Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 115: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [3]
Bạc Mộ Băng Luân
13/01/2023
chương 115:
Tề Nhạc Nhân đứng trước cánh cửa đã từng khiến cậu vạn kiếp bất phục.
Sau cánh cổng đá khổng lồ là thánh kiếm của Thánh Mẫu giơ lên cao cùng với hắc long bị đóng đinh trước giá chữ thập. Bảy ngày trước, người đã từng là bằng hữu của cậu ngồi trên vương tọa thuộc về Giáo hoàng, mỉm cười nhìn về phía cậu.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy như một cơn ác mộng.
Lo lắng bên trong không biết có nguy hiểm gì hay không, Tề Nhạc Nhân bỏ [Ác ma lễ nghi] thay bằng kỹ năng cảm ứng [Trời mưa thu quần áo], đặt tay lên cánh cửa đá, đẩy nhẹ, cửa đá cơ hồ tự động mở ra trước mặt cậu.
Thánh mẫu và hắc long kia vẫn ở đó, chỉ là cự kiếm kim loại trong tay Thánh mẫu đã không còn tồn tại. Tầm mắt Tề Nhạc Nhân nhìn một hàng vết máu kéo dài trên mặt đất, vết máu kia dường như tái hiện lại cảnh tượng cậu trước khi chết.
Cậu tiến lên một bước, muốn đi về phía đó, nhưng chính bước đầu tiên này lại mang đến biến hóa khó có thể tưởng tượng cho tòa Thánh Điện đổ nát này ——
Thánh mẫu cao lớn tản ra ánh sáng rực rỡ, vô số vết nứt lan rộng từ đỉnh đầu xuống dưới thân, Tề Nhạc Nhân trừng to mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này. Vết nứt kia ngày càng nhiều ngày càng lan rộng, từ thi thể Thánh mẫu lan qua hắc long bất hủ, hai bộ hài cốt cao ước chừng mười mét trong khoảng khắc bị thời gian phá hủy, hóa thành vô số mảnh vụn bột mịn rơi xuống, như thác nước trút xuống đại địa!
Cả tòa Giáo đình cũ sụp xuống trong cơn chấn động điên cuồng.
Bên trong bị phá hỏng, Tề Nhạc Nhân ngã ngồi trên đất, ngơ ngác nhìn về phía vị trí Thánh mẫu.
Ảo ảnh Maria đứng ở nơi đó, hai tay cầm một thứ phảng phất như quyền trượng, đi về phía cậu.
Mặt đất rung chuyển, Tề Nhạc Nhân căn bản không đứng dậy nổi, ảo ảnh Maria như giẫm trên đất bằng đi tới trước mặt cậu, đưa vật trong tay đến trước mặt cậu: “Mong cậu đưa thứ này cho Tiên Tri, nhất định phải tự tay giao cho hắn.”
“Tiên Tri là ai? Anh ta ở đâu?” Tề Nhạc Nhân không hiểu gì hết hỏi.
“Hắn ở Sở Thẩm Phán Vùng đất Hoàng Hôn, nếu ngươi gặp Ninh Chu, đừng để Ninh Chu chạm vào thứ này, cũng đừng để nó nhìn thấy.” Maria dặn dò nói.
Tề Nhạc Nhân cúi đầu nhìn đồ Maria giao cho mình, vươn tay. Đạo cụ này tên là [Địa ngục Quyền trượng] toàn thân đúc từ kim loại, trầm nặng mà nguy hiểm, trên đỉnh quyền trượng có một khe lõm thật lớn, viên bảo thạch vốn được khảm trên đó đã biến mất chỉ còn lại cây quyền trượng kim loại tản ra sức mạnh tà ác. Đây chỉ sợ là một thứ đạo cụ ác ma chứa sức mạnh cực kỳ cường đại, thậm chí có thể ô nhiễm tín ngưỡng lực.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giao nó cho Tiên Tri.” Tề Nhạc Nhân hiểu sự tình quan trọng, thu hồi quyền trượng trịnh trọng đáp ứng.
“Cảm ơn ngươi.” Maria mỉm cười, cúi người đặt lên trán Tề Nhạc Nhân một nụ hôn khẽ.
Nụ hôn dịu dàng kia tựa như chúc phúc của thần, vô số ánh sáng trắng và vàng kim từ trên người Maria tản ra, nàng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, những ánh sáng đó từ phía sau dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Tề Nhạc Nhân, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình như ngâm trong suối nước nóng, lực lượng ấm áp xoa dịu thân thể mệt mỏi cứng ngắc của cậu, lần nữa rót sức sống vào người cậu.
Đắm chìm trong cỗ lực lượng thoải mái, Tề Nhạc Nhân quên mất bản thân mình đang ở đâu, mãi cho đến khi đỉnh đầu truyền đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ: “Làm sao ngươi dám! Maria! Ngươi thế mà năm lần bảy lượt... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phát hiện thi thể của Ma Vương Hủy Diệt bị hủy, Tuyệt Vọng Ma Nữ gầm lên một tiếng, mây đen ngưng tụ, sấm sét ầm ầm, ma lực kinh khủng ẩn chứa lực lượng tử vong, vô số con dơi tấn công về phía bọn họ!
Maria không hề hoang mang, gật đầu với Tề Nhạc Nhân: “Đứa trẻ ngoan, đi đi, nhớ kỹ lời ta nói.”
Nói xong một ánh sáng trắng rực rỡ phóng lên từ dưới chân Tề Nhạc Nhân, đâm thủng tầng mây đen dày đặc trên trời, bao quanh Tề Nhạc Nhân bay về phía Vùng đất Hoàng Hôn đằng xa.
Trong ánh sáng trắng bạc chói mắt, Tề Nhạc Nhân cảm giác được cơ thể mình không chịu sự khống chế mà bay lên, thật giống như cảnh trong mơ trước đó, càng lên càng cao, trong thế giới trắng xóa rộng lớn tràn ngập sinh mệnh lực, trang nghiêm túc mục, thánh quang vây lấy cậu giống như chim chóc bay qua bầu trời không gian trắng tinh thuần tịnh.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, Tề Nhạc Nhân bỗng tỉnh dậy khỏi loại trạng thái siêu thoát này, nhìn về phía tiếng nhạc vang lên.
Vô số tiểu thiên sứ tay phủng đầy hoa tươi và nhạc cụ bay ra từ cánh cổng vô cùng lộng lẫy, vui sướng rải cánh hoa, thổi khúc nhạc lãng mạn. Cánh cửa kia dường như là cánh cửa thiên đường, trong cánh cửa mở rộng có thể nhìn thấy một khu vườn đầy hoa nở rộ, các thiên sứ tay cầm nhạc cụ đang đánh đàn tấu nhạc bên đài phun nước, ca tụng Phụ thần.
Một vị thiên sứ nhỏ xinh nữ tính trẻ tuổi bước ra từ khu vườn, bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trên những đám mây, mỉm cười nhìn Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng dường như cậu và nàng cách xa nhau một vạn năm ánh sáng.
“Ta chính là Tiên Tri.” Nàng nói: “Hãy giao nó cho ta.”
Trước mắt Tề Nhạc Nhân một mảnh trống rỗng, giọng nói của người kia dường như là ý chỉ của thần, khiến cậu đánh mất tự chủ muốn nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Đưa Địa ngục Quyền trượng cho Tiên Tri, cô ấy chính là Tiên Tri.. Câu nói này như cắm rễ vào đầu cậu.
Tề Nhạc Nhân không cần nghĩ ngợi và cũng không thể suy nghĩ, nắm chặt Địa ngục Quyền trượng trong tay.
Trước mắt [Trời mưa thu quần áo] còn thừa 2/3 số lần cảm ứng.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên trở nên tỉnh táo, làm sao cậu có thể tin tưởng người lai lịch không rõ trước mắt là Tiên Tri được?! Loại sức mạnh mê hoặc giống như tẩy não này quả thực đáng sợ đến cực điểm! Suýt nữa cậu đã giao đồ ra!
“Hửm?” Thiên sứ đối diện phát ra tiếng hừ nhẹ nghi hoặc, sau lưng Tề Nhạc Nhân hiện ra một hình chiếu thánh thiên sứ, tay cầm Thánh kiếm chém về phía cánh cửa thiên đường kia.
Thế giới không tiếng động bị xé rách, trước mặt tựa như một hồi ảo mộng trong nháy mắt biến mất vô tung.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hàng tỉ người hiếu kỳ, khi thánh quang màu trắng đi ngang qua đám mây mù màu đen thì tạm dừng một chớp mắt, sau đó xuyên qua tầng tầng hắc ám, tiếp tục bay về phía đông bờ biển Vùng đất Hoàng Hôn.
Vùng đất Bình Minh.
“Thế mà lại thất thủ, sức mạnh buông xuống hình chiếu vẫn chưa đủ, thời gian quá ngắn.” Người phụ nữ dáng người nhỏ xinh thở dài nói.
“Không dùng lực lượng lĩnh vực thì không thể cản nổi, dù sao cũng là sức mạnh cuối cùng của thánh nữ tu sĩ.” Người đàn ông ung dung thong thả nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói.
“Chính là vận dụng ‘Lý Tưởng Quốc’, sau khi bị thánh quang đâm thủng nhất định sẽ bị tổn hại rất lớn, mất nhiều hơn được. Chậc, dù sao đã biết thứ đó ở đâu, coi như phiền toái người khác tạm bảo quản thay.” Người phụ nữ nói, sau đó cười một tiếng: “Bất quá tiểu bằng hữu mà ngươi vừa ý kia, tính cảnh giác rất cao.”
Rượu vang đỏ trong ly đế cao được lắc nhẹ, màu đỏ nồng đậm như máu.
“Người có nhiều bí mật tất nhiên phải luôn cảnh giác. Ta rất tò mò, rốt cuộc cậu ấy cất giấu bao nhiêu bí mật?”
Phía đông bờ biển Vùng đất Hoàng Hôn quanh năm được bao phủ bởi ánh nắng chiều mặt trời lặn.
Đi dọc theo bờ biển, Trần Bách Thất dừng chân hút thuốc ở gần bờ, em gái Thiến Thiến đang bắt cua chơi chơi, đột nhiên phát hiện một viên đá sáng lấp lánh, cô bé kinh hỉ hét lên một tiếng, ôm viên đá đến trước mặt Trần Bách Thất: “Viên đá này đẹp, em muốn đưa cho tiểu biết xem!”
Trần Bách Thất nhìn thoáng qua hòn đá, bất quá chỉ là một số hải thạch hiếm lạ mà thôi, cô xoa xoa tóc em gái: “Được.”
“Nhưng đã lâu rồi không gặp.” Thiến Thiến cảm thấy ưu sầu với người bạn nhỏ của mình: “Có phải Tiên Tri đại nhân không cho anh ấy ra ngoài không?”
“Có lẽ thế.” Trần Bách Thất đầy bụng phiền muộn thất thần trả lời: “Chơi 10 phút nữa thì về nhà, buổi chiều đi Vong Linh đảo.”
Thiến Thiến nghiêng đầu, đột nhiên hiểu ra: “Là ngày đầu thất của Tề Nhạc Nhân sao?”
Trần Bách Thất khẽ thở dài.
Cô bé không biết chị gái đầy bụng tâm sự, đá đá hạt cát dưới chân, thấp giọng nói: “Anh ấy chết như thế nào?”
“Là người thì sẽ chết.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói.
Thiến Thiến cảm thấy tâm trạng chị gái trở nên nặng nề nên ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay cô. Cô bé được Trần Bách Thất bảo hộ rất tốt, nhưng không có nghĩa gì cô bé cũng không hiểu, bé đã gặp qua rất nhiều khách hàng của Trần Bách Thất, nam nữ già trẻ đi vào tiệm mua sắm đồ vật, có người tới thường xuyên, có người hiếm khi đến, nhưng dần dần đều không thấy những người này nữa.
Người không thấy thì không tới nữa, luôn có gương mặt mới đi vào nơi này, sau đó cũng biến mất như những người trước đó.
Thiến Thiến nhớ rõ khi còn bé, có một chị gái xinh đẹp luôn mang kẹo ngon đến cho cô, xung quanh là lớp giấy bóng kính nhiều màu rực rỡ, mỗi viên kẹo đều ngọt ngào. Cô bé rất thích chị gái mang kẹo đến, mỗi lần cô đều cất những giấy gói kẹo xinh xắn này đi, giấu vào hộp sắt nhỏ, chất đầy cả hộp.
Rồi một ngày trong lúc dọn dẹp ngăn kéo, thấy được chiếc hộp sắt, cô bé đột nhiên nhớ tới, đã lâu rồi mình không gặp chị gái nhỏ. Cô nhiều lần nhắc đi nhắc lại với Trần Bách Thất, Trần Bách im lặng hồi lâu, nói sẽ hỏi thăm giúp cô bé.
Cô bé vui vẻ trở về phòng, dùng những mảnh giấy bóng kính gấp thành một lọ đựng ngàn con hạc giấy, chuẩn bị đưa cho chị gái nhỏ kia.
Nhưng cuối cùng, cô bé chỉ có thể đưa hàng ngàn con hạc giấy đó đến trước mộ phần của chị gái.
Rời Vùng đất Hoàng Hôn đi về hướng Vong Linh đảo, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống bia mộ của cô, trên đó viết tên cô, số ngày cô sống, chỉ có hai dòng chữ vô cùng đơn giản khái quát cả đời ngắn ngủi của một người.
Cô bé cảm thấy mình không bi thương như vậy, nhưng tưởng tượng đến ngày sau không được ăn kẹo ngon như vậy nữa, cô bé lại khổ sở khóc lớn một hồi.
Sau đó cô bé biết mua loại kẹo ngon này ở đâu, vẫn là hương vị ngọt ngào, nhưng không phải chị gái kia đưa, cô sẽ không bao giờ thích nữa.
Cô bé nghĩ, thật ra cô cũng không thích loại kẹo này lắm, chỉ là muốn chị gái kia mà thôi.
Một cô bé vô tư vô lự lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa tử vong.
“Chị, hình như chị rất thích anh ấy?” Thiến Thiến hỏi.
Trần Bách Thất hút một ngụm thuốc, thở ra vòng khói hòa tan vào gió biển: “Bởi vì một người bạn của chị, rất thích cậu ta.”
“Thích bao nhiêu?” Thiến Thiến cười hì hì hỏi: “Có như chị thích em không?”
Trần Bách Thất nhìn khuôn mặt ngây thơ của em gái, cười hôn lên khuôn mặt cô bé: “Có lẽ còn hơn cả chị thích em.”
Thiến Thiến “Oa” một tiếng: “Vậy nhất định là rất thích rất thích.”
Nhưng nói xong Thiến Thiến lại có chút đau lòng: “Hiện tại anh ấy đã chết, bạn của chị sẽ có bao nhiêu khổ sở?”
Trần Bách Thất không nói ra lời, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run rẩy, cái loại tuyệt vọng chua xót ẩn ẩn một tia ngọt ngào thống khổ, cho dù cô là người lãnh đạm, cũng sắp hít thở không thông.
Chỉ sợ cả đời cô cũng sẽ không bao giờ quên trận mưa to hôm đó, Ninh Chu cùng bọn Tề Nhạc Nhân đi đến Thánh thành, đột nhiên trở về Vùng đất Hoàng Hôn gõ cửa nhà cô. Cô cảm thấy khó hiểu, rồi lại bị ánh mắt bình tĩnh đến chết lặng của Ninh Chu làm cho sững sờ. Ninh Chu dầm mưa to mà đến, nói hết thảy sự tình cho cô nghe, sau đó không màng lời cô khuyên can, dứt khoát đi Vĩnh Vô Hương. Thậm chí hắn còn không biết bản thân mình có thể vượt qua vòng khảo vấn của tâm linh kết giới hay không, hoặc có lẽ hắn đã sớm vĩnh viễn ngủ say trong phiến băng nguyên rét lạnh kia.
May mà cho tới bây giờ trên Vong Linh đảo chưa thấy xuất hiện bia mộ của Ninh Chu, xem ra hắn đã thành công đến vùng đất linh hồn hắn đã từng ở, từ biệt nơi đó, đi về phía thế giới cực khổ phủ kín bụi gai.
Mất tập trung, đột nhiên nghe thấy Thiến Thiến phát ra tiếng kinh hô. Trần Bách Thất nghe tiếng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía đường chân trời —— ở phía tây xa xôi, có một dải ánh sáng rực rỡ kéo dài qua không trung, khí thế bàng bạc vô cùng thánh khiết, đi tới đâu bầu trời tràn ngập hình chiếu thiên đường tới đó, nó ngừng lại trên bầu trời Vùng đất Hoàng Hôn, hóa thành một chùm sáng vuông góc giáng xuống.
Một ảo ảnh thánh thiên sứ thật lớn xuất hiện giữa hư không, sau lưng cậu vô số cánh chim chậm rãi vũ động trong ánh hoàng hôn, gần như che khuất ánh nắng chiều đầy trời. Cánh chim không ngừng điêu tàn, giống như một cơn mưa to màu trắng, ảo ảnh thánh thiên sứ ngày càng trở nên nhạt nhòa, hắn chắp hai tay trước ngực, hành lễ với phương xa, biến mất trong ánh hoàng hôn kim sắc.
Thiến Thiến nhìn ngây người, sau nỗi khiếp sợ Trần Bách Thất tức khắc dâng lên vô số ý niệm: Đây là cao thủ cấp lĩnh vực nào của Giáo đình buông xuống Vùng đất Hoàng Hôn? Thời điểm buông xuống còn đúng ngay vị trí Tiên Tri đổ bộ xuống Vùng đất Hoàng Hôn.. Không đúng, đây hẳn là sức mạnh còn sót lại thôi, nếu thực sự là cao thủ cấp lĩnh vực, căn bản sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa không hề kinh động đến kết giới của Sở Thẩm Phán... Rốt cuộc là ai?
“Thiến Thiến, em về nhà đi, chị đi xem một chút sẽ quay lại ngay.” Trần Bách Thất nói, cắm một tấm thẻ vào khe thẻ, trong tay cô xuất hiện một cuốn sách tranh, cô lật tới một tờ; một con kỳ lân trắng xuất hiện bên cạnh cô, cô xoay người lên ngựa, cánh chim kỳ lân như gió bay lên không trung bay về chỗ ảo ảnh thánh thiên sứ kia rơi xuống.
Vì khoảng cách gần, không đến nửa phút cô đã tới mục đích. Ở bên kia, trên bãi cát phập phồng, một bóng người bối rối không biết làm sao nhìn đông nhìn tây, khi thấy thân ảnh Trần Bách Thất xuất hiện, cậu kinh hỉ vẫy vẫy tay với cô rồi nhanh chóng chạy tới.
Tàn thuốc trong tay Trần Bách Thất rơi xuống đất, khiếp sợ cùng vui sướng đan xen, cô hận không thể dùng vạn lời thô tục để biểu đạt tâm trạng khó tin hiện giờ của mình: “Đệch, Tề Nhạc Nhân, mẹ nó không phải cậu đã chết rồi sao?!”
*****
Tề Nhạc Nhân đứng trước cánh cửa đã từng khiến cậu vạn kiếp bất phục.
Sau cánh cổng đá khổng lồ là thánh kiếm của Thánh Mẫu giơ lên cao cùng với hắc long bị đóng đinh trước giá chữ thập. Bảy ngày trước, người đã từng là bằng hữu của cậu ngồi trên vương tọa thuộc về Giáo hoàng, mỉm cười nhìn về phía cậu.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy như một cơn ác mộng.
Lo lắng bên trong không biết có nguy hiểm gì hay không, Tề Nhạc Nhân bỏ [Ác ma lễ nghi] thay bằng kỹ năng cảm ứng [Trời mưa thu quần áo], đặt tay lên cánh cửa đá, đẩy nhẹ, cửa đá cơ hồ tự động mở ra trước mặt cậu.
Thánh mẫu và hắc long kia vẫn ở đó, chỉ là cự kiếm kim loại trong tay Thánh mẫu đã không còn tồn tại. Tầm mắt Tề Nhạc Nhân nhìn một hàng vết máu kéo dài trên mặt đất, vết máu kia dường như tái hiện lại cảnh tượng cậu trước khi chết.
Cậu tiến lên một bước, muốn đi về phía đó, nhưng chính bước đầu tiên này lại mang đến biến hóa khó có thể tưởng tượng cho tòa Thánh Điện đổ nát này ——
Thánh mẫu cao lớn tản ra ánh sáng rực rỡ, vô số vết nứt lan rộng từ đỉnh đầu xuống dưới thân, Tề Nhạc Nhân trừng to mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này. Vết nứt kia ngày càng nhiều ngày càng lan rộng, từ thi thể Thánh mẫu lan qua hắc long bất hủ, hai bộ hài cốt cao ước chừng mười mét trong khoảng khắc bị thời gian phá hủy, hóa thành vô số mảnh vụn bột mịn rơi xuống, như thác nước trút xuống đại địa!
Cả tòa Giáo đình cũ sụp xuống trong cơn chấn động điên cuồng.
Bên trong bị phá hỏng, Tề Nhạc Nhân ngã ngồi trên đất, ngơ ngác nhìn về phía vị trí Thánh mẫu.
Ảo ảnh Maria đứng ở nơi đó, hai tay cầm một thứ phảng phất như quyền trượng, đi về phía cậu.
Mặt đất rung chuyển, Tề Nhạc Nhân căn bản không đứng dậy nổi, ảo ảnh Maria như giẫm trên đất bằng đi tới trước mặt cậu, đưa vật trong tay đến trước mặt cậu: “Mong cậu đưa thứ này cho Tiên Tri, nhất định phải tự tay giao cho hắn.”
“Tiên Tri là ai? Anh ta ở đâu?” Tề Nhạc Nhân không hiểu gì hết hỏi.
“Hắn ở Sở Thẩm Phán Vùng đất Hoàng Hôn, nếu ngươi gặp Ninh Chu, đừng để Ninh Chu chạm vào thứ này, cũng đừng để nó nhìn thấy.” Maria dặn dò nói.
Tề Nhạc Nhân cúi đầu nhìn đồ Maria giao cho mình, vươn tay. Đạo cụ này tên là [Địa ngục Quyền trượng] toàn thân đúc từ kim loại, trầm nặng mà nguy hiểm, trên đỉnh quyền trượng có một khe lõm thật lớn, viên bảo thạch vốn được khảm trên đó đã biến mất chỉ còn lại cây quyền trượng kim loại tản ra sức mạnh tà ác. Đây chỉ sợ là một thứ đạo cụ ác ma chứa sức mạnh cực kỳ cường đại, thậm chí có thể ô nhiễm tín ngưỡng lực.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giao nó cho Tiên Tri.” Tề Nhạc Nhân hiểu sự tình quan trọng, thu hồi quyền trượng trịnh trọng đáp ứng.
“Cảm ơn ngươi.” Maria mỉm cười, cúi người đặt lên trán Tề Nhạc Nhân một nụ hôn khẽ.
Nụ hôn dịu dàng kia tựa như chúc phúc của thần, vô số ánh sáng trắng và vàng kim từ trên người Maria tản ra, nàng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, những ánh sáng đó từ phía sau dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Tề Nhạc Nhân, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình như ngâm trong suối nước nóng, lực lượng ấm áp xoa dịu thân thể mệt mỏi cứng ngắc của cậu, lần nữa rót sức sống vào người cậu.
Đắm chìm trong cỗ lực lượng thoải mái, Tề Nhạc Nhân quên mất bản thân mình đang ở đâu, mãi cho đến khi đỉnh đầu truyền đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ: “Làm sao ngươi dám! Maria! Ngươi thế mà năm lần bảy lượt... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phát hiện thi thể của Ma Vương Hủy Diệt bị hủy, Tuyệt Vọng Ma Nữ gầm lên một tiếng, mây đen ngưng tụ, sấm sét ầm ầm, ma lực kinh khủng ẩn chứa lực lượng tử vong, vô số con dơi tấn công về phía bọn họ!
Maria không hề hoang mang, gật đầu với Tề Nhạc Nhân: “Đứa trẻ ngoan, đi đi, nhớ kỹ lời ta nói.”
Nói xong một ánh sáng trắng rực rỡ phóng lên từ dưới chân Tề Nhạc Nhân, đâm thủng tầng mây đen dày đặc trên trời, bao quanh Tề Nhạc Nhân bay về phía Vùng đất Hoàng Hôn đằng xa.
Trong ánh sáng trắng bạc chói mắt, Tề Nhạc Nhân cảm giác được cơ thể mình không chịu sự khống chế mà bay lên, thật giống như cảnh trong mơ trước đó, càng lên càng cao, trong thế giới trắng xóa rộng lớn tràn ngập sinh mệnh lực, trang nghiêm túc mục, thánh quang vây lấy cậu giống như chim chóc bay qua bầu trời không gian trắng tinh thuần tịnh.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, Tề Nhạc Nhân bỗng tỉnh dậy khỏi loại trạng thái siêu thoát này, nhìn về phía tiếng nhạc vang lên.
Vô số tiểu thiên sứ tay phủng đầy hoa tươi và nhạc cụ bay ra từ cánh cổng vô cùng lộng lẫy, vui sướng rải cánh hoa, thổi khúc nhạc lãng mạn. Cánh cửa kia dường như là cánh cửa thiên đường, trong cánh cửa mở rộng có thể nhìn thấy một khu vườn đầy hoa nở rộ, các thiên sứ tay cầm nhạc cụ đang đánh đàn tấu nhạc bên đài phun nước, ca tụng Phụ thần.
Một vị thiên sứ nhỏ xinh nữ tính trẻ tuổi bước ra từ khu vườn, bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trên những đám mây, mỉm cười nhìn Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng dường như cậu và nàng cách xa nhau một vạn năm ánh sáng.
“Ta chính là Tiên Tri.” Nàng nói: “Hãy giao nó cho ta.”
Trước mắt Tề Nhạc Nhân một mảnh trống rỗng, giọng nói của người kia dường như là ý chỉ của thần, khiến cậu đánh mất tự chủ muốn nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Đưa Địa ngục Quyền trượng cho Tiên Tri, cô ấy chính là Tiên Tri.. Câu nói này như cắm rễ vào đầu cậu.
Tề Nhạc Nhân không cần nghĩ ngợi và cũng không thể suy nghĩ, nắm chặt Địa ngục Quyền trượng trong tay.
Trước mắt [Trời mưa thu quần áo] còn thừa 2/3 số lần cảm ứng.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên trở nên tỉnh táo, làm sao cậu có thể tin tưởng người lai lịch không rõ trước mắt là Tiên Tri được?! Loại sức mạnh mê hoặc giống như tẩy não này quả thực đáng sợ đến cực điểm! Suýt nữa cậu đã giao đồ ra!
“Hửm?” Thiên sứ đối diện phát ra tiếng hừ nhẹ nghi hoặc, sau lưng Tề Nhạc Nhân hiện ra một hình chiếu thánh thiên sứ, tay cầm Thánh kiếm chém về phía cánh cửa thiên đường kia.
Thế giới không tiếng động bị xé rách, trước mặt tựa như một hồi ảo mộng trong nháy mắt biến mất vô tung.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hàng tỉ người hiếu kỳ, khi thánh quang màu trắng đi ngang qua đám mây mù màu đen thì tạm dừng một chớp mắt, sau đó xuyên qua tầng tầng hắc ám, tiếp tục bay về phía đông bờ biển Vùng đất Hoàng Hôn.
Vùng đất Bình Minh.
“Thế mà lại thất thủ, sức mạnh buông xuống hình chiếu vẫn chưa đủ, thời gian quá ngắn.” Người phụ nữ dáng người nhỏ xinh thở dài nói.
“Không dùng lực lượng lĩnh vực thì không thể cản nổi, dù sao cũng là sức mạnh cuối cùng của thánh nữ tu sĩ.” Người đàn ông ung dung thong thả nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói.
“Chính là vận dụng ‘Lý Tưởng Quốc’, sau khi bị thánh quang đâm thủng nhất định sẽ bị tổn hại rất lớn, mất nhiều hơn được. Chậc, dù sao đã biết thứ đó ở đâu, coi như phiền toái người khác tạm bảo quản thay.” Người phụ nữ nói, sau đó cười một tiếng: “Bất quá tiểu bằng hữu mà ngươi vừa ý kia, tính cảnh giác rất cao.”
Rượu vang đỏ trong ly đế cao được lắc nhẹ, màu đỏ nồng đậm như máu.
“Người có nhiều bí mật tất nhiên phải luôn cảnh giác. Ta rất tò mò, rốt cuộc cậu ấy cất giấu bao nhiêu bí mật?”
Phía đông bờ biển Vùng đất Hoàng Hôn quanh năm được bao phủ bởi ánh nắng chiều mặt trời lặn.
Đi dọc theo bờ biển, Trần Bách Thất dừng chân hút thuốc ở gần bờ, em gái Thiến Thiến đang bắt cua chơi chơi, đột nhiên phát hiện một viên đá sáng lấp lánh, cô bé kinh hỉ hét lên một tiếng, ôm viên đá đến trước mặt Trần Bách Thất: “Viên đá này đẹp, em muốn đưa cho tiểu biết xem!”
Trần Bách Thất nhìn thoáng qua hòn đá, bất quá chỉ là một số hải thạch hiếm lạ mà thôi, cô xoa xoa tóc em gái: “Được.”
“Nhưng đã lâu rồi không gặp.” Thiến Thiến cảm thấy ưu sầu với người bạn nhỏ của mình: “Có phải Tiên Tri đại nhân không cho anh ấy ra ngoài không?”
“Có lẽ thế.” Trần Bách Thất đầy bụng phiền muộn thất thần trả lời: “Chơi 10 phút nữa thì về nhà, buổi chiều đi Vong Linh đảo.”
Thiến Thiến nghiêng đầu, đột nhiên hiểu ra: “Là ngày đầu thất của Tề Nhạc Nhân sao?”
Trần Bách Thất khẽ thở dài.
Cô bé không biết chị gái đầy bụng tâm sự, đá đá hạt cát dưới chân, thấp giọng nói: “Anh ấy chết như thế nào?”
“Là người thì sẽ chết.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói.
Thiến Thiến cảm thấy tâm trạng chị gái trở nên nặng nề nên ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay cô. Cô bé được Trần Bách Thất bảo hộ rất tốt, nhưng không có nghĩa gì cô bé cũng không hiểu, bé đã gặp qua rất nhiều khách hàng của Trần Bách Thất, nam nữ già trẻ đi vào tiệm mua sắm đồ vật, có người tới thường xuyên, có người hiếm khi đến, nhưng dần dần đều không thấy những người này nữa.
Người không thấy thì không tới nữa, luôn có gương mặt mới đi vào nơi này, sau đó cũng biến mất như những người trước đó.
Thiến Thiến nhớ rõ khi còn bé, có một chị gái xinh đẹp luôn mang kẹo ngon đến cho cô, xung quanh là lớp giấy bóng kính nhiều màu rực rỡ, mỗi viên kẹo đều ngọt ngào. Cô bé rất thích chị gái mang kẹo đến, mỗi lần cô đều cất những giấy gói kẹo xinh xắn này đi, giấu vào hộp sắt nhỏ, chất đầy cả hộp.
Rồi một ngày trong lúc dọn dẹp ngăn kéo, thấy được chiếc hộp sắt, cô bé đột nhiên nhớ tới, đã lâu rồi mình không gặp chị gái nhỏ. Cô nhiều lần nhắc đi nhắc lại với Trần Bách Thất, Trần Bách im lặng hồi lâu, nói sẽ hỏi thăm giúp cô bé.
Cô bé vui vẻ trở về phòng, dùng những mảnh giấy bóng kính gấp thành một lọ đựng ngàn con hạc giấy, chuẩn bị đưa cho chị gái nhỏ kia.
Nhưng cuối cùng, cô bé chỉ có thể đưa hàng ngàn con hạc giấy đó đến trước mộ phần của chị gái.
Rời Vùng đất Hoàng Hôn đi về hướng Vong Linh đảo, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống bia mộ của cô, trên đó viết tên cô, số ngày cô sống, chỉ có hai dòng chữ vô cùng đơn giản khái quát cả đời ngắn ngủi của một người.
Cô bé cảm thấy mình không bi thương như vậy, nhưng tưởng tượng đến ngày sau không được ăn kẹo ngon như vậy nữa, cô bé lại khổ sở khóc lớn một hồi.
Sau đó cô bé biết mua loại kẹo ngon này ở đâu, vẫn là hương vị ngọt ngào, nhưng không phải chị gái kia đưa, cô sẽ không bao giờ thích nữa.
Cô bé nghĩ, thật ra cô cũng không thích loại kẹo này lắm, chỉ là muốn chị gái kia mà thôi.
Một cô bé vô tư vô lự lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa tử vong.
“Chị, hình như chị rất thích anh ấy?” Thiến Thiến hỏi.
Trần Bách Thất hút một ngụm thuốc, thở ra vòng khói hòa tan vào gió biển: “Bởi vì một người bạn của chị, rất thích cậu ta.”
“Thích bao nhiêu?” Thiến Thiến cười hì hì hỏi: “Có như chị thích em không?”
Trần Bách Thất nhìn khuôn mặt ngây thơ của em gái, cười hôn lên khuôn mặt cô bé: “Có lẽ còn hơn cả chị thích em.”
Thiến Thiến “Oa” một tiếng: “Vậy nhất định là rất thích rất thích.”
Nhưng nói xong Thiến Thiến lại có chút đau lòng: “Hiện tại anh ấy đã chết, bạn của chị sẽ có bao nhiêu khổ sở?”
Trần Bách Thất không nói ra lời, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run rẩy, cái loại tuyệt vọng chua xót ẩn ẩn một tia ngọt ngào thống khổ, cho dù cô là người lãnh đạm, cũng sắp hít thở không thông.
Chỉ sợ cả đời cô cũng sẽ không bao giờ quên trận mưa to hôm đó, Ninh Chu cùng bọn Tề Nhạc Nhân đi đến Thánh thành, đột nhiên trở về Vùng đất Hoàng Hôn gõ cửa nhà cô. Cô cảm thấy khó hiểu, rồi lại bị ánh mắt bình tĩnh đến chết lặng của Ninh Chu làm cho sững sờ. Ninh Chu dầm mưa to mà đến, nói hết thảy sự tình cho cô nghe, sau đó không màng lời cô khuyên can, dứt khoát đi Vĩnh Vô Hương. Thậm chí hắn còn không biết bản thân mình có thể vượt qua vòng khảo vấn của tâm linh kết giới hay không, hoặc có lẽ hắn đã sớm vĩnh viễn ngủ say trong phiến băng nguyên rét lạnh kia.
May mà cho tới bây giờ trên Vong Linh đảo chưa thấy xuất hiện bia mộ của Ninh Chu, xem ra hắn đã thành công đến vùng đất linh hồn hắn đã từng ở, từ biệt nơi đó, đi về phía thế giới cực khổ phủ kín bụi gai.
Mất tập trung, đột nhiên nghe thấy Thiến Thiến phát ra tiếng kinh hô. Trần Bách Thất nghe tiếng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía đường chân trời —— ở phía tây xa xôi, có một dải ánh sáng rực rỡ kéo dài qua không trung, khí thế bàng bạc vô cùng thánh khiết, đi tới đâu bầu trời tràn ngập hình chiếu thiên đường tới đó, nó ngừng lại trên bầu trời Vùng đất Hoàng Hôn, hóa thành một chùm sáng vuông góc giáng xuống.
Một ảo ảnh thánh thiên sứ thật lớn xuất hiện giữa hư không, sau lưng cậu vô số cánh chim chậm rãi vũ động trong ánh hoàng hôn, gần như che khuất ánh nắng chiều đầy trời. Cánh chim không ngừng điêu tàn, giống như một cơn mưa to màu trắng, ảo ảnh thánh thiên sứ ngày càng trở nên nhạt nhòa, hắn chắp hai tay trước ngực, hành lễ với phương xa, biến mất trong ánh hoàng hôn kim sắc.
Thiến Thiến nhìn ngây người, sau nỗi khiếp sợ Trần Bách Thất tức khắc dâng lên vô số ý niệm: Đây là cao thủ cấp lĩnh vực nào của Giáo đình buông xuống Vùng đất Hoàng Hôn? Thời điểm buông xuống còn đúng ngay vị trí Tiên Tri đổ bộ xuống Vùng đất Hoàng Hôn.. Không đúng, đây hẳn là sức mạnh còn sót lại thôi, nếu thực sự là cao thủ cấp lĩnh vực, căn bản sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa không hề kinh động đến kết giới của Sở Thẩm Phán... Rốt cuộc là ai?
“Thiến Thiến, em về nhà đi, chị đi xem một chút sẽ quay lại ngay.” Trần Bách Thất nói, cắm một tấm thẻ vào khe thẻ, trong tay cô xuất hiện một cuốn sách tranh, cô lật tới một tờ; một con kỳ lân trắng xuất hiện bên cạnh cô, cô xoay người lên ngựa, cánh chim kỳ lân như gió bay lên không trung bay về chỗ ảo ảnh thánh thiên sứ kia rơi xuống.
Vì khoảng cách gần, không đến nửa phút cô đã tới mục đích. Ở bên kia, trên bãi cát phập phồng, một bóng người bối rối không biết làm sao nhìn đông nhìn tây, khi thấy thân ảnh Trần Bách Thất xuất hiện, cậu kinh hỉ vẫy vẫy tay với cô rồi nhanh chóng chạy tới.
Tàn thuốc trong tay Trần Bách Thất rơi xuống đất, khiếp sợ cùng vui sướng đan xen, cô hận không thể dùng vạn lời thô tục để biểu đạt tâm trạng khó tin hiện giờ của mình: “Đệch, Tề Nhạc Nhân, mẹ nó không phải cậu đã chết rồi sao?!”
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.