Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 170: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [10]

Bạc Mộ Băng Luân

27/08/2023

chương 170:

Phu nhân?

Xưng hô quen thuộc khiến Tề Nhạc Nhân bỗng nhớ đến một người —— Khải Tát Lâm phu nhân, nhân vật có thực quyền ở phân bộ Sát Lục Mật Hội Vùng đất Hoàng Hôn. Lúc trước Tề Nhạc Nhân dùng thân phận ‘Hồng’ nằm vùng ở đó, chính là thông qua nàng mà gia nhập vào Sát Lục Mật Hội; nàng cùng tử duệ A Tây đã để lại cho cậu ấn tượng khắc sâu, đặc biệt là sau khi biết được cả hai đã trốn thoát khỏi Sở Thẩm Phán.

Thế Giới Ác Mộng quá lớn, Tề Nhạc Nhân không ngờ sẽ gặp bọn họ dưới Ngầm Kiến thành này.

Không tốt, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm, Khải Tát Lâm phu nhân đối với ‘sự phản bội’ và ‘lợi dụng’ của cậu năm đó nhất định ghi hận trong lòng; hiện giờ quang minh chính đại phái người tới mời cậu, nghĩ cũng biết không phải xuất phát từ nỗi vui mừng tha hương gặp cố nhân.

Nếu thực lực của bà ta không đủ, có thể giả vờ như không thấy cậu, mời cậu, chứng tỏ bà ta nhất định có chỗ dựa vào.

Tề Nhạc Nhân có chút chột dạ, không khỏi nghĩ đến chiến lược lùi bước.

Cổ tay nhẹ nhàng bị nắm lấy, Tề Nhạc Nhân giật mình, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới cậu không chỉ có một mình.

Cậu còn có Ninh Chu mà!

Một mình chiến đấu đã lâu, khi gặp phải bất kỳ vấn đề gì đều tự mình giải quyết; bởi vì khi gặp nguy hiểm, cậu không thể đặt hy vọng vào người khác, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có bản thân mình.

Đây là một loại trưởng thành, nhưng cũng là một loại bất đắc dĩ. Nếu cả đời có thể làm tiểu hoàng tử tiểu công chúa, ai lại muốn một mình đối mặt với mưa gió bão bùng bên ngoài; dù sao gió lạnh thấu xương kia có thể cắt phá da thịt con người, mưa dữ dội đến mức đục một lỗ trên người.

Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Chu, đôi mắt Ninh Chu ẩn sau lớp mặt nạ cũng đồng dạng nhìn cậu, đó là một ánh mắt kiên định không lùi bước. Cậu đột nhiên cảm thấy an tâm, có lẽ cậu sẽ gặp khó khăn nguy hiểm, nhưng chỉ cần Ninh Chu ở bên cạnh, cậu liền có vô tận dũng khí.

Tề Nhạc Nhân như trút được gánh nặng, quay đầu lại nở nụ cười mỉm với giám đốc – người phát ra lời mời với bọn họ: “Còn chờ gì nữa? Dẫn đường đi.”

_____

Xuyên qua cánh cửa sòng bạc ngầm, dọc theo bậc thang đi lên, cách trang trí trên lầu hai không phải sòng bạc cũ nát cổ xưa mà là phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, sàn đá cẩm thạch trắng tinh đến mức có thể soi bóng người, chỉ là trên sô pha lại không có một bóng người.

Giám đốc vén màn phòng khách lên, sau màn là một vầng sáng nửa trong suốt, phảng phất mặt nước khẽ dao động, làm cho bóng người sau bức màn mơ hồ không rõ, có thể mơ hồ nhìn ra được hình dáng phụ nữ, đúng là Khải Tát Lâm phu nhân đã lâu không gặp.

“Một đám thối nát đến đây chỉ vì một tay cờ bạc với thân xác thối rữa bỏ mạng tại nơi này, không phải sao?” Người phụ nữ đứng sau vầng sáng cười nói, không chút che giấu thái độ khinh miệt dân cờ bạc.

“Kết hợp cùng bọn đào phạm giấu đầu hở đuôi quả đúng là tuyệt phối.” Tề Nhạc Nhân đáp trả.

Lời này thật đúng là khắc nghiệt, khi Tề Nhạc Nhân đóng vai ‘Hồng’ giọng điệu còn cay nghiệt hơn bình thường nhiều, rất nhiều lúc có thể nói là khiêu khích ác ý.

“...Đã lâu không gặp, Hồng tiên sinh, phong thái của ngài vẫn như xưa, vẫn nhanh mồm dẻo miệng, xảo lưỡi như hoàng.”

“Nhưng bà lại trở nên giấu đầu lòi đuôi.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười trào phúng, thoải mái lôi kéo Ninh Chu ngồi xuống sô pha, vòng tay ôm eo Ninh Chu nhìn Khải Tát Lâm phu nhân đứng sau vầng sáng. Ngón tay còn lại khẽ viết chữ trên lòng bàn tay Ninh Chu: Kết giới?

Cậu muốn biết Ninh Chu có thể phá vỡ kết giới này hay không.

“Cẩn thận ở thời khắc mấu chốt có thể cứu một mạng người, chẳng hạn như thời điểm Sở Thẩm Phán bao vây tiễu trừ phân bộ Sát Lục Mật Hội.” Ngữ khí Khải Tát Lâm phu nhân nhàn nhạt, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại tràn ngập ác ý hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.

Ninh Chu trả lời đơn giản hơn Tề Nhạc Nhân, hắn chấm một dấu câu trên lòng bàn tay cậu.



Xúc cảm tê dại khiến tay Tề Nhạc Nhân run run, cả người giật mình, suýt nữa không khống chế được ngữ khí.

“Cho nên bà trốn trong kết giới 'an toàn tuyệt đối', sau đó phân phó thuộc hạ đáng thương của bà chuẩn bị một lưới bắt hết hai người chúng tôi?” Tề Nhạc Nhân không chút khách khí nói trắng ra dự tính của bà ta.

Khải Tát Lâm phu nhân khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm hồng trà, lúc này mới chậm rãi nói: “Một kết giới an toàn rất quan trọng, ví dụ như cái trước mắt ngươi đủ để ngăn cản tất cả các công kích dưới nửa lĩnh vực.”

Khải Tát Lâm phu nhân tràn ngập lòng tin kết giới này an toàn, cũng tin chắc rằng bắt hết hai người này. Sự tình phân bộ Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng Hôn bị hủy diệt chỉ mới một hai tháng trước thôi; khi đó nàng đã chính mắt chứng kiến thực lực của vị thánh chức giả Giáo đình phối hợp với ‘Hồng’ tuyệt đối không đến cấp bậc nửa lĩnh vực, nếu không phân bộ Sát Lục Mật Hội đã sớm toàn quân bị diệt.

Mấy ngày nay lang bạt kỳ hồ khiến Khải Tát Lâm phu nhân sống trong nhung lụa nhiều năm lòng mang phẫn hận. Vốn dĩ cuộc sống ở Vùng đất Hoàng Hôn bí ẩn và tự tại, nhóm tử duệ nịnh hót nàng, cung cấp nuôi dưỡng nàng; nàng ban cho bọn họ giết chóc chi chủng, là người bọn họ ký thác hy vọng sống, nhưng tất cả đều bị người trước mắt hủy diệt.

Nàng không thể không mang theo tử duệ A Tây thân cận chạy trốn đến Ngầm Kiến thành xa lạ. Nếu không phải vô tình gặp lại một vị tình nhân thời trẻ tại hạ thành, vừa lúc vị tình nhân đó có thế lực nhất định, vậy tình cảnh hiện tại của nàng chỉ sợ càng không ổn.

Nhưng ngày tháng cúi đầu cẩn thận làm người, sao có thể so sánh với cuộc sống tùy ý làm bậy như lúc trước? Thêm vào đó tử duệ A Tây thân cận của nàng còn mất tích.

Khải Tát Lâm phu nhân không khỏi nhíu mày. Nàng có thể cảm ứng được tử duệ của mình, đúng là hắn vẫn còn sống, nhưng một loại sức mạnh tà ác đáng sợ khác ngăn cản nàng khống chế tử duệ. Nàng chỉ mơ hồ cảm giác A Tây còn ở Ngầm Kiến thành, nhưng lại không biết rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra cái gì.

“Ta không có hứng thú với kết giới của ngươi, nếu ngươi muốn giết ta, hiện tại liền có thể động thủ chứ không phải giấu đầu lòi đuôi sau mai rùa. Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?” Tề Nhạc Nhân lười biếng hỏi.

“Vậy còn ngươi, ngươi tới đây là muốn biết điều gì?” Khải Tát Lâm phu nhân hỏi ngược lại.

“Ta tới tìm người.” Tề Nhạc Nhân không có ý giấu giếm.

“Tìm một con bạc? Ta không tin.” Khải Tát Lâm phu nhân cười khẽ: “Ta đoán, ngươi tới tìm người điều tra vụ nhóm người Sở Thẩm Phán mất tích, vài ngày trước tên gia hỏa đó có đến hỏi thăm con bạc kia.”

Quả nhiên! Ảo thuật sư đến điều tra nhóm người Sở Thẩm Phán mất tích dừng lại ở chỗ Khải Tát Lâm phu nhân.

“Ồ, vậy người kia đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Đừng sốt ruột, ngươi sẽ sớm gặp lại hắn thôi.” Khải Tát Lâm phu nhân đùa nghịch quạt lông vũ trong tay, nhẹ nhàng nói.

Lòng Tề Nhạc Nhân chùng xuống, tình hình của nhóm người kia chỉ sợ không ổn. Bất quá cũng có khả năng Khải Tát Lâm phu nhân đang lừa cậu, bà ta không có khả năng moi tin tình báo trước khi giết họ.

“Bất quá ta rất tò mò, thế mà ảo thuật sư cũng vào Ngầm Kiến thành, còn tới sòng bạc này, hắn tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ tới bắt ta sao?” Khải Tát Lâm phu nhân hỏi.

Tề Nhạc Nhân nheo mắt, xem ra con bạc đã cung khai ảo thuật sư đến tìm nhóm người, cho nên Khải Tát Lâm phu nhân mới tâm sinh cảnh giác; không biết lấy đạo cụ tạo kết giới bảo vệ mình an toàn ở đâu ra, còn sắp xếp nhân thủ dưới sòng bạc ngầm. Kết quả sau khi ảo thuật sư đi vương cung của Long Kiến Nữ Vương liền không biết tung tích, ngược lại cậu và Ninh Chu đến điều tra vừa vặn đụng trúng nhân thủ Khải Tát Lâm phu nhân sắp xếp.

Chậc, thật là hố đồng đội mà.

“Ngươi cứ coi như hắn tới dạo phố đi.” Tề Nhạc Nhân thản nhiên nói.

Khải Tát Lâm phu nhân nghẹn ở cổ họng, từ giận hóa cười: “Vậy còn ngươi, đến Ngầm Kiến thành này làm gì?”

Đương nhiên Tề Nhạc Nhân không thể nói tình hình thực tế, nhưng tùy tiện vớ đại một lý do thì không có ý nghĩa...

Ninh Chu bên cạnh đột nhiên giật mình, hành động này khiến trong đầu Tề Nhạc Nhân linh quang chợt lóe. Cậu ôm lấy Ninh Chu đang hoang mang, dựa đầu vào cần cổ hắn, nở nụ cười rực rỡ với Khải Tát Lâm phu nhân: “Tới đây hưởng tuần trăng mật!”



Khải Tát Lâm phu nhân: “……”

Ninh Chu: “???”

Cảm giác bị trêu cợt và sỉ nhục, Khải Tát Lâm phu nhân rốt cuộc không thể ngồi yên, từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi cái gì cũng không muốn nói, vậy thì đến địa ngục mà nói đi!”

Nghe thấy giọng điệu bạo nộ của bà ta, cửa phòng tiếp khách bị người đá văng ra, một đám tay đấm xông vào, phần lớn đều là ác ma cấp thấp cường tráng, bọn họ vây quanh hai người trên sô pha, chưa tùy tiện động thủ.

“Kỳ thật đối phó với hai người các ngươi căn bản không cần nhiều người như vậy.” Khải Tát Lâm phu nhân nở nụ cười ngạo mạn, vỗ tay, kết giới ngăn cách giữa nàng và bọn họ thay đổi hình dạng từ một vầng sáng bắt đầu khuyếch đại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi biến thành một vầng hào quang, bao phủ hai người vào bên trong.

“Kết giới có thể bảo vệ người, đương nhiên cũng có thể vây khốn người, đây chính là cấp bậc nửa lĩnh vực. Tuy ta không thể sử dụng đối với người xứ khác, nhưng đạo cụ thì vẫn có thể dùng được, không thể không nói, thật sự là thứ rất thú vị...”

Khải Tát Lâm phu nhân kiêu ngạo còn chưa nói hết câu, Ninh Chu đã vung kiếm lên ——

Trên thân kiếm thẩm phán tỏa ra một vầng sáng, sau đó tầng kết giới cho là đủ để ngăn cản hết tất cả mọi công kích dưới cấp bậc nửa lĩnh vực liền giống như một mặt pha lê bình thường, nháy mắt vỡ vụn.

Vầng sáng không ngừng rạn nứt rơi xuống thành từng mảnh nhỏ, đứng sau vầng sáng biểu tình kinh ngạc của Khải Tát Lâm phu nhân dường như ngừng lại trong nháy mắt, biểu tình hoảng sợ và khó tin vặn vẹo trên gương mặt nàng như một vai hề.

“Động thủ, mau động thủ!” Nàng đột nhiên hồi thần, hét chói tai.

Đám ác ma cấp thấp xung quanh lúc này mới tru lên vọt tới, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị một cỗ uy áp đáng sợ ập tới, sợ hãi tới mức quỳ xuống đất —— Cảm giác sức mạnh cường đại áp bách giống như một tòa tháp sắt đè xuống đỉnh đầu mỗi ác ma, uy nghiêm hơn cả khủng bố.

Trong đầu mỗi ác ma đều không nhịn được hiện ra một hình ảnh: Một con viễn cổ cự long thật lớn nằm phủ phục trên đồi núi, ngóng nhìn đám ác ma nhỏ bé thậm chí không bằng một mảnh vảy của nó dưới chân núi…

Đó không phải chênh lệch sức mạnh đơn giản nữa mà hoàn toàn là mối quan hệ nghiền ép các sinh vật bất đồng.

Khải Tát Lâm phu nhân ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, chật vật dùng hai tay chống đỡ mặt đất; cho đến khi nàng cảm giác được linh hồn bị áp bách không thể sinh ra ý thức phản kháng. Sự chênh lệch cấp bậc giữa ác ma rất tàn khốc, một ác ma cường đại quyết định muốn giết một ác ma nhỏ yếu, căn bản không cần động thủ.

Chỉ cần phóng ra uy áp, cũng đủ tiêu diệt một ác ma cấp thấp.

Những giọt mồ hôi sợ hãi từ trên trán chảy xuống, giờ khắc này nội tâm Khải Tát Lâm phu nhân ngoại trừ nỗi sợ hãi càng sâu hơn nữa chính là nỗi tuyệt vọng.

Sức mạnh tràn ngập ý chí hủy diệt này, thật là đáng sợ... Hơn 20 năm trước nàng trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc, cũng chính lúc ấy, nàng phản bội người nhà đầu nhập vào trận doanh ác ma. Từ một thiếu nữ nhân loại bần cùng ở trấn nhỏ biên thùy đã trở thành tình nhân của ác ma, cuối cùng trở thành một ác ma.

Thậm chí nàng đã từng chính mắt nhìn thấy Ma Vương Hủy Diệt. Nam tử tuấn mỹ trầm mặc mặc một thân nhung trang, mắt nhìn thẳng đi về phía trước trong tiếng reo hò hoan hô của đám ác ma trong đại quân, phảng phất hắn có được tất cả bất quá chỉ là thứ tầm thường nhỏ bé trong thế gian này. Hắn không cố tình phóng thích uy áp, nhưng quanh thân tràn ngập sức mạnh ý chí hủy diệt lại khiến nàng khắc sâu trong lòng; cho dù bộ dáng Ma Vương Hủy Diệt đã sớm mơ hồ trong trí nhớ nhưng sức mạnh trên người hắn vẫn làm nàng mong nhớ đêm ngày.

Sau hơn 20 năm Ma Vương Hủy Diệt ngã xuống, nàng không còn ấn tượng với bất kỳ sức mạnh nào, cho dù nàng gia nhập Sát Lục Mật Hội, trở thành tín đồ trung thành với Mật Hội, nhưng trước sau vẫn duy trì một phần cảm xúc trào phúng bình tĩnh. Nàng khinh thường cuồng tín đồ, từ tận đáy lòng không cảm thấy ba vị tân Ma Vương có gì đặc biệt hơn người.

Bất quá là thừa dịp sau khi Lão Ma Vương ngã xuống Ma giới như rắn mất đầu, lúc này mới thành tựu thế lực một phương, thậm chí họ không được coi là “Ma Vương” chân chính.

Dù sao không ai trong bọn họ có thể mở ra “nghi thức”.

Không có nghi thức này, vô luận là Quyền lực, Lừa gạt hay Giết chóc đều chỉ mang danh xưng ngụy Ma Vương mà thôi. Hơn 20 năm qua được Ma giới chân chính thừa nhận là Ma Vương cũng chỉ một mình Ma Vương Hủy Diệt.

Nhưng Ma Vương Hủy Diệt đã ngã xuống, vậy người trước mắt sử dụng sức mạnh hủy diệt tương tự, hơn nữa còn tiếp cận cấp bậc lĩnh vực... Là ai?

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook