Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 166: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [6]
Bạc Mộ Băng Luân
17/08/2023
chương 166:
Giờ khắc này, thế giới yên tĩnh.
Tề Nhạc Nhân đứng trên dung nham giữa hỏa hồ, ngóng nhìn Ninh Chu đã biến thành cự long, đồng dạng cự long cũng nhìn cậu. Cặp dựng đồng thon dài đáng sợ của động vật máu lạnh kia dịu dàng giống như đã từng quen biết.
Hỏa vũ rơi xuống đầy trời ngừng lại, bởi vì lực lượng hủy diệt bùng nổ nên quá trình phun trào dung nham cũng dừng. Thế giới ngầm tăm tối này đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa hang, còn có ánh sáng thần thánh phát ra từ Tiên Tri Chi Tâm.
Trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân không nói nên lời, bởi vì có quá nhiều lời cậu muốn nói nghẹn trong cổ họng. Cậu mấp máy môi, nói không nên lời, hốc mắt chảy xuống một giọt lệ.
Cậu vươn tay, muốn chạm vào cự long cách đó không xa. Cho dù tới luyện ngục, nó vẫn ngẩng cao đầu không hề tỏ ra thấp hèn; nhưng ở trước mặt cậu, cự long lại nhẹ nhàng rũ đầu ngừng lại trước mắt cậu.
Tề Nhạc Nhân vuốt ve long lân lạnh băng của nó, sau đó ôm lấy nó, thậm chí cậu không dám dùng sức, chỉ úp mặt vào long lân lạnh băng, nức nở nói:
“Ninh Chu, tôi đã trở về.”
Câu nói này giống như chú ngữ, nước mắt Tề Nhạc Nhân cố gắng kìm nén rốt cuộc cũng rơi xuống, đó là nước mắt tràn ngập đau lòng xen lẫn vui sướng. May mắn cậu không đến trễ, cơn ác mộng bi kịch kia chưa xảy ra, trước khi tất cả không thể vãn hồi, cậu đến trước mặt Ninh Chu.
Chỉ cần Ninh Chu còn sống, tất cả còn hy vọng.
Theo những lời này, cự long đứng lặng trong hỏa hồ chậm rãi biến trở lại hình người —— một người gầy gò, tiều tụy nhưng vẫn còn sống - Ninh Chu. Thời điểm Ninh Chu ngóng nhìn cậu bằng đôi mắt xanh lam lắng đọng quá nhiều cảm xúc, Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên cảm thấy, Ninh Chu hiểu rõ, cái gì hắn cũng hiểu.
Bất kể là vô tình hiểu lầm, áy náy ẩn sâu dưới đáy lòng hay là tình yêu không dám thổ lộ, thời điểm họ gặp lại tại phiến hỏa hồ này, linh hồn cặp đôi yêu nhau đã bao dung hết thảy.
_____
“Đây là người yêu đã chết của bệ hạ mà ngươi nói?” Hư Vô Ma Nữ quay đầu, tuy rằng chưa từng mở mắt, nhưng nàng lại ‘nhìn chằm chằm’ Tai Ách Ác Ma, chờ đợi hắn trả lời.
Tất cả các ác ma ngồi vây quanh bàn dài đều nhìn hắn, dưới ánh nhìn chằm chằm Tai Ách Ác Ma cảm thấy áp lực gấp bội, hắn buông thõng tay: “Theo căn cứ tình báo, hắn thật sự đã chết; chỉ là thoạt nhìn chân tướng không đơn giản như vậy, chỉ sợ ngay cả bệ hạ của chúng ta cũng cho rằng hắn đã chết.”
“Hắn là người phe nào?” Tuyệt Vọng Ma Nữ chỉ quan tâm vấn đề này.
“Giáo đình?” Oán Hận Ma Nữ nhìn chằm chằm sức mạnh thánh thiên sứ bao phủ Tề Nhạc Nhân, lẩm bẩm nói.
“Không phải, tình báo nói hắn là ‘người xứ khác’; từ một thế giới khác đi vào nơi này, hắn không có tín ngưỡng. Bất quá sức mạnh của hắn có thiên hướng Giáo đình, chẳng lẽ là vị cao thủ nào đó tại trận doanh thần thánh cho hắn mượn đạo cụ cường đại?” Tai Ách Ác Ma trầm ngâm nói.
Tuyệt Vọng Ma Nữ phất tay, thị giác ma kính bị kéo ra xa, từ nơi xa quan sát phiến hỏa hồ này. Dưới bầu trời thánh quang, thiên đường thánh khiết mỹ lệ phản chiếu ảnh ngược hoàng hôn, giống như vùng đất của thần trong giáo điển miêu tả.
“Vùng đất Hoàng Hôn, là Tiên Tri!” Hư Vô Ma Nữ nhận ra đặc điểm của thần tích này, một câu nói ra chân tướng.
“Xem ra tiểu tình nhân của bệ hạ là người Tiên Tri coi trọng, không biết căn nguyên lực lượng của hắn là gì, sẽ không giống như Maria là ‘bảo vệ' đó chứ?” Tai Ách Ác Ma xoa cằm nói, trong ánh mắt toát ra sự ngây thơ tàn khốc: “Aiyo, ta không ngờ bi kịch năm đó lại tái diễn.”
Tuyệt Vọng Ma Nữ yên lặng nhìn ma kính, một lúc lâu sau mới nói: “Đáng tiếc... chỉ kém một chút.”
Hư Vô Ma Nữ khẽ an ủi: “Không vội nhất thời.”
“Ha hả, chẳng lẽ hiện tại các ngươi còn muốn xông ra ngăn cản bọn họ? Nói trước nhé, ta không đi, ta còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này lâu một chút.” Tai Ách Ác Ma lót hai tay ở sau đầu, lười biếng ngả người dựa vào lưng ghế.
“Yên tĩnh xem kỳ biến đi, còn chưa tới lúc chúng ta xuất hiện đâu.” Tuyệt Vọng Ma Nữ nói, vì hành động lần này chưa thành nên tạm thời dừng lại.
____
Hai người cũng không đi xa, Tề Nhạc Nhân phát hiện Ninh Chu đầy mặt mệt mỏi, chỉ sợ mấy ngày nay không hề chợp mắt, liền để hắn nghỉ ngơi một lát. Họ ở một nơi bí ẩn trong sơn động cách hỏa hồ không xa, Ninh Chu thiết lập kết giới đề phòng ác ma cấp thấp quấy rầy.
Huyệt động bao phủ bởi nấm huỳnh quang này không quá lớn, giống như bướm dạ quang, Tề Nhạc Nhân lấy ra một trản đèn, chiếu sáng ánh sáng mờ nhạt bốn phía xung quanh.
Tề Nhạc Nhân dựa vào vách động, Ninh Chu gối lên đùi cậu, trên người đắp một tấm chăn.
Ánh sáng ấm áp khiến họ thoát khỏi nỗi mệt mỏi bất kham ở Thế Giới Ác Mộng này trong thời gian ngắn, nghỉ ngơi tại mảnh đất yên bình này. Thân hình đầy vết thương chồng chất bao phủ lấy linh hồn cũng tràn đầy vết thương, rốt cuộc tại một khắc này có thể nghỉ ngơi.
Ninh Chu lẳng lặng nhìn Tề Nhạc Nhân, cho dù một khắc cũng luyến tiếc nhắm mắt lại. Cho đến khi Tề Nhạc Nhân trộm nắm lấy tay hắn từ tấm chăn, mười ngón tay hai người đan vào nhau, vẻ mặt căng thẳng của hắn mới thoáng thả lỏng.
“Không ngủ sao?” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng hỏi.
Ninh Chu khẽ lắc đầu, bướng bỉnh nắm chặt tay Tề Nhạc Nhân, phảng phất chỉ cần hắn buông lỏng tay, hơi ấm trong tay sẽ mất đi.
“Chúng ta trò chuyện một lúc nhé?” Cảm giác xa cách hầu như không còn, quả thực Tề Nhạc Nhân có rất nhiều vấn đề chưa hỏi, cũng chưa nói hết. Cậu tò mò mọi thứ về Ninh Chu, thời thơ ấu của hắn, quá khứ của hắn, tâm tình của hắn; và hắn cũng có thật nhiều lời muốn nói với cậu, chẳng hạn như hắn lo lắng cho cậu như thế nào… Quả thực một mình hắn có thể nói đến thiên hoang địa lão.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được liền bắt đầu nói, từ lúc ban đầu nhất kiến chung tình đến nội tâm cậu giãy giụa đau khổ như thế nào.
“…Tôi không sợ hãi tình yêu đồng tính, tôi chỉ sợ tình cảm của mình sẽ xúc phạm đến anh. Khi đó thậm chí tôi còn nghĩ... nếu tôi lựa chọn ẩn nhẫn chịu đựng có thể anh sẽ càng tốt hơn, tôi tình nguyện... tình nguyện dùng thời gian cả đời để học cách nhẫn nại. Nhưng... nhưng, đến cuối cùng, tình yêu của tôi vẫn trở thành gánh nặng của anh, thực xin lỗi, Ninh Chu... Thực xin lỗi...”
Nước mắt vừa chảy ra hốc mắt đã được người lau đi, Ninh Chu dùng ngón tay giúp cậu lau đi nước mắt.
“Lúc ấy tôi viết xuống con số 7, vốn muốn nói cho anh biết bảy ngày sau tôi sẽ sống lại, nhưng trong nháy mắt viết xong tôi lập tức hối hận. Bởi vì…tôi không nên nói ra phần tâm ý này... Tôi chưa bao giờ biết, nói ra sự thật cũng sẽ đau lòng như vậy. Nếu tôi không nói ra, có lẽ hiện tại anh sẽ không ở chỗ này, anh vẫn ở Vĩnh Vô Hương, sẽ không gặp phải nhiều thống khổ như vậy..”
Sau khi biết kết cục của Ninh Chu qua trò chơi, nội tâm cậu ngoại trừ nỗi sợ hãi cực lớn, trong lòng còn có áy náy và tự trách vô hạn.
Theo bản năng cậu đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình, nhất định là sự tồn tại của cậu khiến cho Ninh Chu đi trên con đường đầy chông gai, mà sự thật đúng là như vậy. Nếu không có sự tồn tại của cậu, thân phận của Ninh Chu vẫn như cũ là thánh đồ của Vĩnh Vô Hương, chứ không phải hậu duệ của Ma Vương Hủy Diệt.
“Sau đó dùng cả đời lừa gạt chính mình sao?” Ninh Chu nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Tề Nhạc Nhân trầm mặc.
“Thản nhiên chấp nhận đau đớn quá dối trá, tôi nên dùng cả đời để hoàn lại, chứ không phải dùng cả đời để lừa gạt... Tôi chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình.” Cho dù một khắc hắn quyết tâm tự mình kết thúc, trong lòng hắn cũng chỉ tràn ngập nỗi bi thương tuyệt vọng vô cùng vô tận, chứ không hề oán hận hay hối hận.
Cho dù khoảnh khắc kia trầm luân trong vực sâu tuyệt vọng, hiện giờ được ánh sáng chiếu rọi, hắn đã được cứu rỗi.
Thần ban kỳ tích đến cho hắn, để hắn nắm lấy ánh sáng cuối địa ngục.
Một lần nữa hắn có dũng khí và sự quyết tâm, hắn muốn thử một lần, thử một lần xem chính mình có khống chế được cỗ sức mạnh hủy diệt cường đại này không; không cần trầm luân trong sức mạnh, trở thành nô lệ của nó. Hắn sẵn sàng thử vì người yêu của mình, cho dù đó là thử thách gần như không có khả năng thành công.
Vì thế giới này, hắn nguyện ý chịu chết, nhưng vì người yêu của mình, hắn nguyện ý sống sót.
Có đôi khi, sống còn khó hơn chết.
“Chống lại ma quỷ, tất nó sẽ tránh xa bạn. Người có thể chịu đựng cũng như vượt qua khảo nghiệm, tất sẽ được khen thưởng.” Ninh Chu nhẹ nhàng đọc ‘giáo điển’ rồi nhìn Tề Nhạc Nhân nói: “Thần đã ban phần thưởng đến cho tôi, đó chính là mang cậu trở về bên cạnh tôi.”
Tề Nhạc Nhân rốt cuộc nói không nên lời, cậu cảm nhận được hơi ấm từ một người khác qua làn da của mình, thật ấm áp và thỏa mãn.
Ánh mắt của hắn đọc thấu nội tâm người khác, thuần khiết như thế, thản nhiên như thế.
Một lần nữa cậu cảm thấy thật may mắn, Ninh Chu không sai.
Tề Nhạc Nhân lấy quyển ‘giáo điển’ ra, cười nói: “Trần Bách Thất tặng nó cho tôi, để tôi đọc cho anh nghe, anh nghe mệt thì ngủ đi.”
Vì thế cậu vặn bớt ánh đèn, bắt đầu đọc từ trang nhất: “Sau khi thế giới thái cổ bị hủy diệt, vạn vật hỗn độn, chìm vào giấc ngủ say. Không có quá khứ, không có tương lai, không có trung tâm, cũng không có điểm giới hạn, chỉ có vô tận hắc ám. Chư thần đến từ thế giới bên ngoài, gieo xuống mỗi người một loại hạt giống. Có hạt giống chưa nảy mầm đã chết, có hạt giống vừa nảy mầm đã bị cắn nuốt, chỉ có hạt giống của Phụ Thần sinh ra từ ánh sáng và bóng tối, bầu trời và đại địa, sao trời và nhật nguyệt. Phụ Thần cảm thấy vui mừng, ngài muốn mang hạt giống giáng sinh vào trong sinh linh, ra lệnh nó tự hình thành thế giới...”
Ninh Chu nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.
Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng khép quyển sách lại, dịu dàng nhìn Ninh Chu chăm chú, giờ khắc này trong lòng cậu tràn ngập ngọt ngào cùng chua xót. Ngàn lần may mắn cậu chạy kịp tới đây, ở thời điểm Ninh Chu bất lực nhất bàng hoàng nhất kéo lấy tay hắn, để hắn không rơi vào vực sâu tử vong.
Ban đầu cậu cho rằng Ninh Chu chết là do ai đó gây ra, nhưng khi cậu đi lên phía trên hỏa hồ, nhìn cự long màu đen tuyệt vọng rít gào trong dung nham, cậu mới chợt hiểu ra.
Giết chết Ninh Chu không phải ác ma ẩn nấp dưới thế giới này, mà là nội tâm ma quỷ của Ninh Chu.
Lúc ấy rốt cuộc nội tâm Ninh Chu có bao nhiêu tuyệt vọng, khiến hắn thà chết trong tội lỗi chứ không muốn sống tạm trên nhân thế... Tưởng tượng đến đó Tề Nhạc Nhân liền cảm thấy trong mắt một mảnh chua xót.
Ánh sáng huỳnh quang vốn dĩ trên vách hang chợt rơi xuống một cách nhẹ nhàng uyển chuyển, đáp xuống tấm chăn trên người Ninh Chu, tản ra ánh sáng xanh nhạt. Tề Nhạc Nhân giật giật ngón tay, hất nó đi.
“Tôi tin sức mạnh không phân biệt thiện ác, anh chưa từng sa đọa.” Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng nói, dùng đôi mắt miêu tả khuôn mặt đang ngủ của Ninh Chu.
Ninh Chu không mở to mắt, chỉ là bàn tay siết chặt lấy tay cậu.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chậm rãi rơi xuống, hoàn toàn hòa vào bóng đêm.
Ở thế giới tăm tối này chỉ có ánh sáng yếu ớt của trản đề mỏng manh, bọn họ thành kính gửi trao tín nhiệm và tình yêu, sau đó nhận được sự cứu rỗi từ người đối phương.
Đã từng cho rằng vĩnh viễn không nhìn thấy cuối con đường, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh sáng hi vọng nơi dãy núi phương xa.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên vạn lần cảm khái. Thời điểm từ chỗ Trần Bách Thất tiếp nhận khóa huấn luyện ma quỷ, cậu hiểu một cách lý trí rằng tất cả đều vì tốt cho cậu; nhưng sâu trong nội tâm chưa chắc không phải không có chần chừ và oán giận. Khoảnh khắc nắm lấy tay Ninh Chu, cậu đột nhiên hiểu được tất cả, chấp nhận tất cả, vô luận là huấn luyện gian khổ hay khảo nghiệm sinh tử; mỗi một bước đều dạy cậu trưởng thành, cậu cũng cần phải trưởng thành.
Mọi thứ cậu gánh vác, không còn là một mình cậu nữa.
Đối với thế giới mà nói, cậu chỉ là một người tầm thường nhỏ bé, nhưng đối với người yêu cậu mà nói, cậu là cả thế giới.
—— Nguyện vì bạn mà xây một mảnh nhân gian tịnh thổ, nguyện cả đời giải phóng linh hồn lang thang và đau khổ của bạn.
—— Mà tại giờ khắc này, tôi chỉ chúc bạn có một giấc mơ đẹp.
****
Giờ khắc này, thế giới yên tĩnh.
Tề Nhạc Nhân đứng trên dung nham giữa hỏa hồ, ngóng nhìn Ninh Chu đã biến thành cự long, đồng dạng cự long cũng nhìn cậu. Cặp dựng đồng thon dài đáng sợ của động vật máu lạnh kia dịu dàng giống như đã từng quen biết.
Hỏa vũ rơi xuống đầy trời ngừng lại, bởi vì lực lượng hủy diệt bùng nổ nên quá trình phun trào dung nham cũng dừng. Thế giới ngầm tăm tối này đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa hang, còn có ánh sáng thần thánh phát ra từ Tiên Tri Chi Tâm.
Trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân không nói nên lời, bởi vì có quá nhiều lời cậu muốn nói nghẹn trong cổ họng. Cậu mấp máy môi, nói không nên lời, hốc mắt chảy xuống một giọt lệ.
Cậu vươn tay, muốn chạm vào cự long cách đó không xa. Cho dù tới luyện ngục, nó vẫn ngẩng cao đầu không hề tỏ ra thấp hèn; nhưng ở trước mặt cậu, cự long lại nhẹ nhàng rũ đầu ngừng lại trước mắt cậu.
Tề Nhạc Nhân vuốt ve long lân lạnh băng của nó, sau đó ôm lấy nó, thậm chí cậu không dám dùng sức, chỉ úp mặt vào long lân lạnh băng, nức nở nói:
“Ninh Chu, tôi đã trở về.”
Câu nói này giống như chú ngữ, nước mắt Tề Nhạc Nhân cố gắng kìm nén rốt cuộc cũng rơi xuống, đó là nước mắt tràn ngập đau lòng xen lẫn vui sướng. May mắn cậu không đến trễ, cơn ác mộng bi kịch kia chưa xảy ra, trước khi tất cả không thể vãn hồi, cậu đến trước mặt Ninh Chu.
Chỉ cần Ninh Chu còn sống, tất cả còn hy vọng.
Theo những lời này, cự long đứng lặng trong hỏa hồ chậm rãi biến trở lại hình người —— một người gầy gò, tiều tụy nhưng vẫn còn sống - Ninh Chu. Thời điểm Ninh Chu ngóng nhìn cậu bằng đôi mắt xanh lam lắng đọng quá nhiều cảm xúc, Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên cảm thấy, Ninh Chu hiểu rõ, cái gì hắn cũng hiểu.
Bất kể là vô tình hiểu lầm, áy náy ẩn sâu dưới đáy lòng hay là tình yêu không dám thổ lộ, thời điểm họ gặp lại tại phiến hỏa hồ này, linh hồn cặp đôi yêu nhau đã bao dung hết thảy.
_____
“Đây là người yêu đã chết của bệ hạ mà ngươi nói?” Hư Vô Ma Nữ quay đầu, tuy rằng chưa từng mở mắt, nhưng nàng lại ‘nhìn chằm chằm’ Tai Ách Ác Ma, chờ đợi hắn trả lời.
Tất cả các ác ma ngồi vây quanh bàn dài đều nhìn hắn, dưới ánh nhìn chằm chằm Tai Ách Ác Ma cảm thấy áp lực gấp bội, hắn buông thõng tay: “Theo căn cứ tình báo, hắn thật sự đã chết; chỉ là thoạt nhìn chân tướng không đơn giản như vậy, chỉ sợ ngay cả bệ hạ của chúng ta cũng cho rằng hắn đã chết.”
“Hắn là người phe nào?” Tuyệt Vọng Ma Nữ chỉ quan tâm vấn đề này.
“Giáo đình?” Oán Hận Ma Nữ nhìn chằm chằm sức mạnh thánh thiên sứ bao phủ Tề Nhạc Nhân, lẩm bẩm nói.
“Không phải, tình báo nói hắn là ‘người xứ khác’; từ một thế giới khác đi vào nơi này, hắn không có tín ngưỡng. Bất quá sức mạnh của hắn có thiên hướng Giáo đình, chẳng lẽ là vị cao thủ nào đó tại trận doanh thần thánh cho hắn mượn đạo cụ cường đại?” Tai Ách Ác Ma trầm ngâm nói.
Tuyệt Vọng Ma Nữ phất tay, thị giác ma kính bị kéo ra xa, từ nơi xa quan sát phiến hỏa hồ này. Dưới bầu trời thánh quang, thiên đường thánh khiết mỹ lệ phản chiếu ảnh ngược hoàng hôn, giống như vùng đất của thần trong giáo điển miêu tả.
“Vùng đất Hoàng Hôn, là Tiên Tri!” Hư Vô Ma Nữ nhận ra đặc điểm của thần tích này, một câu nói ra chân tướng.
“Xem ra tiểu tình nhân của bệ hạ là người Tiên Tri coi trọng, không biết căn nguyên lực lượng của hắn là gì, sẽ không giống như Maria là ‘bảo vệ' đó chứ?” Tai Ách Ác Ma xoa cằm nói, trong ánh mắt toát ra sự ngây thơ tàn khốc: “Aiyo, ta không ngờ bi kịch năm đó lại tái diễn.”
Tuyệt Vọng Ma Nữ yên lặng nhìn ma kính, một lúc lâu sau mới nói: “Đáng tiếc... chỉ kém một chút.”
Hư Vô Ma Nữ khẽ an ủi: “Không vội nhất thời.”
“Ha hả, chẳng lẽ hiện tại các ngươi còn muốn xông ra ngăn cản bọn họ? Nói trước nhé, ta không đi, ta còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này lâu một chút.” Tai Ách Ác Ma lót hai tay ở sau đầu, lười biếng ngả người dựa vào lưng ghế.
“Yên tĩnh xem kỳ biến đi, còn chưa tới lúc chúng ta xuất hiện đâu.” Tuyệt Vọng Ma Nữ nói, vì hành động lần này chưa thành nên tạm thời dừng lại.
____
Hai người cũng không đi xa, Tề Nhạc Nhân phát hiện Ninh Chu đầy mặt mệt mỏi, chỉ sợ mấy ngày nay không hề chợp mắt, liền để hắn nghỉ ngơi một lát. Họ ở một nơi bí ẩn trong sơn động cách hỏa hồ không xa, Ninh Chu thiết lập kết giới đề phòng ác ma cấp thấp quấy rầy.
Huyệt động bao phủ bởi nấm huỳnh quang này không quá lớn, giống như bướm dạ quang, Tề Nhạc Nhân lấy ra một trản đèn, chiếu sáng ánh sáng mờ nhạt bốn phía xung quanh.
Tề Nhạc Nhân dựa vào vách động, Ninh Chu gối lên đùi cậu, trên người đắp một tấm chăn.
Ánh sáng ấm áp khiến họ thoát khỏi nỗi mệt mỏi bất kham ở Thế Giới Ác Mộng này trong thời gian ngắn, nghỉ ngơi tại mảnh đất yên bình này. Thân hình đầy vết thương chồng chất bao phủ lấy linh hồn cũng tràn đầy vết thương, rốt cuộc tại một khắc này có thể nghỉ ngơi.
Ninh Chu lẳng lặng nhìn Tề Nhạc Nhân, cho dù một khắc cũng luyến tiếc nhắm mắt lại. Cho đến khi Tề Nhạc Nhân trộm nắm lấy tay hắn từ tấm chăn, mười ngón tay hai người đan vào nhau, vẻ mặt căng thẳng của hắn mới thoáng thả lỏng.
“Không ngủ sao?” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng hỏi.
Ninh Chu khẽ lắc đầu, bướng bỉnh nắm chặt tay Tề Nhạc Nhân, phảng phất chỉ cần hắn buông lỏng tay, hơi ấm trong tay sẽ mất đi.
“Chúng ta trò chuyện một lúc nhé?” Cảm giác xa cách hầu như không còn, quả thực Tề Nhạc Nhân có rất nhiều vấn đề chưa hỏi, cũng chưa nói hết. Cậu tò mò mọi thứ về Ninh Chu, thời thơ ấu của hắn, quá khứ của hắn, tâm tình của hắn; và hắn cũng có thật nhiều lời muốn nói với cậu, chẳng hạn như hắn lo lắng cho cậu như thế nào… Quả thực một mình hắn có thể nói đến thiên hoang địa lão.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được liền bắt đầu nói, từ lúc ban đầu nhất kiến chung tình đến nội tâm cậu giãy giụa đau khổ như thế nào.
“…Tôi không sợ hãi tình yêu đồng tính, tôi chỉ sợ tình cảm của mình sẽ xúc phạm đến anh. Khi đó thậm chí tôi còn nghĩ... nếu tôi lựa chọn ẩn nhẫn chịu đựng có thể anh sẽ càng tốt hơn, tôi tình nguyện... tình nguyện dùng thời gian cả đời để học cách nhẫn nại. Nhưng... nhưng, đến cuối cùng, tình yêu của tôi vẫn trở thành gánh nặng của anh, thực xin lỗi, Ninh Chu... Thực xin lỗi...”
Nước mắt vừa chảy ra hốc mắt đã được người lau đi, Ninh Chu dùng ngón tay giúp cậu lau đi nước mắt.
“Lúc ấy tôi viết xuống con số 7, vốn muốn nói cho anh biết bảy ngày sau tôi sẽ sống lại, nhưng trong nháy mắt viết xong tôi lập tức hối hận. Bởi vì…tôi không nên nói ra phần tâm ý này... Tôi chưa bao giờ biết, nói ra sự thật cũng sẽ đau lòng như vậy. Nếu tôi không nói ra, có lẽ hiện tại anh sẽ không ở chỗ này, anh vẫn ở Vĩnh Vô Hương, sẽ không gặp phải nhiều thống khổ như vậy..”
Sau khi biết kết cục của Ninh Chu qua trò chơi, nội tâm cậu ngoại trừ nỗi sợ hãi cực lớn, trong lòng còn có áy náy và tự trách vô hạn.
Theo bản năng cậu đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình, nhất định là sự tồn tại của cậu khiến cho Ninh Chu đi trên con đường đầy chông gai, mà sự thật đúng là như vậy. Nếu không có sự tồn tại của cậu, thân phận của Ninh Chu vẫn như cũ là thánh đồ của Vĩnh Vô Hương, chứ không phải hậu duệ của Ma Vương Hủy Diệt.
“Sau đó dùng cả đời lừa gạt chính mình sao?” Ninh Chu nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Tề Nhạc Nhân trầm mặc.
“Thản nhiên chấp nhận đau đớn quá dối trá, tôi nên dùng cả đời để hoàn lại, chứ không phải dùng cả đời để lừa gạt... Tôi chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình.” Cho dù một khắc hắn quyết tâm tự mình kết thúc, trong lòng hắn cũng chỉ tràn ngập nỗi bi thương tuyệt vọng vô cùng vô tận, chứ không hề oán hận hay hối hận.
Cho dù khoảnh khắc kia trầm luân trong vực sâu tuyệt vọng, hiện giờ được ánh sáng chiếu rọi, hắn đã được cứu rỗi.
Thần ban kỳ tích đến cho hắn, để hắn nắm lấy ánh sáng cuối địa ngục.
Một lần nữa hắn có dũng khí và sự quyết tâm, hắn muốn thử một lần, thử một lần xem chính mình có khống chế được cỗ sức mạnh hủy diệt cường đại này không; không cần trầm luân trong sức mạnh, trở thành nô lệ của nó. Hắn sẵn sàng thử vì người yêu của mình, cho dù đó là thử thách gần như không có khả năng thành công.
Vì thế giới này, hắn nguyện ý chịu chết, nhưng vì người yêu của mình, hắn nguyện ý sống sót.
Có đôi khi, sống còn khó hơn chết.
“Chống lại ma quỷ, tất nó sẽ tránh xa bạn. Người có thể chịu đựng cũng như vượt qua khảo nghiệm, tất sẽ được khen thưởng.” Ninh Chu nhẹ nhàng đọc ‘giáo điển’ rồi nhìn Tề Nhạc Nhân nói: “Thần đã ban phần thưởng đến cho tôi, đó chính là mang cậu trở về bên cạnh tôi.”
Tề Nhạc Nhân rốt cuộc nói không nên lời, cậu cảm nhận được hơi ấm từ một người khác qua làn da của mình, thật ấm áp và thỏa mãn.
Ánh mắt của hắn đọc thấu nội tâm người khác, thuần khiết như thế, thản nhiên như thế.
Một lần nữa cậu cảm thấy thật may mắn, Ninh Chu không sai.
Tề Nhạc Nhân lấy quyển ‘giáo điển’ ra, cười nói: “Trần Bách Thất tặng nó cho tôi, để tôi đọc cho anh nghe, anh nghe mệt thì ngủ đi.”
Vì thế cậu vặn bớt ánh đèn, bắt đầu đọc từ trang nhất: “Sau khi thế giới thái cổ bị hủy diệt, vạn vật hỗn độn, chìm vào giấc ngủ say. Không có quá khứ, không có tương lai, không có trung tâm, cũng không có điểm giới hạn, chỉ có vô tận hắc ám. Chư thần đến từ thế giới bên ngoài, gieo xuống mỗi người một loại hạt giống. Có hạt giống chưa nảy mầm đã chết, có hạt giống vừa nảy mầm đã bị cắn nuốt, chỉ có hạt giống của Phụ Thần sinh ra từ ánh sáng và bóng tối, bầu trời và đại địa, sao trời và nhật nguyệt. Phụ Thần cảm thấy vui mừng, ngài muốn mang hạt giống giáng sinh vào trong sinh linh, ra lệnh nó tự hình thành thế giới...”
Ninh Chu nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.
Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng khép quyển sách lại, dịu dàng nhìn Ninh Chu chăm chú, giờ khắc này trong lòng cậu tràn ngập ngọt ngào cùng chua xót. Ngàn lần may mắn cậu chạy kịp tới đây, ở thời điểm Ninh Chu bất lực nhất bàng hoàng nhất kéo lấy tay hắn, để hắn không rơi vào vực sâu tử vong.
Ban đầu cậu cho rằng Ninh Chu chết là do ai đó gây ra, nhưng khi cậu đi lên phía trên hỏa hồ, nhìn cự long màu đen tuyệt vọng rít gào trong dung nham, cậu mới chợt hiểu ra.
Giết chết Ninh Chu không phải ác ma ẩn nấp dưới thế giới này, mà là nội tâm ma quỷ của Ninh Chu.
Lúc ấy rốt cuộc nội tâm Ninh Chu có bao nhiêu tuyệt vọng, khiến hắn thà chết trong tội lỗi chứ không muốn sống tạm trên nhân thế... Tưởng tượng đến đó Tề Nhạc Nhân liền cảm thấy trong mắt một mảnh chua xót.
Ánh sáng huỳnh quang vốn dĩ trên vách hang chợt rơi xuống một cách nhẹ nhàng uyển chuyển, đáp xuống tấm chăn trên người Ninh Chu, tản ra ánh sáng xanh nhạt. Tề Nhạc Nhân giật giật ngón tay, hất nó đi.
“Tôi tin sức mạnh không phân biệt thiện ác, anh chưa từng sa đọa.” Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng nói, dùng đôi mắt miêu tả khuôn mặt đang ngủ của Ninh Chu.
Ninh Chu không mở to mắt, chỉ là bàn tay siết chặt lấy tay cậu.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chậm rãi rơi xuống, hoàn toàn hòa vào bóng đêm.
Ở thế giới tăm tối này chỉ có ánh sáng yếu ớt của trản đề mỏng manh, bọn họ thành kính gửi trao tín nhiệm và tình yêu, sau đó nhận được sự cứu rỗi từ người đối phương.
Đã từng cho rằng vĩnh viễn không nhìn thấy cuối con đường, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh sáng hi vọng nơi dãy núi phương xa.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên vạn lần cảm khái. Thời điểm từ chỗ Trần Bách Thất tiếp nhận khóa huấn luyện ma quỷ, cậu hiểu một cách lý trí rằng tất cả đều vì tốt cho cậu; nhưng sâu trong nội tâm chưa chắc không phải không có chần chừ và oán giận. Khoảnh khắc nắm lấy tay Ninh Chu, cậu đột nhiên hiểu được tất cả, chấp nhận tất cả, vô luận là huấn luyện gian khổ hay khảo nghiệm sinh tử; mỗi một bước đều dạy cậu trưởng thành, cậu cũng cần phải trưởng thành.
Mọi thứ cậu gánh vác, không còn là một mình cậu nữa.
Đối với thế giới mà nói, cậu chỉ là một người tầm thường nhỏ bé, nhưng đối với người yêu cậu mà nói, cậu là cả thế giới.
—— Nguyện vì bạn mà xây một mảnh nhân gian tịnh thổ, nguyện cả đời giải phóng linh hồn lang thang và đau khổ của bạn.
—— Mà tại giờ khắc này, tôi chỉ chúc bạn có một giấc mơ đẹp.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.