Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 612

Linh Dạ

11/04/2024

Cô nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, tựa như giờ đây cô có thể vì Minh Châu mà dâng hiến mình cho anh vậy, điều này khiến anh vừa tức giận vừa buồn cười…

Anh đột nhiên kéo cô nằm dưới người mình rồi hôn cô.

Anh hôn cô thô bạo, khiến Ôn Noãn hơi khó chịu, nhưng cô vẫn thả lỏng cơ thể, để anh vui vẻ.

Hoắc Minh hôn đến sau gáy rồi dừng lại.

Anh tựa vào cổ cô, khẽ thở hắt: “Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta cùng đến đó!”

Ôn Noãn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đồng ý.

Cô từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lại khiến anh có chút rung động, không nhịn được lại vươn tay hôn cô triền miên rất lâu…

*

Đêm khuya.

Hoắc Minh thay quần áo đi ra ngoài, xe chạy vào một con hẻm cũ, khi mở cửa xe ra, mắt Hoắc Minh đột nhiên đau nhức.



Người em gái yêu quý của anh đang sống ở một nơi như thế này.

Anh nghiêng người gõ cửa.

Một lúc lâu sau, vang lên giọng nói của Hoắc Minh Châu từ bên trong: “Ai vậy?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp lấy điếu thuốc, đè thấp giọng nói: “Là anh! Mở cửa!”

Hoắc Minh Châu từ từ mở cửa ra.

Sắc mặt cô ấy tái đi, giọng nói run rẩy: “Anh Hai!”

Đêm tối, tại một ngôi nhà cũ kỹ trong con hẻm nhỏ.

Hoắc Minh chăm chú nhìn người em gái mình đã yêu thương nhiều năm, nhìn bộ quần áo cực kỳ đơn giản của cô ấy, rồi lại nhìn căn nhà tồi tàn phía sau.

Mắt anh chợt đau, ngón tay đang cầm điếu thuốc khẽ run lên.

Hút một hơi thuốc sâu, anh bước vào, nhìn xung quanh: “Đứa bé đâu?”

Hoắc Minh Châu ngạc nhiên: “Chị dâu đã nói cho anh biết sao?”



Hoắc Minh tức giận nói: “Nếu cô ấy không nói cho anh biết, chẳng lẽ còn giúp em che giấu rồi đế em tiếp tục sống ở nơi tồi tàn này sao?… Đứa bé đó là con của ai?”

Cho đến giờ phút này, anh thực sự không biết bố của đứa bé là ai.

Hoắc Minh châu không cho anh vào phòng.

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, thối ra làn khói thuốc cuối cùng: “Là ai?”

Bất kể là ai, trong vòng một ngày, anh sẽ đánh cho đối phương không còn răng!

Hoắc Minh châu chặn cửa phòng, nhẹ giọng cầu xin: “Em và Thước Thước vẫn sống rất tốt! Anh Hai, em có thế tự mình nuôi thằng bé, anh đừng hỏi nữa!”

Đôi mắt của Hoắc Minh hơi đỏ lên.

Anh chỉ cách cô ấy nửa bước, anh vươn tay đẩy cô ấy ra sau lưng rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Căn phòng ngủ đơn giản, chưa đầy mười mét vuông.

Ngoài chiếc giường cũ kỹ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ với mấy chục cuốn tạp chí đặt trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoắc Tổng Truy Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook