Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 167: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [7]
Bạc Mộ Băng Luân
17/08/2023
chương 167:
Khi Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy đặc biệt cảm thấy mỏi mệt, không muốn mở mắt chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề kéo lấy cậu, muốn cậu ngủ tiếp.
Bất chợt cậu mơ màng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu hẳn là ngồi dựa vào dưới vách đá, nhưng bây giờ cái người gối lên đùi cậu không thấy đâu, hơn nữa cậu có cảm giác mình đang nằm…
Tề Nhạc Nhân bị dọa tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Ninh Chu ngồi bên vách đá.
Vị trí của hai người họ không biết từ lúc nào đã thay đổi, biến thành cậu nằm trên đùi Ninh Chu, trên người đắp chăn; còn Ninh Chu thì nhắm mắt ngồi dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Ngay một khắc cậu bừng tỉnh, Ninh Chu cũng mở mắt, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
“Sao không nghỉ ngơi thêm một lát?” Tề Nhạc Nhân vội vàng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
Ninh Chu lắc đầu: “Đã ngủ đủ rồi.”
Tề Nhạc Nhân thoáng nhìn thời gian, đã tám giờ.
Nếu đã tỉnh, Tề Nhạc Nhân dứt khoát mang toàn bộ đạo cụ dã ngoại của Trần Bách Thất tới nấu cơm, nhóm lửa để Ninh Chu làm chút thức ăn. Phương pháp cũng rất đơn giản thô bạo, trực tiếp ném mảnh ác ma kết tinh vào nồi nước, nước lập tức bị năng lượng ác ma yêu tinh đun nóng tới sôi trào; bắc nồi lên bắt đầu đun nóng đồ vật, thuần thục nấu mì sợi.
Vừa nấu Tề Nhạc Nhân vừa nói vài chuyện xảy ra khi hai người tách ra, thời điểm nói đến Trần Bách Thất đặc huấn cho cậu, vẻ mặt cậu kịch liệt đau đớn: “Lúc bị chó đuổi, tôi rất tuyệt vọng, tưởng tượng ngày tháng sau này không biết khi nào mới hết; quả thực tôi hận không thể nhảy xuống biển, không bao giờ ngoi lên nữa.”
Nói xong Tề Nhạc Nhân cảm thấy lời này không ổn, bổ sung nói: “Đương nhiên, hiệu quả huấn luyện rất tốt, bằng không trước nhiệm vụ tôi đã chết ngắc rồi.”
Nói xong câu này Tề Nhạc Nhân lại cảm thấy mình bị thiểu năng trí tuệ, cửu biệt trùng phùng không phải nên nói mấy đề tài nhẹ nhàng sao? Tại sao trước mặt Ninh Chu chỉ số thông minh của cậu liền giảm xuống thấp như vậy?
Quả nhiên, Ninh Chu lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Ấy, không có việc gì, không phải tôi rất tốt sao?” Tề Nhạc Nhân vội vàng chuyển chủ đề: “Hắc điểu của anh đâu?”
Ngữ ưng được Ninh Chu thả ra khỏi bọc hành lý sủng vật, vừa ra đã bắt đầu vẫy lông, được Tề Nhạc Nhân đút [đồ ăn khiến người ta thích], một ngụm nuốt chửng.
Nấu xong hai người cùng ăn món mì sợi nóng hổi, sau khi ăn xong tiếp tục trò chuyện.
Bọn họ không giỏi thể hiện tình cảm của mình, thậm chí còn có chút thẹn thùng nhút nhát trong tình yêu; hai người ăn ý lảng tránh đề tài tình yêu, bọn họ dường như quên mất tại sao đêm nay chính mình lại ở đây. Ninh Chu không nói nỗi vui sướng sau khi biết Tề Nhạc Nhân chết đi sống lại, Tề Nhạc Nhân cũng không nói tình yêu của mình giấu dưới đáy lòng. Nhưng mạc danh, giờ phút này, hai người lại có trực giác tâm ý tương thông.
Bọn họ cẩn thận quan sát nhau, ngón tay vô ý chạm phải cũng khiến nhịp tim đập gia tốc. Rất nhiều lúc Tề Nhạc Nhân nói lời vô nghĩa, nhưng Ninh Chu không hề phát hiện, còn ngồi một bên gật đầu.
“Anh không hiếu kỳ tại sao tôi biết anh ở chỗ này sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi. Ninh Chu ngay cả việc Tề Nhạc Nhân sống lại cũng không biết, bởi vì bức thư chỉ có thể gửi đến trạm trung chuyển Ngầm Kiến thành, sau khi Ninh Chu viết tin xong liền đến luyện ngục luôn, chưa đi lấy thư.
Ninh Chu gật đầu. Đúng là hắn rất tò mò, thời điểm Tề Nhạc Nhân nhìn thấy ma long khổng lồ trong hỏa hồ, rốt cuộc làm sao nhận ra đó là hắn?
“Kỳ thực nói cái này có chút phức tạp… Tôi ở hiện thực... Ách, khi tôi ở thế giới thực, dùng laptop download một trò chơi tên là Trò Chơi Ác Mộng.” Tề Nhạc Nhân châm chước câu từ, chuẩn bị bắt đầu nói, nhưng vừa mới mở miệng cậu liền nghẹn họng: “Cái này… Giải thích laptop là thứ gì có chút phức tạp..”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nghĩ tới Ninh Chu thân là người sinh ra ở Thế Giới Ác Mộng, có khả năng không biết đó là thứ gì.
“Tôi biết.” Trong mắt Ninh Chu lộ ra ý cười: “Tôi đã làm nhiệm vụ phó bản mà thời đại cậu giao cho.”
“Thật sao? Là cảm giác gì?” Tề Nhạc Nhân lên tinh thần, tò mò hỏi.
“Lúc ấy cần sử dụng điện thoại di động để gọi điện, tôi cầm di động nhìn thật lâu.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân ‘xì’ một tiếng, Ninh Chu cũng nở nụ cười: “Khi đó thật sự cái gì cũng không biết, thời điểm thấy bếp gas, tôi suy nghĩ nửa ngày không biết rót ác ma kết tinh vào từ đâu. Đến nỗi máy tính càng khó hiểu, tôi đoán đó là sản phẩm luyện kim.”
Tề Nhạc Nhân rất vui mừng, cười nửa ngày mới hỏi: “Vậy sau đó đều học hết rồi sao?”
Ninh Chu gật gật đầu.
“Chơi game trên máy tính chưa?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
“Ừm, thích quét mìn.” Ninh Chu nói, biểu tình nghiêm túc thành khẩn.
Thôi xong, thích quét mìn rất có thể là Ninh Chu lý giải trò chơi cài sẵn trên máy tính thành game Thế Giới Ác Mộng mà cậu nói? Tề Nhạc Nhân vô cùng lo lắng, nhưng lo lắng thì lo lắng, Tề Nhạc Nhân vẫn tận lực giải thích sự tình. Từ chơi xong trò chơi, sau đó vào Tân Thủ Thôn, đến [Lâu Đài Cổ Kinh Hồn] lần nữa nhìn thấy laptop cộng với sống lại trứng màu, cuối cùng nói đến nhiệm vụ lần này, cậu thông qua thông tin game trên laptop biết được Ninh Chu xảy ra chuyện —— Đương nhiên chưa nói sự tình mình bị chặt tay suýt nữa là chết, cậu không muốn làm Ninh Chu lo lắng.
Tề Nhạc Nhân an ủi: “Ở trong mắt tôi, bất kể anh sử dụng loại sức mạnh nào, tôi tin anh sẽ chỉ dùng nó để bảo vệ thế giới này.”
Ninh Chu nhìn cậu thật lâu, tâm tình phức tạp khó thể diễn tả.
Điểm cuối sức mạnh là cái gì? Thời điểm bị truy đuổi không thể không nắm lấy, người nắm giữ sức mạnh chú định dựa vào sức mạnh, càng tới gần, càng đánh mất bản thân. Trước khi thành tựu nửa lĩnh vực, loại cảm giác này không mạnh lắm, nhưng sau khi đến cảnh giới nửa lĩnh vực, mỗi một bước đều theo sát căn nguyên lực lượng.
Nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Người một khi chờ đợi, cho dù chỉ có một chút mỏng manh, sẽ không bao giờ vội vàng nhắm mắt lại nữa.
Hắn muốn nhìn ánh sáng của hắn, cho đến ngày hắn không thể không hủy diệt.
____
Trên đường trở về Ngầm Kiến thành cực kỳ thuận lợi, Tề Nhạc Nhân còn tưởng trạm canh giác dày đặc phía trước sẽ mang đến phiền toái cho họ, nhưng không nghĩ tới đám ác ma thủ vệ đều biến mất không thấy bóng dáng, điều này làm cậu cảm thấy hoang mang.
“Trước lúc tôi tới đây, nơi này có không ít thủ vệ, bây giờ thế nhưng lại biến mất.” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.
Ninh Chu quay đầu nhìn thoáng qua trạm gác, dường như suy tư.
“Trước đó luyện ngục cấm thông hành, là vì liên quan tới anh sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Có lẽ liên quan với Ma Vương Giết chóc.” Ninh Chu bất động thanh sắc dời đề tài: “Nghe nói một tháng trước hỏa hồ bắt đầu xảy ra dị tượng, còn bạo phát một lần. Căn cứ bối cảnh nhiệm vụ, ý thức của Ma Vương Giết chóc đã thoát khỏi phong ấn.”
“Là vậy à…” Trong lòng Tề Nhạc Nhân giật nảy mình, nhưng không nói ra, mà theo lời Ninh Chu nói tiếp: “Nói đến cái này, nhiệm vụ thứ hai yêu cầu chúng ta [tiêu diệt Ma Vương Giết chóc, đạt được một phần ba sức mạnh của Ma Vương Hủy diệt] nhưng hiện tại một chút manh mối cũng không có.”
Ninh Chu ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Ninh Chu đúng là người không biết cách nói dối, Tề Nhạc Nhân sao không nhìn ra hắn có tâm sự. Liên hệ với tình báo mà thương nhân ác ma đã nói ‘thuộc hạ cũ của Ma Vương Hủy diệt gần đây hay lui tới hỏa hồ’ khó tránh khỏi liên tưởng.
Trước tiên không cần vạch trần, để hắn suy nghĩ kỹ. Tề Nhạc Nhân không muốn Ninh Chu chịu nhiều áp lực, cậu chỉ muốn Ninh Chu nhẹ nhàng một chút.
“Ừm... Chúng ta về Ngầm Kiến thành trước nhé, tôi đi vội vàng, chưa hỏi ảo thuật sư tính khi nào về Vùng đất Hoàng Hôn, chúng ta về cùng hắn luôn, anh thấy sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Được.” Ninh Chu nói.
“Được được được, đi đi đi.” Ngữ ưng vỗ cánh phành phạch từ đằng sau bay tới, đậu trên vai Tề Nhạc Nhân mổ lỗ tai của cậu.
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ, vuốt lông nó một hồi, nó lên mặt muốn ăn tiếp, Ninh Chu lạnh lùng liếc nó một cái, ngữ ưng nói thầm ‘thật nhỏ mọn’, vỗ cánh bay xa.
“Không cần quá chiều nó.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân cúi đầu cười cười, đột nhiên tâm huyết dâng trào, tay phải lặng lẽ nắm tay trái Ninh Chu, Ninh Chu sửng sốt, tay run run nắm lấy tay cậu.
Hai người một nhìn thực vật huỳnh quang bên trái vách đá, một nhìn bọ dạ quang bên phải vách đá. Một đường không nói đi về phía trước, chỉ có nhịp tim rối loạn cùng ngọt ngào chảy xuôi dưới đáy lòng âm thầm tuyên cáo tình cảm của họ.
Suy nghĩ của Tề Nhạc Nhân hỗn loạn giống như lá rụng bị gió thổi bay, chốc lát cậu nghĩ có nên chủ động một chút hay không, chốc lát lại cảm thấy quá trình trưởng thành của Ninh Chu chỉ sợ không thích ứng được tình yêu thời hiện đại. Cuối cùng tuyệt vọng kiểm điểm bản thân là một thanh niên tốt, sao không tích lũy nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn ở thời học sinh; thế cho nên hiện tại giống như học sinh cấp 3 có mối tình đầu... Đối tượng là một cậu học sinh trung học còn ngây ngô hơn cả cậu.
Muốn ‘làm chuyện 18+’ thì phải kết hôn trước, muốn hôn môi thì có cần phải đính hôn trước không nhỉ? Trở về Vùng đất Hoàng Hôn phải đi mua nhẫn đính hôn ngay thôi... Aiz không xu dính túi, xem ra phải làm nhiệm vụ kiếm điểm sinh tồn trước mới được, không thể để Ninh Chu lấy nhẫn ngọc bích trước bia mộ của cậu góp cho đủ số được, đúng không?
Trước khi gặp Ninh Chu thì cả ngày nhớ tới hắn, sau khi gặp Ninh Chu rồi, chẳng những không thả lỏng đầu óc, ngược lại nghĩ càng nhiều...
Một đường này hai người không coi ai ra gì mà tay trong tay, rời khỏi luyện ngục trên đường về Ngầm Kiến thành, hai người lên ‘xe lửa’. Đầu xe là ác ma được thuần hóa có thân thể khỏe mạnh, xe kéo đằng sau được Ngầm Kiến thành gọi là quỹ xe. Tề Nhạc Nhân cùng Ninh Chu đều mặc áo choàng, ngồi sóng vai trở về Ngầm Kiến thành.
Nhưng việc ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
“Cái gì, ảo thuật sư mất tích?” Tề Nhạc Nhân khiếp sợ hỏi.
Người liên lạc giữa Ngầm Kiến thành và Vùng đất Hoàng Hôn là một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tên là Celia, ăn mặc theo phong cách Ngầm Kiến thành, cô ngưng trọng gật đầu: “Đúng vậy, ngày hôm sau khi cậu đi, ảo thuật sư mang thủ dụ của Tiên Tri đi yết kiến Long Kiến Nữ Vương, sau đó không trở về nữa.”
****
Khi Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy đặc biệt cảm thấy mỏi mệt, không muốn mở mắt chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề kéo lấy cậu, muốn cậu ngủ tiếp.
Bất chợt cậu mơ màng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu hẳn là ngồi dựa vào dưới vách đá, nhưng bây giờ cái người gối lên đùi cậu không thấy đâu, hơn nữa cậu có cảm giác mình đang nằm…
Tề Nhạc Nhân bị dọa tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Ninh Chu ngồi bên vách đá.
Vị trí của hai người họ không biết từ lúc nào đã thay đổi, biến thành cậu nằm trên đùi Ninh Chu, trên người đắp chăn; còn Ninh Chu thì nhắm mắt ngồi dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Ngay một khắc cậu bừng tỉnh, Ninh Chu cũng mở mắt, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
“Sao không nghỉ ngơi thêm một lát?” Tề Nhạc Nhân vội vàng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
Ninh Chu lắc đầu: “Đã ngủ đủ rồi.”
Tề Nhạc Nhân thoáng nhìn thời gian, đã tám giờ.
Nếu đã tỉnh, Tề Nhạc Nhân dứt khoát mang toàn bộ đạo cụ dã ngoại của Trần Bách Thất tới nấu cơm, nhóm lửa để Ninh Chu làm chút thức ăn. Phương pháp cũng rất đơn giản thô bạo, trực tiếp ném mảnh ác ma kết tinh vào nồi nước, nước lập tức bị năng lượng ác ma yêu tinh đun nóng tới sôi trào; bắc nồi lên bắt đầu đun nóng đồ vật, thuần thục nấu mì sợi.
Vừa nấu Tề Nhạc Nhân vừa nói vài chuyện xảy ra khi hai người tách ra, thời điểm nói đến Trần Bách Thất đặc huấn cho cậu, vẻ mặt cậu kịch liệt đau đớn: “Lúc bị chó đuổi, tôi rất tuyệt vọng, tưởng tượng ngày tháng sau này không biết khi nào mới hết; quả thực tôi hận không thể nhảy xuống biển, không bao giờ ngoi lên nữa.”
Nói xong Tề Nhạc Nhân cảm thấy lời này không ổn, bổ sung nói: “Đương nhiên, hiệu quả huấn luyện rất tốt, bằng không trước nhiệm vụ tôi đã chết ngắc rồi.”
Nói xong câu này Tề Nhạc Nhân lại cảm thấy mình bị thiểu năng trí tuệ, cửu biệt trùng phùng không phải nên nói mấy đề tài nhẹ nhàng sao? Tại sao trước mặt Ninh Chu chỉ số thông minh của cậu liền giảm xuống thấp như vậy?
Quả nhiên, Ninh Chu lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Ấy, không có việc gì, không phải tôi rất tốt sao?” Tề Nhạc Nhân vội vàng chuyển chủ đề: “Hắc điểu của anh đâu?”
Ngữ ưng được Ninh Chu thả ra khỏi bọc hành lý sủng vật, vừa ra đã bắt đầu vẫy lông, được Tề Nhạc Nhân đút [đồ ăn khiến người ta thích], một ngụm nuốt chửng.
Nấu xong hai người cùng ăn món mì sợi nóng hổi, sau khi ăn xong tiếp tục trò chuyện.
Bọn họ không giỏi thể hiện tình cảm của mình, thậm chí còn có chút thẹn thùng nhút nhát trong tình yêu; hai người ăn ý lảng tránh đề tài tình yêu, bọn họ dường như quên mất tại sao đêm nay chính mình lại ở đây. Ninh Chu không nói nỗi vui sướng sau khi biết Tề Nhạc Nhân chết đi sống lại, Tề Nhạc Nhân cũng không nói tình yêu của mình giấu dưới đáy lòng. Nhưng mạc danh, giờ phút này, hai người lại có trực giác tâm ý tương thông.
Bọn họ cẩn thận quan sát nhau, ngón tay vô ý chạm phải cũng khiến nhịp tim đập gia tốc. Rất nhiều lúc Tề Nhạc Nhân nói lời vô nghĩa, nhưng Ninh Chu không hề phát hiện, còn ngồi một bên gật đầu.
“Anh không hiếu kỳ tại sao tôi biết anh ở chỗ này sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi. Ninh Chu ngay cả việc Tề Nhạc Nhân sống lại cũng không biết, bởi vì bức thư chỉ có thể gửi đến trạm trung chuyển Ngầm Kiến thành, sau khi Ninh Chu viết tin xong liền đến luyện ngục luôn, chưa đi lấy thư.
Ninh Chu gật đầu. Đúng là hắn rất tò mò, thời điểm Tề Nhạc Nhân nhìn thấy ma long khổng lồ trong hỏa hồ, rốt cuộc làm sao nhận ra đó là hắn?
“Kỳ thực nói cái này có chút phức tạp… Tôi ở hiện thực... Ách, khi tôi ở thế giới thực, dùng laptop download một trò chơi tên là Trò Chơi Ác Mộng.” Tề Nhạc Nhân châm chước câu từ, chuẩn bị bắt đầu nói, nhưng vừa mới mở miệng cậu liền nghẹn họng: “Cái này… Giải thích laptop là thứ gì có chút phức tạp..”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nghĩ tới Ninh Chu thân là người sinh ra ở Thế Giới Ác Mộng, có khả năng không biết đó là thứ gì.
“Tôi biết.” Trong mắt Ninh Chu lộ ra ý cười: “Tôi đã làm nhiệm vụ phó bản mà thời đại cậu giao cho.”
“Thật sao? Là cảm giác gì?” Tề Nhạc Nhân lên tinh thần, tò mò hỏi.
“Lúc ấy cần sử dụng điện thoại di động để gọi điện, tôi cầm di động nhìn thật lâu.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân ‘xì’ một tiếng, Ninh Chu cũng nở nụ cười: “Khi đó thật sự cái gì cũng không biết, thời điểm thấy bếp gas, tôi suy nghĩ nửa ngày không biết rót ác ma kết tinh vào từ đâu. Đến nỗi máy tính càng khó hiểu, tôi đoán đó là sản phẩm luyện kim.”
Tề Nhạc Nhân rất vui mừng, cười nửa ngày mới hỏi: “Vậy sau đó đều học hết rồi sao?”
Ninh Chu gật gật đầu.
“Chơi game trên máy tính chưa?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
“Ừm, thích quét mìn.” Ninh Chu nói, biểu tình nghiêm túc thành khẩn.
Thôi xong, thích quét mìn rất có thể là Ninh Chu lý giải trò chơi cài sẵn trên máy tính thành game Thế Giới Ác Mộng mà cậu nói? Tề Nhạc Nhân vô cùng lo lắng, nhưng lo lắng thì lo lắng, Tề Nhạc Nhân vẫn tận lực giải thích sự tình. Từ chơi xong trò chơi, sau đó vào Tân Thủ Thôn, đến [Lâu Đài Cổ Kinh Hồn] lần nữa nhìn thấy laptop cộng với sống lại trứng màu, cuối cùng nói đến nhiệm vụ lần này, cậu thông qua thông tin game trên laptop biết được Ninh Chu xảy ra chuyện —— Đương nhiên chưa nói sự tình mình bị chặt tay suýt nữa là chết, cậu không muốn làm Ninh Chu lo lắng.
Tề Nhạc Nhân an ủi: “Ở trong mắt tôi, bất kể anh sử dụng loại sức mạnh nào, tôi tin anh sẽ chỉ dùng nó để bảo vệ thế giới này.”
Ninh Chu nhìn cậu thật lâu, tâm tình phức tạp khó thể diễn tả.
Điểm cuối sức mạnh là cái gì? Thời điểm bị truy đuổi không thể không nắm lấy, người nắm giữ sức mạnh chú định dựa vào sức mạnh, càng tới gần, càng đánh mất bản thân. Trước khi thành tựu nửa lĩnh vực, loại cảm giác này không mạnh lắm, nhưng sau khi đến cảnh giới nửa lĩnh vực, mỗi một bước đều theo sát căn nguyên lực lượng.
Nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Người một khi chờ đợi, cho dù chỉ có một chút mỏng manh, sẽ không bao giờ vội vàng nhắm mắt lại nữa.
Hắn muốn nhìn ánh sáng của hắn, cho đến ngày hắn không thể không hủy diệt.
____
Trên đường trở về Ngầm Kiến thành cực kỳ thuận lợi, Tề Nhạc Nhân còn tưởng trạm canh giác dày đặc phía trước sẽ mang đến phiền toái cho họ, nhưng không nghĩ tới đám ác ma thủ vệ đều biến mất không thấy bóng dáng, điều này làm cậu cảm thấy hoang mang.
“Trước lúc tôi tới đây, nơi này có không ít thủ vệ, bây giờ thế nhưng lại biến mất.” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.
Ninh Chu quay đầu nhìn thoáng qua trạm gác, dường như suy tư.
“Trước đó luyện ngục cấm thông hành, là vì liên quan tới anh sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Có lẽ liên quan với Ma Vương Giết chóc.” Ninh Chu bất động thanh sắc dời đề tài: “Nghe nói một tháng trước hỏa hồ bắt đầu xảy ra dị tượng, còn bạo phát một lần. Căn cứ bối cảnh nhiệm vụ, ý thức của Ma Vương Giết chóc đã thoát khỏi phong ấn.”
“Là vậy à…” Trong lòng Tề Nhạc Nhân giật nảy mình, nhưng không nói ra, mà theo lời Ninh Chu nói tiếp: “Nói đến cái này, nhiệm vụ thứ hai yêu cầu chúng ta [tiêu diệt Ma Vương Giết chóc, đạt được một phần ba sức mạnh của Ma Vương Hủy diệt] nhưng hiện tại một chút manh mối cũng không có.”
Ninh Chu ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Ninh Chu đúng là người không biết cách nói dối, Tề Nhạc Nhân sao không nhìn ra hắn có tâm sự. Liên hệ với tình báo mà thương nhân ác ma đã nói ‘thuộc hạ cũ của Ma Vương Hủy diệt gần đây hay lui tới hỏa hồ’ khó tránh khỏi liên tưởng.
Trước tiên không cần vạch trần, để hắn suy nghĩ kỹ. Tề Nhạc Nhân không muốn Ninh Chu chịu nhiều áp lực, cậu chỉ muốn Ninh Chu nhẹ nhàng một chút.
“Ừm... Chúng ta về Ngầm Kiến thành trước nhé, tôi đi vội vàng, chưa hỏi ảo thuật sư tính khi nào về Vùng đất Hoàng Hôn, chúng ta về cùng hắn luôn, anh thấy sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Được.” Ninh Chu nói.
“Được được được, đi đi đi.” Ngữ ưng vỗ cánh phành phạch từ đằng sau bay tới, đậu trên vai Tề Nhạc Nhân mổ lỗ tai của cậu.
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ, vuốt lông nó một hồi, nó lên mặt muốn ăn tiếp, Ninh Chu lạnh lùng liếc nó một cái, ngữ ưng nói thầm ‘thật nhỏ mọn’, vỗ cánh bay xa.
“Không cần quá chiều nó.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân cúi đầu cười cười, đột nhiên tâm huyết dâng trào, tay phải lặng lẽ nắm tay trái Ninh Chu, Ninh Chu sửng sốt, tay run run nắm lấy tay cậu.
Hai người một nhìn thực vật huỳnh quang bên trái vách đá, một nhìn bọ dạ quang bên phải vách đá. Một đường không nói đi về phía trước, chỉ có nhịp tim rối loạn cùng ngọt ngào chảy xuôi dưới đáy lòng âm thầm tuyên cáo tình cảm của họ.
Suy nghĩ của Tề Nhạc Nhân hỗn loạn giống như lá rụng bị gió thổi bay, chốc lát cậu nghĩ có nên chủ động một chút hay không, chốc lát lại cảm thấy quá trình trưởng thành của Ninh Chu chỉ sợ không thích ứng được tình yêu thời hiện đại. Cuối cùng tuyệt vọng kiểm điểm bản thân là một thanh niên tốt, sao không tích lũy nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn ở thời học sinh; thế cho nên hiện tại giống như học sinh cấp 3 có mối tình đầu... Đối tượng là một cậu học sinh trung học còn ngây ngô hơn cả cậu.
Muốn ‘làm chuyện 18+’ thì phải kết hôn trước, muốn hôn môi thì có cần phải đính hôn trước không nhỉ? Trở về Vùng đất Hoàng Hôn phải đi mua nhẫn đính hôn ngay thôi... Aiz không xu dính túi, xem ra phải làm nhiệm vụ kiếm điểm sinh tồn trước mới được, không thể để Ninh Chu lấy nhẫn ngọc bích trước bia mộ của cậu góp cho đủ số được, đúng không?
Trước khi gặp Ninh Chu thì cả ngày nhớ tới hắn, sau khi gặp Ninh Chu rồi, chẳng những không thả lỏng đầu óc, ngược lại nghĩ càng nhiều...
Một đường này hai người không coi ai ra gì mà tay trong tay, rời khỏi luyện ngục trên đường về Ngầm Kiến thành, hai người lên ‘xe lửa’. Đầu xe là ác ma được thuần hóa có thân thể khỏe mạnh, xe kéo đằng sau được Ngầm Kiến thành gọi là quỹ xe. Tề Nhạc Nhân cùng Ninh Chu đều mặc áo choàng, ngồi sóng vai trở về Ngầm Kiến thành.
Nhưng việc ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
“Cái gì, ảo thuật sư mất tích?” Tề Nhạc Nhân khiếp sợ hỏi.
Người liên lạc giữa Ngầm Kiến thành và Vùng đất Hoàng Hôn là một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tên là Celia, ăn mặc theo phong cách Ngầm Kiến thành, cô ngưng trọng gật đầu: “Đúng vậy, ngày hôm sau khi cậu đi, ảo thuật sư mang thủ dụ của Tiên Tri đi yết kiến Long Kiến Nữ Vương, sau đó không trở về nữa.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.