Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 118: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [6]
Bạc Mộ Băng Luân
13/01/2023
chương 118:
Suốt đường về, Tề Nhạc Nhân và Trần Bách Thất không nói lời nào.
Bọn họ một đường đi đến bờ biển, gió biển thổi tắt điếu thuốc, Tề Nhạc Nhân vẫn không quen hút thuốc, nhưng khi chất nicotin tiến vào cơ thể, kỳ dị cậu thấy thả lỏng. Sau đó Trần Bách Thất lại đưa cho cậu một điếu khác, Tề Nhạc Nhân cầm trên tay, nhưng không hút.
“Hiện tại hắn ở đâu?” Tề Nhạc Nhân đón gió biển hỏi.
“Nếu không bị lạc trong tâm linh kết giới của Vĩnh Vô Hương, thì hẳn là hắn đã đến Giáo đình, thẳng thắn xưng tội của mình với Giáo Hoàng, đi luyện ngục chuộc tội trước, rồi sau đó tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành của các người.” Trần Bách Thất lại hút thêm một điếu: “Đây là sự tình cân não mà hắn sẽ làm khi cậu chết, đúng không?”
Tề Nhạc Nhân không nói.
“Chúng ta lớn lên trong xã hội chủ nghĩa vô thần nên không lý giải được áp lực mà tín ngưỡng mang đến. Vô luận quyền lực để sống sót hay yêu nhau vì quyền lực, trong mắt chúng ta, thời điểm tín ngưỡng bắt đầu giẫm đạp con người hẳn là lúc có quyền lực, tín ngưỡng không đáng để tín ngưỡng. Nhưng người của thế giới này khác với chúng ta, đây là một thế giới tín ngưỡng tương đương với sức mạnh, chúng ta chỉ biết bọn họ sống ở thế giới càng sùng kính và càng cuồng nhiệt hơn, muốn chứng minh tín ngưỡng là sai lầm, còn khó khăn hơn gấp vạn lần thế giới của chúng ta. Cho nên Ninh Chu không cảm thấy tín ngưỡng có gì sai, cho dù hắn sinh lòng nghi ngờ, vẫn không thể từ bỏ hết thảy. Hắn chỉ có thể thuyết phục bản thân rằng mình sai nhưng hắn không sửa được sai lầm này, hắn chỉ có thể tiếp nhận phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, hắn đi gánh vác hết thảy.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân cũng hiểu, cho dù bọn họ ở thế giới kia, tín đồ thành kính còn tin tưởng vững chắc vào sự tồn tại của Thượng đế, huống chi thế giới này có tín ngưỡng lực và ác ma lực?
“Cái cậu vừa thấy chính là cái loại đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, có chút ngây thơ nhưng rất lương thiện, lạc quan chính trực, có nhân cách kiện toàn, nghe qua có vẻ bình thường, đúng không? Nhưng loại bình thường này, ở Thế Giới Ác Mộng mới là thứ không tầm thường nhất. Khó có được chính là cậu lại là người đứng ở góc độ người khác tự hỏi, thậm chí nguyện ý trả giá và hy sinh vì người khác. Có lẽ người như cậu mới có thể đả động được Ninh Chu.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy rất hổ thẹn, kỳ thực cậu không tốt như lời Trần Bách Thất nói, cũng không đối tốt với Ninh Chu như vậy.
“Tề Nhạc Nhân.” Trần Bách Thất gọi tên cậu.
Tề Nhạc Nhân nhìn cô.
Vẻ mặt của cô nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Hiện tại tôi vô cùng sợ hãi. . . Sợ rằng Ninh Chu sẽ phát điên. Có lẽ một phần thế giới tinh thần của hắn đã bị hỏng theo cái chết của cậu, nếu có khả năng, cậu nhất định phải chữa khỏi cho hắn.”
Tề Nhạc Nhân không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu, yên lặng nuốt hết chua xót vào sâu trong cổ họng.
“Tôi thực sự rất kính nể hắn.” Trần Bách Thất ngóng nhìn cậu, chậm rãi nói: “Một người cần bao nhiêu dũng khí mới có thể phủ nhận quá khứ của mình, tự tay hủy hoại hiện tại và tương lai của bản thân, để chính mình lúc còn sống và sau khi chết đều giãy giụa ruồng bỏ tín ngưỡng trong đau khổ, chỉ vì tình yêu của mình mà từ bỏ quyền lực. Từ nay về sau, cậu là thần của hắn, cũng là tội lỗi của hắn, cậu nhất định phải chữa khỏi cho hắn, cứu vớt hắn, làm vỏ đao của hắn, làm áo giáp của hắn, trở thành tín ngưỡng của hắn. Nhạc Nhân, cậu phải bảo vệ hắn thật tốt.”
Hốc mắt Tề Nhạc Nhân lần nữa ươn ướt: “Tôi hiểu... Tôi sẽ. Đưa tình báo luyện ngục cho tôi đi, tôi mang hắn trở về.”
Trần Bách Thất lắc đầu: “Không được, tôi đã đồng ý bảo trì liên lạc với Ninh Chu. Mặc dù Ngầm Kiến thành là nơi hỗn tạp giữa nhân loại và ác ma nhưng vẫn có không ít điểm tiếp viện thư từ qua lại với Vùng đất Hoàng Hôn. Chờ sau khi hắn đến Ngầm Kiến thành sẽ đến điểm tiếp viện nào đó gửi cho tôi một phong thư, trên thư có in địa chỉ điểm tiếp viện, tôi chỉ có thể viết thư cho hắn theo địa chỉ này, nói cho hắn biết việc cậu còn sống. Sâu trong luyện ngục là Ngầm Kiến thành, nơi đó quá lớn, cũng quá nguy hiểm, muốn tìm một người giữa biển người mênh mông chẳng khác nào mò kim đáy biển, còn không bằng chờ hắn gửi thư, thư tới thư đi, nhiều nhất một tháng là có thể liên lạc được.”
“Vậy cũng được, tôi chờ hắn.”
Trần Bách Thất cười cười, đưa cho cậu một quyển sách dày cộp: “Đây, cho cậu.”
“Đây là...” Tề Nhạc Nhân cầm lấy cuốn sách, mở ra nhìn hóa ra là một quyển ‘Giáo điển’ viết bằng tay, thoạt nhìn niên đại xa xăm, các trang sách đều đã phai màu.
“Trước khi kết hôn tốt xấu gì cũng phải hiểu biết tín ngưỡng tôn giáo của đối phương một chút, tuy Ninh Chu đã rời Giáo đình, nhưng bản chất hắn vẫn là tín đồ tuân thủ giới luật, hiểu thêm nhiều một chút vẫn tốt hơn.” Trần Bách Thất nói.
Mặt Tề Nhạc Nhân nóng bừng như lửa đốt: “Nói chuyện kết hôn bây giờ còn quá sớm.”
Trần Bách Thất liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cậu sẽ hối hận.”
“A?”
“Ninh Chu là kiểu đàn ông chưa kết hôn thì dù có nghẹn chết cũng sẽ không làm gì đó với cậu đâu, cậu không muốn tiếp tục sống chung với ngũ chỉ cô nương thì mau cầu hôn đi.”
“……”
Trong gió đêm dịu dàng, Trần Bách Thất mỉm cười nói: “Mau đuổi theo mang Ninh Chu về, tôi chủ trì hôn lễ cho hai người.”
“….Vậy đúng là nên cảm ơn cô.” Tề Nhạc Nhân kéo kéo khóe miệng.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Bách Thất dặn Tề Nhạc Nhân ngày mai đến tìm cậu.
“Có chuyện gì sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Trần Bách Thất tươi cười không có ý tốt, sâu kín nói: “Thay Ninh Chu thu thập cậu một trận… Khụ khụ, muốn thay hắn huấn luyện cậu một chút, hiện tại cậu quá yếu, ngay cả nền tảng cơ sở cũng chưa vững, muốn tiến xa hơn phải học lại từ đầu.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy sống lưng chợt lạnh, cậu đã dự đoán được, mấy ngày sau của cậu sẽ “hết sức phong phú.”
Thời điểm Tề Nhạc Nhân về đến nhà thì trời đã sáng, lúc móc chìa khóa ra mở cửa cậu chợt cảm thấy có gì đó không ổn... Tại sao chìa khóa không tra vào lỗ khóa?!
Đang lúc cậu phân cao thấp với khóa cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, hai chủ nhà bên trong và bên ngoài cánh cửa hai mặt nhìn nhau.
Tề Nhạc Nhân chợt hiểu ra —— Đệch, hệ thống phán định cậu đã tử vong, cho nên tự động thu hồi phòng ở phân phối cho tân nhân!
Tân nhân này dáng người cao to, Tề Nhạc Nhân nhìn ra cậu ta cao tận 1m9, cậu thiếu niên có dáng người vận động như này thế mà lại có hai chiếc răng nanh sắc nhọn, khóe miệng má lúm đồng tiền, cười rộ lên trông vô cùng ngọt ngào: “Anh là ai?”
Tề Nhạc Nhân mặt vô biểu tình nói: “Chủ nhà tiền nhiệm.”
Tân nhân chớp chớp mắt hai cái, đột nhiên há to miệng, kích động nắm lấy tay cậu: “Tiền bối! Anh chính là vị tiền bối để lại di thư trong phòng kia đúng không? Di thư của anh viết rất nhiều manh mối nhiệm vụ! Tôi căn cứ lời nhắc nhở của anh đi làm mấy cái nhiệm vụ, tất cả đều thành công! Kiếm lời rất nhiều số ngày sinh tồn! Cảm ơn anh, tiền bối!”
“…..” Tâm tình của Tề Nhạc Nhân lúc này không thể dùng từ khổ bức để hình dung. Chính cậu cũng quên mất, trước khi đi Thánh thành tiến hành nhiệm vụ thánh nữ tu sĩ, vì phòng ngừa bí mật Trò Chơi Ác Mộng sẽ theo cái chết của cậu vĩnh viễn mai táng, cậu để lại một phong thư trong phòng mình, ghi lại cậu download “Trò Chơi Ác Mộng” về laptop như thế nào, cách tiến vào Tân thủ thôn, bước vào Thế Giới Ác Mộng này ra sao.
Vì thủ tín với người, cậu còn ghi lại không ít nhiệm vụ mà cậu từng tham gia trong máy tính Trò Chơi Ác Mộng, cuối cùng, ngay cả việc cậu sắp đi thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến cũng viết xuống luôn. Lúc đó cậu tính toán nếu như còn sống trở về, phong thư này tự nhiên sẽ trở về trong tay cậu, sẽ không bị người khác biết được; nếu như cậu chết, vậy căn nhà này sẽ bị hệ thống thu hồi, phân cho tân nhân khác, phong thư này cũng để lại cho người đó... Ai biết sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như này! Cậu còn sống, nhưng căn nhà đã có “Chủ mới” !
“Tiền bối, em tên Đỗ Việt, đang học lớp 12, bởi vì giỏi thể thao nên được trường đại học tuyển chọn trước…” Tân nhân nói hết chuyện của mình ra, cuối cùng còn nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà tiền bối, không phải anh đã chết rồi sao?”
Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân cảm giác trên người đối phương tràn ngập ánh sáng thần thánh của nhân vật chính, cũng cảm giác được trên người mình phấp phới cây cờ ngược gió —— thiết lập nhân vật hiện tại của cậu rất giống NPC đưa bí tịch bàn tay vàng cho nhân vật chính sau đó ngủm củ tỏi, thân là “đạo sư nhân sinh” của nhân vật chính tất cả đều chết.
“Kỳ thật đã chết, nhưng tôi có đạo cụ phục sinh, cho nên may mắn còn sống... Xem ra hệ thống cho rằng tôi đã chết, cho nên mới phân phối nhà cho cậu.” Tề Nhạc Nhân buồn khổ nói.
“A? Là vậy sao? Không sao đâu tiền bối, anh ở cùng em là được, căn nhà này rất lớn, ở bảy tám người cũng không thành vấn đề!” Đỗ Việt nhiệt tình kéo Tề Nhạc Nhân vào nhà, mới vào cửa Tề Nhạc Nhân liền dẫm phải túi đựng rác chưa đậy kín, chất đầy rác tới nhà bếp.
Đỗ Việt xấu hổ gãi đầu: “Tôi ít khi dọn dẹp..”
Tề Nhạc Nhân tỏ vẻ lý giải, hơn nửa số nam sinh cao trung trong nhà được nuông chiều, từ nhỏ được nuôi thả như cậu quả thật không nhiều.
“Tôi đi báo bình an cho bằng hữu trước, có lẽ sẽ ở nơi đó một chút, rồi đi chỗ giao dịch nhìn xem, nói không chừng có thể phân phối chỗ ở mới, cậu cứ yên tâm ở lại đây. Còn nữa, sự tình trên cuốn nhật ký ngàn vạn lần đừng nói với bất kỳ ai, nhớ lấy, bất kỳ ai cũng không thể.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười, vẫy vẫy tay với Đỗ Việt, quay người rời đi tìm nhà bất chấp sự ngăn cản của cậu ta.
*****
Suốt đường về, Tề Nhạc Nhân và Trần Bách Thất không nói lời nào.
Bọn họ một đường đi đến bờ biển, gió biển thổi tắt điếu thuốc, Tề Nhạc Nhân vẫn không quen hút thuốc, nhưng khi chất nicotin tiến vào cơ thể, kỳ dị cậu thấy thả lỏng. Sau đó Trần Bách Thất lại đưa cho cậu một điếu khác, Tề Nhạc Nhân cầm trên tay, nhưng không hút.
“Hiện tại hắn ở đâu?” Tề Nhạc Nhân đón gió biển hỏi.
“Nếu không bị lạc trong tâm linh kết giới của Vĩnh Vô Hương, thì hẳn là hắn đã đến Giáo đình, thẳng thắn xưng tội của mình với Giáo Hoàng, đi luyện ngục chuộc tội trước, rồi sau đó tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành của các người.” Trần Bách Thất lại hút thêm một điếu: “Đây là sự tình cân não mà hắn sẽ làm khi cậu chết, đúng không?”
Tề Nhạc Nhân không nói.
“Chúng ta lớn lên trong xã hội chủ nghĩa vô thần nên không lý giải được áp lực mà tín ngưỡng mang đến. Vô luận quyền lực để sống sót hay yêu nhau vì quyền lực, trong mắt chúng ta, thời điểm tín ngưỡng bắt đầu giẫm đạp con người hẳn là lúc có quyền lực, tín ngưỡng không đáng để tín ngưỡng. Nhưng người của thế giới này khác với chúng ta, đây là một thế giới tín ngưỡng tương đương với sức mạnh, chúng ta chỉ biết bọn họ sống ở thế giới càng sùng kính và càng cuồng nhiệt hơn, muốn chứng minh tín ngưỡng là sai lầm, còn khó khăn hơn gấp vạn lần thế giới của chúng ta. Cho nên Ninh Chu không cảm thấy tín ngưỡng có gì sai, cho dù hắn sinh lòng nghi ngờ, vẫn không thể từ bỏ hết thảy. Hắn chỉ có thể thuyết phục bản thân rằng mình sai nhưng hắn không sửa được sai lầm này, hắn chỉ có thể tiếp nhận phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, hắn đi gánh vác hết thảy.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân cũng hiểu, cho dù bọn họ ở thế giới kia, tín đồ thành kính còn tin tưởng vững chắc vào sự tồn tại của Thượng đế, huống chi thế giới này có tín ngưỡng lực và ác ma lực?
“Cái cậu vừa thấy chính là cái loại đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, có chút ngây thơ nhưng rất lương thiện, lạc quan chính trực, có nhân cách kiện toàn, nghe qua có vẻ bình thường, đúng không? Nhưng loại bình thường này, ở Thế Giới Ác Mộng mới là thứ không tầm thường nhất. Khó có được chính là cậu lại là người đứng ở góc độ người khác tự hỏi, thậm chí nguyện ý trả giá và hy sinh vì người khác. Có lẽ người như cậu mới có thể đả động được Ninh Chu.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy rất hổ thẹn, kỳ thực cậu không tốt như lời Trần Bách Thất nói, cũng không đối tốt với Ninh Chu như vậy.
“Tề Nhạc Nhân.” Trần Bách Thất gọi tên cậu.
Tề Nhạc Nhân nhìn cô.
Vẻ mặt của cô nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Hiện tại tôi vô cùng sợ hãi. . . Sợ rằng Ninh Chu sẽ phát điên. Có lẽ một phần thế giới tinh thần của hắn đã bị hỏng theo cái chết của cậu, nếu có khả năng, cậu nhất định phải chữa khỏi cho hắn.”
Tề Nhạc Nhân không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu, yên lặng nuốt hết chua xót vào sâu trong cổ họng.
“Tôi thực sự rất kính nể hắn.” Trần Bách Thất ngóng nhìn cậu, chậm rãi nói: “Một người cần bao nhiêu dũng khí mới có thể phủ nhận quá khứ của mình, tự tay hủy hoại hiện tại và tương lai của bản thân, để chính mình lúc còn sống và sau khi chết đều giãy giụa ruồng bỏ tín ngưỡng trong đau khổ, chỉ vì tình yêu của mình mà từ bỏ quyền lực. Từ nay về sau, cậu là thần của hắn, cũng là tội lỗi của hắn, cậu nhất định phải chữa khỏi cho hắn, cứu vớt hắn, làm vỏ đao của hắn, làm áo giáp của hắn, trở thành tín ngưỡng của hắn. Nhạc Nhân, cậu phải bảo vệ hắn thật tốt.”
Hốc mắt Tề Nhạc Nhân lần nữa ươn ướt: “Tôi hiểu... Tôi sẽ. Đưa tình báo luyện ngục cho tôi đi, tôi mang hắn trở về.”
Trần Bách Thất lắc đầu: “Không được, tôi đã đồng ý bảo trì liên lạc với Ninh Chu. Mặc dù Ngầm Kiến thành là nơi hỗn tạp giữa nhân loại và ác ma nhưng vẫn có không ít điểm tiếp viện thư từ qua lại với Vùng đất Hoàng Hôn. Chờ sau khi hắn đến Ngầm Kiến thành sẽ đến điểm tiếp viện nào đó gửi cho tôi một phong thư, trên thư có in địa chỉ điểm tiếp viện, tôi chỉ có thể viết thư cho hắn theo địa chỉ này, nói cho hắn biết việc cậu còn sống. Sâu trong luyện ngục là Ngầm Kiến thành, nơi đó quá lớn, cũng quá nguy hiểm, muốn tìm một người giữa biển người mênh mông chẳng khác nào mò kim đáy biển, còn không bằng chờ hắn gửi thư, thư tới thư đi, nhiều nhất một tháng là có thể liên lạc được.”
“Vậy cũng được, tôi chờ hắn.”
Trần Bách Thất cười cười, đưa cho cậu một quyển sách dày cộp: “Đây, cho cậu.”
“Đây là...” Tề Nhạc Nhân cầm lấy cuốn sách, mở ra nhìn hóa ra là một quyển ‘Giáo điển’ viết bằng tay, thoạt nhìn niên đại xa xăm, các trang sách đều đã phai màu.
“Trước khi kết hôn tốt xấu gì cũng phải hiểu biết tín ngưỡng tôn giáo của đối phương một chút, tuy Ninh Chu đã rời Giáo đình, nhưng bản chất hắn vẫn là tín đồ tuân thủ giới luật, hiểu thêm nhiều một chút vẫn tốt hơn.” Trần Bách Thất nói.
Mặt Tề Nhạc Nhân nóng bừng như lửa đốt: “Nói chuyện kết hôn bây giờ còn quá sớm.”
Trần Bách Thất liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cậu sẽ hối hận.”
“A?”
“Ninh Chu là kiểu đàn ông chưa kết hôn thì dù có nghẹn chết cũng sẽ không làm gì đó với cậu đâu, cậu không muốn tiếp tục sống chung với ngũ chỉ cô nương thì mau cầu hôn đi.”
“……”
Trong gió đêm dịu dàng, Trần Bách Thất mỉm cười nói: “Mau đuổi theo mang Ninh Chu về, tôi chủ trì hôn lễ cho hai người.”
“….Vậy đúng là nên cảm ơn cô.” Tề Nhạc Nhân kéo kéo khóe miệng.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Bách Thất dặn Tề Nhạc Nhân ngày mai đến tìm cậu.
“Có chuyện gì sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Trần Bách Thất tươi cười không có ý tốt, sâu kín nói: “Thay Ninh Chu thu thập cậu một trận… Khụ khụ, muốn thay hắn huấn luyện cậu một chút, hiện tại cậu quá yếu, ngay cả nền tảng cơ sở cũng chưa vững, muốn tiến xa hơn phải học lại từ đầu.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy sống lưng chợt lạnh, cậu đã dự đoán được, mấy ngày sau của cậu sẽ “hết sức phong phú.”
Thời điểm Tề Nhạc Nhân về đến nhà thì trời đã sáng, lúc móc chìa khóa ra mở cửa cậu chợt cảm thấy có gì đó không ổn... Tại sao chìa khóa không tra vào lỗ khóa?!
Đang lúc cậu phân cao thấp với khóa cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, hai chủ nhà bên trong và bên ngoài cánh cửa hai mặt nhìn nhau.
Tề Nhạc Nhân chợt hiểu ra —— Đệch, hệ thống phán định cậu đã tử vong, cho nên tự động thu hồi phòng ở phân phối cho tân nhân!
Tân nhân này dáng người cao to, Tề Nhạc Nhân nhìn ra cậu ta cao tận 1m9, cậu thiếu niên có dáng người vận động như này thế mà lại có hai chiếc răng nanh sắc nhọn, khóe miệng má lúm đồng tiền, cười rộ lên trông vô cùng ngọt ngào: “Anh là ai?”
Tề Nhạc Nhân mặt vô biểu tình nói: “Chủ nhà tiền nhiệm.”
Tân nhân chớp chớp mắt hai cái, đột nhiên há to miệng, kích động nắm lấy tay cậu: “Tiền bối! Anh chính là vị tiền bối để lại di thư trong phòng kia đúng không? Di thư của anh viết rất nhiều manh mối nhiệm vụ! Tôi căn cứ lời nhắc nhở của anh đi làm mấy cái nhiệm vụ, tất cả đều thành công! Kiếm lời rất nhiều số ngày sinh tồn! Cảm ơn anh, tiền bối!”
“…..” Tâm tình của Tề Nhạc Nhân lúc này không thể dùng từ khổ bức để hình dung. Chính cậu cũng quên mất, trước khi đi Thánh thành tiến hành nhiệm vụ thánh nữ tu sĩ, vì phòng ngừa bí mật Trò Chơi Ác Mộng sẽ theo cái chết của cậu vĩnh viễn mai táng, cậu để lại một phong thư trong phòng mình, ghi lại cậu download “Trò Chơi Ác Mộng” về laptop như thế nào, cách tiến vào Tân thủ thôn, bước vào Thế Giới Ác Mộng này ra sao.
Vì thủ tín với người, cậu còn ghi lại không ít nhiệm vụ mà cậu từng tham gia trong máy tính Trò Chơi Ác Mộng, cuối cùng, ngay cả việc cậu sắp đi thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến cũng viết xuống luôn. Lúc đó cậu tính toán nếu như còn sống trở về, phong thư này tự nhiên sẽ trở về trong tay cậu, sẽ không bị người khác biết được; nếu như cậu chết, vậy căn nhà này sẽ bị hệ thống thu hồi, phân cho tân nhân khác, phong thư này cũng để lại cho người đó... Ai biết sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như này! Cậu còn sống, nhưng căn nhà đã có “Chủ mới” !
“Tiền bối, em tên Đỗ Việt, đang học lớp 12, bởi vì giỏi thể thao nên được trường đại học tuyển chọn trước…” Tân nhân nói hết chuyện của mình ra, cuối cùng còn nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà tiền bối, không phải anh đã chết rồi sao?”
Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân cảm giác trên người đối phương tràn ngập ánh sáng thần thánh của nhân vật chính, cũng cảm giác được trên người mình phấp phới cây cờ ngược gió —— thiết lập nhân vật hiện tại của cậu rất giống NPC đưa bí tịch bàn tay vàng cho nhân vật chính sau đó ngủm củ tỏi, thân là “đạo sư nhân sinh” của nhân vật chính tất cả đều chết.
“Kỳ thật đã chết, nhưng tôi có đạo cụ phục sinh, cho nên may mắn còn sống... Xem ra hệ thống cho rằng tôi đã chết, cho nên mới phân phối nhà cho cậu.” Tề Nhạc Nhân buồn khổ nói.
“A? Là vậy sao? Không sao đâu tiền bối, anh ở cùng em là được, căn nhà này rất lớn, ở bảy tám người cũng không thành vấn đề!” Đỗ Việt nhiệt tình kéo Tề Nhạc Nhân vào nhà, mới vào cửa Tề Nhạc Nhân liền dẫm phải túi đựng rác chưa đậy kín, chất đầy rác tới nhà bếp.
Đỗ Việt xấu hổ gãi đầu: “Tôi ít khi dọn dẹp..”
Tề Nhạc Nhân tỏ vẻ lý giải, hơn nửa số nam sinh cao trung trong nhà được nuông chiều, từ nhỏ được nuôi thả như cậu quả thật không nhiều.
“Tôi đi báo bình an cho bằng hữu trước, có lẽ sẽ ở nơi đó một chút, rồi đi chỗ giao dịch nhìn xem, nói không chừng có thể phân phối chỗ ở mới, cậu cứ yên tâm ở lại đây. Còn nữa, sự tình trên cuốn nhật ký ngàn vạn lần đừng nói với bất kỳ ai, nhớ lấy, bất kỳ ai cũng không thể.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười, vẫy vẫy tay với Đỗ Việt, quay người rời đi tìm nhà bất chấp sự ngăn cản của cậu ta.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.