Chương 12: Hàng xóm (1)
Phá Đầu
28/04/2017
Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Tôi cảm thấy mấy lời này của anh Lâm còn huyền nghi hơn cả chương trình đêm này, trong phòng khách vang lên tiếng nhạc dễ nghe. Tôi đắm chìm trong âm thanh ấy hồi lâu mới nhận ra đây là tiếng chuông cửa nhà mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến nơi ở mới, nếu không phải anh Lâm định ngày chuyển nhà là thứ sáu thì tôi cũng chẳng biết đến bao giờ mình mới có mặt ở đây. Người đứng ngoài cửa chắc là bạn của chủ cho thuê hoặc nếu không thì cũng là bạn của người thuê trước. Nhưng tôi không biết chủ cho thuê nhà này lại càng không biết người thuê trước đây, quan trọng nhất là bây giờ toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, vì thế tôi lại để tiếng chuông dễ nghe ở ngoài cửa tiếp tục hoà với tiếng khóc nỉ non phát ra từ tivi trong phòng khách.
Nhưng người ngoài cửa có vẻ yêu thích tiếng chuông này hơn cả tôi, trước sau như một dũng cảm tiến tới bất khuất ấn chuông cửa, chẳng có vẻ gì là có ý buông tha. Tôi nghĩ có thể đây là kẻ thù của chủ cho thuê nhà hoặc là chủ nợ của người thuê trước, hôm nay tới phá phách nói không chừng. Cái mông ngồi trên sofa của tôi càng thêm kiên định, đợi đến khi tiếng chuông dừng lại, tôi nhân cơ hội cầm lấy remote, đổi sang kênh Hồ Nam, xem Âu đệ trong Trương Học Hữu.
Anh Lâm ôm Lâm Tư Thông đang ngủ ngáy o o lên, để vào phòng trong, lại quay ra mở cửa. Chuỗi động tác này lưu loát như mây trôi nước chảy, cứ như chủ nhà là anh ta chứ không phải tôi.
Đầu tôi chống lên cái remote, mắt lé dọc ra ngoài cửa. Anh Lâm chỉ mở một khe hẹp, thân hình cao lớn của anh ta lại che kín mất khe. Tôi chẳng thể nào nhìn nổi qua bên ngoài, chỉ mơ hồ nghe tiếng nói chuyện.
Tiếng nói ngoài cửa rất quen tai: Ngại quá. Tôi nhầm nhà.
Tôi giật mình. Đây không phải tiếng của Chu Lâm Lâm sao? Sao nó biết tôi ở đây nhỉ?
Tuy đầu tôi nhanh như chớp hiện ra hai vấn đề kể trên nhưng rất nhanh sự thật đã làm tôi buông tha suy đoán, ngược lại càng dùng lý trí để ngẫm nghĩ: Nếu Chu Lâm Lâm biết trong nhà tôi có chứa đàn ông, cho dù là để nó ngửi được trong phòng tôi có vị đàn ông, nó cũng sẽ gấp y như ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên xe Phương Dư Khả. Đương nhiên, nếu trong xe Phương Dư Khả có mùi vị phụ nữ, Phương Dư Khả có khi còn cảm thấy áp lực hơn cả Lâm Lâm. Bởi vì Lâm Lâm sẽ ép Phương Dư Khả bật “nước hoa có độc” trong xe, bật đi bật lại không ngừng, thẳng đến khi Phương Dư Khả đau đầu liệt dương, thầm thấy nước hoa quả nhiên có độc mới thôi.
(*) Bài hát “Nước hoa có độc” của Hồ Dương Lâm
Tôi yên lặng nhìn anh Lâm đóng khe cửa lại càng ngày càng nhỏ. Mắt thấy cửa sắp khép lại, tôi nhấc đuôi lông mày, còn đang cảm thấy may mắn đáng ăn mừng, không ngờ bỗng nhiên cánh cửa lại bật ra. Khe hở trở về nguyên dạng ban đầu.
Lại là giọng nói của Lâm Lâm: Tôi thấy anh rất quen, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?
Dòng máu chảy xuôi trong người Chu Lâm Lâm chẳng khác gì tôi, nếu học thời cổ lấy máu nhận người thân, sợ là rất nhanh có thể ngưng thành một dòng. Hiển nhiên, nếu thấy trai đẹp đến gần mà lại dễ dàng buông tha thì không phải sinh viên tốt nghiệp khoa Trung Văn hệ chính quy. Chẳng qua chiêu này của Lâm Lâm quá cổ lỗ sĩ, lại giống hệt cách tôi nhận mặt Vương Hiên Dật ở hotel cách đây không lâu.
Lâm Lâm bên kia như đang trầm tư, còn nói: Hình như tôi nhìn thấy ảnh của anh trong điện thoại của Yêu Tử. Anh là ông chủ của Yêu Tử hả? Là tên khốn làm cái kia với Yêu Tử nhà tôi hả?
Đầu tôi hiện ra ba vạch đen. Có đôi khi, tôi không thể không bội phục trí nhớ của Chu Lâm Lâm. Có lẽ là dựa vào trí nhớ kinh dị này mà nó thi đậu vào Bắc Đại. So sánh trên dưới, tôi không gặp Vương Hiên Dật mới hai năm mà thiếu chút nữa đã không nhận ra đối tượng mối tình đầu này, quả thật không thể nào nói nổi.
Nhưng Lâm Lâm nhận ra Mr Lâm thì cũng thôi đi, còn sợ hàng xóm tương lai nhà tôi không biết chuyện phong lưu tình sử của tôi, mang đến nhiều tin tức đứng oang oang ở cửa như vậy, theo âm lượng mà nói, so với câu “Không khống chế được bắn phải người vô tội” của tôi ở sân thể dục năm nào chỉ có hơn chứ không có kém. Chuyện này làm cho tôi rất phiền muộn.
Tôi còn chưa kịp xả chỗ oán giận này ra, cửa đã kêu ken két một tiếng rồi mở rộng, Lâm Lâm xông vào. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, giải thích thành chữ thì chính là: Tiến trình này quả thật là bay thẳng ba ngàn trượng, hồng hạnh vượt tường rồi!!!!!
Đương nhiên tôi sẽ không đáp lại, vội vàng kéo nó tới một bên: Làm sao mày biết tao chuyển đến đây? Tao còn chưa nói cho ai đâu.
Lâm Lâm nghẹn họng: A Bảo nói cho tao biết, anh ấy nói mày chuyển đến đây được hai ngày rồi. Tao còn chờ điện thoại của mày mời tao đến ăn mừng tân gia ý. Nhưng mà chờ đến cuối tuần rồi vẫn chẳng thấy gì, tao liền đoán bên trong có ẩn tình gì. Quả nhiên a quả nhiên, có JQ á há há.
Tôi che miệng nó, sợ nó lại nói ra thêm mấy câu gì khiến người ta kinh sợ, đành giải thích hôm nay mới chuyển tới, thuận tiện còn giới thiệu Mr Lâm với Chu Lâm Lâm.
Anh Lâm thức thời không đợi Lâm Lâm triển khai công kích điều tra khẩu, lợi dụng buổi tối còn có công sự phải xử lý nên đi trước, ôm Lâm Tư Thông lui lại. Lúc gần đi còn rất phong độ giả vờ ha ha tìm danh thiếp, sau đó lại giả vờ ha ha bừng tỉnh đại ngộ, nói “Hôm nay mặc đồ thể thao, không mang danh thiếp”, vẻ mặt rất xin lỗi rồi bỏ đi. Lúc khép cửa còn để lại cho tôi một ánh nhìn rợn gáy.
Công việc chủ yếu hôm nay của tôi đại khái là đọc hiểu ánh mắt. Ý tứ của anh Lâm là: Bạn cô có vẻ sợ tôi, tôi đi trước, chuyện còn lại tự cô thu xếp đi.
Lúc tôi phiên dịch đến chỗ này thì cảm thấy rất căm tức. Tuy rằng cô nam quả nữ, lại mang theo một đứa con riêng, ở chung dưới một mái nhà hoà thuận vui vẻ xem tivi quả thật khiến người ta liên tưởng bậy bạ, tạo thành kết cục như vậy là vì lý do tôi muốn chuyển nhà, mà tôi muốn chuyển nhà là mục đích tốt, Mr Lâm lại hốt hoảng chạy trốn không phải chứng minh quả thật có gian tình sao?
Lâm Lâm trợn mắt há mồm nhìn Lâm Tư Thông trên vai anh Lâm, thẳng đến khi cửa phòng khép lại mới giật mình bừng tỉnh.
Mà sau khi giật mình bừng tỉnh, nó chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, hai mắt mờ mờ không ánh sáng xem tivi, xem một lát, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn tôi. Tôi nằm trên sô pha, cọ cọ mũi chân: Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, nhìn cái kiểu xấu hổ của mày trông rất đáng khinh.
Lâm Lâm vèo một cái ngồi trước mặt tôi: Yêu Tử, mày cảm thấy Phương Lỗi thế nào?
Tôi không hiểu, đành phải thành thật nói: Có tiềm lực làm yêu nghiệt, may mắn không kế thừa vẻ ngoài và chỉ số thông minh của mày.
Lâm Lâm thỏa mãn nói: Thế mày có biết tại sao Phương Lỗi nó không thích ở gần mày không?
Chuyện này nói ra cũng làm tôi đau đầu. Lúc trước dáng vẻ Phương Lỗi quả thật rất đáng yêu, lúc nó còn chưa có khả năng tự phản kháng, chỉ cần tôi gặp nó một lần liền chà đạp da thịt nó một lần. Cuối cùng sau này mỗi khi Phương Lỗi nhìn thấy tôi thì đều tỏ vẻ như nhìn thấy quái thú, một bộ hiên ngang lẫm liệt tùy thời có thể hy sinh. Đến khi Phương Lỗi có thể biểu đạt ý kiến của mình, nó không thèm gọi tôi là dì, cũng chẳng gọi Yêu Tử, trực tiếp gọi tôi một tiếng yêu tinh. Nghe nói bây giờ Phương Lỗi đang học thành ngữ, xem ra thời điểm tôi bị gọi là “Yêu tinh hái hoa cướp sắc” sắp tới rồi.
Lâm Lâm nhìn thấy vẻ mặt rút ra kinh nghiệm xương máu của tôi, tiếp tục nói: Ý tao là, mày với con nít khác nhau.
Tôi đạp Lâm Lâm: Mày biến đi, thế mày với con nít không sự khác nhau à. Nếu không khác nhau, con mày nhiều lắm là trưởng thành sớm, mày nhiều lắm là ngây thơ. Khác nhau mới là bình thường ấy.
Lâm Lâm không vội: Vậy tao sửa lại cách nói. Mày với con nít có ngăn cách, không thể vượt qua ngăn cách. Lâm đại nhân kia mặc dù có dáng vẻ như túi da xịn, mà cái túi này quả thật là không sai, mắt ra mắt, mũi ra mũi …
Mắt thấy nó lại có xu hướng xàm nhảm linh tinh, tôi đành phải đạp nó: Nói trọng điểm nói trọng điểm.
Lâm Lâm phục hồi tinh thần: Đáng tiếc là, loại chuyện như hôn nhân không lưu hành mua một tặng một. Mày muốn tìm chồng, nhân tiện còn tìm con trai. Nhỡ đâu thằng con này phản nghịch tung ám chiêu, mày định làm gì? Có xem phim “Mẹ kế” trên tivi không?
Tôi lắc đầu, vài năm gần đây lưu hành thể loại phim truyền hình đề tài gia đình, cái gì mà “Chị dâu”, “Một bà mẹ”, “Chị cả” linh tinh, tuy rằng không xem qua tập nào nhưng xét thấy các đài truyền hình khác nhau cùng thương lượng chiếu thể loại phim giống nhau thay phiên cưỡng hiếp người xem, tôi cũng có thể biết mấy thứ như mây trời gặp trăng sáng, nằm gai nếm mật, khổ tẫn cam lai trong phim tình cảm gia đình nó là cái dạng gì.
Lâm Lâm nhìn trời: Ôi, hình như phim kia không phải “Mẹ kế” mà là “Mẹ xấu”. Có phim truyền hình tên là “Mẹ kế” không nhỉ?
Tôi nghĩ so với việc làm “Mẹ xấu”, tôi thà làm “Mẹ kế” còn hơn.
Lâm Lâm lại quy nạp: Tóm lại là, Ông chủ Lâm giống như một thương phẩm đặc biệt mê người để ở trên quầy hàng, nếu mày không mua thì quả thật phải xin lỗi anh ta. Nhưng lý trí của mày lại cân nhắc, mua về rồi thì dùng như thế nào, có tác dụng phụ hay không. Nhỡ đâu lại giống sản phẩm di động trong nước, nhìn loè loẹt một đống công năng nhưng mua xong dùng chưa được hai ngày đã chết máy, chết máy rồi còn không tìm được chỗ sửa, tìm được chỗ sửa rồi lại vì một đống nguyên nhân mà không sửa được, khó chịu bao nhiêu. Mày hiểu rõ rồi chứ, sau khi hiểu rõ rồi thì…
Trong lòng tôi khẳng định hai ngày trước nó không nghe ra vấn đề lúc mọi người khuyên mua hàng di động trong nước, cười nói: Mày đừng lo xa như vậy chứ. Tao với anh ta chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, làm gì phức tạp như vậy?
Lâm Lâm cắt ngang: Mày nghĩ tao cũng thiếu tâm nhãn giống mày à? Trước kia lúc ở phía Tây, ngay cả A Bảo cũng chưa được đi vào phòng mày, bây giờ mày còn hào phóng đến mức cho con anh ta ngủ trên giường, mày còn nói sạo cái mông.
Tôi cúi đầu suy nghĩ về lời nói của Lâm Lâm, cảm thấy nào có vấn đề, nhất thời không nghĩ ra được, tiếp tục xem tivi.
Còn chưa tán gẫu xong, Lâm Lâm liền tiếp điện thoại của Phương Dư Khả, phải chuẩn bị trở về. Tôi tận tình địa chủ, tính đưa nó đến cửa thang máy.
Nguồn: Xeko’s home
Tôi cảm thấy mấy lời này của anh Lâm còn huyền nghi hơn cả chương trình đêm này, trong phòng khách vang lên tiếng nhạc dễ nghe. Tôi đắm chìm trong âm thanh ấy hồi lâu mới nhận ra đây là tiếng chuông cửa nhà mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến nơi ở mới, nếu không phải anh Lâm định ngày chuyển nhà là thứ sáu thì tôi cũng chẳng biết đến bao giờ mình mới có mặt ở đây. Người đứng ngoài cửa chắc là bạn của chủ cho thuê hoặc nếu không thì cũng là bạn của người thuê trước. Nhưng tôi không biết chủ cho thuê nhà này lại càng không biết người thuê trước đây, quan trọng nhất là bây giờ toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, vì thế tôi lại để tiếng chuông dễ nghe ở ngoài cửa tiếp tục hoà với tiếng khóc nỉ non phát ra từ tivi trong phòng khách.
Nhưng người ngoài cửa có vẻ yêu thích tiếng chuông này hơn cả tôi, trước sau như một dũng cảm tiến tới bất khuất ấn chuông cửa, chẳng có vẻ gì là có ý buông tha. Tôi nghĩ có thể đây là kẻ thù của chủ cho thuê nhà hoặc là chủ nợ của người thuê trước, hôm nay tới phá phách nói không chừng. Cái mông ngồi trên sofa của tôi càng thêm kiên định, đợi đến khi tiếng chuông dừng lại, tôi nhân cơ hội cầm lấy remote, đổi sang kênh Hồ Nam, xem Âu đệ trong Trương Học Hữu.
Anh Lâm ôm Lâm Tư Thông đang ngủ ngáy o o lên, để vào phòng trong, lại quay ra mở cửa. Chuỗi động tác này lưu loát như mây trôi nước chảy, cứ như chủ nhà là anh ta chứ không phải tôi.
Đầu tôi chống lên cái remote, mắt lé dọc ra ngoài cửa. Anh Lâm chỉ mở một khe hẹp, thân hình cao lớn của anh ta lại che kín mất khe. Tôi chẳng thể nào nhìn nổi qua bên ngoài, chỉ mơ hồ nghe tiếng nói chuyện.
Tiếng nói ngoài cửa rất quen tai: Ngại quá. Tôi nhầm nhà.
Tôi giật mình. Đây không phải tiếng của Chu Lâm Lâm sao? Sao nó biết tôi ở đây nhỉ?
Tuy đầu tôi nhanh như chớp hiện ra hai vấn đề kể trên nhưng rất nhanh sự thật đã làm tôi buông tha suy đoán, ngược lại càng dùng lý trí để ngẫm nghĩ: Nếu Chu Lâm Lâm biết trong nhà tôi có chứa đàn ông, cho dù là để nó ngửi được trong phòng tôi có vị đàn ông, nó cũng sẽ gấp y như ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên xe Phương Dư Khả. Đương nhiên, nếu trong xe Phương Dư Khả có mùi vị phụ nữ, Phương Dư Khả có khi còn cảm thấy áp lực hơn cả Lâm Lâm. Bởi vì Lâm Lâm sẽ ép Phương Dư Khả bật “nước hoa có độc” trong xe, bật đi bật lại không ngừng, thẳng đến khi Phương Dư Khả đau đầu liệt dương, thầm thấy nước hoa quả nhiên có độc mới thôi.
(*) Bài hát “Nước hoa có độc” của Hồ Dương Lâm
Tôi yên lặng nhìn anh Lâm đóng khe cửa lại càng ngày càng nhỏ. Mắt thấy cửa sắp khép lại, tôi nhấc đuôi lông mày, còn đang cảm thấy may mắn đáng ăn mừng, không ngờ bỗng nhiên cánh cửa lại bật ra. Khe hở trở về nguyên dạng ban đầu.
Lại là giọng nói của Lâm Lâm: Tôi thấy anh rất quen, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?
Dòng máu chảy xuôi trong người Chu Lâm Lâm chẳng khác gì tôi, nếu học thời cổ lấy máu nhận người thân, sợ là rất nhanh có thể ngưng thành một dòng. Hiển nhiên, nếu thấy trai đẹp đến gần mà lại dễ dàng buông tha thì không phải sinh viên tốt nghiệp khoa Trung Văn hệ chính quy. Chẳng qua chiêu này của Lâm Lâm quá cổ lỗ sĩ, lại giống hệt cách tôi nhận mặt Vương Hiên Dật ở hotel cách đây không lâu.
Lâm Lâm bên kia như đang trầm tư, còn nói: Hình như tôi nhìn thấy ảnh của anh trong điện thoại của Yêu Tử. Anh là ông chủ của Yêu Tử hả? Là tên khốn làm cái kia với Yêu Tử nhà tôi hả?
Đầu tôi hiện ra ba vạch đen. Có đôi khi, tôi không thể không bội phục trí nhớ của Chu Lâm Lâm. Có lẽ là dựa vào trí nhớ kinh dị này mà nó thi đậu vào Bắc Đại. So sánh trên dưới, tôi không gặp Vương Hiên Dật mới hai năm mà thiếu chút nữa đã không nhận ra đối tượng mối tình đầu này, quả thật không thể nào nói nổi.
Nhưng Lâm Lâm nhận ra Mr Lâm thì cũng thôi đi, còn sợ hàng xóm tương lai nhà tôi không biết chuyện phong lưu tình sử của tôi, mang đến nhiều tin tức đứng oang oang ở cửa như vậy, theo âm lượng mà nói, so với câu “Không khống chế được bắn phải người vô tội” của tôi ở sân thể dục năm nào chỉ có hơn chứ không có kém. Chuyện này làm cho tôi rất phiền muộn.
Tôi còn chưa kịp xả chỗ oán giận này ra, cửa đã kêu ken két một tiếng rồi mở rộng, Lâm Lâm xông vào. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, giải thích thành chữ thì chính là: Tiến trình này quả thật là bay thẳng ba ngàn trượng, hồng hạnh vượt tường rồi!!!!!
Đương nhiên tôi sẽ không đáp lại, vội vàng kéo nó tới một bên: Làm sao mày biết tao chuyển đến đây? Tao còn chưa nói cho ai đâu.
Lâm Lâm nghẹn họng: A Bảo nói cho tao biết, anh ấy nói mày chuyển đến đây được hai ngày rồi. Tao còn chờ điện thoại của mày mời tao đến ăn mừng tân gia ý. Nhưng mà chờ đến cuối tuần rồi vẫn chẳng thấy gì, tao liền đoán bên trong có ẩn tình gì. Quả nhiên a quả nhiên, có JQ á há há.
Tôi che miệng nó, sợ nó lại nói ra thêm mấy câu gì khiến người ta kinh sợ, đành giải thích hôm nay mới chuyển tới, thuận tiện còn giới thiệu Mr Lâm với Chu Lâm Lâm.
Anh Lâm thức thời không đợi Lâm Lâm triển khai công kích điều tra khẩu, lợi dụng buổi tối còn có công sự phải xử lý nên đi trước, ôm Lâm Tư Thông lui lại. Lúc gần đi còn rất phong độ giả vờ ha ha tìm danh thiếp, sau đó lại giả vờ ha ha bừng tỉnh đại ngộ, nói “Hôm nay mặc đồ thể thao, không mang danh thiếp”, vẻ mặt rất xin lỗi rồi bỏ đi. Lúc khép cửa còn để lại cho tôi một ánh nhìn rợn gáy.
Công việc chủ yếu hôm nay của tôi đại khái là đọc hiểu ánh mắt. Ý tứ của anh Lâm là: Bạn cô có vẻ sợ tôi, tôi đi trước, chuyện còn lại tự cô thu xếp đi.
Lúc tôi phiên dịch đến chỗ này thì cảm thấy rất căm tức. Tuy rằng cô nam quả nữ, lại mang theo một đứa con riêng, ở chung dưới một mái nhà hoà thuận vui vẻ xem tivi quả thật khiến người ta liên tưởng bậy bạ, tạo thành kết cục như vậy là vì lý do tôi muốn chuyển nhà, mà tôi muốn chuyển nhà là mục đích tốt, Mr Lâm lại hốt hoảng chạy trốn không phải chứng minh quả thật có gian tình sao?
Lâm Lâm trợn mắt há mồm nhìn Lâm Tư Thông trên vai anh Lâm, thẳng đến khi cửa phòng khép lại mới giật mình bừng tỉnh.
Mà sau khi giật mình bừng tỉnh, nó chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, hai mắt mờ mờ không ánh sáng xem tivi, xem một lát, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn tôi. Tôi nằm trên sô pha, cọ cọ mũi chân: Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, nhìn cái kiểu xấu hổ của mày trông rất đáng khinh.
Lâm Lâm vèo một cái ngồi trước mặt tôi: Yêu Tử, mày cảm thấy Phương Lỗi thế nào?
Tôi không hiểu, đành phải thành thật nói: Có tiềm lực làm yêu nghiệt, may mắn không kế thừa vẻ ngoài và chỉ số thông minh của mày.
Lâm Lâm thỏa mãn nói: Thế mày có biết tại sao Phương Lỗi nó không thích ở gần mày không?
Chuyện này nói ra cũng làm tôi đau đầu. Lúc trước dáng vẻ Phương Lỗi quả thật rất đáng yêu, lúc nó còn chưa có khả năng tự phản kháng, chỉ cần tôi gặp nó một lần liền chà đạp da thịt nó một lần. Cuối cùng sau này mỗi khi Phương Lỗi nhìn thấy tôi thì đều tỏ vẻ như nhìn thấy quái thú, một bộ hiên ngang lẫm liệt tùy thời có thể hy sinh. Đến khi Phương Lỗi có thể biểu đạt ý kiến của mình, nó không thèm gọi tôi là dì, cũng chẳng gọi Yêu Tử, trực tiếp gọi tôi một tiếng yêu tinh. Nghe nói bây giờ Phương Lỗi đang học thành ngữ, xem ra thời điểm tôi bị gọi là “Yêu tinh hái hoa cướp sắc” sắp tới rồi.
Lâm Lâm nhìn thấy vẻ mặt rút ra kinh nghiệm xương máu của tôi, tiếp tục nói: Ý tao là, mày với con nít khác nhau.
Tôi đạp Lâm Lâm: Mày biến đi, thế mày với con nít không sự khác nhau à. Nếu không khác nhau, con mày nhiều lắm là trưởng thành sớm, mày nhiều lắm là ngây thơ. Khác nhau mới là bình thường ấy.
Lâm Lâm không vội: Vậy tao sửa lại cách nói. Mày với con nít có ngăn cách, không thể vượt qua ngăn cách. Lâm đại nhân kia mặc dù có dáng vẻ như túi da xịn, mà cái túi này quả thật là không sai, mắt ra mắt, mũi ra mũi …
Mắt thấy nó lại có xu hướng xàm nhảm linh tinh, tôi đành phải đạp nó: Nói trọng điểm nói trọng điểm.
Lâm Lâm phục hồi tinh thần: Đáng tiếc là, loại chuyện như hôn nhân không lưu hành mua một tặng một. Mày muốn tìm chồng, nhân tiện còn tìm con trai. Nhỡ đâu thằng con này phản nghịch tung ám chiêu, mày định làm gì? Có xem phim “Mẹ kế” trên tivi không?
Tôi lắc đầu, vài năm gần đây lưu hành thể loại phim truyền hình đề tài gia đình, cái gì mà “Chị dâu”, “Một bà mẹ”, “Chị cả” linh tinh, tuy rằng không xem qua tập nào nhưng xét thấy các đài truyền hình khác nhau cùng thương lượng chiếu thể loại phim giống nhau thay phiên cưỡng hiếp người xem, tôi cũng có thể biết mấy thứ như mây trời gặp trăng sáng, nằm gai nếm mật, khổ tẫn cam lai trong phim tình cảm gia đình nó là cái dạng gì.
Lâm Lâm nhìn trời: Ôi, hình như phim kia không phải “Mẹ kế” mà là “Mẹ xấu”. Có phim truyền hình tên là “Mẹ kế” không nhỉ?
Tôi nghĩ so với việc làm “Mẹ xấu”, tôi thà làm “Mẹ kế” còn hơn.
Lâm Lâm lại quy nạp: Tóm lại là, Ông chủ Lâm giống như một thương phẩm đặc biệt mê người để ở trên quầy hàng, nếu mày không mua thì quả thật phải xin lỗi anh ta. Nhưng lý trí của mày lại cân nhắc, mua về rồi thì dùng như thế nào, có tác dụng phụ hay không. Nhỡ đâu lại giống sản phẩm di động trong nước, nhìn loè loẹt một đống công năng nhưng mua xong dùng chưa được hai ngày đã chết máy, chết máy rồi còn không tìm được chỗ sửa, tìm được chỗ sửa rồi lại vì một đống nguyên nhân mà không sửa được, khó chịu bao nhiêu. Mày hiểu rõ rồi chứ, sau khi hiểu rõ rồi thì…
Trong lòng tôi khẳng định hai ngày trước nó không nghe ra vấn đề lúc mọi người khuyên mua hàng di động trong nước, cười nói: Mày đừng lo xa như vậy chứ. Tao với anh ta chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, làm gì phức tạp như vậy?
Lâm Lâm cắt ngang: Mày nghĩ tao cũng thiếu tâm nhãn giống mày à? Trước kia lúc ở phía Tây, ngay cả A Bảo cũng chưa được đi vào phòng mày, bây giờ mày còn hào phóng đến mức cho con anh ta ngủ trên giường, mày còn nói sạo cái mông.
Tôi cúi đầu suy nghĩ về lời nói của Lâm Lâm, cảm thấy nào có vấn đề, nhất thời không nghĩ ra được, tiếp tục xem tivi.
Còn chưa tán gẫu xong, Lâm Lâm liền tiếp điện thoại của Phương Dư Khả, phải chuẩn bị trở về. Tôi tận tình địa chủ, tính đưa nó đến cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.