Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 161: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [1]
Bạc Mộ Băng Luân
05/08/2023
chương 161:
[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú. Hoàn thành nhiệm vụ 77%]
[Thưởng số ngày sinh tồn cơ bản 15 ngày. Hoàn thành nhiệm vụ 77% khen thưởng thêm 31 ngày sinh tồn. Đạt được 3 lần ‘tốt nhất hôm nay’ khen thưởng 15 ngày sinh tồn. Tiêu diệt toàn bộ xúc sao thưởng 30 ngày sinh tồn. 47.8% tỷ lệ khán giả đưa ra nghi ngờ, giữ lại khen thưởng]
[Đếm ngược đồng bộ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
______
“Aaaaa, tại sao bọn họ lại nổ chết chúng ta!” Tề Nhạc Nhân vừa tới liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bác sĩ Lã: “Điên rồi, thật sự điên rồi! Vì tiêu diệt xúc sao mà cho nổ tung bốn người chúng ta! Đó là chuyện người sẽ làm sao?!”
Đỗ Việt cũng rất buồn bực: “Đúng đó, sao lại có thể như vậy….”
Thật ra Tề Nhạc Nhân cảm thấy, về tình về lý coi như không ngoài sở liệu. Nhìn phó bản kia tạo ra đoàn làm phim kỳ ba, hơn nữa trong vũ trụ có nhiều sinh vật ngoài hành tinh kỳ quái như vậy; chỉ sợ thế giới tinh tế tương lai cũng không phải là thế giới văn minh pháp trị gì. Vì diệt trừ hậu hoạn mà dứt khoát hủy diệt cả một hành tinh, người và quái vật cùng nhau nổ tung thành cặn bã cũng không phải không có khả năng… Nếu quân đội quyết đoán quay phim điện ảnh ‘dị hình’ thì nhiều cảnh sẽ không thể quay được.
Cũng không biết khán giả có cảm tưởng gì. Bất quá ‘khán giả’ xem phó bản kia rốt cuộc là dạng tồn tại gì, hiện tại Tề Nhạc Nhân cũng không rõ ràng lắm. Cậu suy đoán khả năng căn bản không có “khán giả” nào hết, ‘tốt nhất hôm nay’ và xác suất nghi ngờ chẳng qua là hệ thống bắt chước dãy số liệu mà thôi.
Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian sinh tồn của chính mình, bắt đầu phó bản cậu có 147 ngày, trong lúc tiến hành nhiệm vụ thời gian sinh tồn sẽ không trôi đi, nhưng vì sử dụng tấm thẻ BUG [Quỷ biện luật sư], một lần dùng tiêu hao 130 ngày thời gian sinh tồn, đến khi kết thúc nhiệm vụ chỉ còn lại 17 ngày.
Phần thưởng cho nhiệm vụ lần này khá phong phú, tổng cộng đạt được khen thưởng 91 ngày. Như vậy hiện tại cậu có tổng cộng 108 ngày sinh tồn, nghe qua thì không tồi, nhưng mà... Tề Nhạc Nhân nhìn về phía cánh tay trái bị chặt đứt của mình, muốn nó mọc lại ít nhất phải trả 100 ngày thời gian sinh tồn —— Mình đã sống lại, vì sao cánh tay đứt lại không mọc ra?
Tề Nhạc Nhân có rất nhiều suy đoán về sự tình mình rơi xuống thành bánh nhân thịt, chết rồi mà còn có thể sống lại. Cậu mơ hồ cảm giác được bản thân mình có chút khác biệt so với trước đây, vận mệnh đã định sẵn cậu có thể cảm nhận được một loại sức mạnh khổng lồ, nhưng lại không biết làm thế nào để đẩy cánh cửa nặng trịch trước mặt này ra.
Bác sĩ Lã muốn đưa Tề Nhạc Nhân đi tìm người chơi có thể mọc lại cánh tay gãy, nhưng Tề Nhạc Nhân từ chối: “Hiện tại tôi có việc gấp, đợi khi nào rảnh sẽ đến tìm anh.”
Sau khi chào tạm biệt bác sĩ Lã và Đỗ Việt, Tề Nhạc Nhân không ngừng tăng tốc đến nhà Trần Bách Thất.
Thời điểm nhìn thấy Tề Nhạc Nhân, Trần Bách Thất lắp bắp kinh hãi: “Tay trái cậu bị sao vậy?”
“Nói ra thì dài, trước hết nghe tôi nói đã! Nơi này có an toàn không?”
“… Cậu đi theo tôi.”
Tới tầng hầm ngầm bình thường dùng để huấn luyện, Tề Nhạc Nhân nói nhanh, kể lại những chuyện đã xảy ra trong nhiệm vụ lần này, đồng thời cũng nói về sự tình laptop mà cậu vẫn luôn che giấu Trần Bách Thất.
Trần Bách Thất yên lặng lắng nghe cậu nói, cho đến khi cô nghe được thông tin Ninh Chu tử vong, sắc mặt lúc này mới biến đổi.
“Cho nên tôi cần phải nhanh chóng đến luyện ngục Ngầm Kiến thành, thời gian còn lại của tôi không nhiều.” Tề Nhạc Nhân sốt ruột nói.
“Đích xác là vậy, nhưng một mình cậu đi chỉ sợ quá nguy hiểm. Tuy rằng hiện tại cậu đã phá xác, hơn nữa cảm ứng được căn nguyên lực lượng của mình, tuy rằng chưa ngưng kết nửa lĩnh vực, nhưng nhanh hơn so với tôi dự đoán quá nhiều… Chúng ta cũng chưa chuẩn bị tốt, chậc, phiền phức, còn về sự tình cậu rơi xuống thành một đống thịt nát thế nhưng vẫn còn sống… Chút nữa tôi gặp sẽ hỏi Tiên Tri xem ý kiến của ngài ấy.” Trần Bách Thất nhíu mày, khó có lộ ra biểu tình khó xử: “Hừ, hiện tại không rảnh để lo mấy chuyện này, chờ cậu mang Ninh Chu trở về chúng ta lại nghĩ biện pháp. Cậu chờ một chút, để tôi hỏi Sở Thẩm Phán xem có ai đi Ngầm Kiến thành hay không, nếu có thì đưa cậu một đoạn đường.”
Trong mấy tiếng tới vội như đi đánh giặc, Tề Nhạc Nhân tranh thủ thời gian chữa trị tay trái của mình; bác sĩ Lã xung phong nhận việc, tỏ vẻ sẵn lòng giúp cậu ứng phí chữa bệnh. Tề Nhạc Nhân thập phần cảm động, sau đó từ chối hắn: “Thôi, tôi sắp đến một nơi nguy hiểm, không nhất định có thể sống sót trở về, đến lúc đó thiếu nợ chưa trả, có chết tôi cũng không an tâm.”
“...Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người trắng trợn nguyền rủa bản thân mình như vậy.” Vẻ mặt bác sĩ Lã mộng bức.
“Đó là kết quả xấu nhất.” Tề Nhạc Nhân trấn định nói. Cậu nhận ra bất kể mình cắm FLAG hay không, giá trị may mắn của mình sẽ không từ E biến thành S, cho nên không có là gì.
“Chỉ là một lần trị liệu mất 100 ngày sinh tồn, đó là người ta nhìn tôi lớn lên đáng yêu cho nên mới niệm tình hữu nghị cho bạn đồng hành cậu đấy... Hửm, lần trước ở nhiệm vụ Thánh thành cậu hẳn là có không ít số ngày sinh tồn mà?” Bác sĩ Lã tính toán thời gian, cảm thấy số ngày sinh tồn trên đỉnh đầu Tề Nhạc Nhân không đúng lắm.
“Gặp chút chuyện, khấu trừ 130 ngày sinh tồn... Lần sau quay lại tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn.” Tề Nhạc Nhân vừa nhớ tới khuôn mặt Tô Hòa liền cảm thấy tâm tích tụ.
“Đừng nói cậu bị khán giả nghi ngờ nên trừ khen thưởng về 0 nha?” Bác sĩ Lã hoài nghi hỏi.
“Không phải, là sự tình khác.” Trong lòng Tề Nhạc Nhân sốt ruột: “Trước đừng nói cái này, nói vấn đề trị liệu đi.”
“Ừm ừm, tôi đây giúp cậu ứng trước một phần, lần sau cậu có bao nhiêu số ngày sinh tồn thì hãy trả lại tôi.” Bác sĩ Lã nói một cách hào phóng.
“Như vầy đi, tôi bán cái này cho anh.” Tề Nhạc Nhân nhớ tới phần thưởng thu được sau khi giết chết Leviathan, lấy ra đạo cụ [Súng lục may mắn] đưa cho bác sĩ Lã xem.
[Súng lục may mắn ]: Khẩu súng này tổng cộng có sáu viên đạn, trong đó có một viên đạn thật, bắn vào huyệt thái dương của chính mình là có thể tỏa định mục tiêu; phòng ngự tuyệt đối trong thời gian 1 phút phạm vi khu vực bán kính 500 mét, nhưng phòng ngự tuyệt đối này không áp dụng với viên đạn thật. Cho dù bạn may mắn, ông trời cũng chỉ cho bạn 5 phút, nếu dũng mãnh không sợ chết, bạn có thể thêm 1 phút nữa. Mục tiêu tỏa định: Chưa đặt]
“Aiya, cái này tốt nè!” Bác sĩ Lã cầm lấy khẩu súng, vui vẻ nói: “Thời khắc nguy cấp có tận 5 phút phòng ngự tuyệt đối!”
Nhìn đi, đây là sự tự tin của Âu Hoàng. Người ta vừa nhìn liền cảm thấy bản thân sẽ không trúng đạn, còn Tề Nhạc Nhân vừa nhìn liền cảm thấy một phát là bắn chết chính mình liền! Nếu nhất định phải dùng thì, phối hợp với SL Đại Pháp cũng được, nhưng hiện tại cái Tề Nhạc Nhân thiếu chính là thời gian, nên cuối cùng vẫn lựa chọn bán đạo cụ này cho bác sĩ Lã.
Cuối cùng lấy đạo cụ này 20 ngày sinh tồn, nửa bán nửa đưa cho bác sĩ Lã, khấu trừ chi phí điều trị, Tề Nhạc Nhân còn thừa 28 ngày, đủ để cậu đi sâu vào luyện ngục Ngầm Kiến thành.
Sau khi phần chi bị cắt đứt được tái sinh, Tề Nhạc Nhân đầu đầy mồ hôi vừa xoa chỗ cánh tay trái mới mọc, vừa vội vã lao đến nhà Trần Bách Thất.
“Thế nào lại là anh?!” Tề Nhạc Nhân nhìn thấy ảo thuật sư đang uống trà cùng Trần Bách Thất, trong lòng cảm thấy không ổn. Sau khi dò hỏi quả nhiên linh cảm trở thành sự thật, vừa lúc ảo thuật sư muốn đi Ngầm Kiến thành chấp hành nhiệm vụ, đáp ứng mang Tề Nhạc Nhân đi cùng.
“Cậu có phi hành khí không? Biết đường đi Ngầm Kiến thành không? Gặp ác ma có biết cách xử lý không? Có hiểu biết hệ sinh thái Ngầm Kiến thành không? Biết luyện ngục dưới Ngầm Kiến thành ở chỗ nào không? Không biết mấy cái này, cậu cũng dám đi Ngầm Kiến thành? Chàng trai trẻ, cậu cho rằng thế giới này nơi nào cũng đều yên bình giống Vùng đất Hoàng Hôn à?” Ảo thuật sư mỉm cười trào phúng nhìn Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân không dám phản bác. Tuy rằng thời điểm nằm vùng cậu đóng vai Hồng, có hiểu biết sơ qua về tình huống Ngầm Kiến thành, nhưng rốt cuộc cậu chưa từng đi tới đó, hiểu biết về nơi đó thập phần ít ỏi, tùy tiện đến đó rất nguy hiểm.
“Thời gian cấp bách, đêm nay hai người xuất phát ngay, Nhạc Nhân, tài liệu và trang bị đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, trên đường có thể xem; có gì không hiểu cứ hỏi ảo thuật sư, mặc dù hắn miệng tiện, nhưng vẫn đáng tin.” Trần Bách Thất không hề dong dài, trực tiếp ném một túi lớn qua Tề Nhạc Nhân.
“Hiện tại tôi không có tiền, trở về sẽ…” Thất vọng khốn cùng Tề Nhạc Nhân rầu rĩ nói, lại bị Trần Bách Thất cắt ngang: “Chỉ cần cậu mang Ninh Sơ bình an trở về mảnh đất này, mấy thứ này đều miễn phí cho cậu đấy.”
“Tôi nhất định sẽ mang hắn trở về!” Tề Nhạc Nhân kiên định nói. Cho dù lúc này cậu còn ngồi trong căn phòng nhỏ ở Vùng đất Hoàng Hôn, nhưng tâm đã sớm bay qua cánh đồng bát ngát, đến luyện ngục xa xôi.
Trần Bách Thất cười cười, khó có khi dịu dàng không phản bác cậu: “Ừ, tôi biết.”
Ảo thuật sự độc thân nhiều năm môi giật giật, trợn trắng mắt làm ra biểu tình không chịu nổi, lúc này mới mặt vô biểu tình quay đầu tiếp tục uống trà.
______
Đúng 23 giờ đêm đó, phi hành khí công vụ của Sở Thẩm Phán cất cánh, nhân viên điều khiển không phải ảo thuật sư mà là một vị chấp hành quan của Sở Thẩm Phán. Anh ta cúi đầu hành lễ trước ảo thuật sư với thái độ thập phần cung kính.
Ảo thuật sư và Tề Nhạc Nhân cùng ngồi ở hàng ghế sau phi hành khí, dọc đường cả hai đều im lặng; bù lại Tề Nhạc Nhân xem tư liệu về Ngầm Kiến thành, đọc một hơi hơn hai tiếng liền, cho đến khi cơn đau đầu phát triển thành cơn đau như bị khoan điện vào não. Cậu nôn khan vài cái, cảm giác như muốn phun ra.
Ảo thuật sư vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nếu cậu mà dám phun ở đây, tôi liền ném cậu xuống.”
“Yên tâm đi... Bụng rỗng, không phun ra thứ gì đâu.” Tề Nhạc Nhân che cổ họng, rót cho mình một ngụm nước.
Tề Nhạc Nhân đã thật lâu chưa được nghỉ ngơi, nếu tính thời gian ban ngày cậu rớt xuống băng uyên kia, thì cậu đã vượt qua 48 tiếng đồng hồ không ngủ, thể xác và tinh thần đang phát ra kháng nghị. Dưới trạng thái căng thẳng chỉ có thể kiên trì, nhưng hiện tại ngồi trên phi hành khí, cậu cưỡng ép chính mình tập trung xem tư liệu hơn hai tiếng. Cậu thật sự không kiên trì được.
Cậu cũng biết rằng mình nên nghỉ ngơi sớm hơn, nhưng thời gian không chờ người, cảm giác gấp gáp thúc giục khiến cậu lúc nào cũng trong mối lo sợ bất an.
Cậu thật sự quá sợ hãi, một khi nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một con hắc long bị ngọn lửa nuốt chửng. Chỉ mới tưởng tượng nỗi đau đớn và sợ hãi này thôi, đã cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt.
Nhưng cậu cần phải nghỉ ngơi, bản thân Tề Nhạc Nhân cũng biết cậu không thể dùng trạng thái này để đối mặt với cuộc chiến kế tiếp.
“Tôi ngủ một lát.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng nói.
“Đằng sau có giường, tới đó nằm đi.” Ảo thuật sư không ngẩng đầu, chỉ chỉ đằng sau nói.
“Cảm ơn.” Tề Nhạc Nhân nói lời cảm ơn, từ trên ghế dựa bò ra khoang sau, kéo tấm ngăn cách ánh sáng và âm thanh xuống. Tuy rằng giường đệm còn chật hẹp hơn giường ngủ ký túc xá thời đại học, nhưng có thể nằm nghỉ trong chốc lát cậu đã cảm thấy thỏa mãn.
Đầu đau như muốn nứt, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, Tề Nhạc Nhân uống hai viên thuốc, đó là thuốc ngủ mà cậu hỏi Trần Bách Thất. Trước khi thuốc phát huy tác dụng, Tề Nhạc Nhân lấy ra mảnh thủy tinh sinh mệnh của Ninh Chu. Nó hoàn hảo, lơ lửng trong tay cậu, ở giữa mảnh thủy tinh là một vệt máu nhỏ, được ánh sáng bạch kim vờn quanh, chậm rãi xoay tròn.
Cậu cứ dịu dàng và an tĩnh nhìn nó như vậy, tùy ý nỗi nhớ nhung xoay quanh mảnh thiên địa nhỏ hẹp này.
Cậu nghĩ, khoảnh khắc gặp lại, nhất định phải ôm Ninh Chu thật chặt, dùng sức đến mức để hắn tin bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.
Âm thanh máy móc vận hành phi hành khí từ bên ngoài dần dần nhỏ đi, tác dụng của thuốc bắt đầu xuất hiện, Tề Nhạc Nhân cẩn thận cất mảnh thủy tinh sinh mệnh vào khe đạo cụ, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
*****
[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú. Hoàn thành nhiệm vụ 77%]
[Thưởng số ngày sinh tồn cơ bản 15 ngày. Hoàn thành nhiệm vụ 77% khen thưởng thêm 31 ngày sinh tồn. Đạt được 3 lần ‘tốt nhất hôm nay’ khen thưởng 15 ngày sinh tồn. Tiêu diệt toàn bộ xúc sao thưởng 30 ngày sinh tồn. 47.8% tỷ lệ khán giả đưa ra nghi ngờ, giữ lại khen thưởng]
[Đếm ngược đồng bộ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
______
“Aaaaa, tại sao bọn họ lại nổ chết chúng ta!” Tề Nhạc Nhân vừa tới liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bác sĩ Lã: “Điên rồi, thật sự điên rồi! Vì tiêu diệt xúc sao mà cho nổ tung bốn người chúng ta! Đó là chuyện người sẽ làm sao?!”
Đỗ Việt cũng rất buồn bực: “Đúng đó, sao lại có thể như vậy….”
Thật ra Tề Nhạc Nhân cảm thấy, về tình về lý coi như không ngoài sở liệu. Nhìn phó bản kia tạo ra đoàn làm phim kỳ ba, hơn nữa trong vũ trụ có nhiều sinh vật ngoài hành tinh kỳ quái như vậy; chỉ sợ thế giới tinh tế tương lai cũng không phải là thế giới văn minh pháp trị gì. Vì diệt trừ hậu hoạn mà dứt khoát hủy diệt cả một hành tinh, người và quái vật cùng nhau nổ tung thành cặn bã cũng không phải không có khả năng… Nếu quân đội quyết đoán quay phim điện ảnh ‘dị hình’ thì nhiều cảnh sẽ không thể quay được.
Cũng không biết khán giả có cảm tưởng gì. Bất quá ‘khán giả’ xem phó bản kia rốt cuộc là dạng tồn tại gì, hiện tại Tề Nhạc Nhân cũng không rõ ràng lắm. Cậu suy đoán khả năng căn bản không có “khán giả” nào hết, ‘tốt nhất hôm nay’ và xác suất nghi ngờ chẳng qua là hệ thống bắt chước dãy số liệu mà thôi.
Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian sinh tồn của chính mình, bắt đầu phó bản cậu có 147 ngày, trong lúc tiến hành nhiệm vụ thời gian sinh tồn sẽ không trôi đi, nhưng vì sử dụng tấm thẻ BUG [Quỷ biện luật sư], một lần dùng tiêu hao 130 ngày thời gian sinh tồn, đến khi kết thúc nhiệm vụ chỉ còn lại 17 ngày.
Phần thưởng cho nhiệm vụ lần này khá phong phú, tổng cộng đạt được khen thưởng 91 ngày. Như vậy hiện tại cậu có tổng cộng 108 ngày sinh tồn, nghe qua thì không tồi, nhưng mà... Tề Nhạc Nhân nhìn về phía cánh tay trái bị chặt đứt của mình, muốn nó mọc lại ít nhất phải trả 100 ngày thời gian sinh tồn —— Mình đã sống lại, vì sao cánh tay đứt lại không mọc ra?
Tề Nhạc Nhân có rất nhiều suy đoán về sự tình mình rơi xuống thành bánh nhân thịt, chết rồi mà còn có thể sống lại. Cậu mơ hồ cảm giác được bản thân mình có chút khác biệt so với trước đây, vận mệnh đã định sẵn cậu có thể cảm nhận được một loại sức mạnh khổng lồ, nhưng lại không biết làm thế nào để đẩy cánh cửa nặng trịch trước mặt này ra.
Bác sĩ Lã muốn đưa Tề Nhạc Nhân đi tìm người chơi có thể mọc lại cánh tay gãy, nhưng Tề Nhạc Nhân từ chối: “Hiện tại tôi có việc gấp, đợi khi nào rảnh sẽ đến tìm anh.”
Sau khi chào tạm biệt bác sĩ Lã và Đỗ Việt, Tề Nhạc Nhân không ngừng tăng tốc đến nhà Trần Bách Thất.
Thời điểm nhìn thấy Tề Nhạc Nhân, Trần Bách Thất lắp bắp kinh hãi: “Tay trái cậu bị sao vậy?”
“Nói ra thì dài, trước hết nghe tôi nói đã! Nơi này có an toàn không?”
“… Cậu đi theo tôi.”
Tới tầng hầm ngầm bình thường dùng để huấn luyện, Tề Nhạc Nhân nói nhanh, kể lại những chuyện đã xảy ra trong nhiệm vụ lần này, đồng thời cũng nói về sự tình laptop mà cậu vẫn luôn che giấu Trần Bách Thất.
Trần Bách Thất yên lặng lắng nghe cậu nói, cho đến khi cô nghe được thông tin Ninh Chu tử vong, sắc mặt lúc này mới biến đổi.
“Cho nên tôi cần phải nhanh chóng đến luyện ngục Ngầm Kiến thành, thời gian còn lại của tôi không nhiều.” Tề Nhạc Nhân sốt ruột nói.
“Đích xác là vậy, nhưng một mình cậu đi chỉ sợ quá nguy hiểm. Tuy rằng hiện tại cậu đã phá xác, hơn nữa cảm ứng được căn nguyên lực lượng của mình, tuy rằng chưa ngưng kết nửa lĩnh vực, nhưng nhanh hơn so với tôi dự đoán quá nhiều… Chúng ta cũng chưa chuẩn bị tốt, chậc, phiền phức, còn về sự tình cậu rơi xuống thành một đống thịt nát thế nhưng vẫn còn sống… Chút nữa tôi gặp sẽ hỏi Tiên Tri xem ý kiến của ngài ấy.” Trần Bách Thất nhíu mày, khó có lộ ra biểu tình khó xử: “Hừ, hiện tại không rảnh để lo mấy chuyện này, chờ cậu mang Ninh Chu trở về chúng ta lại nghĩ biện pháp. Cậu chờ một chút, để tôi hỏi Sở Thẩm Phán xem có ai đi Ngầm Kiến thành hay không, nếu có thì đưa cậu một đoạn đường.”
Trong mấy tiếng tới vội như đi đánh giặc, Tề Nhạc Nhân tranh thủ thời gian chữa trị tay trái của mình; bác sĩ Lã xung phong nhận việc, tỏ vẻ sẵn lòng giúp cậu ứng phí chữa bệnh. Tề Nhạc Nhân thập phần cảm động, sau đó từ chối hắn: “Thôi, tôi sắp đến một nơi nguy hiểm, không nhất định có thể sống sót trở về, đến lúc đó thiếu nợ chưa trả, có chết tôi cũng không an tâm.”
“...Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người trắng trợn nguyền rủa bản thân mình như vậy.” Vẻ mặt bác sĩ Lã mộng bức.
“Đó là kết quả xấu nhất.” Tề Nhạc Nhân trấn định nói. Cậu nhận ra bất kể mình cắm FLAG hay không, giá trị may mắn của mình sẽ không từ E biến thành S, cho nên không có là gì.
“Chỉ là một lần trị liệu mất 100 ngày sinh tồn, đó là người ta nhìn tôi lớn lên đáng yêu cho nên mới niệm tình hữu nghị cho bạn đồng hành cậu đấy... Hửm, lần trước ở nhiệm vụ Thánh thành cậu hẳn là có không ít số ngày sinh tồn mà?” Bác sĩ Lã tính toán thời gian, cảm thấy số ngày sinh tồn trên đỉnh đầu Tề Nhạc Nhân không đúng lắm.
“Gặp chút chuyện, khấu trừ 130 ngày sinh tồn... Lần sau quay lại tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn.” Tề Nhạc Nhân vừa nhớ tới khuôn mặt Tô Hòa liền cảm thấy tâm tích tụ.
“Đừng nói cậu bị khán giả nghi ngờ nên trừ khen thưởng về 0 nha?” Bác sĩ Lã hoài nghi hỏi.
“Không phải, là sự tình khác.” Trong lòng Tề Nhạc Nhân sốt ruột: “Trước đừng nói cái này, nói vấn đề trị liệu đi.”
“Ừm ừm, tôi đây giúp cậu ứng trước một phần, lần sau cậu có bao nhiêu số ngày sinh tồn thì hãy trả lại tôi.” Bác sĩ Lã nói một cách hào phóng.
“Như vầy đi, tôi bán cái này cho anh.” Tề Nhạc Nhân nhớ tới phần thưởng thu được sau khi giết chết Leviathan, lấy ra đạo cụ [Súng lục may mắn] đưa cho bác sĩ Lã xem.
[Súng lục may mắn ]: Khẩu súng này tổng cộng có sáu viên đạn, trong đó có một viên đạn thật, bắn vào huyệt thái dương của chính mình là có thể tỏa định mục tiêu; phòng ngự tuyệt đối trong thời gian 1 phút phạm vi khu vực bán kính 500 mét, nhưng phòng ngự tuyệt đối này không áp dụng với viên đạn thật. Cho dù bạn may mắn, ông trời cũng chỉ cho bạn 5 phút, nếu dũng mãnh không sợ chết, bạn có thể thêm 1 phút nữa. Mục tiêu tỏa định: Chưa đặt]
“Aiya, cái này tốt nè!” Bác sĩ Lã cầm lấy khẩu súng, vui vẻ nói: “Thời khắc nguy cấp có tận 5 phút phòng ngự tuyệt đối!”
Nhìn đi, đây là sự tự tin của Âu Hoàng. Người ta vừa nhìn liền cảm thấy bản thân sẽ không trúng đạn, còn Tề Nhạc Nhân vừa nhìn liền cảm thấy một phát là bắn chết chính mình liền! Nếu nhất định phải dùng thì, phối hợp với SL Đại Pháp cũng được, nhưng hiện tại cái Tề Nhạc Nhân thiếu chính là thời gian, nên cuối cùng vẫn lựa chọn bán đạo cụ này cho bác sĩ Lã.
Cuối cùng lấy đạo cụ này 20 ngày sinh tồn, nửa bán nửa đưa cho bác sĩ Lã, khấu trừ chi phí điều trị, Tề Nhạc Nhân còn thừa 28 ngày, đủ để cậu đi sâu vào luyện ngục Ngầm Kiến thành.
Sau khi phần chi bị cắt đứt được tái sinh, Tề Nhạc Nhân đầu đầy mồ hôi vừa xoa chỗ cánh tay trái mới mọc, vừa vội vã lao đến nhà Trần Bách Thất.
“Thế nào lại là anh?!” Tề Nhạc Nhân nhìn thấy ảo thuật sư đang uống trà cùng Trần Bách Thất, trong lòng cảm thấy không ổn. Sau khi dò hỏi quả nhiên linh cảm trở thành sự thật, vừa lúc ảo thuật sư muốn đi Ngầm Kiến thành chấp hành nhiệm vụ, đáp ứng mang Tề Nhạc Nhân đi cùng.
“Cậu có phi hành khí không? Biết đường đi Ngầm Kiến thành không? Gặp ác ma có biết cách xử lý không? Có hiểu biết hệ sinh thái Ngầm Kiến thành không? Biết luyện ngục dưới Ngầm Kiến thành ở chỗ nào không? Không biết mấy cái này, cậu cũng dám đi Ngầm Kiến thành? Chàng trai trẻ, cậu cho rằng thế giới này nơi nào cũng đều yên bình giống Vùng đất Hoàng Hôn à?” Ảo thuật sư mỉm cười trào phúng nhìn Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân không dám phản bác. Tuy rằng thời điểm nằm vùng cậu đóng vai Hồng, có hiểu biết sơ qua về tình huống Ngầm Kiến thành, nhưng rốt cuộc cậu chưa từng đi tới đó, hiểu biết về nơi đó thập phần ít ỏi, tùy tiện đến đó rất nguy hiểm.
“Thời gian cấp bách, đêm nay hai người xuất phát ngay, Nhạc Nhân, tài liệu và trang bị đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, trên đường có thể xem; có gì không hiểu cứ hỏi ảo thuật sư, mặc dù hắn miệng tiện, nhưng vẫn đáng tin.” Trần Bách Thất không hề dong dài, trực tiếp ném một túi lớn qua Tề Nhạc Nhân.
“Hiện tại tôi không có tiền, trở về sẽ…” Thất vọng khốn cùng Tề Nhạc Nhân rầu rĩ nói, lại bị Trần Bách Thất cắt ngang: “Chỉ cần cậu mang Ninh Sơ bình an trở về mảnh đất này, mấy thứ này đều miễn phí cho cậu đấy.”
“Tôi nhất định sẽ mang hắn trở về!” Tề Nhạc Nhân kiên định nói. Cho dù lúc này cậu còn ngồi trong căn phòng nhỏ ở Vùng đất Hoàng Hôn, nhưng tâm đã sớm bay qua cánh đồng bát ngát, đến luyện ngục xa xôi.
Trần Bách Thất cười cười, khó có khi dịu dàng không phản bác cậu: “Ừ, tôi biết.”
Ảo thuật sự độc thân nhiều năm môi giật giật, trợn trắng mắt làm ra biểu tình không chịu nổi, lúc này mới mặt vô biểu tình quay đầu tiếp tục uống trà.
______
Đúng 23 giờ đêm đó, phi hành khí công vụ của Sở Thẩm Phán cất cánh, nhân viên điều khiển không phải ảo thuật sư mà là một vị chấp hành quan của Sở Thẩm Phán. Anh ta cúi đầu hành lễ trước ảo thuật sư với thái độ thập phần cung kính.
Ảo thuật sư và Tề Nhạc Nhân cùng ngồi ở hàng ghế sau phi hành khí, dọc đường cả hai đều im lặng; bù lại Tề Nhạc Nhân xem tư liệu về Ngầm Kiến thành, đọc một hơi hơn hai tiếng liền, cho đến khi cơn đau đầu phát triển thành cơn đau như bị khoan điện vào não. Cậu nôn khan vài cái, cảm giác như muốn phun ra.
Ảo thuật sư vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nếu cậu mà dám phun ở đây, tôi liền ném cậu xuống.”
“Yên tâm đi... Bụng rỗng, không phun ra thứ gì đâu.” Tề Nhạc Nhân che cổ họng, rót cho mình một ngụm nước.
Tề Nhạc Nhân đã thật lâu chưa được nghỉ ngơi, nếu tính thời gian ban ngày cậu rớt xuống băng uyên kia, thì cậu đã vượt qua 48 tiếng đồng hồ không ngủ, thể xác và tinh thần đang phát ra kháng nghị. Dưới trạng thái căng thẳng chỉ có thể kiên trì, nhưng hiện tại ngồi trên phi hành khí, cậu cưỡng ép chính mình tập trung xem tư liệu hơn hai tiếng. Cậu thật sự không kiên trì được.
Cậu cũng biết rằng mình nên nghỉ ngơi sớm hơn, nhưng thời gian không chờ người, cảm giác gấp gáp thúc giục khiến cậu lúc nào cũng trong mối lo sợ bất an.
Cậu thật sự quá sợ hãi, một khi nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một con hắc long bị ngọn lửa nuốt chửng. Chỉ mới tưởng tượng nỗi đau đớn và sợ hãi này thôi, đã cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt.
Nhưng cậu cần phải nghỉ ngơi, bản thân Tề Nhạc Nhân cũng biết cậu không thể dùng trạng thái này để đối mặt với cuộc chiến kế tiếp.
“Tôi ngủ một lát.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng nói.
“Đằng sau có giường, tới đó nằm đi.” Ảo thuật sư không ngẩng đầu, chỉ chỉ đằng sau nói.
“Cảm ơn.” Tề Nhạc Nhân nói lời cảm ơn, từ trên ghế dựa bò ra khoang sau, kéo tấm ngăn cách ánh sáng và âm thanh xuống. Tuy rằng giường đệm còn chật hẹp hơn giường ngủ ký túc xá thời đại học, nhưng có thể nằm nghỉ trong chốc lát cậu đã cảm thấy thỏa mãn.
Đầu đau như muốn nứt, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, Tề Nhạc Nhân uống hai viên thuốc, đó là thuốc ngủ mà cậu hỏi Trần Bách Thất. Trước khi thuốc phát huy tác dụng, Tề Nhạc Nhân lấy ra mảnh thủy tinh sinh mệnh của Ninh Chu. Nó hoàn hảo, lơ lửng trong tay cậu, ở giữa mảnh thủy tinh là một vệt máu nhỏ, được ánh sáng bạch kim vờn quanh, chậm rãi xoay tròn.
Cậu cứ dịu dàng và an tĩnh nhìn nó như vậy, tùy ý nỗi nhớ nhung xoay quanh mảnh thiên địa nhỏ hẹp này.
Cậu nghĩ, khoảnh khắc gặp lại, nhất định phải ôm Ninh Chu thật chặt, dùng sức đến mức để hắn tin bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.
Âm thanh máy móc vận hành phi hành khí từ bên ngoài dần dần nhỏ đi, tác dụng của thuốc bắt đầu xuất hiện, Tề Nhạc Nhân cẩn thận cất mảnh thủy tinh sinh mệnh vào khe đạo cụ, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.