Chương 67
Diep Son
06/03/2024
Ở bệnh viện thêm vài ngày để kiểm tra sức khoẻ mẹ và bé, lần này Bạch Ngữ Ninh lại một lần nữa thấy bản thân đã lựa chọn đúng người, khi thấy anh tóc tai rối bời, gương mặt phờ phệt chăm sóc cô và con suốt mấy ngày qua. Mỗi ngày anh đều không ngủ đủ giấc, công việc thì đã giao lại toàn bộ cho Lâm Dịch Châu làm. Cô có khuyên anh đi làm, bản thân thì đã có ba mẹ Hoắc chăm sóc rồi.
Hoắc Mạc Niên vừa cho Yên Yên uống sữa, bản thân cũng chẳng trụ được bao lâu, mắt thâm quầng muốn nhắm lại nhưng vẫn cố mở mắt ra. Đến khi Bạch Ngữ Ninh bước vào phòng nhìn thấy anh ngủ gật, còn Yên Yên đã uống xong sữa, vừa nhìn thấy cô liền cười khúc khích đưa bàn tay bé nhỏ lên như muốn nắm lấy tay cô.
Bạch Ngữ Ninh nhẹ nhàng đi đến bế Yên Yên lên tay rồi rời khỏi phòng, cô cho ba mẹ Hoắc trông coi Yên Yên giúp cô. Khi bước vào phòng một lần nữa, vẫn thấy anh chưa tỉnh lại. Cô nhẹ nhàng lấy mền đắp lên người anh, đưa tay sờ lên gương mặt hốc hác kia, cô rất đau lòng và yêu anh nhiều hơn.
Đột nhiên Hoắc Mạc Niên giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt cô, anh hỏi:
" Con đâu rồi?"
"Em đưa mẹ trông coi một lát rồi, có lẽ ông xã đã rất mệt. Quầng thâm mắt cũng rõ lên rồi, em xót quá đi."
"Mọi thứ đều rất xứng đáng!"
" Ông xã mau ngủ một lát đi."
Hoắc Mạc Niên thoải mái ôm cô vào lòng cùng cô chìm vào giấc ngủ ngon. Lúc Trương Mịch Lam lên phòng nhìn thấy hai người ngủ ngon như vậy cũng chẳng đáng thức, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại tiếp tục chơi với cháu gái của mình. Bà biết con trai mình đã vất vả mấy hôm nay, nên cứ để cho hai người nằm ngủ.
Cuối cùng cũng đã đến ngày Hoắc Mạc Niên cầu hôn, anh đã nói cho ba mẹ biết trước và để cho hai người cùng Bùi Xuyên chăm sóc Yên Yên.
Hoắc Mạc Niên bao cả khách sạn lớn nhất thành phố để cầu hôn, nhờ có tiếp sức của đồng bọn nên mọi thứ đã xong hoàn tất chỉ cần đợi người. Anh nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng sắp đến rồi.
Lương Ái Nhu là người được anh giao nhiệm vụ đưa cô đến đây, lúc đầu hai người chỉ đi mua sắm các kiểu, rồi đột nhiên cô bị Lương Ái Nhu dắt đến khách sạn lớn như vậy.
"Ninh Ninh, cậu vào trong trước đi, tớ đặt bàn rồi. Giờ tớ đi vệ sinh một chút!"
" Ừm."
Bạch Ngữ Ninh vẫn chưa hiểu chuyện gì mà đi vào trong theo lời hướng dẫn phục vụ. Khi cánh cửa mở ra, bên trong liền tối om như mực, một lát sau liền có một ánh sáng chiếu lên người của cô và còn một ánh sáng chiếu lên người của Hoắc Mạc Niên.
Bạch Ngữ Ninh bất ngờ, anh mỉm cười từ từ đi về phía cô, hai ánh sáng chiếu vào hai người làm một.
" Sao ông xã lại ở đây?"
" Anh có môt món quà dành cho em. Đưa tay cho anh nào?"
Bạch Ngữ Ninh nhẹ nhàng nắm tay anh đi lên phía trước. Khi nhìn lên phía bầu trời cô bất ngờ không thể tin được, những dòng chữ "Ninh Ninh anh yêu em!" được xếp gọn gàng như những ngôi sao lấp lánh, khi cô đang bận ngắm nhìn những dòng chữ đó thì đột nhiên anh quỳ một bên gối xuống lấy một hộp nhẫn đã cất rất lâu rồi.
Ánh đèn lúc này đã sáng lên, Bạch Ngữ Ninh mới có thể nhìn thấy mọi thứ, những bó hoa xinh đẹp được trải khắp đường đi và chỗ hau người đứng, những bức ảnh của hai người hau người được treo lên khắp xung quanh phòng và còn có một tấm hình lớn của cô được vẽ lên rất đẹp, nhìn rất giống đến 100%. Lúc này cô mới phát hiện anh đang quỳ gối đưa nhẫn ra trước mặt cô.
"Ninh Ninh, chúng ta kết hôn nhé! Anh yêu em."
Giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau ùa ra, cô gật đầu đồng ý không một phút suy nghĩ, khi trao nhẫn cho cô, hai người liền trao cho nhau một nụ hôn triền miên. Cảm giác được cô không thể thở được anh mới luyến tiếc buông tha và dẫn cô đến ngắm bức ảnh lớn kia.
Bức hình lớn kia là do Hoắc Mạc Niên tự tay vẽ chúng, anh có khiếu hội hoa nên đã tự tay vẽ để tặng cho cô.
"Woa anh tự mình vẽ lên sao?"
" Ừm! Anh muốn dành bất ngờ cho em."
" Ông xã, em yêu anh nhiều lắm. Mãi mãi chỉ yêu mình anh."
" Nếu em thất hứa anh sẽ không tha cho em đâu."
"Em sẽ không thất hứa đâu."
Hoắc Mạc Niên cầm tay cô đi đến bàn ăn, ở đây không gian chỉ có hai người, dùng bữa dưới ánh nến và cùng nhau thưởng thức rượu vô cùng lãng mạng. Đây là khoảng khắc cô chỉ tưởng có trên những truyện ngôn tình thôi chứ. Đây là lần đầu cô trải nghiệm không gian lãng mạng như này, cô sẽ luôn nhớ mãi khoảng khắc hạnh phúc ngày hôm nay.
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ Hoắc Mạc Niên lại gấp gáp đến mức này, chỉ vừa mới cầu hôn chưa được hai ba ngày thì đã tổ chức hôn lễ rồi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã đứng trên lễ đường thể ước với anh rồi, cùng sống với nhau đến đầu bạc.
Bạch Ngữ Ninh cứ nghĩ bản thân xuyên vào một nhân vật phụ này sẽ không có kết cục tốt đẹp như cốt truyện, nhưng không ngờ bản thân có thể tự mình tránh được kiếp nạn đó và tìm cho mình được một bến đỗ vô cùng uy tín và chất lượng.
" Cuộc sống phú bà của tôi chính thức bắt đầu!"
****************
END.
Hoắc Mạc Niên vừa cho Yên Yên uống sữa, bản thân cũng chẳng trụ được bao lâu, mắt thâm quầng muốn nhắm lại nhưng vẫn cố mở mắt ra. Đến khi Bạch Ngữ Ninh bước vào phòng nhìn thấy anh ngủ gật, còn Yên Yên đã uống xong sữa, vừa nhìn thấy cô liền cười khúc khích đưa bàn tay bé nhỏ lên như muốn nắm lấy tay cô.
Bạch Ngữ Ninh nhẹ nhàng đi đến bế Yên Yên lên tay rồi rời khỏi phòng, cô cho ba mẹ Hoắc trông coi Yên Yên giúp cô. Khi bước vào phòng một lần nữa, vẫn thấy anh chưa tỉnh lại. Cô nhẹ nhàng lấy mền đắp lên người anh, đưa tay sờ lên gương mặt hốc hác kia, cô rất đau lòng và yêu anh nhiều hơn.
Đột nhiên Hoắc Mạc Niên giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt cô, anh hỏi:
" Con đâu rồi?"
"Em đưa mẹ trông coi một lát rồi, có lẽ ông xã đã rất mệt. Quầng thâm mắt cũng rõ lên rồi, em xót quá đi."
"Mọi thứ đều rất xứng đáng!"
" Ông xã mau ngủ một lát đi."
Hoắc Mạc Niên thoải mái ôm cô vào lòng cùng cô chìm vào giấc ngủ ngon. Lúc Trương Mịch Lam lên phòng nhìn thấy hai người ngủ ngon như vậy cũng chẳng đáng thức, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại tiếp tục chơi với cháu gái của mình. Bà biết con trai mình đã vất vả mấy hôm nay, nên cứ để cho hai người nằm ngủ.
Cuối cùng cũng đã đến ngày Hoắc Mạc Niên cầu hôn, anh đã nói cho ba mẹ biết trước và để cho hai người cùng Bùi Xuyên chăm sóc Yên Yên.
Hoắc Mạc Niên bao cả khách sạn lớn nhất thành phố để cầu hôn, nhờ có tiếp sức của đồng bọn nên mọi thứ đã xong hoàn tất chỉ cần đợi người. Anh nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng sắp đến rồi.
Lương Ái Nhu là người được anh giao nhiệm vụ đưa cô đến đây, lúc đầu hai người chỉ đi mua sắm các kiểu, rồi đột nhiên cô bị Lương Ái Nhu dắt đến khách sạn lớn như vậy.
"Ninh Ninh, cậu vào trong trước đi, tớ đặt bàn rồi. Giờ tớ đi vệ sinh một chút!"
" Ừm."
Bạch Ngữ Ninh vẫn chưa hiểu chuyện gì mà đi vào trong theo lời hướng dẫn phục vụ. Khi cánh cửa mở ra, bên trong liền tối om như mực, một lát sau liền có một ánh sáng chiếu lên người của cô và còn một ánh sáng chiếu lên người của Hoắc Mạc Niên.
Bạch Ngữ Ninh bất ngờ, anh mỉm cười từ từ đi về phía cô, hai ánh sáng chiếu vào hai người làm một.
" Sao ông xã lại ở đây?"
" Anh có môt món quà dành cho em. Đưa tay cho anh nào?"
Bạch Ngữ Ninh nhẹ nhàng nắm tay anh đi lên phía trước. Khi nhìn lên phía bầu trời cô bất ngờ không thể tin được, những dòng chữ "Ninh Ninh anh yêu em!" được xếp gọn gàng như những ngôi sao lấp lánh, khi cô đang bận ngắm nhìn những dòng chữ đó thì đột nhiên anh quỳ một bên gối xuống lấy một hộp nhẫn đã cất rất lâu rồi.
Ánh đèn lúc này đã sáng lên, Bạch Ngữ Ninh mới có thể nhìn thấy mọi thứ, những bó hoa xinh đẹp được trải khắp đường đi và chỗ hau người đứng, những bức ảnh của hai người hau người được treo lên khắp xung quanh phòng và còn có một tấm hình lớn của cô được vẽ lên rất đẹp, nhìn rất giống đến 100%. Lúc này cô mới phát hiện anh đang quỳ gối đưa nhẫn ra trước mặt cô.
"Ninh Ninh, chúng ta kết hôn nhé! Anh yêu em."
Giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau ùa ra, cô gật đầu đồng ý không một phút suy nghĩ, khi trao nhẫn cho cô, hai người liền trao cho nhau một nụ hôn triền miên. Cảm giác được cô không thể thở được anh mới luyến tiếc buông tha và dẫn cô đến ngắm bức ảnh lớn kia.
Bức hình lớn kia là do Hoắc Mạc Niên tự tay vẽ chúng, anh có khiếu hội hoa nên đã tự tay vẽ để tặng cho cô.
"Woa anh tự mình vẽ lên sao?"
" Ừm! Anh muốn dành bất ngờ cho em."
" Ông xã, em yêu anh nhiều lắm. Mãi mãi chỉ yêu mình anh."
" Nếu em thất hứa anh sẽ không tha cho em đâu."
"Em sẽ không thất hứa đâu."
Hoắc Mạc Niên cầm tay cô đi đến bàn ăn, ở đây không gian chỉ có hai người, dùng bữa dưới ánh nến và cùng nhau thưởng thức rượu vô cùng lãng mạng. Đây là khoảng khắc cô chỉ tưởng có trên những truyện ngôn tình thôi chứ. Đây là lần đầu cô trải nghiệm không gian lãng mạng như này, cô sẽ luôn nhớ mãi khoảng khắc hạnh phúc ngày hôm nay.
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ Hoắc Mạc Niên lại gấp gáp đến mức này, chỉ vừa mới cầu hôn chưa được hai ba ngày thì đã tổ chức hôn lễ rồi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã đứng trên lễ đường thể ước với anh rồi, cùng sống với nhau đến đầu bạc.
Bạch Ngữ Ninh cứ nghĩ bản thân xuyên vào một nhân vật phụ này sẽ không có kết cục tốt đẹp như cốt truyện, nhưng không ngờ bản thân có thể tự mình tránh được kiếp nạn đó và tìm cho mình được một bến đỗ vô cùng uy tín và chất lượng.
" Cuộc sống phú bà của tôi chính thức bắt đầu!"
****************
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.