Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 162: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [2]

Bạc Mộ Băng Luân

06/08/2023

chương 162:

Tề Nhạc Nhân ngủ tám tiếng, bị đồng hồ báo thức đánh thức, cậu thô bạo ấn nút tắt, hận không thể nhắm mắt ngủ đến lúc trời đất tối sầm.

Đầu vẫn còn đau, mạch máu bên huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, khiến Tề Nhạc Nhân không thể không hoài nghi mạch máu nơi đó có phải sắp nổ tung hay không; trừ cái này ra toàn thân đều khó chịu. Cậu quả thực giống như cuộn người một đêm trong chiếc giường chật hẹp, trên người không chỗ nào hoàn hảo.

Không nên, thời điểm lúc trước Trần Bách Thất huấn luyện cậu, ngủ một giấc dậy vẫn tung tăng nhảy nhót, tại sao lúc này cả người lại đau nhức như vậy?

Rời khỏi phạm vi Vùng đất Hoàng Hôn, thế giới bên ngoài luân phiên ngày đêm, hiện giờ đã là sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ pha lê chiếu vào. Tề Nhạc Nhân ngồi dậy duỗi người, xương cốt phát ra tiếng “rắc” làm cậu hoảng sợ.

“Tỉnh? Dậy rồi thì tới ăn sáng.” Ảo thuật sư cách khe hở tức giận nói.

Tề Nhạc Nhân ngồi dậy, tiếp nhận hai lát bánh mì kèm mứt trái cây: “Còn phải mất bao lâu mới đến Ngầm Kiến thành.”

“Mấy tiếng đồng hồ mới đáp xuống, sau đó đi bộ vào phạm vi thế lực của Long Kiến Nữ Vương, nếu thuận lợi thì chừng một hai ngày.”

“Lâu như vậy sao?” Tề Nhạc Nhân thầm sốt ruột, hôm nay đã là ngày 25 hoàn thành nhiệm vụ Thánh thành, ở trong trò chơi, vào ngày 29 Ninh Chu….

Cho dù thuận lợi băng qua sa mạc, bất quá cậu cũng phải mất hai ngày thời gian!

Ngầm Kiến thành rộng lớn như vậy, biển người mênh mông, thật sự quá gấp gáp.

May mắn… May mắn không phải cậu không có manh mối.

Tề Nhạc Nhân nhớ lại thông tin giấc mơ ở trong game, cậu biết phiến dung nham đỏ đậm kia ở đâu, đó là hỏa hồ sâu trong luyện ngục; trong truyền thuyết hỏa hồ địa ngục là hình chiếu nhân gian giới. Vào ngày cuối cùng của cuộc đời, Ninh Chu ở nơi đó...

Tề Nhạc Nhân không thể không suy ngẫm mọi thứ về Ninh Chu, chỉ cần vừa nhớ tới cậu liền không ngăn được nỗi sợ hãi hiện lên trong đầu. Cậu không dám nghĩ tới tâm tình Ninh Chu như thế nào khi phát hiện lực lượng ác ma đang dần thức tỉnh trên người mình, không dám nghĩ tới rốt cuộc là ai hại hắn bị thương nặng mà chết; không dám nghĩ tới trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cõi lòng hắn có tràn đầy thất vọng và chán ghét thế giới này hay không, hắn có… nhớ đến người yêu đã chết của mình hay không.

Tề Nhạc Nhân muốn tìm một lý do Ninh Chu còn lưu luyến thế giới này, cả đời này của hắn thật sự chịu quá nhiều khổ cực: Người thân duy nhất mất sớm, còn chưa kịp thổ lộ với người yêu ở Thánh thành, thánh địa đã trục xuất hắn, không thừa nhận lòng thành kính của hắn, ngay cả tín niệm cuối cùng hắn cũng không thể bảo toàn —— Hắn trở thành ác ma mà bản thân căm hận nhất.

Có lẽ khoảnh khắc đó với Ninh Chu mà nói, tử vong mới là một loại giải thoát.

“A.” Ảo thuật sư đột nhiên kêu lên một tiếng.

Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Ánh mắt ảo thuật sư nhìn cậu có chút cổ quái, hơi ghét bỏ nói: “Vẻ mặt vừa rồi kia của cậu…. Thật là không chịu nổi.”

Nói xong, hắn còn khoa trương chà xát cánh tay.



Tề Nhạc Nhân: ???

“Tôi thấy chuyện tình yêu của cậu khá là gian nan, ngàn dặm truy phu đến luyện ngục, chẳng thà độc thân còn hơn.” Ảo thuật sư mặc trang phục nữ tính đẩy đẩy mắt kính kiểu nữ lên sống mũi.

“Độc thân khá tốt, nhưng nếu gặp người vận mệnh của mình, người độc thân với người có tang khác gì nhau?” Tề Nhạc Nhân nói. Trước khi gặp được Ninh Chu, cậu sống rất ổn; nếu không gặp Ninh Chu, cuộc sống như vậy cũng coi như hạnh phúc. Nhưng khi gặp Ninh Chu rồi bỏ lỡ hắn, nửa đời còn lại cậu không thể yên.

Ảo thuật sư: Chậc, có cảm giác bị vả mặt.

Tề Nhạc Nhân không cảm nhận được oán niệm của ảo thuật sư, cậu tiếp tục lật xem tư liệu về Ngầm Kiến thành, nhìn thấy chỗ khó hiểu liền hỏi: “Lĩnh vực của Long Kiến Nữ Vương? Ngầm Kiến thành cũng là một lĩnh vực?”

“Ừ, đúng vậy, giống với Vùng đất Hoàng Hôn... Đừng nói cái này cậu cũng không biết nha?” Ảo thuật sư khinh thường liếc nhìn cậu một cái.

Kỳ thực lúc vào phó bản cậu mới biết chuyện này, đương nhiên Tề Nhạc Nhân không thể rụt rè, cậu trấn định hỏi: “Tôi biết, nhưng rốt cuộc Vùng đất Hoàng hôn và Vùng đất Bình Minh tại sao lại tương tự nhau như vậy? Bởi vì căn nguyên lực lượng của hai cái lĩnh vực này đều liên quan tới thời gian sao?”

Sắc mặt ảo thuật sư thay đổi, tức giận hỏi: “Cậu biết quá nhiều, ai nói cho cậu? Trần Bách Thất? Cô ấy hẳn là không biết tình báo này.”

“Không phải cô ấy.” Tề Nhạc Nhân biết Trần Bách Thất không có phần tình báo này, lúc trước thời điểm cô ấy biết Tô Hòa đến từ Vùng đất Bình Minh, vẫn còn rất kính trọng hắn.

“Cậu đừng hỏi, đó không phải là chuyện cậu nên biết.” Ảo thuật sư liếc mắt nhìn cậu rồi nói.

Tề Nhạc Nhân còn rất nhiều điều khó hiểu, nhưng ảo thuật sư đã nói rõ sẽ không để lộ ra bất kỳ tin tức nào, cậu chỉ đành từ bỏ, kế tiếp hai người lại bàn về sự tình Ngầm Kiến thành. Nơi đó là phạm vi thế lực của Long Kiến Nữ Vương, tuy nói là lĩnh vực nhưng không phải lĩnh vực bình thường; Long Kiến Nữ Vương cũng không phải một người mà là một danh hào truyền thừa qua nhiều thế hệ.

Vào những năm cuối đời, Long Kiến Nữ Vương đều sẽ chọn người thừa kế cho mình, đồng thời cũng thông qua phương thức đặc thù truyền thừa lĩnh vực cho đời Ngầm Kiến thành kế tiếp. Loại lĩnh vực kế thừa này khác biệt với các lĩnh vực khác, có khiếm khuyết tự nhiên trong đó.

Trong truyền thuyết xa xưa, lúc ban đầu Ngầm Kiến thành do một đàn kiến dẫn đầu sáng tạo nên một cộng đồng. Sâu trong hẻm núi lớn ở Tĩnh Hải hoang mạc có một khe hở thiên nhiên giữa hai giới, nối liền Ma giới và nhân gian giới; lúc ấy phong ấn vẫn vững chắc, đa số ác ma không thể xuyên qua khe hở này; chỉ có duy nhất tộc Long Kiến bằng vào thiên phú của mình gặm nhấm khe hở, có thể qua lại giữa hai giới.

Bị ác ma ở Ma giới xa lánh, nhóm kiến hậu rất vừa lòng đối với hang động thủy ngầm tồn trữ hóa thạch hàng trăm vạn năm này, thế là dẫn theo tộc đàn của mình đến định cư ở đây, quyết định ở chỗ này kiến tạo nên tộc Long Kiến huy hoàng.

Ban đầu thành lập rất gian nan, nhưng chẳng mấy chốc chúng nó đã đứng vững gót chân; sau khi giải trừ mối nguy cơ bên ngoài, nhóm kiến hậu này ngay lập tức bắt đầu cuộc tranh đoạt tàn khốc - quyền lực. Cuối cùng, một vị kiến hậu cường đại giết chết người cạnh tranh, lên ngôi trở thành Long Kiến Nữ Vương.

Sau khi Long Kiến Nữ Vương đầu tiên lên ngôi, đã lãnh đạo tộc Long Kiến phát triển đám ác ma mạnh mẽ, thu nạp đám ác ma vào dưới sự thống trị Tĩnh Hải hoang mạc. Hành động này chọc giận Giáo đình, Giáo đình bao vây tiễu trừ đàn kiến không kiêng nể gì ác ma này, cuối cùng Long Kiến Nữ Vương quyết định co đầu rút cổ vào Tĩnh Hải hoang mạc —— Một hang động khổng lồ dưới lòng đất, có mạng lưới ngầm thông suốt bốn hướng, giống như một tổ kiến.

Tuyệt diệu chính là lối vào sào huyệt rất nhỏ hẹp, bên trong trống rỗng, đại quân không thể tiến vào nơi này, cần phải nhảy dù ở cửa hang. Địa hình này cản trở Giáo đình, có thể cho đám ác ma sinh sôi nảy nở tại mảnh đất này.

Sau khi cân nhắc thiệt hại, Giáo đình quyết định từ bỏ bao vây tiễu trừ, hai bên ký hiệp ước hòa bình. Long Kiến Nữ Vương hứa hẹn sẽ không tàn sát nhân loại, tuyệt đối không rời khỏi phạm vi thế lực Ngầm Kiến thành; cũng đảm bảo bên trong Ngầm Kiến thành, nhân loại, ác ma và tất cả các sinh vật trí tuệ đều được đối xử bình đẳng.

Vì thế xung đột trong phạm vi nhỏ như vậy là bình ổn. Trước khi Long Kiến Nữ Vương đầu tiên qua đời, nàng dùng một biện pháp cho đến nay chưa được tiết lộ, truyền thừa lĩnh vực của mình cho người kế nhiệm. Từ đó về sau, các đời Long Kiến Nữ Vương đều dùng phương pháp tương tự truyền thừa lĩnh vực. Mãi cho đến 22 năm trước, lần đầu tiên ác ma xâm lấn nhân gian giới bùng nổ, Ma Vương Hủy Diệt suất lĩnh đội quân ác ma đột phá khe hở hai giới, đi tới nhân gian giới hòa bình thịnh vượng...

“Vị Long Kiến Nữ Vương nào đến nay vẫn còn sống?” Tề Nhạc Nhân lật tư liệu rồi hỏi.

“Ừm, bất quá không khác gì cái chết.” Ảo thuật sư nói.



“Thông thường mà nói, trong đám ác ma Long Kiến Nữ Vương đại biểu cho thế lực trung lập, đó được quyết định bởi căn nguyên lực lượng của nàng... Nhưng vị Long Kiến Nữ Vương này rõ ràng có khuynh hướng…” Tề Nhạc Nhân nói, tầm mắt dừng trên một hàng chữ trong tư liệu, yên lặng nhìn thật lâu.

“Nàng là người theo đuổi Ma Vương Hủy Diệt, nhưng điều đó lại trái ngược với sức mạnh bản thân, chúng ta cũng không rõ tại sao nàng sẽ trèo cây tìm cá mà theo đuổi vị Ma Vương khác biệt căn nguyên lực lượng với mình. Có lẽ Long Kiến Nữ Vương đời kế tiếp sẽ thay đổi màu cờ này, dù sao ‘quyền lực’ mới là 'trật tự' đáng để theo đuổi nhất.” Ảo thuật sư nói.

Căn nguyên lực lượng của Long Kiến Nữ Vương cũng không phải bí mật gì, căn nguyên lực lượng của nàng tương đương trung lập, thậm chí có thể xếp vào bên phía trận doanh thần thánh, bởi vì nàng đại diện cho “Trật tự”.

Nhưng căn nguyên lực lượng này là trật tự ác ma, hơn 20 năm trước, không hề quay đầu đi theo vị Ma Vương Hủy Diệt kia.

Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không về ‘căn nguyên lực lượng’, trước khi đi Trần Bách Thất đã dạy kèm khẩn cấp cho cậu, nhưng thời gian có hạn không nói được gì nhiều. Cậu chỉ biết điều kiện trước khi ngưng kết lĩnh vực là tất yếu phải ngưng kết nửa lĩnh vực, mà trước khi ngưng kết nửa lĩnh vực, đầu tiên phải tìm được căn nguyên lực lượng của chính mình.

Tề Nhạc Nhân thực sự rất may mắn, tuy rằng cửu tử nhất sinh... Không, là thật sự đã chết một lần, nhưng trong nháy mắt trước khi chết, cậu đã tìm được căn nguyên lực lượng của chính mình, quay ngược pháp tắc, kéo cậu về từ ranh giới cái chết.

Sức mạnh đó, gọi là “tái sinh”.

Cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật cậu đã tái sinh không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần replay SL Đại Pháp, đều là tái sinh, nếu không phải giải thích vô số mộ bia trên Vong Linh đảo như thế nào? Những bia mộ ấy được sinh ra, có lẽ là vì mỗi lần cậu đều thực sự “đã chết”, rồi lại tái sinh về một khắc save.

Về việc này, Trần Bách Thất nói với cậu: “Cậu đã mở ra cánh cửa đi đến thế giới mới, từ khe hở hãy nhìn trộm một chút thần kỳ ở bên bờ đối diện đi. Có thể tận mắt nhìn thấy cảnh giới kỳ diệu kia là may mắn rất lớn, bởi vì đại đa số người cùng cực cả đời này cũng không thể đẩy ra cánh cửa khác với người bình thường này.”

Tề Nhạc Nhân có thể đọc được một loại cảm giác mất mát và phiền muộn mơ hồ từ khuôn mặt nàng, cậu không khỏi liên tưởng đến việc Trần Bách Thất đã từng trải qua ngưng kết nửa lĩnh vực rồi lại tan vỡ. Năm đó thời điểm nàng bước lên bậc thang kia, nội tâm có bao nhiêu khí phách hăng hái, thời điểm nàng ngã xuống có bao nhiêu đau đớn. Mà Ninh Chu... nửa lĩnh vực của hắn cũng tan vỡ.

Khác với người bình thường sao? Từ trước tới giờ Tề Nhạc Nhân chưa bao giờ nghĩ tới.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình là một người bình thường, có ưu điểm của người bình thường, cũng có khuyết điểm của người bình thường. Tính cách mềm yếu cùng sự thỏa hiệp trên người cậu không khác gì người thường, cậu không có dã tâm quá lớn, cũng không muốn xông lên một lần, chỉ muốn sống cuộc đời bình thường.

Nếu còn ở lại thế giới hiện thực, có lẽ cậu có thể thực hiện lý tưởng bình thường đến mức không thể bình thường hơn này, nhưng ở đây...

Chú định không có khả năng.

“Nếu... Nếu như tôi nói, tôi muốn đẩy cánh cửa này ra thì sao?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên hỏi.

Động tác điểm thuốc của Trần Bách Thất chợt dừng, tay cầm bật lửa chắn gió tụ thành một đoàn ánh sáng nho nhỏ, chiếu sáng khuôn mặt thon dài của nàng. Dường như người phụ nữ này lần đầu tiên gặp cậu, cẩn thận nhìn kỹ quan sát vẻ mặt của cậu, Tề Nhạc Nhân không chút trốn tránh nhìn thẳng nàng, khát vọng từ trong miệng nàng nghe câu trả lời.

“Hử, vì cái gì?” Trần Bách Thất hỏi.

Tề Nhạc Nhân nở nụ cười, kiên định rồi lại ngại ngùng, ánh mắt nghiêm túc dường như đang tỏa sáng.

“Bởi vì tôi muốn bảo vệ hắn thật tốt.”

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook