Chương 13: Hàng xóm (2)
Phá Đầu
28/04/2017
Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Vừa mở cửa phòng, tôi hoàn toàn ngây ngẩn. Cửa phòng đối diện bật mở, người đi ra đúng là Vương Hiên Dật tay đang cầm túi rác.
Lâm Lâm thấp hơn tôi một cái đầu, đại khái là ngửi được mùi bát quái, nhảy dựng nhảy dựng lên phía sau lưng tôi, muốn xem cho ra nhẽ.
Vương Hiên Dật nhìn nửa cái đầu của Chu Lâm Lâm phía sau lưng tôi, lại nhìn tôi, hỏi: Cậu cũng ở đây à?
Tôi kinh ngạc gật đầu: Hạnh ngộ hạnh ngộ!
Lâm Lâm trằn trọc đã lâu, lúc này mới xẹt qua tôi, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thấy rõ dáng vẻ của Vương Hiên Dật. Xem xong rồi còn ý vị thâm trường liếc tôi một cái.
Loại ánh mắt này giống như khi tôi đang ở chợ cò kè mặc cả với bà chủ, chém tới một mức giá có lợi cho cả hai. Bình thường tôi nhìn thấy ánh mắt này, sẽ như phản xạ có điều kiện bỏ tiền ra nói: Mua. Nhưng hôm nay tôi mặc cái áo lông bẩn cả tuần rồi chưa giặt, không có tiền đâu, nhất thời không thích ứng, lui lui sang một bên.
Vương Hiên Dật gật đầu với Lâm Lâm xem như chào hỏi qua loa rồi tiếp tục cầm túi rác đi về phía thang máy.
Lâm Lâm vốn đang từ từ đi giày chơi bóng, vừa thấy Vương Hiên Dật đi, ngay cả giày còn chưa đi xong cũng lôi tôi ra thang máy. Vừa đi vừa thuyết minh: Lâu rồi không gặp, mày tiễn tao đi.
Vào thang máy, Lâm Lâm nhướn mày với tôi hồi lâu, ý là, từ bao giờ mà mày biết nhiều trai đẹp như vậy, hôm nay mà không hạ gục được tên này thì mày đừng nghĩ còn sống về gặp tao. Ra khỏi thang máy, lại kéo tôi đến vị trí thùng rác, ngầm đưa tình nói: Đừng tiễn nữa đừng tiễn nữa, mau mau về đi. Trời lạnh lắm.
Lòng tôi nghĩ, tổ sư, tao mặc cái áo lông rách nát đứng ngoài trời cho gió lùa lạnh thấu xương, mày cũng không biết xấu hổ bắt tao đưa mày đến đây. Nhưng vì phối hợp kịch bản, hai mắt tôi sáng ngời hữu thần nhìn Lâm Lâm, thẳng đến khi Lâm Lâm đi lên taxi, tôi mới lưu luyến không rời run cầm cập chạy về thang máy.
Vương Hiên Dật mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đại khái vừa mới vận động còn tắm sạch sẽ, tóc ướt sũng lại hơi hỗn độn. Tuổi lại vừa đúng, 25 tuổi phong nhã hào hoa, một thân phiêu dật đứng chờ thang máy. Tôi nghĩ cuộc sống về đêm sau này thật sự là phong phú. Cả bốn thang máy đồng thời vận chuyển, chúng tôi đi ra mới được một phút vậy mà thang máy đã bị chiếm dụng hết.
Tôi đứng cách Vương Hiên Dật rất xa. Lúc trước ở Bắc Kinh lần đầu thấy anh ta, thứ nhất là không nhận ra, thứ hai là tạm thời không muốn nói đến vết sẹo trong lòng kia cho nên tôi còn chưa giao tiếp tự nhiên với anh ta, thậm chí nhiệt tình cũng chẳng có; lần ăn cơm trưa khiến cho ký ức về đoạn thời gian chịu nhục nhã kia của tôi hoàn toàn kích hoạt, vì nguyên nhân công việc mà tôi còn có thể cùng anh ta diễn trò nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình và anh ta còn có cơ hội ở chung. Hơn nữa trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cả hai đều chưa quên chuyện quá khứ mờ ám và rối rắm kia, nhất thời không biết ở chung thế nào.
Cuộc sống thật sự là châm chọc, trước kia Vương Hiên Dật luôn có bạn gái bên người, mỗi ngày tôi đều nghĩ làm sao có thể ở một mình bên cạnh anh ta. Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, tôi lại cảm thấy như có bức tường vô hình ngăn cách khiến tôi không thể vượt qua để tới gần.
Vì thế, chúng tôi bắt đầu trầm mặc chờ thang máy, thấy con số giảm xuống từng tầng. Đinh một tiếng mở ra, hai chúng tôi một trước một sau đi vào, hệt như xếp hàng lần lượt vào nhà xác.
Mà thang mấy này được thiết kế khiến người ta phải xấu hổ. Vì muốn cái ô vuông một mét này trông rộng rãi mà nhà thiết kế dụng tâm lương khổ gắn gương bốn phía, dì lao công cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, lau mặt gương sạch bong sáng bóng chẳng dính hạt bụi nào. Cho nên, mặc kệ là đứng ở chỗ nào, tôi và Vương Hiên Dật đều có thể nhìn thấy mặt nhau.
Một giây qua đi mà cứ như năm ngày.
Tôi bảo trì tư thế hoặc ngẩng đầu nhìn trời hoặc cúi đầu xem đất để tránh tình huống bốn mắt nhìn nhau lại không biết nói gì. Loại cảm giác này giống như tập nín thở trong nước, người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ thấy là vài phút thời gian, nhưng đối với người đang ngâm trong nước úp mở bọt khí mà nói thì vài phút này lại lâu như vài chục năm. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một truyện cười như thế này: Muốn thử một phút dài như thế nào thì cứ thử nhịn đi XX đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Nghĩ đến đây, khoé miệng tôi đột nhiên nhếch lên.
Vương Hiên Dật nhìn tôi trong gương, bỗng nói: Xin lỗi.
Khoé miệng tôi còn chưa kịp trở lại hình dạng cũ, tư duy không theo kịp ngữ cảnh của Vương Hiên Dật. Đương nhiên một câu không đầu không đuôi thế này thì chẳng có ngữ cảnh gì để mà nói.
Vương Hiên Dật nói tiếp: Lúc trước để cậu đợi lâu. Lúc ấy xảy ra một chuyện tôi không lường được. Xin lỗi.
Tôi nhìn đôi mắt trong suốt của Vương Hiên Dật, lập tức nghẹn lời.
Cảm giác này giống như hai năm trước, có đứa trộm của tôi mấy ngàn đồng, kim ngạch không lớn không nhỏ, một lúc sau tôi liền quên. Nhưng hai năm sau, chuyện này bị nhắc tới một lần nữa, tôi lại cảm thấy tiếc mấy ngàn này. Đang lúc tôi ưỡn lưng muốn đi đòi tiền về, đối phương lại nói, ngại quá, lúc trước mình cần gấp tiền trả phí phẫu thuật, không kịp hỏi mượn. Tình cảnh thế này khiến tôi trở tay không kịp.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, nói theo thói quen: Không sao đâu.
Từ nhỏ chúng tôi đã chịu sự giáo dục, được dạy nói “Mình xin lỗi” đi kèm với “Không sao đâu”, giống như hai câu “Cảm ơn” và “Không có gì” luôn đi liền với nhau vậy. Mới trước đây còn có cái câu “Nếu xin lỗi là xong thì cần gì cảnh sát” linh tinh gì đó.
Vương Hiên Dật xoay người nhìn tôi: Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?
Diện tích thang máy kỳ thật rất nhỏ, nếu phân bố tốt, biết lợi dụng diện tích không gian thì có thể xếp vừa năm người. Nay anh ta đột ngột quay lại, lại đứng chính giữa thang máy, tôi nhất thời cảm thấy sự áp bâch trong không gian tăng lên rất nhiều, không tự chủ lùi ra sau một bước.
Tôi bị dồn vào trong góc, nhìn ba mặt gương và đối diện trước mắt đều là dáng vẻ Vương Hiên Dật nghiêng đầu, nháy mắt cảm thấy như mình đang đứng trước vực sâu vạn trượng mà đằng sau là thiên quân vạn mã giương cung ngắm bắn.
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, thành công nghĩ ra vấn đề mấu chốt: Nhà cậu có tiền như vậy vì sao phải ở khu chung cư nhỏ thế này? Không phải cậu nên ở biệt thự sao?
Đầu óc tôi rất nhanh liền ứng dụng đề bài toán học: Một công nhân viên bình thường sẽ thu vào bình quân là 10 vạn một năm, nói như vậy chức vụ giám đốc và tổng giám đốc thu vào gấp 70-100 lần nhân viên bình thường, Vương Hiên Dật kia hẳn phải thu được trên dưới 800 bạn một năm, này còn chưa bao gồm lợi tức từ các dự án phụ khác.
800 vạn tức là, hàng tháng sau khi đóng thuế 4000, anh Lâm trợ cấp 3000, tôi không ăn không uống 80 năm may ra mới tích đủ.
Toán học của tôi xem ra vận dụng rất hay, trước khi cửa thang máy mở ra, cuối cùng tôi cũng tính toán ra trị số tàn nhẫn này, không khỏi cảm thán này thật sự là làm cho một bộ phận người giàu lên không đợi tuổi, sau đó lại trầm tư nói, khi nào thì mình mới được như thế đây.
Vương Hiên Dật bước ra trước, vừa đi vừa nói với cái tường trắng bên cạnh: Phòng ở quá lớn, sống một mình rất tẻ nhạt.
Tôi nhìn bóng lưng của Vương Hiên Dật, không khỏi lại cảm thán: Sự tẻ nhạt của kẻ có tiền thật sự là phẩm vị cao sang.
Nguồn: Xeko’s home
Vừa mở cửa phòng, tôi hoàn toàn ngây ngẩn. Cửa phòng đối diện bật mở, người đi ra đúng là Vương Hiên Dật tay đang cầm túi rác.
Lâm Lâm thấp hơn tôi một cái đầu, đại khái là ngửi được mùi bát quái, nhảy dựng nhảy dựng lên phía sau lưng tôi, muốn xem cho ra nhẽ.
Vương Hiên Dật nhìn nửa cái đầu của Chu Lâm Lâm phía sau lưng tôi, lại nhìn tôi, hỏi: Cậu cũng ở đây à?
Tôi kinh ngạc gật đầu: Hạnh ngộ hạnh ngộ!
Lâm Lâm trằn trọc đã lâu, lúc này mới xẹt qua tôi, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thấy rõ dáng vẻ của Vương Hiên Dật. Xem xong rồi còn ý vị thâm trường liếc tôi một cái.
Loại ánh mắt này giống như khi tôi đang ở chợ cò kè mặc cả với bà chủ, chém tới một mức giá có lợi cho cả hai. Bình thường tôi nhìn thấy ánh mắt này, sẽ như phản xạ có điều kiện bỏ tiền ra nói: Mua. Nhưng hôm nay tôi mặc cái áo lông bẩn cả tuần rồi chưa giặt, không có tiền đâu, nhất thời không thích ứng, lui lui sang một bên.
Vương Hiên Dật gật đầu với Lâm Lâm xem như chào hỏi qua loa rồi tiếp tục cầm túi rác đi về phía thang máy.
Lâm Lâm vốn đang từ từ đi giày chơi bóng, vừa thấy Vương Hiên Dật đi, ngay cả giày còn chưa đi xong cũng lôi tôi ra thang máy. Vừa đi vừa thuyết minh: Lâu rồi không gặp, mày tiễn tao đi.
Vào thang máy, Lâm Lâm nhướn mày với tôi hồi lâu, ý là, từ bao giờ mà mày biết nhiều trai đẹp như vậy, hôm nay mà không hạ gục được tên này thì mày đừng nghĩ còn sống về gặp tao. Ra khỏi thang máy, lại kéo tôi đến vị trí thùng rác, ngầm đưa tình nói: Đừng tiễn nữa đừng tiễn nữa, mau mau về đi. Trời lạnh lắm.
Lòng tôi nghĩ, tổ sư, tao mặc cái áo lông rách nát đứng ngoài trời cho gió lùa lạnh thấu xương, mày cũng không biết xấu hổ bắt tao đưa mày đến đây. Nhưng vì phối hợp kịch bản, hai mắt tôi sáng ngời hữu thần nhìn Lâm Lâm, thẳng đến khi Lâm Lâm đi lên taxi, tôi mới lưu luyến không rời run cầm cập chạy về thang máy.
Vương Hiên Dật mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đại khái vừa mới vận động còn tắm sạch sẽ, tóc ướt sũng lại hơi hỗn độn. Tuổi lại vừa đúng, 25 tuổi phong nhã hào hoa, một thân phiêu dật đứng chờ thang máy. Tôi nghĩ cuộc sống về đêm sau này thật sự là phong phú. Cả bốn thang máy đồng thời vận chuyển, chúng tôi đi ra mới được một phút vậy mà thang máy đã bị chiếm dụng hết.
Tôi đứng cách Vương Hiên Dật rất xa. Lúc trước ở Bắc Kinh lần đầu thấy anh ta, thứ nhất là không nhận ra, thứ hai là tạm thời không muốn nói đến vết sẹo trong lòng kia cho nên tôi còn chưa giao tiếp tự nhiên với anh ta, thậm chí nhiệt tình cũng chẳng có; lần ăn cơm trưa khiến cho ký ức về đoạn thời gian chịu nhục nhã kia của tôi hoàn toàn kích hoạt, vì nguyên nhân công việc mà tôi còn có thể cùng anh ta diễn trò nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình và anh ta còn có cơ hội ở chung. Hơn nữa trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cả hai đều chưa quên chuyện quá khứ mờ ám và rối rắm kia, nhất thời không biết ở chung thế nào.
Cuộc sống thật sự là châm chọc, trước kia Vương Hiên Dật luôn có bạn gái bên người, mỗi ngày tôi đều nghĩ làm sao có thể ở một mình bên cạnh anh ta. Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, tôi lại cảm thấy như có bức tường vô hình ngăn cách khiến tôi không thể vượt qua để tới gần.
Vì thế, chúng tôi bắt đầu trầm mặc chờ thang máy, thấy con số giảm xuống từng tầng. Đinh một tiếng mở ra, hai chúng tôi một trước một sau đi vào, hệt như xếp hàng lần lượt vào nhà xác.
Mà thang mấy này được thiết kế khiến người ta phải xấu hổ. Vì muốn cái ô vuông một mét này trông rộng rãi mà nhà thiết kế dụng tâm lương khổ gắn gương bốn phía, dì lao công cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, lau mặt gương sạch bong sáng bóng chẳng dính hạt bụi nào. Cho nên, mặc kệ là đứng ở chỗ nào, tôi và Vương Hiên Dật đều có thể nhìn thấy mặt nhau.
Một giây qua đi mà cứ như năm ngày.
Tôi bảo trì tư thế hoặc ngẩng đầu nhìn trời hoặc cúi đầu xem đất để tránh tình huống bốn mắt nhìn nhau lại không biết nói gì. Loại cảm giác này giống như tập nín thở trong nước, người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ thấy là vài phút thời gian, nhưng đối với người đang ngâm trong nước úp mở bọt khí mà nói thì vài phút này lại lâu như vài chục năm. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một truyện cười như thế này: Muốn thử một phút dài như thế nào thì cứ thử nhịn đi XX đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Nghĩ đến đây, khoé miệng tôi đột nhiên nhếch lên.
Vương Hiên Dật nhìn tôi trong gương, bỗng nói: Xin lỗi.
Khoé miệng tôi còn chưa kịp trở lại hình dạng cũ, tư duy không theo kịp ngữ cảnh của Vương Hiên Dật. Đương nhiên một câu không đầu không đuôi thế này thì chẳng có ngữ cảnh gì để mà nói.
Vương Hiên Dật nói tiếp: Lúc trước để cậu đợi lâu. Lúc ấy xảy ra một chuyện tôi không lường được. Xin lỗi.
Tôi nhìn đôi mắt trong suốt của Vương Hiên Dật, lập tức nghẹn lời.
Cảm giác này giống như hai năm trước, có đứa trộm của tôi mấy ngàn đồng, kim ngạch không lớn không nhỏ, một lúc sau tôi liền quên. Nhưng hai năm sau, chuyện này bị nhắc tới một lần nữa, tôi lại cảm thấy tiếc mấy ngàn này. Đang lúc tôi ưỡn lưng muốn đi đòi tiền về, đối phương lại nói, ngại quá, lúc trước mình cần gấp tiền trả phí phẫu thuật, không kịp hỏi mượn. Tình cảnh thế này khiến tôi trở tay không kịp.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, nói theo thói quen: Không sao đâu.
Từ nhỏ chúng tôi đã chịu sự giáo dục, được dạy nói “Mình xin lỗi” đi kèm với “Không sao đâu”, giống như hai câu “Cảm ơn” và “Không có gì” luôn đi liền với nhau vậy. Mới trước đây còn có cái câu “Nếu xin lỗi là xong thì cần gì cảnh sát” linh tinh gì đó.
Vương Hiên Dật xoay người nhìn tôi: Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?
Diện tích thang máy kỳ thật rất nhỏ, nếu phân bố tốt, biết lợi dụng diện tích không gian thì có thể xếp vừa năm người. Nay anh ta đột ngột quay lại, lại đứng chính giữa thang máy, tôi nhất thời cảm thấy sự áp bâch trong không gian tăng lên rất nhiều, không tự chủ lùi ra sau một bước.
Tôi bị dồn vào trong góc, nhìn ba mặt gương và đối diện trước mắt đều là dáng vẻ Vương Hiên Dật nghiêng đầu, nháy mắt cảm thấy như mình đang đứng trước vực sâu vạn trượng mà đằng sau là thiên quân vạn mã giương cung ngắm bắn.
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, thành công nghĩ ra vấn đề mấu chốt: Nhà cậu có tiền như vậy vì sao phải ở khu chung cư nhỏ thế này? Không phải cậu nên ở biệt thự sao?
Đầu óc tôi rất nhanh liền ứng dụng đề bài toán học: Một công nhân viên bình thường sẽ thu vào bình quân là 10 vạn một năm, nói như vậy chức vụ giám đốc và tổng giám đốc thu vào gấp 70-100 lần nhân viên bình thường, Vương Hiên Dật kia hẳn phải thu được trên dưới 800 bạn một năm, này còn chưa bao gồm lợi tức từ các dự án phụ khác.
800 vạn tức là, hàng tháng sau khi đóng thuế 4000, anh Lâm trợ cấp 3000, tôi không ăn không uống 80 năm may ra mới tích đủ.
Toán học của tôi xem ra vận dụng rất hay, trước khi cửa thang máy mở ra, cuối cùng tôi cũng tính toán ra trị số tàn nhẫn này, không khỏi cảm thán này thật sự là làm cho một bộ phận người giàu lên không đợi tuổi, sau đó lại trầm tư nói, khi nào thì mình mới được như thế đây.
Vương Hiên Dật bước ra trước, vừa đi vừa nói với cái tường trắng bên cạnh: Phòng ở quá lớn, sống một mình rất tẻ nhạt.
Tôi nhìn bóng lưng của Vương Hiên Dật, không khỏi lại cảm thán: Sự tẻ nhạt của kẻ có tiền thật sự là phẩm vị cao sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.