Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 7: 49 GẶP 50
Hoa Sen Trắng
02/03/2024
Sau khi dìu Phó Bắc Ảnh ngồi lại trên xe lăn, lúc này, Hàn Uyển cảm thấy bản thân có chút khác lạ so với mọi khi. Liền lập tức, cô cúi mặt nhìn chằm chằm vào đôi tay mềm mại, không chút chai sần của mình mà khó hiểu nói:
- "Tay tôi mịn và trắng từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ, Vũ Uy đã mua loại kem nào tốt để dưỡng da tay cho mình sao? Thật là, đã bảo để dành số tiền đó trong việc cho vay rồi mà."
- "Cái gì? Cho vay gì chứ?"
Phó Bắc Ảnh nhíu mày khó hiểu trước sự lẩm bẩm của người con gái mà trầm giọng hỏi. Liền lập tức, anh dõng dạc lên tiếng:
- "Kỳ Ngưng, em nói gì kì lạ vậy."
Ngay lập tức, người bên cạnh đã hạ người thấp xuống cạnh chiếc xe lăn mà dõng dạc khoác lên vai người đàn ông khiến anh ngơ ngác đến khó hiểu, bên tai truyền đến giọng nói hào sảng của người bên cạnh:
- "Tôi hiểu rồi. Vậy ra anh là người đưa tôi đến bệnh viện chữa trị có đúng không? Cảm ơn người anh em nhé."
Vừa nói, Hàn Uyển đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng sang trọng một lượt mà đánh giá. Cô tấm tắc ngợi khen:
- "Tôi định bảo Vũ Uy mang tiền đến để trả ơn, nhưng thấy anh cũng giàu sẵn rồi nên chắc không cần đâu ha."
Những câu nói của cô đa phần đều đề cập đến cái tên Lôi Vũ Uy khiến Phó Bắc Ảnh lúc này cảm thấy có chút ghen tuông mà lạnh giọng tra hỏi:
- "Châu Kỳ Ngưng, người tên Lôi Vũ Uy gì đó là người mà em thích sao? Chính vì thế, em sống chết tìm mọi cách trốn thoát để không kết hôn cùng anh, có đúng không?"
Trước những câu hỏi liên tục này khiến Hàn Uyển cảm thấy bản thân chẳng khác gì phạm nhân đang bị tra khảo mà gào lên một tiếng, chán nản nói:
- "Haizzz, anh phiền phức quá. Không đôi co với anh nữa, tôi mượn phòng tắm để thay đi bộ quần áo bệnh nhân hôi hám này."
Dứt lời, cô đi về phía tủ quần áo của Phó Bắc Ảnh mà tự ý lấy ra một bộ đồ thun đơn giản của anh, sau đó nhếch môi cười nhạt, gỏn gọn nói:
- "Bộ này có vẻ nhỏ nhất trong các bộ. Cho tôi mượn nhé."
Người ngồi trên xe lăn chưa kịp lên tiếng thì cô đã dõng dạc bước vào bên trong phòng tắm xả nước. Thái độ tự nhiên như ở nhà này của cô khiến người đàn ông không ngừng nghĩ ngợi mà lẩm bẩm nói:
- "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng mình đã để váy ở bên cạnh giường cho cô ấy rồi mà."
Hàng lông mày Phó Bắc Ảnh khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy chiếc tủ đồ vốn xếp rất ngay ngắn, theo màu sắc của mình bị người con gái làm rối tung cả lên mà tỏ ra hậm hực, nhanh chóng di chuyển về phía tủ mà tự tay xếp gọn lại chúng, cằn nhằn nói:
- "Ôi, mình sắp phát điên mất. Rõ ràng trước đây, Kỳ Ngưng không bao giờ cư xử thô lỗ, cũng như bừa bộn đến vậy. Rốt cuộc cô ấy bị làm sao chứ?"
Áaaaaaaa....
Đang mải mê sắp xếp tủ đồ thì bên tai anh truyền đến tiếng la thất thanh của người bên trong phòng tắm. Liền sau đó, cô mạnh tay đẩy mạnh cửa bước trở ra ngoài, trừng mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn, lạnh giọng hỏi:
- "Tại sao tôi lại ở trong cơ thể này chứ? Anh mau nói cho tôi biết rằng thân xác thực sự của tôi đang ở đâu?"
Cô không ngừng lay mạnh người của Phó Bắc Ảnh mà gấp gáp hỏi. Trước biểu hiện vô cùng hoảng loạn này của cô, người trước mặt lớn tiếng đáp trả. Anh dõng dạc nói:
- "Châu Kỳ Ngưng, em đủ rồi. Đừng bày trò giả bộ mất trí nữa. Cho dù không cam tâm thì em bắt buộc phải kết hôn cùng với Phó Bắc Ảnh này."
- "Tôi không phải Châu Kỳ Ngưng mà là Hàn Uyển. Anh bị điên rồi."
Hàn Uyển đanh giọng mắng thẳng vào mặt Phó Bắc Ảnh khiến anh không nhịn được nữa mà đanh giọng phản bác:
- "Người bị điên mới là em đấy. Đừng bắt anh đóng vai kẻ ác. Người đâu, mau trói tay và chân của Châu tiểu thư lại cho đến khi cô ấy lấy lại bình tĩnh mới thôi."
Anh giơ tay lên, lớn tiếng ra lệnh. Thoáng chốc, các thuộc hạ đã có mặt. Họ nhanh chóng cột chặt hai tay và chân của Hàn Uyển lại khiến cô không tài nào di chuyển, sau đó bế cô đặt nằm lại lên giường. Hàn Uyển nghiến răng, không ngừng vùng vẫy, đanh giọng mắng nhiếc:
- "Anh nghĩ có thể giam giữ được Hàn Uyển này sao? Đồ bệnh hoạn, đợi khi tôi thoát ra được, tôi sẽ bảo Vũ Uy xử lí anh."
- "Tay tôi mịn và trắng từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ, Vũ Uy đã mua loại kem nào tốt để dưỡng da tay cho mình sao? Thật là, đã bảo để dành số tiền đó trong việc cho vay rồi mà."
- "Cái gì? Cho vay gì chứ?"
Phó Bắc Ảnh nhíu mày khó hiểu trước sự lẩm bẩm của người con gái mà trầm giọng hỏi. Liền lập tức, anh dõng dạc lên tiếng:
- "Kỳ Ngưng, em nói gì kì lạ vậy."
Ngay lập tức, người bên cạnh đã hạ người thấp xuống cạnh chiếc xe lăn mà dõng dạc khoác lên vai người đàn ông khiến anh ngơ ngác đến khó hiểu, bên tai truyền đến giọng nói hào sảng của người bên cạnh:
- "Tôi hiểu rồi. Vậy ra anh là người đưa tôi đến bệnh viện chữa trị có đúng không? Cảm ơn người anh em nhé."
Vừa nói, Hàn Uyển đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng sang trọng một lượt mà đánh giá. Cô tấm tắc ngợi khen:
- "Tôi định bảo Vũ Uy mang tiền đến để trả ơn, nhưng thấy anh cũng giàu sẵn rồi nên chắc không cần đâu ha."
Những câu nói của cô đa phần đều đề cập đến cái tên Lôi Vũ Uy khiến Phó Bắc Ảnh lúc này cảm thấy có chút ghen tuông mà lạnh giọng tra hỏi:
- "Châu Kỳ Ngưng, người tên Lôi Vũ Uy gì đó là người mà em thích sao? Chính vì thế, em sống chết tìm mọi cách trốn thoát để không kết hôn cùng anh, có đúng không?"
Trước những câu hỏi liên tục này khiến Hàn Uyển cảm thấy bản thân chẳng khác gì phạm nhân đang bị tra khảo mà gào lên một tiếng, chán nản nói:
- "Haizzz, anh phiền phức quá. Không đôi co với anh nữa, tôi mượn phòng tắm để thay đi bộ quần áo bệnh nhân hôi hám này."
Dứt lời, cô đi về phía tủ quần áo của Phó Bắc Ảnh mà tự ý lấy ra một bộ đồ thun đơn giản của anh, sau đó nhếch môi cười nhạt, gỏn gọn nói:
- "Bộ này có vẻ nhỏ nhất trong các bộ. Cho tôi mượn nhé."
Người ngồi trên xe lăn chưa kịp lên tiếng thì cô đã dõng dạc bước vào bên trong phòng tắm xả nước. Thái độ tự nhiên như ở nhà này của cô khiến người đàn ông không ngừng nghĩ ngợi mà lẩm bẩm nói:
- "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng mình đã để váy ở bên cạnh giường cho cô ấy rồi mà."
Hàng lông mày Phó Bắc Ảnh khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy chiếc tủ đồ vốn xếp rất ngay ngắn, theo màu sắc của mình bị người con gái làm rối tung cả lên mà tỏ ra hậm hực, nhanh chóng di chuyển về phía tủ mà tự tay xếp gọn lại chúng, cằn nhằn nói:
- "Ôi, mình sắp phát điên mất. Rõ ràng trước đây, Kỳ Ngưng không bao giờ cư xử thô lỗ, cũng như bừa bộn đến vậy. Rốt cuộc cô ấy bị làm sao chứ?"
Áaaaaaaa....
Đang mải mê sắp xếp tủ đồ thì bên tai anh truyền đến tiếng la thất thanh của người bên trong phòng tắm. Liền sau đó, cô mạnh tay đẩy mạnh cửa bước trở ra ngoài, trừng mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn, lạnh giọng hỏi:
- "Tại sao tôi lại ở trong cơ thể này chứ? Anh mau nói cho tôi biết rằng thân xác thực sự của tôi đang ở đâu?"
Cô không ngừng lay mạnh người của Phó Bắc Ảnh mà gấp gáp hỏi. Trước biểu hiện vô cùng hoảng loạn này của cô, người trước mặt lớn tiếng đáp trả. Anh dõng dạc nói:
- "Châu Kỳ Ngưng, em đủ rồi. Đừng bày trò giả bộ mất trí nữa. Cho dù không cam tâm thì em bắt buộc phải kết hôn cùng với Phó Bắc Ảnh này."
- "Tôi không phải Châu Kỳ Ngưng mà là Hàn Uyển. Anh bị điên rồi."
Hàn Uyển đanh giọng mắng thẳng vào mặt Phó Bắc Ảnh khiến anh không nhịn được nữa mà đanh giọng phản bác:
- "Người bị điên mới là em đấy. Đừng bắt anh đóng vai kẻ ác. Người đâu, mau trói tay và chân của Châu tiểu thư lại cho đến khi cô ấy lấy lại bình tĩnh mới thôi."
Anh giơ tay lên, lớn tiếng ra lệnh. Thoáng chốc, các thuộc hạ đã có mặt. Họ nhanh chóng cột chặt hai tay và chân của Hàn Uyển lại khiến cô không tài nào di chuyển, sau đó bế cô đặt nằm lại lên giường. Hàn Uyển nghiến răng, không ngừng vùng vẫy, đanh giọng mắng nhiếc:
- "Anh nghĩ có thể giam giữ được Hàn Uyển này sao? Đồ bệnh hoạn, đợi khi tôi thoát ra được, tôi sẽ bảo Vũ Uy xử lí anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.