Chương 11: Chuyển nhà
Phá Đầu
28/04/2017
Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Đến giờ tôi vẫn không thể nghĩ ra tại sao mình lại ngồi trong xe việt dã SUV sang choảnh của anh Lâm để đi về nhà mình…
Nói lại chuyện ngày hôm qua, vì chuẩn bị chuyển nhà nên tôi bắt đầu lấy tốc độ ốc sên thu thập linh tinh mấy đồ này nọ. Trong quá trình thu thập tôi lại có một nhận thức mới về đời người. Người phá sản thật sự có nhiều lắm, rửa sạch để đứng lên làm lại từ đầu lại quá ít, ví dụ như đăng trụ cao một thước, con gấu NICI có vô số diện mạo khác nhau, tứ mai tạp y phong cách lắp ráp tiểu đắng, còn có hai ngăn tủ quần áo. Cứ như đi tắm, càng ra sức kỳ lại càng ra nhiều ghét cuồn cuộn không ngừng. Trước kia mỗi lần đến đầu tháng phát tiền lương, mười ngày đầu tôi đi siêu thị, mười ngày giữa đi mua đồ, mười ngày cuối lại đi siêu thị, về sau tôi nghĩ tôi phải giảm bớt số lần đi mua đồ mới được, bởi theo số lượng mà nói, tôi mua về một đống dụng cụ hình thể này lại chẳng dùng được mấy, quả là lãng phí.
Nhìn đống vật phẩm như núi trên bàn, tôi cảm thấy việc chuyển nhà của mình như một công trình lớn, dù đã phát huy hết tinh thần Ngu Công dời núi Tinh Vệ lấp biển thì ngày chuyển xong vẫn còn xa xôi lắm. Ngày hôm sau tôi xin phép anh Lâm, định sau khi gọi xin nghỉ xong sẽ call cho tráng sĩ A Bảo đến hỗ trợ. Cùng lắm thì tôi hy sinh đưa tiểu JJ chân đèn bàn cho anh ta.
Lúc anh Lâm biết chuyện tôi chuyển nhà liền bảo tôi báo cáo nhật ký hàng trình mấy hôm nay, sau đó không nặng không nhẹ nói: Vậy thì chuyển vào chiều thứ sáu này đi. Tôi qua giúp.
Tôi hít vào một hơi. Chỉ có tiểu nhân đi theo làm tuỳ tùng cho ngài, nào dám để ngài lao lực đến hàn xá đây… Tôi đổi ý trong câu nói này thành bình thường rồi bảo Mr Lâm: Bình thường anh đã có nhiều chuyện phiền lắm rồi, ngày nào cũng nhiều việc, mấy chuyện vừa bẩn vừa mệt như chuyển nhà này để em tự làm là được rồi. Hơn nữa phòng em vừa nhỏ lại bừa bộn, chỉ sợ anh cười thôi.
Anh Lâm không khách khí, mở notebook, nói: Không sao, về sau đánh thêm một chìa nhà cô cho tôi đi.
Oops… Ngay cả sức lắc đầu tôi cũng chẳng có. Tôi cảm thấy dưới tình huống này, tiểu bạch thỏ ngây thơ trong trắng tôi sẽ mất đi lập trường mất đi trinh tiết mất đi thanh danh, vì thế tôi lạnh lùng hỏi: Anh muốn bao nuôi tôi? Hừ, tôi không đồng ý đâu.
Ngón tay Mr Lâm đặt trên bàn phím khựng lại, giữa các đốt ngón tay còn hơi hơi co giật.
Sau đó Mr Lâm ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như si như say: Yêu Tử, cô đã nghe qua việc muốn bao nuôi một người mà lại ở chính phòng cho thuê của mình chưa?
Tôi nghĩ, quả thật cũng có đạo lý, tôi lại hỏi: Vậy là sếp muốn ở khất phòng của em sao?
Anh Lâm siết chặt tay không nói, nhìn tôi, trong mắt là hai cục lửa lớn.
Tôi khẳng định là mình vừa chọc giận Mr Lâm rồi. Mr Lâm làm sao có thể keo kiệt đến mức ở khất nhà người khác chứ… Tôi lớn mật thử hỏi: Roger sếp muốn mua phòng cho em sao?
Chấm lửa trong mắt anh Lâm bị tôi dập tắt, oán khí nói: Chờ đến lúc cô trở thành nhân tài nòng cốt của công ty, có lẽ công ty sẽ bỏ tiền mua cho cô một căn phòng ở. Nhưng dựa chỉ số thông minh của cô thì đời này đừng hy vọng. Tôi bảo cô đánh thêm chìa khoá là để con tôi sau này có chuyện gì còn đến.
Tuy tôi còn chưa chuyển nhà nhưng tâm hồn vẫn không ngừng khao khát hướng tới cuộc sống độc thân ở căn phòng trọ kia. Loại khát khao hướng tới ấy có thể hình dung như sau: Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa rọi tới bên giường, tôi uể oải kéo chăn xuống, trên bàn trang điểm đối diện, laptop hoàn thành sứ mệnh một đêm, rốt cục hạ tái hoàn mấy G phấn khích tần số nhìn, mà nhiệm vụ sau khi rời giường của tôi là —— song đánh nó. (Thật khó hiểu = )))))
Nhưng cuộc sống thế này chỉ dành chi một mình tôi. Dưới tình huống tồn tại người ngoài, loại tâm tình sung sướng này rất nhanh sẽ biến thành xấu hổ.
Vì thế tôi thề chết thề sống cũng phải bảo vệ cuộc sống độc thân của mình.
Tôi nghĩ nửa ngày, rốt cục run rẩy nói: Thông Thông dù sao cũng mới 7, 8 tuổi, bọn nhỏ tuổi này rất mẫn cảm, tốt nhất là phải có bố mẹ làm bạn. Vừa rồi sếp cũng nói, chỉ số thông minh của em không cao, văn bằng cũng chả ra gì, không có kinh nghiệm giáo dục trẻ em, càng không có thiên phú, nhiệm vụ liên quan đến mạch máu tương lai của Lâm gia em lại càng không dám gánh vác. Hơn nữa, Lâm phu nhân chắc chắn sẽ sốt ruột, làm sao có thể yên tâm bỏ đứa nhỏ nhu thuận như thế ở chỗ em, chẳng may hỏng mất một thế hệ thì sao?
Lâm đại nhân đứng dậy, nói với tôi: Mẹ nó chắc chắn sẽ rất yên tâm giao nó cho cô. Hơn nữa lần trước đi Đại Liên không phải cô ở chung rất hợp với nó sao? Bây giờ môn toán và tiếng Anh nó đều học tốt, duy chỉ có môn ngữ văn là kém. Dù sao thì cô cũng tốt nghiệp tiếng Trung hệ chính quy, sẽ không từ chối tôi chứ? Hơn nữa không phải ngày nào nó cũng đến, có khi một tuân không tới được một lần. Mặc kệ thế nào, hàng tháng tôi sẽ chuyển khoản 3000 cho cô, xem như phí giáo dục, thế nào?
Tôi cười hê hê: Ngại quá, làm sao em có thể thu tiền của sếp chứ. Em cũng thích trẻ con lắm. 3000 đồng không dùng lại đi nộp thuế thôi… Ha hả ha hả.
Kết quả là bây giờ tôi ngồi trên xe anh Lâm.
Một ngày này anh Lâm và Lâm Tư Thông hai người mặc đồ thể thao dành cho bố con. Anh Lâm mặc một chiếc áo màu xanh và một chiếc quần hưu nhàn màu xám, trên chân là một đôi giày Nike Air màu trắng. Tổng thể mà nói, anh Lâm là đến đánh gôn na.
Hai Ngu Công và một Tinh Vệ chúng tôi bắt đầu vận chuyển đồ dùng hàng ngày sặc sỡ. Lâm Tư Thông sinh ra hứng thú nồng hậu với cái chân đèn bàn JJ mà tôi ném xuống đất, nó không ngừng ghé vào sô pha bên cạnh nghịch. Lâm Tư Thông vốn có dáng vẻ thuần lương nhi đồng trong sáng, lúc này lại đang nghịch cái chốt mở đèn bàn JJ, khung cảnh vừa ngây thơ vừa dâm đãng, quả không phù hợp với lứa tuổi. Tôi có cảm giác như mình là ác quỷ huỷ diệt sinh linh đang hướng ma trảo về phía tổ quốc tương lai, một ngày nào đó có thể sẽ trở thành kẻ tội đồ đắc tội Lâm gia hoặc thậm chí là đắc tội toàn dân tộc. Nghĩ vậy, tôi vội vàng ném chân đèn bàn JJ vào thùng rác.
Anh Lâm mở rộng cốp sau, cốp xe thông thoáng dưới sự cố gâng không ngừng của chúng tôi cuối cùng nhanh chóng bị nhồi vào đủ các loại bao lớn bao nhỏ, hệt như xe chạy tị nạn. Lúc xuất phát, Lâm Tư Thông bẹp mặt lên cửa kính xe, lưu luyến không rời nhìn chân đèn bàn JJ đang nằm lặng lẽ trong thùng rác.
Đến nhà mới, dỡ đồ xuống bài trí xong cũng đã đến 6 giờ chiều. Lâm Tư Thông nằm trên giường bắt đầu ồn ào kêu đói bụng. Tôi mong ngóng chờ anh Lâm ở nhà của tôi bày ra vẻ mặt trụ cột gia đình, tỷ như làm một phần mỳ Ý hoặc cơm rang trứng cho chúng tôi đỡ đói. Gần đây tôi xem hơi nhiều phim, nghĩ đến cảnh mỹ nam với bàn tay dài sạch sẽ đàn bài “Elise” và làm cơm rang cho người yêu là lại thấy xoắn quẩy. Nhưng tôi không phải người yêu anh Lâm. Anh Lâm cũng sẽ không đánh đàn cho tôi nghe, cũng không có làm cơm rang cho tôi, anh ta chỉ nằm bên cạnh Lâm Tư Thông, động cũng lười động, trưng ra cái mặt tỏ vẻ đẹp trai.
Phòng trọ của tôi không lớn, còn phải chém thành phòng khách phòng bếp và buồng vệ sinh. Trong phòng trừ chỗ để giường và cái bàn học ra thì cực kỳ chật trội. Đương nhiên đây lại là giường King Size, trên cơ bản có thể để vừa 3 anh Lâm, 6 Lâm Tư Thông hoặc là 4 tôi. Giờ phút này hai bố con bọn họ nằm trên một giường mà còn dư ra một nửa. Nhưng dù đây là giường của tôi, dù giường còn đủ chỗ, tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn hai bố con nhà kia không coi ai ra gì nằm trên giường. Bọn họ hiển nhiên không cảm thấy hành vi tuỳ tiện nằm trên giường một người phụ nữ độc thân là vô cùng mờ ám và khiêu khích, ngược lại anh Lâm còn hận không thể nằm banh càng ra mà ngủ.
Tô cứ như con ngựa vừa chạy mấy trăm km, ngồi trên sopha trong phòng khách, không ngừng thở lớn.
Lâm Tư Thông từ trong phòng hô vọng ra: Dì Yêu Tử ơi con đói.
Tôi ở công ty hầu hạ xong lão gia nhà này, về nhà còn phải hầu hạ thiếu gia, nha hoàn ngày xưa còn có ngày nghỉ, cuộc sống của tôi sao lại bất hạnh như vậy hả giời??!
Tôi giãy dụa, đứng lên hỏi: Con muốn ăn sườn hầm tương, gà rang nấm hay thịt bò kho tàu?
Anh Lâm nghe thấy thế, thân mình hơi giật giật, đứng lên nhìn tôi, sau đó nói thay Lâm Tư Thông: Thịt bò kho tàu đi.
Vì thế tôi lấy từ trong túi đồ ăn vặt ra ba gói mì hiệu Khang sư phụ vị thịt bò kho tàu, bắc nồi đun nước.
Anh Lâm hiển nhiên rất bất mãn với ba gói mì ăn liền này, cau mày nói: Tư Thông đang trong thời kỳ phát triển, ăn mì ăn liền sẽ không tốt.
Tuy nói như thế nhưng ba người chúng tôi vẫn ăn đến đáy bát hướng lên trời, ăn đến ngụm canh vị thịt bò kho tàu cuối cùng mới thôi.
Sau khi ăn uống no đủ, máu sẽ không chảy lên đầu, qua nửa ngày mệt nhọc, ba người bắt chéo chân, hoà thuận vui vẻ chen chúc trên sô pha trong phòng khách xem tivi. Giờ này có rất nhiều chương trình thích hợp cho người lớn trẻ con cùng nhau ngồi xem, ví dụ như tin tức giải trí, phim truyền hình tình cảm gia đình hoặc là ca nhạc gì gì đó.
Lâm Tư Thông la hét muốn xem hoạt hình Bụi Thái Lang, tôi e ngại hình tượng Bụi Thái Lang sợ vợ sẽ dạy hư đứa nhỏ nên vội vàng chuyển kênh; anh Lâm không nói hai lời cầm lấy điều khiển đổi qua kênh kinh tế xem Nhuế Thành Cương bình luận nguy cơ tài chính; mà chuyên mục tôi có hứng thú duy nhất ở kênh này là mấy tin quảng cáo siêu dài siêu dài, cho nên tôi anh dũng đi đến trước TV, ngăn cản đường truyền tia hồng ngoại của remote, dùng phương pháp nguyên thuỷ chuyển sang kênh Hồ Nam có rất nhiều soái ca làm trái tim thiếu nữ phải thổn thức. Sau khi ba người chúng tôi không ngừng đổi kênh tranh giành, rốt cục thỏa hiệp đạt thành nhất trí, tìm một chương trình truyền hình mà tất cả đều không thích. Tôn chỉ của chương trình này là như vầy: Hai vị khách mời đeo mặt nạ mắng đối phương bạc tình quả nghĩa ( cái tình này có thể là tình thân, tình bạn, tình yêu, gian tình bla bla ), sau đó gây xích mích với người chủ trì và thầy tâm lý, mâu thuẫn không ngừng thăng cấp, trong đó có một bên lâm vào cục diện không có bạo lực không chịu nổi, cách thời gian chương trình hết ba phút, một bên trong đó kể lại chuyện xưa người cũ, quan hệ hai người quanh co, ôm nhau khóc, sau đó hai bên high high đi ra khỏi tầm nhìn của camera lĩnh cặp lồng đựng cơm, cuối cùng báo đặt vé xe lửa . Đương nhiên câu cuối cùng là do mình tôi tưởng tượng.
Chương trình tối hôm đó nói về một người đàn ông goá vợ một mình nuôi con gái đến năm 15 tuổi, mong con học tập tốt, mong lúc về già có thể hưởng nhờ phúc con. Nhưng vào sinh nhật 15 tuổi, đứa con gái bỏ nhà ra đi, lưu lạc thiên nhai. Người cha đáng thương đau khổ đi tìm hai ba năm, rốt cục tìm thấy con gái tha hương chân cầu vượt. Con gái nhìn thấy người cha xa cách mấy năm trời nhưng không hề có cảm xúc, thề sống thề chết không chịu về nhà. Cuối cùng đứa con gái nói ra nguyên nhân: ngày sinh nhật 15 tuổi, từ miệng dì mà cô biết được, mẹ mình vì ly hôn với bố mà tự sát thân vong.
Cảnh quay trong này quá lạm dụng ám thị thị giác, lúc xem rất có cảm giác áp bách. Câu chuyện phản ánh vấn đề của thiếu niên hiện nay, vấn đề gia đình và vấn đề hôn nhân hoàn hảo kết hợp lại, vừa khẳng định vừa có huyền nghi làm cho người ta mê man rối rắm. Mà cái chương trình này không giống người thường ở chỗ là sau khi kể xong chuyện xưa cũng không giải thích xem có thật là bà mẹ này vì ly hôn với ông bố này mà tự sát thân vong hay không. Lối kết mở làm cho người xem lâm vào giả tưởng. Đứa con gái đeo tá la mặt na kia nhìn về màn ảnh khóc bù lu bù loa: Tôi không tha thứ được, tôi không tha thứ được. Đối diện là một ông lão lưng đã còng, dưới lớp mặt nạ là vẻ tang thương điên cuồng khóc rống: Con gái tôi không chịu tha thứ cho tôi. Là lỗi của tôi. Báo ứng, báo ứng mà…
Mọi người vốn đang híp mắt gật gà gật gù ngồi xem. Bởi vì tiếng hét của ông lão quá mức tê tâm liệt phế, ngay cả Mr Lâm chẳng bao giờ quan tâm mấy tin vỉa hè bà tám cũng phải đưa mắt nhìn màn hình. Chỉ có Lâm Tư Thông nằm ngang trên đùi anh ta sắp ngủ mất.
Anh Lâm thở dài: Nếu đứa nhỏ không có một người mẹ tốt, không chú ý sẽ ảnh hưởng đến nhân cách, sau này muốn trở tay cũng không kịp.
Tôi nghĩ Mr Lâm quả không hổ là ông chủ công ty quảng cáo, mọi vấn đề đều có thể tìm ra được ngọn cờ chân lý.
Mr Lâm lại thở dài nói: Nếu về sau Thông Thông cũng bỏ nhà đi bụi thì làm sao tìm nó về đây?
Nguồn: Xeko’s home
Đến giờ tôi vẫn không thể nghĩ ra tại sao mình lại ngồi trong xe việt dã SUV sang choảnh của anh Lâm để đi về nhà mình…
Nói lại chuyện ngày hôm qua, vì chuẩn bị chuyển nhà nên tôi bắt đầu lấy tốc độ ốc sên thu thập linh tinh mấy đồ này nọ. Trong quá trình thu thập tôi lại có một nhận thức mới về đời người. Người phá sản thật sự có nhiều lắm, rửa sạch để đứng lên làm lại từ đầu lại quá ít, ví dụ như đăng trụ cao một thước, con gấu NICI có vô số diện mạo khác nhau, tứ mai tạp y phong cách lắp ráp tiểu đắng, còn có hai ngăn tủ quần áo. Cứ như đi tắm, càng ra sức kỳ lại càng ra nhiều ghét cuồn cuộn không ngừng. Trước kia mỗi lần đến đầu tháng phát tiền lương, mười ngày đầu tôi đi siêu thị, mười ngày giữa đi mua đồ, mười ngày cuối lại đi siêu thị, về sau tôi nghĩ tôi phải giảm bớt số lần đi mua đồ mới được, bởi theo số lượng mà nói, tôi mua về một đống dụng cụ hình thể này lại chẳng dùng được mấy, quả là lãng phí.
Nhìn đống vật phẩm như núi trên bàn, tôi cảm thấy việc chuyển nhà của mình như một công trình lớn, dù đã phát huy hết tinh thần Ngu Công dời núi Tinh Vệ lấp biển thì ngày chuyển xong vẫn còn xa xôi lắm. Ngày hôm sau tôi xin phép anh Lâm, định sau khi gọi xin nghỉ xong sẽ call cho tráng sĩ A Bảo đến hỗ trợ. Cùng lắm thì tôi hy sinh đưa tiểu JJ chân đèn bàn cho anh ta.
Lúc anh Lâm biết chuyện tôi chuyển nhà liền bảo tôi báo cáo nhật ký hàng trình mấy hôm nay, sau đó không nặng không nhẹ nói: Vậy thì chuyển vào chiều thứ sáu này đi. Tôi qua giúp.
Tôi hít vào một hơi. Chỉ có tiểu nhân đi theo làm tuỳ tùng cho ngài, nào dám để ngài lao lực đến hàn xá đây… Tôi đổi ý trong câu nói này thành bình thường rồi bảo Mr Lâm: Bình thường anh đã có nhiều chuyện phiền lắm rồi, ngày nào cũng nhiều việc, mấy chuyện vừa bẩn vừa mệt như chuyển nhà này để em tự làm là được rồi. Hơn nữa phòng em vừa nhỏ lại bừa bộn, chỉ sợ anh cười thôi.
Anh Lâm không khách khí, mở notebook, nói: Không sao, về sau đánh thêm một chìa nhà cô cho tôi đi.
Oops… Ngay cả sức lắc đầu tôi cũng chẳng có. Tôi cảm thấy dưới tình huống này, tiểu bạch thỏ ngây thơ trong trắng tôi sẽ mất đi lập trường mất đi trinh tiết mất đi thanh danh, vì thế tôi lạnh lùng hỏi: Anh muốn bao nuôi tôi? Hừ, tôi không đồng ý đâu.
Ngón tay Mr Lâm đặt trên bàn phím khựng lại, giữa các đốt ngón tay còn hơi hơi co giật.
Sau đó Mr Lâm ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như si như say: Yêu Tử, cô đã nghe qua việc muốn bao nuôi một người mà lại ở chính phòng cho thuê của mình chưa?
Tôi nghĩ, quả thật cũng có đạo lý, tôi lại hỏi: Vậy là sếp muốn ở khất phòng của em sao?
Anh Lâm siết chặt tay không nói, nhìn tôi, trong mắt là hai cục lửa lớn.
Tôi khẳng định là mình vừa chọc giận Mr Lâm rồi. Mr Lâm làm sao có thể keo kiệt đến mức ở khất nhà người khác chứ… Tôi lớn mật thử hỏi: Roger sếp muốn mua phòng cho em sao?
Chấm lửa trong mắt anh Lâm bị tôi dập tắt, oán khí nói: Chờ đến lúc cô trở thành nhân tài nòng cốt của công ty, có lẽ công ty sẽ bỏ tiền mua cho cô một căn phòng ở. Nhưng dựa chỉ số thông minh của cô thì đời này đừng hy vọng. Tôi bảo cô đánh thêm chìa khoá là để con tôi sau này có chuyện gì còn đến.
Tuy tôi còn chưa chuyển nhà nhưng tâm hồn vẫn không ngừng khao khát hướng tới cuộc sống độc thân ở căn phòng trọ kia. Loại khát khao hướng tới ấy có thể hình dung như sau: Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa rọi tới bên giường, tôi uể oải kéo chăn xuống, trên bàn trang điểm đối diện, laptop hoàn thành sứ mệnh một đêm, rốt cục hạ tái hoàn mấy G phấn khích tần số nhìn, mà nhiệm vụ sau khi rời giường của tôi là —— song đánh nó. (Thật khó hiểu = )))))
Nhưng cuộc sống thế này chỉ dành chi một mình tôi. Dưới tình huống tồn tại người ngoài, loại tâm tình sung sướng này rất nhanh sẽ biến thành xấu hổ.
Vì thế tôi thề chết thề sống cũng phải bảo vệ cuộc sống độc thân của mình.
Tôi nghĩ nửa ngày, rốt cục run rẩy nói: Thông Thông dù sao cũng mới 7, 8 tuổi, bọn nhỏ tuổi này rất mẫn cảm, tốt nhất là phải có bố mẹ làm bạn. Vừa rồi sếp cũng nói, chỉ số thông minh của em không cao, văn bằng cũng chả ra gì, không có kinh nghiệm giáo dục trẻ em, càng không có thiên phú, nhiệm vụ liên quan đến mạch máu tương lai của Lâm gia em lại càng không dám gánh vác. Hơn nữa, Lâm phu nhân chắc chắn sẽ sốt ruột, làm sao có thể yên tâm bỏ đứa nhỏ nhu thuận như thế ở chỗ em, chẳng may hỏng mất một thế hệ thì sao?
Lâm đại nhân đứng dậy, nói với tôi: Mẹ nó chắc chắn sẽ rất yên tâm giao nó cho cô. Hơn nữa lần trước đi Đại Liên không phải cô ở chung rất hợp với nó sao? Bây giờ môn toán và tiếng Anh nó đều học tốt, duy chỉ có môn ngữ văn là kém. Dù sao thì cô cũng tốt nghiệp tiếng Trung hệ chính quy, sẽ không từ chối tôi chứ? Hơn nữa không phải ngày nào nó cũng đến, có khi một tuân không tới được một lần. Mặc kệ thế nào, hàng tháng tôi sẽ chuyển khoản 3000 cho cô, xem như phí giáo dục, thế nào?
Tôi cười hê hê: Ngại quá, làm sao em có thể thu tiền của sếp chứ. Em cũng thích trẻ con lắm. 3000 đồng không dùng lại đi nộp thuế thôi… Ha hả ha hả.
Kết quả là bây giờ tôi ngồi trên xe anh Lâm.
Một ngày này anh Lâm và Lâm Tư Thông hai người mặc đồ thể thao dành cho bố con. Anh Lâm mặc một chiếc áo màu xanh và một chiếc quần hưu nhàn màu xám, trên chân là một đôi giày Nike Air màu trắng. Tổng thể mà nói, anh Lâm là đến đánh gôn na.
Hai Ngu Công và một Tinh Vệ chúng tôi bắt đầu vận chuyển đồ dùng hàng ngày sặc sỡ. Lâm Tư Thông sinh ra hứng thú nồng hậu với cái chân đèn bàn JJ mà tôi ném xuống đất, nó không ngừng ghé vào sô pha bên cạnh nghịch. Lâm Tư Thông vốn có dáng vẻ thuần lương nhi đồng trong sáng, lúc này lại đang nghịch cái chốt mở đèn bàn JJ, khung cảnh vừa ngây thơ vừa dâm đãng, quả không phù hợp với lứa tuổi. Tôi có cảm giác như mình là ác quỷ huỷ diệt sinh linh đang hướng ma trảo về phía tổ quốc tương lai, một ngày nào đó có thể sẽ trở thành kẻ tội đồ đắc tội Lâm gia hoặc thậm chí là đắc tội toàn dân tộc. Nghĩ vậy, tôi vội vàng ném chân đèn bàn JJ vào thùng rác.
Anh Lâm mở rộng cốp sau, cốp xe thông thoáng dưới sự cố gâng không ngừng của chúng tôi cuối cùng nhanh chóng bị nhồi vào đủ các loại bao lớn bao nhỏ, hệt như xe chạy tị nạn. Lúc xuất phát, Lâm Tư Thông bẹp mặt lên cửa kính xe, lưu luyến không rời nhìn chân đèn bàn JJ đang nằm lặng lẽ trong thùng rác.
Đến nhà mới, dỡ đồ xuống bài trí xong cũng đã đến 6 giờ chiều. Lâm Tư Thông nằm trên giường bắt đầu ồn ào kêu đói bụng. Tôi mong ngóng chờ anh Lâm ở nhà của tôi bày ra vẻ mặt trụ cột gia đình, tỷ như làm một phần mỳ Ý hoặc cơm rang trứng cho chúng tôi đỡ đói. Gần đây tôi xem hơi nhiều phim, nghĩ đến cảnh mỹ nam với bàn tay dài sạch sẽ đàn bài “Elise” và làm cơm rang cho người yêu là lại thấy xoắn quẩy. Nhưng tôi không phải người yêu anh Lâm. Anh Lâm cũng sẽ không đánh đàn cho tôi nghe, cũng không có làm cơm rang cho tôi, anh ta chỉ nằm bên cạnh Lâm Tư Thông, động cũng lười động, trưng ra cái mặt tỏ vẻ đẹp trai.
Phòng trọ của tôi không lớn, còn phải chém thành phòng khách phòng bếp và buồng vệ sinh. Trong phòng trừ chỗ để giường và cái bàn học ra thì cực kỳ chật trội. Đương nhiên đây lại là giường King Size, trên cơ bản có thể để vừa 3 anh Lâm, 6 Lâm Tư Thông hoặc là 4 tôi. Giờ phút này hai bố con bọn họ nằm trên một giường mà còn dư ra một nửa. Nhưng dù đây là giường của tôi, dù giường còn đủ chỗ, tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn hai bố con nhà kia không coi ai ra gì nằm trên giường. Bọn họ hiển nhiên không cảm thấy hành vi tuỳ tiện nằm trên giường một người phụ nữ độc thân là vô cùng mờ ám và khiêu khích, ngược lại anh Lâm còn hận không thể nằm banh càng ra mà ngủ.
Tô cứ như con ngựa vừa chạy mấy trăm km, ngồi trên sopha trong phòng khách, không ngừng thở lớn.
Lâm Tư Thông từ trong phòng hô vọng ra: Dì Yêu Tử ơi con đói.
Tôi ở công ty hầu hạ xong lão gia nhà này, về nhà còn phải hầu hạ thiếu gia, nha hoàn ngày xưa còn có ngày nghỉ, cuộc sống của tôi sao lại bất hạnh như vậy hả giời??!
Tôi giãy dụa, đứng lên hỏi: Con muốn ăn sườn hầm tương, gà rang nấm hay thịt bò kho tàu?
Anh Lâm nghe thấy thế, thân mình hơi giật giật, đứng lên nhìn tôi, sau đó nói thay Lâm Tư Thông: Thịt bò kho tàu đi.
Vì thế tôi lấy từ trong túi đồ ăn vặt ra ba gói mì hiệu Khang sư phụ vị thịt bò kho tàu, bắc nồi đun nước.
Anh Lâm hiển nhiên rất bất mãn với ba gói mì ăn liền này, cau mày nói: Tư Thông đang trong thời kỳ phát triển, ăn mì ăn liền sẽ không tốt.
Tuy nói như thế nhưng ba người chúng tôi vẫn ăn đến đáy bát hướng lên trời, ăn đến ngụm canh vị thịt bò kho tàu cuối cùng mới thôi.
Sau khi ăn uống no đủ, máu sẽ không chảy lên đầu, qua nửa ngày mệt nhọc, ba người bắt chéo chân, hoà thuận vui vẻ chen chúc trên sô pha trong phòng khách xem tivi. Giờ này có rất nhiều chương trình thích hợp cho người lớn trẻ con cùng nhau ngồi xem, ví dụ như tin tức giải trí, phim truyền hình tình cảm gia đình hoặc là ca nhạc gì gì đó.
Lâm Tư Thông la hét muốn xem hoạt hình Bụi Thái Lang, tôi e ngại hình tượng Bụi Thái Lang sợ vợ sẽ dạy hư đứa nhỏ nên vội vàng chuyển kênh; anh Lâm không nói hai lời cầm lấy điều khiển đổi qua kênh kinh tế xem Nhuế Thành Cương bình luận nguy cơ tài chính; mà chuyên mục tôi có hứng thú duy nhất ở kênh này là mấy tin quảng cáo siêu dài siêu dài, cho nên tôi anh dũng đi đến trước TV, ngăn cản đường truyền tia hồng ngoại của remote, dùng phương pháp nguyên thuỷ chuyển sang kênh Hồ Nam có rất nhiều soái ca làm trái tim thiếu nữ phải thổn thức. Sau khi ba người chúng tôi không ngừng đổi kênh tranh giành, rốt cục thỏa hiệp đạt thành nhất trí, tìm một chương trình truyền hình mà tất cả đều không thích. Tôn chỉ của chương trình này là như vầy: Hai vị khách mời đeo mặt nạ mắng đối phương bạc tình quả nghĩa ( cái tình này có thể là tình thân, tình bạn, tình yêu, gian tình bla bla ), sau đó gây xích mích với người chủ trì và thầy tâm lý, mâu thuẫn không ngừng thăng cấp, trong đó có một bên lâm vào cục diện không có bạo lực không chịu nổi, cách thời gian chương trình hết ba phút, một bên trong đó kể lại chuyện xưa người cũ, quan hệ hai người quanh co, ôm nhau khóc, sau đó hai bên high high đi ra khỏi tầm nhìn của camera lĩnh cặp lồng đựng cơm, cuối cùng báo đặt vé xe lửa . Đương nhiên câu cuối cùng là do mình tôi tưởng tượng.
Chương trình tối hôm đó nói về một người đàn ông goá vợ một mình nuôi con gái đến năm 15 tuổi, mong con học tập tốt, mong lúc về già có thể hưởng nhờ phúc con. Nhưng vào sinh nhật 15 tuổi, đứa con gái bỏ nhà ra đi, lưu lạc thiên nhai. Người cha đáng thương đau khổ đi tìm hai ba năm, rốt cục tìm thấy con gái tha hương chân cầu vượt. Con gái nhìn thấy người cha xa cách mấy năm trời nhưng không hề có cảm xúc, thề sống thề chết không chịu về nhà. Cuối cùng đứa con gái nói ra nguyên nhân: ngày sinh nhật 15 tuổi, từ miệng dì mà cô biết được, mẹ mình vì ly hôn với bố mà tự sát thân vong.
Cảnh quay trong này quá lạm dụng ám thị thị giác, lúc xem rất có cảm giác áp bách. Câu chuyện phản ánh vấn đề của thiếu niên hiện nay, vấn đề gia đình và vấn đề hôn nhân hoàn hảo kết hợp lại, vừa khẳng định vừa có huyền nghi làm cho người ta mê man rối rắm. Mà cái chương trình này không giống người thường ở chỗ là sau khi kể xong chuyện xưa cũng không giải thích xem có thật là bà mẹ này vì ly hôn với ông bố này mà tự sát thân vong hay không. Lối kết mở làm cho người xem lâm vào giả tưởng. Đứa con gái đeo tá la mặt na kia nhìn về màn ảnh khóc bù lu bù loa: Tôi không tha thứ được, tôi không tha thứ được. Đối diện là một ông lão lưng đã còng, dưới lớp mặt nạ là vẻ tang thương điên cuồng khóc rống: Con gái tôi không chịu tha thứ cho tôi. Là lỗi của tôi. Báo ứng, báo ứng mà…
Mọi người vốn đang híp mắt gật gà gật gù ngồi xem. Bởi vì tiếng hét của ông lão quá mức tê tâm liệt phế, ngay cả Mr Lâm chẳng bao giờ quan tâm mấy tin vỉa hè bà tám cũng phải đưa mắt nhìn màn hình. Chỉ có Lâm Tư Thông nằm ngang trên đùi anh ta sắp ngủ mất.
Anh Lâm thở dài: Nếu đứa nhỏ không có một người mẹ tốt, không chú ý sẽ ảnh hưởng đến nhân cách, sau này muốn trở tay cũng không kịp.
Tôi nghĩ Mr Lâm quả không hổ là ông chủ công ty quảng cáo, mọi vấn đề đều có thể tìm ra được ngọn cờ chân lý.
Mr Lâm lại thở dài nói: Nếu về sau Thông Thông cũng bỏ nhà đi bụi thì làm sao tìm nó về đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.