Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 160: Người chồng nội trợ

Tg Yen

20/04/2021

Giọng của Liễu Long Đình tràn đầy trách cứ, như thể tất cả sai lầm đều là do một mình tôi gây ra. Mặc dù đúng là đa số nguyên nhân là do tôi, nhưng cũng trách Liễu Long Đình không chịu nói rõ ràng. Nếu anh ta nói rõ ràng với tôi thì tôi cũng sẽ không kích động như vậy.

Có điều tôi cũng biết chuyện này thực sự là tôi làm hơi quá mức. Tôi biết con tôi chính là kiếp nạn lớn nhất của chúng tôi, có lẽ sau này tôi. với Liễu Long Đình sẽ rất vất vả vì đứa bé này, thậm chí là mất mạng. Mất mạng với ghen tuông, đương nhiên là mạng sống quan trọng hơn, nhưng tôi lại mặc cho mình nổi nóng phá hủy kế hoạch này.

Có điều chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không thể đi tìm Thuần Dương về ngay bây giờ, nói với cô ta rằng chỉ là hiểu nhầm thôi, kêu cô ta tiếp tục trở lại bên cạnh Liễu Long Đình. Suy cho cùng thì làm gì có người phụ nữ nào lại tự nguyện đẩy chồng mình vào lòng một người phụ nữ khác? Chẳng qua tôi đã lựa chọn ở bên cạnh Liễu Long Đình, nhưng tôi với anh ấy chênh lệch quá lớn, bởi vì tôi khó chịu nên làm hại kế hoạch của Liễu Long Đình đổ bể, Liễu Long Đình biết tôi phạm lỗi mà cuối cùng không thể nề hà thuận theo ý tôi.

“Thuần Dương kia thật sự rất lợi hại sao?" Tôi ngồi trên đùi Liễu Long Đình, giọng cũng yếu đi. Rõ ràng tôi không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn như một đứa ngu ngốc ích kỷ, chỉ lo mình có thoải mái hay không, cũng không suy xét tới đại cục.

“Không tính là lợi hại, nhưng nếu con chúng ta trực tiếp hút tinh khí của tôi hoặc tinh khí của tà túy thì nó sẽ như tôi, sinh ra là con rắn, khá hơn một chút sẽ là quái vật nửa người nửa rắn. Nhưng tôi càng mong nó có thể biến thành người như em, vậy thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ yên ổn hơn nhiều. Thuần Dương là nhân tiên, tất cả tinh khí bị cô ta hút vào sẽ biến thành tinh khí của con người, chúng ta không có khả năng giết nhiều người để con chúng ta thành người, cách duy nhất chỉ có thể thông qua Thuần Dương, vừa có thể hợp tác với cô ta đối phó với Vụ Anh, còn có thể lấy được tinh khí của cô ta cho con chúng ta." Liễu Long Đình kiên nhẫn giải thích cho tôi, nhưng nói tới đây, anh ấy lại nhìn tôi, tiếp tục nổi nóng ní: “Vốn dĩ là chuyện một mũi tên trúng hai đích, bây giờ bị em làm hỏng rồi.”

Tôi còn áy náy khi nghe Liễu Long Đình kiên nhẫn giải thích với mình, nhưng bây giờ anh ta lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, tôi cũng giận dữ nói: “Nếu ngay từ đầu anh nói rõ ràng với tôi thì tôi cũng sẽ không xúc động như vậy!”

Chuyện quan trọng như vậy mà anh ta không nói gì với tôi, tôi còn tưởng anh ta chỉ có kế hoạch nào đó nên muốn sai khiến tôi thế nào cũng được.

“Nói với em có ích gì? Chúng ta lấy tinh khí của Thuần Dương thì cô ta sẽ phải chết, lúc đó tấm lòng thánh mẫu nhân từ của em sẽ lại nghĩ cách thả Thuần Dương trốn đi, tôi cố giết cô ta thì em lại cảm thấy tôi độc ác, đương nhiên tôi không muốn Thuần Dương sẽ trở thành chướng ngại giữa chúng ta. Nhưng cũng là tôi không suy xét nhiều như vậy, làm hại em chịu thiệt thòi."

Liễu Long Đình nói vậy khiến tôi mềm lòng. Tôi cho rằng anh ấy ỷ vào tôi thích anh ấy nên mới không kiêng nể gì mang Thuần Dương về nhà mà không thèm bận tâm cảm nhận của tôi. Dù sao trong tình yêu, bên nào yêu càng sâu hơn thì sẽ trả giá nhiều hơn, còn bên hưởng thụ tình yêu thì không cần cố kỵ gì.

“Vậy em sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Nhưng mà sau này anh muốn làm gì cũng nên nói với em trước, không thì cái đầu lợn của em không nghĩ ra tại sao anh lại làm vậy đâu, em sẽ làm xằng bậy!" tôi nhận lỗi với Liễu Long Đình. Dù gì anh ấy cũng suy xét cho tương lai của chúng tôi, cho con chúng tôi. Trong tình yêu nào có nhiều lòng tự trọng như vậy. Khi thích một người sâu đậm thì sẽ luyến tiếc anh ấy nhận lỗi, chỉ ước gì chuyện xấu đều do mình gánh vác.

Chẳng qua hành vi xằng bậy của tôi cũng không phải là không có ích lợi gì, ngược lại còn chó ngáp phải ruồi. Nếu kế hoạch của Liễu Long Đình thật sự thành công, anh ấy giết cả Thuần Dương thì sẽ khiến anh ấy bị báo ứng nhanh hơn thôi. Liễu Long Đình không sợ Thuần Dương chết, nhưng tôi sợ. Thuần Dương không phải là tiên gia bình thường, tiên gia bình thường chết chỉ cần không điều tra thì có thể lừa gạt mọi người. Cô ta vẫn có thể lực và tín ngưỡng, nếu cô ta chết thì chắc chắn Thượng Phương Tiên sẽ điều tra ra là Liễu Long Đình làm. Liễu Long Đình vốn đã mang tội, bây giờ còn làm chuyện mưu hại tiên gia thì chắc chắn sẽ bị xử tử. Cho dù Liễu Long Đình lợi hại đến mấy, khiến Thượng Phương Tiên không tra ra là anh ấy làm thì cũng vẫn tăng thêm nghiệp chướng cho anh ấy, sẽ bị trừng phạt.

Thấy tôi cúi đầu nhận lỗi, vẻ mặt Liễu Long Đình vẫn khó chịu, ôm eo tôi nâng lên ôm vào lòng, khiến tôi kề sát anh ấy, bóp cằm tôi nâng lên: “Nhưng tôi tức giận không phải là vì chuyện này.

Liễu Long Đình rũ mi mắt nhìn tôi, hơi thở phả ra lúc nói chuyện đều phun trên trán tôi, giọng nói tràn đầy âm u, cho dù anh ấy không nói lời đe dọa nào thì tôi vẫn cảm thấy hoảng hốt.



"Là vì chuyện Thần Sông sao?" Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Nghe tôi nhắc tới Thần Sông, Liễu Long Đình cau mày, giọng điệu cũng khó chịu: "Em nói xem?"

“Vừa rồi Thần Sông là nữ nhi thân, khi đó em cũng chỉ muốn trả thù anh chứ không có suy nghĩ khác, hơn nữa em chưa bao giờ coi Thần Sông là đàn ông, con gái với con gái làm như thế với nhau là chuyện bình thường, hơn nữa trước kia em còn từng tắm chung với mấy cô bạn gái cơ mà..."

Tôi còn chưa dứt lời, nhưng thấy Liễu Long Đình càng nhíu mày, tôi mới ý thức được Liễu Long Đình không muốn nghe tôi giải thích chuyện đó. Trong mắt anh ấy, Thần Sông chính là đàn ông có thể biến thành phụ nữ, sờ chính là sở, sai chính là sai, càng giải thích anh ấy sẽ càng cho rằng tôi đang ngụy biện cho bản thân. Thế nên tôi cũng lười giải thích, nói thẳng với Liễu Long Đình: “Xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa."

Thấy tôi coi như nghe lời, vẻ mặt âm u của Liễu Long Đình tan mất một ít, còn hứng thú nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn tôi: "Chỉ một câu xin lỗi là xong à?"

“Vậy anh còn muốn em làm gì nữa?" Tôi hỏi Liễu Long Đình. Thấy vẻ mặt cười gian trá của anh ấy, tôi ngả vào lòng anh ấy: “Vậy anh muốn bồi thường thế nào? Nhưng anh đừng quá đáng, anh với Thuần Dương đều ôm nhau ngủ mà em còn chưa đòi anh bồi thường gì đâu.” Tôi nhắc nhở Liễu Long Đình, cũng không thể để anh ấy cứ ức hiếp tôi mãi.

“Vậy thì chúng ta bồi thường lẫn nhau. Sau này tôi bao đồ ăn cho em, ai bảo em nấu ăn quá dở.

Sau này chỉ cần em muốn ăn gì thì tôi đều sẽ nấu cho em, cả đời em chỉ cần có tôi thì không cần vào bếp. Còn em, hứa với tôi sau này làm chuyện phòng the thì phải nhiệt tình với tôi hơn, không làm tôi đi không được thì coi như em vô dụng. Tôi đã già rồi, không còn sức sốc như con gái trẻ tuổi các em nữa đâu."

Thấy Liễu Long Đình đã đến lúc này rồi mà còn châm chọc tôi, rõ ràng biết tôi không thể kiên trì bao lâu. Nhưng nếu anh ấy đã trao đổi bằng điều kiện làm người chồng nội trợ thì tôi vẫn mạnh động. Chung quy sau này nắm tay Liễu Long Đình còn tốt hơn là nắm muôi gáo, cho nên tôi đồng ý với anh ấy.

Có điều sau khi nói xong chuyện này, tôi lại nhớ tới Thần Sông giả mà mình gặp bên bờ sông. Thần Sông vẫn cho rằng không ai dám giả mạo anh ta, nhưng tôi lạ đích thân trải qua chuyện như vậy, cho nên tôi kể lại cho Liễu Long Đình nghe, lại hỏi Liễu Long Đình có thể đoán được người kia là ai không? Dù sao anh ấy cũng thông minh hơn tôi.

“Em nói hắn ta không đụng vào em, chỉ nghe em nói mấy câu rồi cho em lên bờ ư?" Liễu Long Đình hỏi lại.

“Đúng vậy, nhưng sau này Thần Sông nói cô ấy chạy tới gặp em, chứ lúc trước không phải là ở bên cạnh em."

Liễu Long Đình trầm tư một hồi rồi nói: “Ở Đông Bắc này, thứ dám giả mạo Thần Sông cũng không nhiều, hơn nữa còn liên quan tới chúng ta thì càng hiếm hơn. Đúng rồi, có phải lần trước Thần Núi đã từng gặp em thừa dịp tôi không ở bên cạnh em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook