi đã gặp Minh Châu!”
Hoắc Minh giả vờ không biết, khẽ hừ nói: “Đây là chuyện tốt! Con bé đang ở đâu?”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của anh.
Cô thật sự không dám nói cho anh biết, dù sao thì người em gái yêu quý của mình đột nhiên có một đứa con, đổi lại là người khác cũng không thể chịu được!
Ôn Noãn muốn làm anh thoải mái, cô đặt tay lên vai anh, khẽ vuốt ve: “Anh đừng tức giận, bên cạnh cô ấy còn có một đứa con.”
Hoắc Minh nhìn tay cô.
Sao anh có thể không biết tâm tư nhỏ này của cô, nếu là lúc bình thường anh rất sẵn lòng bế cô đến phòng ngủ chính, anh tin đêm nay cô sẽ không từ chối anh.
Nhưng đêm nay anh không có tâm trạng…
Trong mắt Hoắc Minh phát ra tia lửa, nhưng giọng điệu lại bình thản vô cùng: “Đây là chuyện tốt! Đi một mà về hai!”
Ôn Noãn cũng khá hiểu anh.
Thấy anh sắp rời đi, cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó!”
Trong lòng Hoắc Minh nổi lửa giận.
Hoắc Minh cau mày.
Tiểu Hoắc Tây lại ném thêm một quả bom nữa: “Mẹ đã nhìn thấy cô Út, còn có một cậu bé rất dễ thương.”
Minh Châu?
Cậu bé?
Hiện giờ Hoắc Minh dâng trào ý muốn giết người, nhưng anh vẫn bình tĩnh sờ đầu Tiểu Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Từ giờ trở đi, mỗi khi mẹ khóc đều phải nói với bố.”
Ôn Noãn bưng tô mì đi vào.
Hôm nay cô đặc biệt ân cần, thậm chí còn đưa đũa cho anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh cũng không hỏi cô trước mặt Tiểu Hoắc Tây, chỉ yên lặng ăn hết tô mì.
Đợi cho đến khi Tiểu Hoắc Tây ngủ say.
Anh bước vào phòng trẻ em, ngồi ở mép giường, nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây nói hôm nay em đã khóc! Đã lớn vậy rồi, còn làm mẹ đứa trẻ mà sao vẫn khóc nhè thế này, có phải vì anh đã thờ ơ với em không?”
Ôn Noãn ngồi dậy: “Anh muốn hỏi thì cứ hỏi, nói cái này làm gì!”
Hoắc Minh như cười như không: “Không phải em định thông qua Hoắc Tây để gửi lời nhắn cho anh sao? Dù sao thì anh cũng phải đau lòng em trước chứ!”
Ôn Noãn quay đầu nhìn.
Tiểu Hoắc Tây đang ngủ ngon lành.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở chăn ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Nhưng Hoắc Minh đã ngăn cô lại.
Giọng anh khàn khàn: “Đừng đứng dậy, cứ nói ở đây đi! Hoắc Tây sẽ không thức dậy đâu.”
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc: “Tôi đã gặp Minh Châu!”
Hoắc Minh giả vờ không biết, khẽ hừ nói: “Đây là chuyện tốt! Con bé đang ở đâu?”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của anh.
Cô thật sự không dám nói cho anh biết, dù sao thì người em gái yêu quý của mình đột nhiên có một đứa con, đổi lại là người khác cũng không thể chịu được!
Ôn Noãn muốn làm anh thoải mái, cô đặt tay lên vai anh, khẽ vuốt ve: “Anh đừng tức giận, bên cạnh cô ấy còn có một đứa con.”
Hoắc Minh nhìn tay cô.
Sao anh có thể không biết tâm tư nhỏ này của cô, nếu là lúc bình thường anh rất sẵn lòng bế cô đến phòng ngủ chính, anh tin đêm nay cô sẽ không từ chối anh.
Nhưng đêm nay anh không có tâm trạng…
Trong mắt Hoắc Minh phát ra tia lửa, nhưng giọng điệu lại bình thản vô cùng: “Đây là chuyện tốt! Đi một mà về hai!”
Ôn Noãn cũng khá hiểu anh.
Thấy anh sắp rời đi, cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó!”
Trong lòng Hoắc Minh nổi lửa giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.