Chương 35: Thuần Quý Phi Bị Bệnh (2)
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
05/05/2023
Editor: Vương Chiêu Meo
Những nữ tử trong hậu cung này, cho dù tính kế như thế nào, thì cuối cùng vẫn luôn suy nghĩ cho những đứa con của mình nhiều hơn một chút. Đáng thương thay tấm lòng người làm cha mẹ. Cô còn nhớ rõ trong nguyên tác có một cảnh như thế này, khi Tử Vi bị Hoàng hậu dụng hình tra tấn, nàng từng nói: “Hoàng hậu nương nương, thập nhị a ca đang nhìn ngài đó”. Lúc ấy, Hoàng hậu kinh hoảng bất an, chắc là lo lắng mình bị chính đứa con của mình chán ghét nhỉ? Cho dù tất cả những gì nàng làm đều là vì nhi tử mình.
Tâm Kinh Ương mềm mại xuống. Cô tự dém góc chăn cho Thuần Quý phi:
- Con không cần phải lo lắng, đương nhiên là ai gia sẽ suy xét thật tốt vì Hòa Gia. Hòa Gia là cháu gái của ai gia, là công chúa của Đại Thanh ta, ai dám làm khổ con bé?
Lời này đã là một hứa hẹn tốt nhất rồi. Thuần phi nhìn Kinh Ương, nước mắt từ từ tuôn rơi trên khuôn mặt tái nhợt:
- Thần thiếp đa tạ ân điển của Thái hậu!
Như vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!
- Con cứ yên tâm mà dưỡng bệnh. Ai gia rất thích nha đầu Hòa Gia lanh lợi này.
Trong lòng Kinh Ương đau xót. Người phụ nữ này đương nhiên là có rất nhiều thủ đoạn làm cho người khác khinh thường, nhưng nàng ấy lại là một mẫu thân vĩ đại, khiến cho cô cảm động.
- Ai gia sẽ chiếu cố con bé thật tốt, nhưng mà con cũng phải dưỡng bệnh thật tốt cho ai gia, đừng có mà nghĩ có nghĩ không.
Tiễn Thái hậu rời đi, Hòa Gia cố nén lệ, hầu hạ bên người Thuần Quý phi, bưng trà đổ nước, cũng thể hiện được sự hiếu thuận của mình.
Thuần phi nắm tay nàng ngồi xuống đầu giường, có chút cảm khái:
- Hòa Gia, cho tới nay, ngạch nương không được vạn tuế gia sủng ái, xuất thân cũng không cao. Cũng may, mấy ngày nay Thái hậu đổi tính, có nhiều chiếu cố với ta. Hôm nay Thái hậu đã hứa hẹn, vậy ngày sau người nhà chồng con sẽ không dám khó xử con. Nhưng con phải nhớ, nhất định phải hiếu thuận với Thái hậu. Ngạch nương chỉ hy vọng con tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nữ nhân gả chồng, đều phải giúp chồng dạy con, cho dù là nữ nhi hoàng gia thì cũng không ngoại lệ.
- Ngạch nương, Hòa Gia đã biết, Hòa Gia đã biết. Người nhất định sẽ khỏe lên.
Hòa Gia đã sớm khóc không thành tiếng. Hai mẹ con ôm nhau mà khóc, khiến đám cung nữ thái giám bên cạnh cũng đỏ mắt, có thể là vì một màn trước mắt này thật cảm động, cũng có thể là vì nếu chủ tử không còn, cuộc sống của những nô tài này sẽ khổ sở.
Thời điểm Tử Vi rời khỏi cung của Thuần Quý phi, hốc mắt nàng đã đỏ ửng. Nàng nhớ tới mẫu thân của mình. Trước khi lâm chung, mẫu thân dặn dò mình thật là nhiều, mà nay âm dương cách biệt, vô duyên gặp nhau.
Kinh Ương thở dài một hơi, trong lòng có chút buồn, nhớ tới cha mẹ mình, không khỏi nói với Tình Nhi:
- Tình Nhi, Tử Vi, mấy ngày này các con chịu khó sang hỏi thăm nói chuyện với Hòa Gia và Thuần Quý phi nương nương đi. Đợi lát nữa đến tư khố của ai gia xem có cái gì dùng được, có dược liệu gì tốt, đều ban cho Thuần Quý phi đi.
- Thái hậu nhân từ, Tình Nhi đã rõ!
Tình Nhi biết Thái hậu thật sự đau lòng vì Thuần Quý phi, nên không nhiều lời vô dụng, chỉ cảm tạ ân điển thay Thuần Quý phi.
Giờ phút này, Tử Vi lại càng cảm nhận được Thái hậu nhân từ. Trong lòng nàng càng thêm kính yêu Thái hậu. Bà lão hòa ái này chính là bà nội của nàng đó. Tim nàng không ngừng nóng lên, may mắn mình được giữ ở bên người Thái hậu, nên mới có thể biết được bà nội mình lại là người vĩ đại như thế, hòa ái như thế, thiện lương như thế.
Nhớ tới một vài lời vô lễ mà Tiểu Yến Tử từng nói với Thái hậu, trong lòng Tử Vi nổi lên một trận không thoải mái. Tiểu Yến Tử mắng Thái hậu như thế cũng chỉ là vì Thái hậu không phải là bà nội ruột thịt của tỷ ta, cho nên không cần bận tâm chút nào. Mình lại là cháu gái ruột của Thái hậu, Thái hậu không vì thân phận của mẫu thân mình mà ngầm không hài lòng về mình, thậm chí còn gọi Tình Nhi làm bạn với mình, cho mình học quy củ, ngay cả đồ vật thường dùng đều cùng một phẩm cấp với Tình Nhi. Đi theo Thái hậu mấy ngày nay, nàng đã sớm hiểu rõ, xuất thân của mình kém Tình Nhi, nhưng lại được đãi ngộ giống với Tình Nhi, đây chính là Thái hậu sủng ái mình đi. Trước kia ở Sấu Phương trai, chẳng có ai vì mình là cách cách mà phái thêm một nô tài, không có lấy một ma ma giáo dưỡng, mà cách cách không có ma ma giáo dưỡng thì đâu có coi như cách cách chính thống đâu?
Vì Thuần Quý phi sinh bệnh, người trung cung không một ai dám cười đùa náo loạn, nô tài nói chuyện làm việc đều thật cẩn thận, không có ai dám bởi vì ngày mai người tộc Hồi tới mà tỏ ra lười biếng.
Duyên Hi cung.
Tâm tình của Lệnh phi không tồi. Nghe tin từ Thái Y viện truyền tới, chỉ sợ là trận bệnh này của Thuần Quý phi không nhẹ. Tục ngữ có câu, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ mà. Không có đối thủ Thuần Quý phi này, mình chính là dưới một Hoàng hậu, trên vạn chúng phi.
Nhưng mà, nhớ tới Thái hậu bất mãn với mình, nàng liền vặn khăn tay. Hoàn Châu cách cách này đúng là đồ tai họa. Lúc trước mắt mình mù hay sao mà cứ một hai phải thân cận với đứa cách cách dân gian này kia chứ. Giờ thì hay rồi, Lão Phật gia không thích nàng ta, làm cho mình cũng chịu liên lụy. Còn cả Phúc gia kia nữa, cũng toàn là kẻ không biết cố gắng, đầu óc không tốt tí nào. Nếu Thái hậu không thích mình thì tất cả đều uổng phí. Không, không, mình còn có Hoàng thượng. Chỉ cần mình nắm thật chặt tâm Hoàng thượng, lại thuận lợi sinh hạ hoàng tử, thì sau này tương lai của mình sẽ được đảm bảo.
Xem ra, bây giờ mình cần phải cách xa đám người Cảnh Dương cung với Sấu Phương trai mới được.
- Nương nương, Ngũ a ca tới thỉnh an ngài.
Một thái giám tiến vào bẩm báo.
Chỉ sợ là Ngũ a ca tới tìm mình vì chuyện của Tiểu Yến Tử đây. Ngũ a ca này có khi đã quên mất chuyện Hoàng thượng bảo hắn suy ngẫm lại bản thân. Hiện tại mình không thể gặp hắn được. Lệnh phi hạ quyết tâm, nói với thái giám:
- Lui xuống đi, nói là bổn cung thân mình không khỏe, đang nghỉ ngơi, bảo hắn về đi.
Nàng nắm chặt khăn. Hiện tại mình đang mất sủng trước mặt Lão Phật gia, tuyệt đối không thể làm những chuyện khiến Hoàng thượng không vui nữa. Ngũ a ca vừa mới bị Hoàng thượng răn dạy, mình lại đi thân cận với Ngũ a ca, thì chẳng phải là khiến Hoàng thượng ngột ngạt hay sao?
Ngũ a ca, ngươi đừng trách bổn cung. Có trách thì phải trách ánh mắt ngươi đặc biệt, đi thích một cái mầm tai họa như kia.
Những nữ tử trong hậu cung này, cho dù tính kế như thế nào, thì cuối cùng vẫn luôn suy nghĩ cho những đứa con của mình nhiều hơn một chút. Đáng thương thay tấm lòng người làm cha mẹ. Cô còn nhớ rõ trong nguyên tác có một cảnh như thế này, khi Tử Vi bị Hoàng hậu dụng hình tra tấn, nàng từng nói: “Hoàng hậu nương nương, thập nhị a ca đang nhìn ngài đó”. Lúc ấy, Hoàng hậu kinh hoảng bất an, chắc là lo lắng mình bị chính đứa con của mình chán ghét nhỉ? Cho dù tất cả những gì nàng làm đều là vì nhi tử mình.
Tâm Kinh Ương mềm mại xuống. Cô tự dém góc chăn cho Thuần Quý phi:
- Con không cần phải lo lắng, đương nhiên là ai gia sẽ suy xét thật tốt vì Hòa Gia. Hòa Gia là cháu gái của ai gia, là công chúa của Đại Thanh ta, ai dám làm khổ con bé?
Lời này đã là một hứa hẹn tốt nhất rồi. Thuần phi nhìn Kinh Ương, nước mắt từ từ tuôn rơi trên khuôn mặt tái nhợt:
- Thần thiếp đa tạ ân điển của Thái hậu!
Như vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!
- Con cứ yên tâm mà dưỡng bệnh. Ai gia rất thích nha đầu Hòa Gia lanh lợi này.
Trong lòng Kinh Ương đau xót. Người phụ nữ này đương nhiên là có rất nhiều thủ đoạn làm cho người khác khinh thường, nhưng nàng ấy lại là một mẫu thân vĩ đại, khiến cho cô cảm động.
- Ai gia sẽ chiếu cố con bé thật tốt, nhưng mà con cũng phải dưỡng bệnh thật tốt cho ai gia, đừng có mà nghĩ có nghĩ không.
Tiễn Thái hậu rời đi, Hòa Gia cố nén lệ, hầu hạ bên người Thuần Quý phi, bưng trà đổ nước, cũng thể hiện được sự hiếu thuận của mình.
Thuần phi nắm tay nàng ngồi xuống đầu giường, có chút cảm khái:
- Hòa Gia, cho tới nay, ngạch nương không được vạn tuế gia sủng ái, xuất thân cũng không cao. Cũng may, mấy ngày nay Thái hậu đổi tính, có nhiều chiếu cố với ta. Hôm nay Thái hậu đã hứa hẹn, vậy ngày sau người nhà chồng con sẽ không dám khó xử con. Nhưng con phải nhớ, nhất định phải hiếu thuận với Thái hậu. Ngạch nương chỉ hy vọng con tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nữ nhân gả chồng, đều phải giúp chồng dạy con, cho dù là nữ nhi hoàng gia thì cũng không ngoại lệ.
- Ngạch nương, Hòa Gia đã biết, Hòa Gia đã biết. Người nhất định sẽ khỏe lên.
Hòa Gia đã sớm khóc không thành tiếng. Hai mẹ con ôm nhau mà khóc, khiến đám cung nữ thái giám bên cạnh cũng đỏ mắt, có thể là vì một màn trước mắt này thật cảm động, cũng có thể là vì nếu chủ tử không còn, cuộc sống của những nô tài này sẽ khổ sở.
Thời điểm Tử Vi rời khỏi cung của Thuần Quý phi, hốc mắt nàng đã đỏ ửng. Nàng nhớ tới mẫu thân của mình. Trước khi lâm chung, mẫu thân dặn dò mình thật là nhiều, mà nay âm dương cách biệt, vô duyên gặp nhau.
Kinh Ương thở dài một hơi, trong lòng có chút buồn, nhớ tới cha mẹ mình, không khỏi nói với Tình Nhi:
- Tình Nhi, Tử Vi, mấy ngày này các con chịu khó sang hỏi thăm nói chuyện với Hòa Gia và Thuần Quý phi nương nương đi. Đợi lát nữa đến tư khố của ai gia xem có cái gì dùng được, có dược liệu gì tốt, đều ban cho Thuần Quý phi đi.
- Thái hậu nhân từ, Tình Nhi đã rõ!
Tình Nhi biết Thái hậu thật sự đau lòng vì Thuần Quý phi, nên không nhiều lời vô dụng, chỉ cảm tạ ân điển thay Thuần Quý phi.
Giờ phút này, Tử Vi lại càng cảm nhận được Thái hậu nhân từ. Trong lòng nàng càng thêm kính yêu Thái hậu. Bà lão hòa ái này chính là bà nội của nàng đó. Tim nàng không ngừng nóng lên, may mắn mình được giữ ở bên người Thái hậu, nên mới có thể biết được bà nội mình lại là người vĩ đại như thế, hòa ái như thế, thiện lương như thế.
Nhớ tới một vài lời vô lễ mà Tiểu Yến Tử từng nói với Thái hậu, trong lòng Tử Vi nổi lên một trận không thoải mái. Tiểu Yến Tử mắng Thái hậu như thế cũng chỉ là vì Thái hậu không phải là bà nội ruột thịt của tỷ ta, cho nên không cần bận tâm chút nào. Mình lại là cháu gái ruột của Thái hậu, Thái hậu không vì thân phận của mẫu thân mình mà ngầm không hài lòng về mình, thậm chí còn gọi Tình Nhi làm bạn với mình, cho mình học quy củ, ngay cả đồ vật thường dùng đều cùng một phẩm cấp với Tình Nhi. Đi theo Thái hậu mấy ngày nay, nàng đã sớm hiểu rõ, xuất thân của mình kém Tình Nhi, nhưng lại được đãi ngộ giống với Tình Nhi, đây chính là Thái hậu sủng ái mình đi. Trước kia ở Sấu Phương trai, chẳng có ai vì mình là cách cách mà phái thêm một nô tài, không có lấy một ma ma giáo dưỡng, mà cách cách không có ma ma giáo dưỡng thì đâu có coi như cách cách chính thống đâu?
Vì Thuần Quý phi sinh bệnh, người trung cung không một ai dám cười đùa náo loạn, nô tài nói chuyện làm việc đều thật cẩn thận, không có ai dám bởi vì ngày mai người tộc Hồi tới mà tỏ ra lười biếng.
Duyên Hi cung.
Tâm tình của Lệnh phi không tồi. Nghe tin từ Thái Y viện truyền tới, chỉ sợ là trận bệnh này của Thuần Quý phi không nhẹ. Tục ngữ có câu, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ mà. Không có đối thủ Thuần Quý phi này, mình chính là dưới một Hoàng hậu, trên vạn chúng phi.
Nhưng mà, nhớ tới Thái hậu bất mãn với mình, nàng liền vặn khăn tay. Hoàn Châu cách cách này đúng là đồ tai họa. Lúc trước mắt mình mù hay sao mà cứ một hai phải thân cận với đứa cách cách dân gian này kia chứ. Giờ thì hay rồi, Lão Phật gia không thích nàng ta, làm cho mình cũng chịu liên lụy. Còn cả Phúc gia kia nữa, cũng toàn là kẻ không biết cố gắng, đầu óc không tốt tí nào. Nếu Thái hậu không thích mình thì tất cả đều uổng phí. Không, không, mình còn có Hoàng thượng. Chỉ cần mình nắm thật chặt tâm Hoàng thượng, lại thuận lợi sinh hạ hoàng tử, thì sau này tương lai của mình sẽ được đảm bảo.
Xem ra, bây giờ mình cần phải cách xa đám người Cảnh Dương cung với Sấu Phương trai mới được.
- Nương nương, Ngũ a ca tới thỉnh an ngài.
Một thái giám tiến vào bẩm báo.
Chỉ sợ là Ngũ a ca tới tìm mình vì chuyện của Tiểu Yến Tử đây. Ngũ a ca này có khi đã quên mất chuyện Hoàng thượng bảo hắn suy ngẫm lại bản thân. Hiện tại mình không thể gặp hắn được. Lệnh phi hạ quyết tâm, nói với thái giám:
- Lui xuống đi, nói là bổn cung thân mình không khỏe, đang nghỉ ngơi, bảo hắn về đi.
Nàng nắm chặt khăn. Hiện tại mình đang mất sủng trước mặt Lão Phật gia, tuyệt đối không thể làm những chuyện khiến Hoàng thượng không vui nữa. Ngũ a ca vừa mới bị Hoàng thượng răn dạy, mình lại đi thân cận với Ngũ a ca, thì chẳng phải là khiến Hoàng thượng ngột ngạt hay sao?
Ngũ a ca, ngươi đừng trách bổn cung. Có trách thì phải trách ánh mắt ngươi đặc biệt, đi thích một cái mầm tai họa như kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.