Chương 159: Nhân tiên
Tg Yen
20/04/2021
Giọng điệu bình tĩnh của Liễu Long Đình khiến tôi sửng sốt, cảm giác như mình là một đứa bé cố tình gây sự. Thần Sông ôm tôi thấy Liễu Long Đình bình tĩnh nói chuyện thì lập tức buông tôi ra, nói với Liễu Long Đình: “Vui cái gì? Có gì đáng để vui? Nếu cậu muốn ở bên Tô Tô thì đừng vì thứ khác mà để cô ấy chịu thiệt thòi. Còn là đàn ông nữa chứ! Nếu cậu không bằng lòng thì tôi sẽ mang Tô Tô đi ngay bây giờ!"
Liễu Long Đình ngước mắt nhìn Thần Sông, không đáp lại câu nói của anh ta. Thuần Dương vẫn luôn dây dưa Liễu Long Đình, hỏi: “Liễu Long Đình, anh tốt với em có phải là vì muốn lợi dụng em không? Chẳng trách anh chưa từng để mắt tới em, bây giờ tự dưng lại tìm tới tận nơi, em còn tưởng anh thay đổi thái độ với em, không ngờ anh chỉ vì muốn lợi dụng em mà thôi!"
Thấy khuôn mặt tức giận của Thuần Dương, trong lòng tôi lại không sung sướng như mình nghĩ. Tôi vốn cho rằng mình chỉ kiếm chuyện một chút mà thôi, không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.
“Chính cô ngu xuẩn, không lợi dụng cô thì lợi dụng ai? Cô thật sự cho rằng Liễu Long Đình rung động với cô à? Con cậu ta còn đang nằm trong bụng Tô Tô đây này, cậu ta dám rung động với cô sao?" Thần Sông không khách khí tiếp lời Thuần Dương
Thần Sông còn định nói Liễu Long Đình, nhưng tôi lại kéo Thần Sông, nhỏ giọng kêu anh ta đừng nói nữa. Thần Sông vốn tới đây giúp tôi, tôi bảo đừng nói thì anh ta cũng không nói, tựa vào người tôi nhàm chán quấn tóc tôi chơi.
Thấy gương mặt lạnh như băng của Liễu Long Đình, Thuần Dương ngừng cảm xúc bi phẫn, sau đó hỏi Liễu Long Đình: "Long Đình, anh nói cho em đi, có phải anh chỉ lợi dụng em hên mới đến tìm em không? Em không tin lời nói của họ, em chỉ muốn nghe anh nói thôi. Anh nói đi, có đúng không?"
“Đúng!” Liễu Long Đình quay sang nhìn Thuần Dương, gương mặt không chút cảm xúc, hơn nữa đôi mắt sâu thẳm còn lộ vẻ chán ghét đối với Thuần Dương.
Nghe xong, Thuần Dương lập tức rơi nước mắt: “Tại sao anh lại lợi dụng em? Anh muốn lợi dụng em làm gì? Anh nói thẳng cho em đi, em sẵn lòng làm mọi thứ vì anh. Anh không biết đâu, từ ngày thấy bức tranh của anh ở núi Trường Bạch em đã thích anh rồi, em sống không có nhiều niệm tưởng, chỉ muốn tìm một người em thích, cùng em đi qua vô số năm tháng về sau..."
Nghe Thuần Dương tỏ tình với Liễu Long Đình, tôi vừa ghê tởm vừa đau lòng, nhưng thật sự không nghe nổi nữa. Liễu Long Đình cũng không nghe xong mà trả lời Thuần Dương: “Vậy tôi tính kế cô đi chết, cô có sẵn lòng chết vì tôi không?"
Những lời này khiến Thuần Dương. sửng sốt. Liễu Long Đình cũng không quan tâm cô ta mà kéo tay tôi về phía anh ấy, sau đó nói với Thuần Dương và Thần Sông: “Bây giờ chuyện này đã giải quyết xong, các người có thể đi rồi."
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Liễu Long Đình, Thần Sông cười lạnh: “Ta đi rồi, không lâu sau cậu lại bắt nạt Tô Tô đúng không?"
Liễu Long Đình cười lạnh, hơi mất khống chế nói: “Tôi làm gì? Từ khi nào mà tới lượt anh răn dạy tôi? Chuyện đêm nay anh tìm lại Bạch Tô giúp tôi, tôi không so đo những gì anh vừa nói với tôi. Nhưng nếu anh còn ở lì trong nhà tôi không chịu đi thì cả nhà họ Liễu với tiên gia Đông Bắc này cũng không phải là ăn chay!"
Thấy Liễu Long Đình nổi giận với Thần Sông, tôi thật sự sợ Liễu Long Đình sẽ làm ra chuyện gì đó. Dù gì tính cách của anh ta vốn sớm nắng chiều mưa, khó có thể đoán trước. Cho nên tôi nói với Thần Sông về trước đi, tạm thời đừng lo lắng cho tôi. Thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Thần Sông đi cũng không được, không đi cũng không được, cuối cùng giao cho tôi chiếc quạt của anh ta, nói: “Trong chiếc quạt này có thần lực rất lớn, ta đã hạ chú trọng quạt này, nếu Liễu Long Đình bắt nạt em thì em cứ mở quạt ra là được."
Tôi tiếp nhận quạt của Thần Sông, đưa anh ta ra ngoài cửa. Lúc rời đi, Thần Sông còn lo lắng nhìn tôi mấy lần, nhưng đến cuối cùng vẫn biến mất. Bây giờ chỉ còn lại mỗi Thuần Dương, Liễu Long Đình lại lạnh giọng hỏi sao cô ta còn chưa đi? Chẳng lẽ thật sự cho rằng anh ta không đánh lại Thuần Dương sao?
Nghe vậy, Thuần Dương ngẩng đầu lên nhìn Liễu Long Đình, mặc dù vẻ mặt đau buồn nhưng cô ta vẫn nói: “Long Đình, cho dù anh đối xử với em như vậy thì em vẫn yêu anh. Đêm nay em không quấy rầy anh, nếu lần sau anh cần giúp đỡ gì thì nhất định phải tới tìm em.
Tôi nhìn thoáng qua Thuần Dương. Thuần Dương nói rất nhiều mà thấy Liễu Long Đình chẳng thèm quan tâm thì rất xấu hổ, bây giờ thấy tôi nhìn cô ta, cô ta liền cho rằng tôi đang cười nhạo cô ta, cho nên hung tợn trừng tôi, kêu tôi đợi đấy, nói xong cũng biến mất.
Lúc này trong nhà chỉ còn lại tôi với Liễu Long Đình. Vừa rồi tôi còn có thể mang theo Thần Sông vênh váo đến trước mặt anh ta trao đổi, bây giờ Thần Sông đã rời đi, trong lòng tôi hơi chột dạ. Anh ta kêu tôi lại đây, tôi không dám cách anh ta quá gần mà đứng trước mặt anh ta hỏi có chuyện gì? Thấy tôi cẩn thận như vậy, Liễu Long Đình vừa bực mình vừa buồn cười, bảo tôi lại gần một chút, nằm lên đùi anh ta. Tôi không rõ Liễu Long Đình có ý gì, anh ta muốn đánh thì đánh nhanh lên, bình tĩnh kêu tôi nằm lên đùi anh ta là có ý gì? Nhưng tôi vẫn làm theo ý Liễu Long Đình, đi về phía anh ta, hơn nữa còn nằm lên đùi anh ta, trong lòng hơi khẩn trương, hỏi Liễu Long Đình rốt cuộc muốn làm gì?
“Nâng mông lên một chút, em chưa ăn cơm hả?" Liễu Long Đình không tiếp lời mà còn tức giận quát tôi.
Tôi bị mắng mà không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn anh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm tôi vốn chưa ăn hạt cơm nào. Chẳng qua nói tới đây, tôi vẫn làm theo lời Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình há miệng cắn mạnh lên mông tôi mấy phát, cơn đau dữ dội lan truyền khắp người tôi, tôi đau đến mức mắng Liễu Long Đình là đồ khốn, anh ta có phải là biến thái không vậy?
“Đúng, tôi chính là biến thái, ai bảo em không nghe lời? Tôi biến thái cho em xem! Vừa rồi Thần Sông sở chỗ nào trên người em? Tôi muốn cắn từng phát một để xem sau này em còn dám mặt dày như vậy không. Xảy ra chuyện gì thì đi tìm người khác, em nhìn tôi thân thiết với người phụ nữ kia thì khó chịu, chẳng lẽ em cho rằng tôi thấy em ở bên cạnh người đàn ông khác sẽ không khó chịu sao? Còn làm Thành Hoàng Nương Nương gì đó, em thành tâm muốn cho người khác biết em cắm sừng tôi ha?"
Nói tới đây, tôi thậm chí cảm nhận được oán khí của anh ta sắp nhấn chìm cả tôi. Nhưng chuyện tôi làm Thành Hoàng Nương Nương chẳng phải anh ta cũng không nói gì hay sao? Tôi lập tức nói như vậy với Liễu Long Đình, anh ta đừng hòng tội gì cũng đổ lên đầu tôi.
“Nếu tôi đập bài vị của em thì không chừng em còn nghĩ xấu cho tôi, tôi nào dám đắc tội em. Sau lưng em có Thần Sông làm chỗ dựa, còn có Phượng Tố Thiên làm bạn thân, em nói xem lúc em ở bên cạnh họ tình chàng ý thiếp có từng suy xét tới cảm nhận của tôi không?"
Hèn gì tôi thấy Liễu Long Đình tự dưng nổi điên lên như thế, thì ra là oán khí tích lũy lâu ngày bỗng nhiên bùng nổ.
“Anh cũng dẫn Thuần Dương về nhà còn gì? Tối qua hai người ngủ cùng một chỗ, tôi còn chưa nói gì đâu.” Tôi không cam lòng đáp lại. Đánh nhau thì tôi đánh không lại anh ta, nhưng cãi cọ lôi chuyện cũ thì là sở trường của phụ nữ, nếu tôi còn thua thì thật sự chẳng còn biết cái gì.
“Em cũng đuổi cô ta đi rồi còn gì? Em có biết không? Cô ta là nhân tiên tu luyện nhiều năm, là nhân tiên đã bắt đầu tu luyện từ hồi còn sống, mặc dù thuộc về tiền động vật, nhưng cô ta không phải là động vật, người như vậy vô cùng hiếm hoi. Nếu tôi với cô ta hợp tác giết Vụ Anh, cho Thuần Dương hút hết tinh khí của Vu Anh, sau đó lại lấy tinh khí của Thuần Dương cho con của chúng ta, chừng đó tinh khí đủ để con chúng ta hấp thụ tới khi chào đời, lúc đó em cũng không cần vất vả chạy tới chạy lui với tôi. Sau này bụng em to hơn, bao nhiêu người ghi thù chúng ta, sao tôi yên tâm để em ở nhà một mình? Em thì hay rồi, còn dẫn Thần Sông về quấy nhiễu kế hoạch của tôi."
Liễu Long Đình ngước mắt nhìn Thần Sông, không đáp lại câu nói của anh ta. Thuần Dương vẫn luôn dây dưa Liễu Long Đình, hỏi: “Liễu Long Đình, anh tốt với em có phải là vì muốn lợi dụng em không? Chẳng trách anh chưa từng để mắt tới em, bây giờ tự dưng lại tìm tới tận nơi, em còn tưởng anh thay đổi thái độ với em, không ngờ anh chỉ vì muốn lợi dụng em mà thôi!"
Thấy khuôn mặt tức giận của Thuần Dương, trong lòng tôi lại không sung sướng như mình nghĩ. Tôi vốn cho rằng mình chỉ kiếm chuyện một chút mà thôi, không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.
“Chính cô ngu xuẩn, không lợi dụng cô thì lợi dụng ai? Cô thật sự cho rằng Liễu Long Đình rung động với cô à? Con cậu ta còn đang nằm trong bụng Tô Tô đây này, cậu ta dám rung động với cô sao?" Thần Sông không khách khí tiếp lời Thuần Dương
Thần Sông còn định nói Liễu Long Đình, nhưng tôi lại kéo Thần Sông, nhỏ giọng kêu anh ta đừng nói nữa. Thần Sông vốn tới đây giúp tôi, tôi bảo đừng nói thì anh ta cũng không nói, tựa vào người tôi nhàm chán quấn tóc tôi chơi.
Thấy gương mặt lạnh như băng của Liễu Long Đình, Thuần Dương ngừng cảm xúc bi phẫn, sau đó hỏi Liễu Long Đình: "Long Đình, anh nói cho em đi, có phải anh chỉ lợi dụng em hên mới đến tìm em không? Em không tin lời nói của họ, em chỉ muốn nghe anh nói thôi. Anh nói đi, có đúng không?"
“Đúng!” Liễu Long Đình quay sang nhìn Thuần Dương, gương mặt không chút cảm xúc, hơn nữa đôi mắt sâu thẳm còn lộ vẻ chán ghét đối với Thuần Dương.
Nghe xong, Thuần Dương lập tức rơi nước mắt: “Tại sao anh lại lợi dụng em? Anh muốn lợi dụng em làm gì? Anh nói thẳng cho em đi, em sẵn lòng làm mọi thứ vì anh. Anh không biết đâu, từ ngày thấy bức tranh của anh ở núi Trường Bạch em đã thích anh rồi, em sống không có nhiều niệm tưởng, chỉ muốn tìm một người em thích, cùng em đi qua vô số năm tháng về sau..."
Nghe Thuần Dương tỏ tình với Liễu Long Đình, tôi vừa ghê tởm vừa đau lòng, nhưng thật sự không nghe nổi nữa. Liễu Long Đình cũng không nghe xong mà trả lời Thuần Dương: “Vậy tôi tính kế cô đi chết, cô có sẵn lòng chết vì tôi không?"
Những lời này khiến Thuần Dương. sửng sốt. Liễu Long Đình cũng không quan tâm cô ta mà kéo tay tôi về phía anh ấy, sau đó nói với Thuần Dương và Thần Sông: “Bây giờ chuyện này đã giải quyết xong, các người có thể đi rồi."
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Liễu Long Đình, Thần Sông cười lạnh: “Ta đi rồi, không lâu sau cậu lại bắt nạt Tô Tô đúng không?"
Liễu Long Đình cười lạnh, hơi mất khống chế nói: “Tôi làm gì? Từ khi nào mà tới lượt anh răn dạy tôi? Chuyện đêm nay anh tìm lại Bạch Tô giúp tôi, tôi không so đo những gì anh vừa nói với tôi. Nhưng nếu anh còn ở lì trong nhà tôi không chịu đi thì cả nhà họ Liễu với tiên gia Đông Bắc này cũng không phải là ăn chay!"
Thấy Liễu Long Đình nổi giận với Thần Sông, tôi thật sự sợ Liễu Long Đình sẽ làm ra chuyện gì đó. Dù gì tính cách của anh ta vốn sớm nắng chiều mưa, khó có thể đoán trước. Cho nên tôi nói với Thần Sông về trước đi, tạm thời đừng lo lắng cho tôi. Thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Thần Sông đi cũng không được, không đi cũng không được, cuối cùng giao cho tôi chiếc quạt của anh ta, nói: “Trong chiếc quạt này có thần lực rất lớn, ta đã hạ chú trọng quạt này, nếu Liễu Long Đình bắt nạt em thì em cứ mở quạt ra là được."
Tôi tiếp nhận quạt của Thần Sông, đưa anh ta ra ngoài cửa. Lúc rời đi, Thần Sông còn lo lắng nhìn tôi mấy lần, nhưng đến cuối cùng vẫn biến mất. Bây giờ chỉ còn lại mỗi Thuần Dương, Liễu Long Đình lại lạnh giọng hỏi sao cô ta còn chưa đi? Chẳng lẽ thật sự cho rằng anh ta không đánh lại Thuần Dương sao?
Nghe vậy, Thuần Dương ngẩng đầu lên nhìn Liễu Long Đình, mặc dù vẻ mặt đau buồn nhưng cô ta vẫn nói: “Long Đình, cho dù anh đối xử với em như vậy thì em vẫn yêu anh. Đêm nay em không quấy rầy anh, nếu lần sau anh cần giúp đỡ gì thì nhất định phải tới tìm em.
Tôi nhìn thoáng qua Thuần Dương. Thuần Dương nói rất nhiều mà thấy Liễu Long Đình chẳng thèm quan tâm thì rất xấu hổ, bây giờ thấy tôi nhìn cô ta, cô ta liền cho rằng tôi đang cười nhạo cô ta, cho nên hung tợn trừng tôi, kêu tôi đợi đấy, nói xong cũng biến mất.
Lúc này trong nhà chỉ còn lại tôi với Liễu Long Đình. Vừa rồi tôi còn có thể mang theo Thần Sông vênh váo đến trước mặt anh ta trao đổi, bây giờ Thần Sông đã rời đi, trong lòng tôi hơi chột dạ. Anh ta kêu tôi lại đây, tôi không dám cách anh ta quá gần mà đứng trước mặt anh ta hỏi có chuyện gì? Thấy tôi cẩn thận như vậy, Liễu Long Đình vừa bực mình vừa buồn cười, bảo tôi lại gần một chút, nằm lên đùi anh ta. Tôi không rõ Liễu Long Đình có ý gì, anh ta muốn đánh thì đánh nhanh lên, bình tĩnh kêu tôi nằm lên đùi anh ta là có ý gì? Nhưng tôi vẫn làm theo ý Liễu Long Đình, đi về phía anh ta, hơn nữa còn nằm lên đùi anh ta, trong lòng hơi khẩn trương, hỏi Liễu Long Đình rốt cuộc muốn làm gì?
“Nâng mông lên một chút, em chưa ăn cơm hả?" Liễu Long Đình không tiếp lời mà còn tức giận quát tôi.
Tôi bị mắng mà không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn anh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm tôi vốn chưa ăn hạt cơm nào. Chẳng qua nói tới đây, tôi vẫn làm theo lời Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình há miệng cắn mạnh lên mông tôi mấy phát, cơn đau dữ dội lan truyền khắp người tôi, tôi đau đến mức mắng Liễu Long Đình là đồ khốn, anh ta có phải là biến thái không vậy?
“Đúng, tôi chính là biến thái, ai bảo em không nghe lời? Tôi biến thái cho em xem! Vừa rồi Thần Sông sở chỗ nào trên người em? Tôi muốn cắn từng phát một để xem sau này em còn dám mặt dày như vậy không. Xảy ra chuyện gì thì đi tìm người khác, em nhìn tôi thân thiết với người phụ nữ kia thì khó chịu, chẳng lẽ em cho rằng tôi thấy em ở bên cạnh người đàn ông khác sẽ không khó chịu sao? Còn làm Thành Hoàng Nương Nương gì đó, em thành tâm muốn cho người khác biết em cắm sừng tôi ha?"
Nói tới đây, tôi thậm chí cảm nhận được oán khí của anh ta sắp nhấn chìm cả tôi. Nhưng chuyện tôi làm Thành Hoàng Nương Nương chẳng phải anh ta cũng không nói gì hay sao? Tôi lập tức nói như vậy với Liễu Long Đình, anh ta đừng hòng tội gì cũng đổ lên đầu tôi.
“Nếu tôi đập bài vị của em thì không chừng em còn nghĩ xấu cho tôi, tôi nào dám đắc tội em. Sau lưng em có Thần Sông làm chỗ dựa, còn có Phượng Tố Thiên làm bạn thân, em nói xem lúc em ở bên cạnh họ tình chàng ý thiếp có từng suy xét tới cảm nhận của tôi không?"
Hèn gì tôi thấy Liễu Long Đình tự dưng nổi điên lên như thế, thì ra là oán khí tích lũy lâu ngày bỗng nhiên bùng nổ.
“Anh cũng dẫn Thuần Dương về nhà còn gì? Tối qua hai người ngủ cùng một chỗ, tôi còn chưa nói gì đâu.” Tôi không cam lòng đáp lại. Đánh nhau thì tôi đánh không lại anh ta, nhưng cãi cọ lôi chuyện cũ thì là sở trường của phụ nữ, nếu tôi còn thua thì thật sự chẳng còn biết cái gì.
“Em cũng đuổi cô ta đi rồi còn gì? Em có biết không? Cô ta là nhân tiên tu luyện nhiều năm, là nhân tiên đã bắt đầu tu luyện từ hồi còn sống, mặc dù thuộc về tiền động vật, nhưng cô ta không phải là động vật, người như vậy vô cùng hiếm hoi. Nếu tôi với cô ta hợp tác giết Vụ Anh, cho Thuần Dương hút hết tinh khí của Vu Anh, sau đó lại lấy tinh khí của Thuần Dương cho con của chúng ta, chừng đó tinh khí đủ để con chúng ta hấp thụ tới khi chào đời, lúc đó em cũng không cần vất vả chạy tới chạy lui với tôi. Sau này bụng em to hơn, bao nhiêu người ghi thù chúng ta, sao tôi yên tâm để em ở nhà một mình? Em thì hay rồi, còn dẫn Thần Sông về quấy nhiễu kế hoạch của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.