Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 169: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [9]

Bạc Mộ Băng Luân

23/08/2023

chương 169:

Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân hoàn toàn đem tâm tình viết hết lên mặt, phần kinh ngạc cùng ngạc nhiên này phát đi tín hiệu sai lầm —— Tay Ninh Chu khẽ run rẩy, đột nhiên buông tay ra.

“Khoan đã!” Tề Nhạc Nhân ý thức được mình phạm sai lầm, vội vàng nắm tay Ninh Chu: “Tôi chỉ là có chút kinh ngạc, không phải tôi không muốn, tôi, tôi rất cao hứng.”

Loại niềm vui này tên là chân thành, tuy Tề Nhạc Nhân cảm thấy tiến độ có chút nhanh, ngoài ý muốn, nhưng cậu cũng không muốn từ chối, mà còn cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Phần lớn họ trải qua rất nhiều tra tấn, người yêu nhau nên ở bên nhau. Huống hồ cậu đã sớm nhận nhẫn của Ninh Chu —— một lần ở trước bia mộ Vong Linh đảo, một lần là nhẫn trên tay trái khi cậu tỉnh dậy giữa thụ mộ. Có lẽ cậu nguyện muốn đáp lại phần tâm ý này của Ninh Chu —— phong thư mà cậu viết nhưng chưa gửi cho Ninh Chu.

“Thật sao?” Ninh Chu hỏi.

Tề Nhạc Nhân dùng sức gật đầu: “Thật mà!”

Ninh Chu khẽ mỉm cười, phút chốc hắc ám dưới đáy lòng nháy mắt tiêu tan, cái loại suy nghĩ muốn hủy diệt tất cả khó kiểm soát này lần nữa lặng yên chìm vào đáy nước.

Tề Nhạc Nhân vẫn đang nhìn hắn, trong đôi mắt nâu có chút bất an nhưng không có một tia miễn cưỡng nào, điều này làm cho Ninh Chu tin rằng cậu thật sự nguyện ý.

Người hắn yêu, đồng dạng đáp lại hắn tình cảm mãnh liệt và sâu sắc, cho dù thần không chúc phúc cho họ, bọn họ vẫn sẽ không rời xa.

Phần nhận thức này làm cho tâm linh hắn quy về yên lặng, rốt cuộc thế giới của hắn không phải là một nơi khô khan tĩnh mịch, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng nơi hoang vắng này, hắn có thể tái sinh.

Vì thế hắn lại nắm lấy tay cậu, vững bước tiến về phía trước.

_____

Người liên lạc Celia có đề cập sòng bạc ngầm nằm ở một nơi hẻo lánh ở hạ thành Ngầm Kiến thành, quỹ xe không trực tiếp liên thông vào nội thành, Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu không thể không xuống xe, đi bộ vào.

Cảnh tượng tại hạ thành Ngầm Kiến thành càng thêm hỗn loạn, trong nội thành ít nhất còn có trật tự cơ bản, trên đường rất ít xảy ra xung đột bạo lực; nhưng sau khi hai người tiến vào hạ thành, thế giới mà họ nhìn thấy gần như là một mảnh địa ngục: phố hẻm cổ xưa dơ bẩn, người đi đường quần áo tả tơi rách nát, những ánh mắt chết lặng hoặc ác ý... Trong một con hẻm tối tăm, Tề Nhạc Nhân thậm chí bắt gặp vài cỗ thi thể, chúng công khai xuất hiện nơi công cộng, phảng phất là một bộ phận không thể tách rời với nơi này.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh như có như không, sau khi phá xác ngũ giác Tề Nhạc Nhân tăng lên, hậu quả của việc khứu giác nhạy bén là cậu dễ ngửi thấy những hương vị khó ngửi.

Dọc theo manh mối Celia đưa, một đường này hai người bọn họ cải trang đến sòng bạc ngầm; cậu bé giữ cửa nhỏ gầy nhìn thoáng qua hai vị khách xa lạ đeo mặt nạ. Người cao lớn kia sống lưng thẳng tắp, người còn lại hơi lùn mặc một thân áo da gợi cảm, liếc mắt nhìn nó, cho nó một đồng tiền boa.

Đứa bé giữ cửa vội vàng đẩy cửa, theo cánh cửa mở ra, thế giới sa đọa huyết tinh sau cánh cửa cứ thế mở ra.

Nó tựa như một con cự thú tham lam, bị dục vọng lợi dụng, không ngừng cắn nuốt sinh mệnh.

Vô luận là nhân loại hay ác ma, một khi rơi vào bẫy rập của nó, bị nó mê hoặc thì sẽ mất lý trí, áp lên mình mọi thứ, trở thành đệ tử vong thân.

Thế giới sau cánh cửa là một mảnh địa ngục đỏ thẫm, mùi máu tanh nồng nặc khiến người vừa đặt chân vào nơi này cảm thấy khó thở, sòng bạc ngầm âm u thế nhưng lại thấm đẫm một tầng máu tươi! Mỗi lần bước đi máu sền sệt bắn tung tóe lên mũi giày, thậm chí chậm rãi thấm vào trong giày, cảm giác dính nhớp ghê tởm làm người ta lông tơ dựng ngược.

Tiếng hò hét điên cuồng quanh quẩn trong thế giới ngầm âm u, vô luận là nhân loại hay ác ma, bọn họ đều phấn khích nhìn chăm chú lợi thế trên chiếu bạc, vì thắng thua mà điên cuồng.

Trong một góc sòng bạc đang xử tội ma bài bạc, gã bị lột trần treo trên nóc nhà, mấy ác ma cấp thấp vừa cười nhạo vừa thúc giục gã: “Đã mất một cái 'chân', lần này là chân trái hay đùi phải!”

Bị rót một chén thuốc giảm đau, trong nỗi đau nhức vì bị thiến, ma bài bạc tỉnh lại từ cơn hôn mê, nước mắt nước mũi giàn giụa tỉnh lại kêu gào thảm thiết.

Một con Địa Ngục Khuyển nho nhỏ ngồi xổm trong vũng máu, thè lưỡi, hưng phấn nhìn máu ào ạt chảy ra từ giữa hai chân ma bài bạc, máu tươi đối với ác ma mà nói là mỹ vị rượu ngon.

“Ta cược chân trái! Chân trái! Đặt lớn! Lần này nhất định thắng!” Bị máu ác ma kích thích, ma bài bạc trừng lớn đôi mắt sung huyết, khàn giọng hô to.

Xúc xắc lăn trên chiếu bạc, biểu tình cuồng nhiệt của ma bài bạc nháy mắt đọng lại trên khuôn mặt.



Đám ác ma cười dữ tợn, cốt đao vung lên chém đứt một chân của gã, ma bài bạc gào thét cuồng loạn, chỉ có thể đổi lấy ánh nhìn không chút để ý của dân cờ bạc. Bọn họ vui cười, cười nhạo tên quỷ xui xẻo thua hết tất cả, hồn nhiên không cảm thấy mỗi lần đặt cược bản thân đều đặt ngược với gã.

Ninh Chu cau mày, nơi này đầy rẫy sa đọa khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Tuy rằng không phải lần đầu hắn tới địa bàn ác ma, cũng không phải là nơi tệ nhất hắn từng đến, nhưng...

Ninh Chu nhìn Tề Nhạc Nhân bên cạnh. Khuôn mặt cậu giấu sau chiếc mặt nạ lộ ra khóe miệng mím chặt, nhìn ngôn ngữ tứ chi có thể thấy, tâm trạng lúc này của cậu cũng nặng nề và căng thẳng không kém.

Nhưng khi một nữ nhân viên chia bài mặc quần áo hở hang đi về phía họ, thần thái và động tác của Tề Nhạc Nhân ngay lập tức thay đổi.

Trong nháy mắt, Tề Nhạc Nhân nửa nghiêng người, giống như tuyên thệ chủ quyền khoác lấy cánh tay hắn, cười như không cười ngẩng đầu thì thầm bên tai hắn: “Anh bảo trì im lặng, hỏi thăm sự tình cứ giao cho tôi.”

Lỗ tai Ninh Chu trở nên đỏ bừng. Không khỏi cảm thấy may mắn ánh sáng nơi này đủ tối, không muốn để Tề Nhạc Nhân đã phá xác nhìn thấy toàn bộ lỗ tai hắn đỏ lên, trong lòng cảm thán thật đáng yêu.

Người chia bài đã đứng trước mặt hai người, cô nàng vốn muốn tiến lại gần, nhưng chỉ sợ hai chàng gay này không hoan nghênh nàng tới gần, vì thế nàng lễ phép hỏi: “Hai vị lần đầu tiên tới đây sao?”

“Sao? Không chào đón à?” Giọng nói Tề Nhạc Nhân thay đổi, tuy vẫn giọng nam tính, nhưng âm nhu mềm mại hơn so với nam tính bình thường, cố tình kéo dài ngữ điệu tràn ngập ái muội bất mãn.

“Sao có thể chứ?” Nữ chia bài mau chóng cười làm lành: “Hai vị muốn chơi cái gì?”

Tề Nhạc Nhân tùy ý chỉ vào bàn nhiều người ngồi nhất: “Vậy bắt đầu chơi từ đó đi.”

Bước chân nữ chia bài uyển chuyển nhẹ nhàng dẫn hai người đi về phía trước, giày cao gót dẫm lên vệt máu đen tanh hôi nhơ nhớp.

Trong một góc ma bài bạc bị xử tội đã thua mất hai chân mình. Gã được thả xuống, trong tiếng kêu thảm ở vũng máu, Địa Ngục Khuyển nho nhỏ há miệng cắn xé miệng vết thương của gã, đám ác ma cấp thấp bưng chén rượu vừa đùa giỡn vừa khuyên dụ gã cược bàn tay mình.

“Mặc kệ tôi đặt nhỏ hay đặt lớn, anh đều đặt cược ngược lại gấp đôi với tôi.” Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng nói với Ninh Chu.

Sau lớp mặt nạ, khuôn mặt Ninh Chu lộ vẻ khó hiểu.

“Tin tôi đi, làm giàu đều dùng chiêu này.” Tề Nhạc Nhân lộ ra một nụ khổ.

“…..”

Nữ chia bài có lòng tốt giúp hai người họ sắp xếp đồng xu, ở trong mắt nàng hai người kia thập phần cổ quái, không phải vì đeo mặt nạ, mà bởi vì...

“Nhỏ.” Người đeo nửa chiếc mặt nạ tiện tay lấy mấy đồng xu, không chút để ý ném vào khu vực đặt cược.

Nữ chia bài yên lặng đặt tầm mắt về phía một người khác, quả nhiên người kia đặt cược đồng xu gấp đôi trong một khu vực khác.

Nhóm vây quanh ma bài bạc đặt cược lung tung, không ai để ý đến một màn quỷ dị này.

Xúc xắc mở ra, kết quả không cần nói cũng biết.

Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đồng xu trước mắt người đàn ông đeo nửa chiếc mặt nạ giảm bớt, nhưng đồng xu trước mặt đồng bạn hắn lại không ngừng tăng lên. Qua mấy vòng rốt cuộc hắn cũng cảm thấy nhàm chán, chỉ chỉ đồng xu trước mặt hai người ý bảo nữ chia bài thu hồi, chính mình thì kéo cánh tay người đàn ông thì thầm to nhỏ, còn phát ra tiếng cười khanh khách.

Giống như cảm giác được ánh mắt của nữ chia bài, hắn nghiêng mặt, ánh mắt lạnh băng giấu sau lớp mặt nạ quét qua người cô nàng, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ: “Tôi không thích cô dùng ánh mắt này nhìn người đàn ông của tôi, lần sau cứ nhìn như vậy xem, tôi liền móc nó ra.”

“Tôi xin lỗi.” Người chia bài lập tức cúi đầu, chuyên chú nhìn vết máu thấm ướt mặt giày, không dám đánh giá hai người kia nữa.

“Bé ngoan, đây là phần thưởng cho cô học được cách lễ phép.” Người kia nhét đồng xu vào áo ngực của cô nàng, còn ác ý cười khanh khách: “Đến gần mới thấy, cô trang điểm quá dày, nhắc cô một câu, ngũ quan của cô thật sự không thích hợp với kiểu trang điểm này.”

Nói xong, hắn quay về bên cạnh người đàn ông, thì thầm vài câu.

Người chia bài cúi đầu, khí tràng cường đại của hai người đàn ông kia làm cô im lặng như ve sầu mùa đông.



“Đúng rồi, cho tôi hỏi thăm một người.” Người đàn ông đeo nửa chiếc mặt nạ lười biếng nói ra một cái tên.

Người nọ là khách quen của sòng bạc ngầm, cũng là người cuối cùng gặp ảo thuật sư. Gã gặp ảo thuật sư mặc trang phục nữ tại sòng bạc ngầm, sau đó vô luận là ảo thuật sư hay là người này đều không thấy bóng dáng, ngay cả tuyến người xác minh cũng mất tích.

Hỏi trực tiếp rất nguy hiểm, Tề Nhạc Nhân không hy vọng nhận được câu trả lời từ một người chia bài bình thường, cậu chỉ muốn thử xem nơi này đến tột cùng sâu bao nhiêu.

“Tôi có ấn tượng... bất quá không phải tôi tiếp đãi hắn, hay để tôi hỏi giúp ngài?” Nữ chia bài cẩn thận hỏi.

“Được.”

Thế là hai người yên lặng ngồi xuống bàn trà trước sòng bạc ngầm, cuối cùng nơi này không có mùi máu tươi che trời lấp đất, Tề Nhạc Nhân cùng Ninh Chu ngồi cùng sô pha —— cậu có lý do chính đáng, tiện câu thông.

Nữ nhân viên chia bài vừa rời đi mang tới một nam nhân viên chia bài dáng người cao lớn, thoạt nhìn hắn cấp bậc cao hơn, biểu tình khuôn mặt vừa rụt rè vừa ngạo mạn: “Hai vị khỏe, nghe nói các vị đang tìm người?”

“Tìm bằng hữu.” Tề Nhạc Nhân thản nhiên nói.

“Hắn đã lâu không tới đây, nói không chừng rong chơi ở quán rượu nên chưa tới.” Nam nhân viên chia bài kia tựa hồ rất quen thuộc đối với người mất tích, nhưng ngữ khí lại tràn ngập lãnh khốc và thờ ơ.

“Quán rượu nào?” Tề Nhạc Nhân theo bản năng hỏi.

Sắc mặt nam chia bài khẽ thay đổi, hắn có chút nghi hoặc hỏi: “Ngài không phải bằng hữu của hắn sao?”

Không xong rồi, vừa rồi nói bậy, mồ hôi lạnh Tề Nhạc Nhân chảy xuống, ngay cả Ninh Chu cũng nắm lấy tay cậu thật chặt.

Thần kinh Tề Nhạc Nhân căng thẳng nhanh chóng vận chuyển đầu óc, nháy mắt từ trạng thái tùy tiện ứng phó bình thường chuyển sang trạng thái đề phòng. Cậu đến hỏi người, ít nhất phải giải thích tại sao thân là ‘bằng hữu’ của người kia, biết hắn thích đến sòng bạc ngầm, nhưng lại không biết hắn thích đi quán rượu nào.

“Bằng hữu?” Nụ cười Tề Nhạc Nhân ngày càng giả tạo, sự chán ghét và mỉa mai nồng đậm hoàn toàn hiện trên nụ cười cậu: “Thiếu nợ không phải là ‘bằng hữu’ sao?”

Nam chia bài bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là chủ nợ.

Như thế không kỳ quái, ở nơi tràn ngập ma bài bạc này, số nợ mà nhóm người trên mắc phải là một con số cực kỳ khổng lồ, đủ để bọn họ bán chính bản thân, vô luận vợ con hay thân thể của mình.

“Tôi nghe nói hắn thường xuyên tới nơi này, thật đáng tiếc, nếu hắn có thời gian ở chỗ bài bạc này bán mông, cũng không đến mức thiếu nợ nhiều như vậy.” Tề Nhạc Nhân , nhìn về phía ma bài bạc đằng xa đã biến thành nhân trư, ý cười lạnh hơn: “Hay là nói, những kẻ ngu xuẩn càng thích đứt tay đứt chân ở chỗ này, chứ không muốn 'lao động' trả nợ?”

Hai người chia bài cùng nhìn về phía nhân trư kia, gã đã mất hai chân và hai tay của mình, chỉ còn lại cái đầu trụi lủi trên cần cổ, chậm rãi tắt thở trong vũng máu. Mà đám ác ma vây quanh gã đang cắt đầu lưỡi và thịt bụng của gã, lựa những bộ phận ngon nhất để ăn.

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng thuộc về nữ tính.

Tề Nhạc Nhân không quay đầu lại, Ninh Chu quay đầu nhìn thoáng qua, là một người phụ nữ bình thường.

Hai nhân viên chia bài cùng đứng dậy khỏi ghế, cung kính chào: “Giám đốc.”

Nữ giám đốc kia đi vài bước về phía trước, thoáng nhìn Tề Nhạc Nhân một cái, dường như để xác nhận, quan sát từ nửa chiếc mặt nạ đến áo da hở hang gợi cảm, rồi nhìn đến cặp trang sức bạc trên giày cậu.

“Hồng tiên sinh?” Trên mặt cô nàng lộ ra nụ cười lễ phép: “Thật sự là ngài? Đã lâu không có tin tức của ngài.”

Tề Nhạc Nhân sững sờ, Hồng? Đó là thân phận cậu bịa ra lúc nằm vùng ở Sát Lục Mật Hội mà, sao lại có người quen dưới Ngầm Kiến thành này được? Cậu chưa từng gặp qua người phụ nữ này trước đây.

“Phu nhân đang chờ ngài, mời ngài đi theo tôi.”

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook