Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 6: ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ
Hoa Sen Trắng
02/03/2024
Vừa vào đến phòng, Phó Bắc Ảnh nhẹ nhàng di chuyển xe lăn lại gần phía người vẫn còn đang mê man ở trên giường. Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng đứng bật dậy, đôi chân cứng đờ, khó khăn bước từng bước về phía giường, sau đó chậm rãi ngồi xuống nệm, hướng mắt về phía vị bác sĩ, trầm giọng hỏi:
- "Bác sĩ, tình trạng của cô ấy nghiêm trọng lắm sao mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại?"
Nghe anh hỏi, vị bác sĩ lập tức cất giọng trả lời:
- "Tôi đã kiểm tra phần não bộ của cô ấy, may mắn chỉ tổn thương vùng ngoài."
- "Được rồi. Cảm ơn bác sĩ. Ông có thể về rời khỏi được rồi, tôi sẽ ở đây trông coi cô ấy."
Liền lập tức, vị bác sĩ khẽ gật đầu. Trước khi rời khỏi, ông không quên cúi mắt nhìn xuống đôi chân có phần cứng đờ của Phó Bắc Ảnh mà trầm giọng dặn dò:
- "Nhị gia, cậu cố gắng tập đi đều đặn thì đôi chân sẽ sớm linh hoạt trở lại. Việc hiện tại chỉ cần là thời gian mà thôi."
Phó Bắc Ảnh khẽ gật nhẹ đầu, nhìn vị bác sĩ cười đáp:
- "Bác sĩ Ôn, thực sự cảm ơn ông vì đã không nói chuyện tôi đang tập vật lí trị liệu cho tất cả mọi người biết."
- "Nhiệm vụ của tôi chỉ có chữa bệnh cho người khác. Cho nên, những chuyện ngoài lề, cũng như chuyện gia đình cậu, tôi nghĩ rằng mình không nên tọc mạch làm gì."
Dứt lời, bác sĩ Ôn tiến về phía cửa, sau đó dõng dạc bước ra ngoài, khép nhẹ cửa lại. Hiện tại chỉ còn mỗi Phó Bắc Ảnh và người con gái nằm hôn mê ở phía giường. Hàng lông mày anh khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy tấm chăn đắp lên người của Châu Kỳ Ngưng bị lệch sang một bên mà khó chịu, lập tức dùng tay chỉnh lại cho cô. Bởi lẽ, từ khi mới sinh ra Phó Bắc Ảnh đã mắc phải hội chứng ám ảnh cưỡng chế cho nên tất cả mọi đồ vật trong nhà đối với anh đều ngay ngắn và thẳng tắp theo quy ước của anh. Vì vậy, nếu như bất kể ai đó làm sai lệch đi một ít đều bị anh nhận ra mà cảm thấy vô cùng bực bội.
- "Mình đã căn dặn phải đắp mép chăn dọc theo độ dài vai và hai bên phải đối xứng qua cơ thể của người nằm mà."
Trong lúc Phó Bắc Ảnh đang cặm cụi cân chỉnh lại tấm chăn thì bất ngờ người nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt. Ngay khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang hướng mặt sát vào người mình, liền lập tức, cô vung tay đấm thẳng vào chiếc mũi thon cao của người trước mặt khiến anh không kịp phản ứng lại mà té ngã lăn ra đất.
- "Anh là ai? Mau tránh xa tôi ra."
Phó Bắc Ảnh bị té xuống sàn nhà, vội vàng đưa tay vuốt lại chiếc áo cho thẳng, liền sau đó kéo lấy chiếc xe lăn lại gần, lồm cồm ngồi lên, lạnh giọng trách móc:
- "Châu Kỳ Ngưng, em vừa mới tỉnh lại mà đã bạo lực với chồng tương lai của mình sao?"
Nghe anh nói, người con gái nằm trên giường lập tức cúi nhìn xuống đôi tay đang gắn dây truyền nước, sau đó mạnh tay bứt ra, cô dõng dạc nói:
- "Anh là bác sĩ đúng không? Bạn trai tôi đâu?"
Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh thản nhiên trả lời:
- "Tôi là chồng sắp cưới của em."
Bộp...
Phó Bắc Ảnh vừa nói dứt câu thì đã bị người trên giường ném thẳng chiếc gối vào mặt khiến anh sững sờ trước thái độ hung dữ đến bất ngờ này mà lên tiếng nói:
- "Châu Kỳ Ngưng, em có biết Phó Bắc Ảnh này ghét nhất là người chống đối mình không? Tôi biết là em không muốn kết hôn với tôi, nhưng xin chia buồn, ý nguyện đó của em sẽ không bao giờ thành. Bởi vì, tôi đã nói với Châu lão gia rằng em sẽ ở cùng tôi cho đến khi hôn lễ diễn ra. Tránh việc em bỏ trốn một lần nữa."
- "Đồ điên, tôi có cha khi nào chứ? Hơn nữa, tên của tôi là Hàn Uyển, anh nghe rõ chưa?"
Liền lập tức, cô dõng dạc bước xuống giường mà mạnh tay đẩy người trên xe lăn sang một bên, vô tình làm anh té ngã ra đất.
- "Áaaa, chân...chân của tôi."
Ngay khi cô sắp sửa tiến về phía cánh cửa thì bên tai truyền đến âm thanh kêu la thảm thiết của người phía sau mà cảm thấy có chút khó chịu, lập tức xoay người trở lại, chậm rãi tiến lại gần về phía Phó Bắc Ảnh, hạ giọng gỏn gọn nói:
- "Hóa ra chân anh đi lại không được à. Nè, mau nắm lấy tay tôi."
Dứt lời, cô chìa tay về phía người ngồi phịch trên sàn khiến anh có chút bất ngờ trước hành động này mà tròn xoe mắt nhìn người trước mặt, nhanh chóng nắm lấy tay cô.
Mặc dù thân xác bên ngoài bị thương khá nặng, tuy nhiên thể trạng vốn có của Hàn Uyển rất khỏe mạnh cho nên những hành động đỡ lấy này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
- "Bác sĩ, tình trạng của cô ấy nghiêm trọng lắm sao mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại?"
Nghe anh hỏi, vị bác sĩ lập tức cất giọng trả lời:
- "Tôi đã kiểm tra phần não bộ của cô ấy, may mắn chỉ tổn thương vùng ngoài."
- "Được rồi. Cảm ơn bác sĩ. Ông có thể về rời khỏi được rồi, tôi sẽ ở đây trông coi cô ấy."
Liền lập tức, vị bác sĩ khẽ gật đầu. Trước khi rời khỏi, ông không quên cúi mắt nhìn xuống đôi chân có phần cứng đờ của Phó Bắc Ảnh mà trầm giọng dặn dò:
- "Nhị gia, cậu cố gắng tập đi đều đặn thì đôi chân sẽ sớm linh hoạt trở lại. Việc hiện tại chỉ cần là thời gian mà thôi."
Phó Bắc Ảnh khẽ gật nhẹ đầu, nhìn vị bác sĩ cười đáp:
- "Bác sĩ Ôn, thực sự cảm ơn ông vì đã không nói chuyện tôi đang tập vật lí trị liệu cho tất cả mọi người biết."
- "Nhiệm vụ của tôi chỉ có chữa bệnh cho người khác. Cho nên, những chuyện ngoài lề, cũng như chuyện gia đình cậu, tôi nghĩ rằng mình không nên tọc mạch làm gì."
Dứt lời, bác sĩ Ôn tiến về phía cửa, sau đó dõng dạc bước ra ngoài, khép nhẹ cửa lại. Hiện tại chỉ còn mỗi Phó Bắc Ảnh và người con gái nằm hôn mê ở phía giường. Hàng lông mày anh khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy tấm chăn đắp lên người của Châu Kỳ Ngưng bị lệch sang một bên mà khó chịu, lập tức dùng tay chỉnh lại cho cô. Bởi lẽ, từ khi mới sinh ra Phó Bắc Ảnh đã mắc phải hội chứng ám ảnh cưỡng chế cho nên tất cả mọi đồ vật trong nhà đối với anh đều ngay ngắn và thẳng tắp theo quy ước của anh. Vì vậy, nếu như bất kể ai đó làm sai lệch đi một ít đều bị anh nhận ra mà cảm thấy vô cùng bực bội.
- "Mình đã căn dặn phải đắp mép chăn dọc theo độ dài vai và hai bên phải đối xứng qua cơ thể của người nằm mà."
Trong lúc Phó Bắc Ảnh đang cặm cụi cân chỉnh lại tấm chăn thì bất ngờ người nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt. Ngay khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang hướng mặt sát vào người mình, liền lập tức, cô vung tay đấm thẳng vào chiếc mũi thon cao của người trước mặt khiến anh không kịp phản ứng lại mà té ngã lăn ra đất.
- "Anh là ai? Mau tránh xa tôi ra."
Phó Bắc Ảnh bị té xuống sàn nhà, vội vàng đưa tay vuốt lại chiếc áo cho thẳng, liền sau đó kéo lấy chiếc xe lăn lại gần, lồm cồm ngồi lên, lạnh giọng trách móc:
- "Châu Kỳ Ngưng, em vừa mới tỉnh lại mà đã bạo lực với chồng tương lai của mình sao?"
Nghe anh nói, người con gái nằm trên giường lập tức cúi nhìn xuống đôi tay đang gắn dây truyền nước, sau đó mạnh tay bứt ra, cô dõng dạc nói:
- "Anh là bác sĩ đúng không? Bạn trai tôi đâu?"
Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh thản nhiên trả lời:
- "Tôi là chồng sắp cưới của em."
Bộp...
Phó Bắc Ảnh vừa nói dứt câu thì đã bị người trên giường ném thẳng chiếc gối vào mặt khiến anh sững sờ trước thái độ hung dữ đến bất ngờ này mà lên tiếng nói:
- "Châu Kỳ Ngưng, em có biết Phó Bắc Ảnh này ghét nhất là người chống đối mình không? Tôi biết là em không muốn kết hôn với tôi, nhưng xin chia buồn, ý nguyện đó của em sẽ không bao giờ thành. Bởi vì, tôi đã nói với Châu lão gia rằng em sẽ ở cùng tôi cho đến khi hôn lễ diễn ra. Tránh việc em bỏ trốn một lần nữa."
- "Đồ điên, tôi có cha khi nào chứ? Hơn nữa, tên của tôi là Hàn Uyển, anh nghe rõ chưa?"
Liền lập tức, cô dõng dạc bước xuống giường mà mạnh tay đẩy người trên xe lăn sang một bên, vô tình làm anh té ngã ra đất.
- "Áaaa, chân...chân của tôi."
Ngay khi cô sắp sửa tiến về phía cánh cửa thì bên tai truyền đến âm thanh kêu la thảm thiết của người phía sau mà cảm thấy có chút khó chịu, lập tức xoay người trở lại, chậm rãi tiến lại gần về phía Phó Bắc Ảnh, hạ giọng gỏn gọn nói:
- "Hóa ra chân anh đi lại không được à. Nè, mau nắm lấy tay tôi."
Dứt lời, cô chìa tay về phía người ngồi phịch trên sàn khiến anh có chút bất ngờ trước hành động này mà tròn xoe mắt nhìn người trước mặt, nhanh chóng nắm lấy tay cô.
Mặc dù thân xác bên ngoài bị thương khá nặng, tuy nhiên thể trạng vốn có của Hàn Uyển rất khỏe mạnh cho nên những hành động đỡ lấy này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.