Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 119: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [7]

Bạc Mộ Băng Luân

08/03/2023

chương 119

Vùng đất Hoàng Hôn không nhìn ra sự khác biệt giữa ngày và đêm, Tề Nhạc Nhân đi trên con đường chính đến phòng khám của bác sĩ Lã.

Sau khi nhiệm vụ Thánh thành kết thúc, hẳn là bác sĩ Lã vẫn còn sống ——

Bởi vì hắn trúng độc của Mộng Yểm Ma Nữ sau khi giải độc vẫn còn hôn mê, cho nên được Tề Nhạc Nhân mang về lâu đài phủ thành chủ, hoàn hảo tránh được cục diện hỗn loạn lúc nửa đêm, lần nữa nằm thắng niệm vụ nguy hiểm. Giá trị may mắn EX này khiến Tề Nhạc Nhân khâm phục, hâm mộ không thôi.

Đến trước cửa phòng khám của bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân có chút kích động, không biết bác sĩ Lã nhìn thấy mình còn sống sẽ có phản ứng gì.

Cậu giơ tay gõ cửa, giọng nói yếu ớt của bác sĩ Lã truyền đến từ bên trong: “Hôm nay phải đi tảo mộ, không xem bệnh.”

Tề Nhạc Nhân không hé răng, tiếp tục gõ cửa.

Gõ cửa một hồi, bác sĩ Lã ở trong nhà nổi giận, kéo cửa ra muốn mắng người bệnh quấy rầy bác sĩ này một trận, thình lình nhìn thấy Tề Nhạc Nhân cười tủm tỉm đứng ngoài cửa nhìn mình, hắn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hét lên một tiếng: “Quỷ aaa —————————!!!”

Mắt thấy cửa sắp đóng sầm lại, Tề Nhạc Nhân phóng người vào phòng, nổi giận đùng đùng nhanh chân giữ chặt bác sĩ Lã đang muốn bỏ chạy: “Mặt anh sao vậy? Ai đánh?”

Bác sĩ Lã che khuôn mặt mặt mũi bầm dập không cho cậu nhìn, Tề Nhạc Nhân nhấc hắn lên như nắm củ cải: “Thấy rõ chưa, tôi còn sống! Mau nói, ai khi dễ anh!”

Bởi vì bác sĩ Lã thoạt nhìn giống như một thanh niên, Tề Nhạc Nhân chưa bao giờ coi hắn là bạn cùng tuổi, ngày thường thời điểm họ cùng làm nhiệm vụ đặc biệt chiếu cố hắn, hiện tại mới mấy ngày không gặp hắn đã bị người ta khi dễ thành như vậy, quả thực giận sôi máu.

Bác sĩ Lã hoàn toàn xem nhẹ nửa câu sau của cậu, sau một hồi ngơ ngác nhìn cậu, bỗng nhiên nhào tới sờ cổ cậu.

Nóng hầm hập, còn có mạch đập, bác sĩ Lã “oa” một tiếng liền bật khóc, ôm chặt lấy Tề Nhạc Nhân không buông tay, cũng không biết hắn lấy sức lực từ đâu, Tề Nhạc Nhân bị hắn siết chặt đến hoảng, muốn đẩy người ra, nhưng nghe hắn khóc tê tâm liệt phế lại mềm lòng, buồn khổ đứng tại chỗ chờ hắn khóc xong.

Chờ bác sĩ Lã khóc xong, vạt áo Tề Nhạc Nhân cũng ướt đẫm, cậu buồn bực không biết hắn lấy đâu ra nhiều nước mắt đến vậy.

“Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu.” Bác sĩ Lã khàn giọng nói, đôi mắt và cánh mũi hồng hồng.

Ngược lại Tề Nhạc Nhân giống như chủ nhà rót nước cho hắn: “Vốn dĩ tôi đã chết, nhưng có đạo cụ phục sinh, sau bảy ngày có thể sống lại. Chuyện này tôi chưa nói với ai, kết quả náo thành một hồi ô long.”

Vẻ mặt Bác sĩ Lã ủy khuất lên án: “Cậu có biết tôi khóc bao lâu không hả?! Nhớ tới liền khóc, khổ sở muốn chết. Tôi đang định thu thập di vật cho cậu, kết quả không có chìa khóa nhà cậu, không mở cửa được đành phải khóc lóc về nhà, quá mất mặt.”

Tuy thời gian hắn quen biết Tề Nhạc Nhân không dài nhưng lại kết giao tình trong thế giới nguy hiểm và khủng bố này, chứng kiến người bạn tốt của mình chết đi, bác sĩ Lã vốn có tình cảm phong phú khổ sở muốn chết. Sau khi nhiệm vụ Thánh thành hoàn thành, hắn đi theo Ninh Chu sơ tán cư dân, nhân viên Giáo đình đưa những cư dân còn sống tới Vĩnh Vô Hương, hắn cùng Ninh Chu trở lại Vùng đất Hoàng Hôn.

Dọc đường tâm trạng Ninh Chu không tốt, bác sĩ Lã không dám khóc, sau khi về đến nhà nhìn thấy Tề Nhạc Nhân đưa cho mình một tờ giấy huấn luyện, lúc này mới chui vào chăn khóc thật lâu.



Trước kia hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác tử vong chân thật, chỉ cảm thấy chính mình đang chơi một trò chơi quá mức chân thực, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Tề Nhạc Nhân tắt thở được chôn trong thụ mộ, bác sĩ Lã mới chân chính cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.

“Được rồi, đừng khổ sở, anh còn chưa nói cho tôi biết mặt anh bị làm sao vậy?” Tề Nhạc Nhân ấn đầu bác sĩ Lã cẩn thận kiểm tra, trán bác sĩ Lã sưng lên một cục, đã được bôi thuốc, khóe miệng và cằm cũng bị đấm vỡ, nhìn qua đúng là thảm.

“Tôi. . . Tôi bị ngã...” Bác sĩ Lã nhỏ giọng nói.

Nơi nào Tề Nhạc Nhân sẽ tin: “Ngã trúng mặt luôn hả?”

“Thật mà.” Bác sĩ Lã vén ống tay áo lên cho cậu xem, trên khuỷu tay cũng bị bầm xanh: “Tôi bẩm sinh mất cân bằng tiểu não, giữ thăng bằng kém, chạy bộ rất dễ bị ngã, căn bản thể dục không đạt tiêu chuẩn.”

Tề Nhạc Nhân nhớ trước kia bác sĩ Lã đã nói qua với cậu, khi đó cậu không để ý, còn tưởng hắn lấy cớ lười biếng.

“Cái này có chữa được không?” Tề Nhạc Nhân nghiêm túc hỏi.

“Không, nhưng vận động nhiều sẽ cải thiện một chút... Gần đây tôi luyện tập một hồi, trước đó cậu cho tôi tờ giấy huấn luyện... Chỉ là luôn bị ngã, hiện tại tôi nghĩ cách, mặc nhiều quần áo rồi chạy bộ, như vậy lúc ngã sẽ không đau, nhưng quá mệt, đời này chưa từng liều mạng như vậy.”

Bác sĩ Lã lải nhải oán giận, lén liếc mắt nhìn Tề Nhạc Nhân một cái: “Dù sao tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không kéo chân sau cậu. À, [Tam Bất Y] của tôi đã nâng cấp, hiện tại hiệu quả trị liệu tốt hơn, về sau buff cho cậu, loại MT đặc biệt dễ chết như cậu chính là cần vú em đáng tin như tôi.”

Hiểu tiền căn hậu quả, Tề Nhạc Nhân vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng còn có chút cảm động. Cho tới nay cậu xác định nhân vật của bác sĩ Lã là vú em có giá trị may mắn cao vừa tìm đạo cụ nhiệm vụ vừa trợ giúp cậu một chút, không trông cậy ở thời điểm chiến đấu hắn hỗ trợ cái gì; bây giờ xem ra cái chết của cậu tạo thành ảnh hưởng lớn đến bác sĩ Lã như vậy, kỳ thực bác sĩ Lã trưởng thành hơn trước không ít.

Hai người trò chuyện hồi lâu, bác sĩ Lã cẩn thận dè dặt nói với Tề Nhạc Nhân một số sự tình sau khi cậu chết, đặc biệt là về Ninh Chu. Biết được nhiều nhất một tháng nữa Ninh Chu sẽ trở lại, bác sĩ Lã rất cao hứng, đối với việc bạn thân là đồng tính luyến ái hắn tiếp thu rất nhanh, còn hứng thú bừng bừng muốn truyền thụ tay nghề mát xa tuyến tiền liệt làm thẳng nam sảng khoái muốn bay lên của mình. Sau khi bị Tề Nhạc Nhân từ chối thẳng thừng, bác sĩ Lã mất mát bày ra bộ dáng “tuyệt thế võ công sắp thất truyền.”

Tề Nhạc Nhân cũng đói bụng, đoạt bánh ngọt mà bác sĩ Lã dự trữ, dưới cái nhìn oán niệm của bác sĩ Lã ăn uống thỏa thích một phen.

“Mấy món này là tôi thích nhất… Xếp hàng ba giờ mới mua được.” Bác sĩ Lã khóc không ra nước mắt nói.

“Tôi vừa mới chết anh còn có tâm tình xếp hàng mua bánh ngọt, tịch thu!” Tề Nhạc Nhân ăn hai cái cảm thấy hương vị không tệ, khó trách bán chạy như vậy.

Bác sĩ Lã mếu máo, ủy khuất giao ra: “Vốn là cống phẩm bái tế cậu!”

“Được, tôi nhận.” Tề Nhạc Nhân cười haha, bẻ nửa miếng nhét vào miệng bác sĩ Lã: “Nè, anh cũng ăn đi, hương vị thật sự không tồi.”

Bị thu mua, bác sĩ Lã vui vẻ nói: “ Chỉ cần cậu không chết, tôi sẽ mua cho cậu ăn mỗi ngày.”

“Phi, nói chuyện may mắn chút! Tôi không muốn chết lần nữa.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Nhưng cậu dùng SL Đại Pháp, vốn dĩ luôn chết đi chết lại mà.” Bác sĩ Lã chọc đao vào chỗ đau của cậu.

“…..”



Hai người thương tổn nhau một hồi, Tề Nhạc Nhân mệt mỏi, vì trong nhà bác sĩ Lã không có thừa chăn, cậu vô tình đoạt giường của bác sĩ Lã, cuốn chăn rồi ngủ thiếp đi.

Cậu lại bắt đầu gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, cậu trở lại trong Thánh điện ở Thánh thành địa chỉ cũ Giáo đình, đứng trước cánh cổng đá khổng lồ sừng sững.

Cậu vươn tay đẩy cánh cửa kia ra, tiếng gọi khàn khàn còn sót lại lý trí khiến cậu khựng lại, nhưng trong mộng cậu dường như không biết sợ, dũng cảm đẩy cửa ra.

Ma Vương Lừa gạt nhìn cậu chăm chú, trên mặt mang theo nụ cười mê người.

Khi đó Tề Nhạc Nhân che giấu sự khiếp sợ nên không kịp hiểu nụ cười trên khuôn mặt Tô Hòa có ý gì. Kỳ thật nụ cười của hắn không có ác ý, ngược lại mang theo một tia nghiền ngẫm cùng châm chọc, yên lặng quan sát nhân loại liều chết vật lộn, tò mò xem rốt cuộc ai sẽ thắng.

Trước đây Tề Nhạc Nhân không quá hiểu, tại sao trên người Tô Hòa luôn có cảm giác tùy ý không chút để ý, ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã như vậy, lúc cậu và bác sĩ Lã căng thẳng muốn chết, Tô Hòa vẫn mang bộ dáng thong dong trấn đĩnh như cũ. Bởi vì đối với hắn mà nói, đây chỉ là một trò chơi. Một kỳ thủ tùy thời có thể lật cả bàn cờ, sao có thể bởi vì sợ hãi mà mất hồn mất vía trên bàn cờ được?

Tề Nhạc Nhân lại mơ thấy mình chết một lần nữa.

Khí quản trong cổ họng bị cắt ra, cơn đau đớn hít thở không thông kèm theo mất máu vô lực đưa cậu từ cảnh trong mơ trở về ngày hôm đó. Cậu gian nan bò về phía trước trên nền đất lạnh băng, mỗi lần di chuyển một tấc đều khiến cậu kiệt sức, ý chí bị tử vong tra tấn không ngừng hỏng mất, cậu không thể duy trì đành phải bỏ cuộc...

“Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân, tỉnh lại!”

Tề Nhạc Nhân đột ngột ngồi dậy, hơi thở dồn dập cả người toát mồ hôi lạnh, bác sĩ Lã ngồi ở mép giường lo lắng nhìn cậu: “Cậu bảo tôi đánh thức cậu.. Hình như cậu gặp ác mộng.”

“...Tôi không sao.” Tề Nhạc Nhân dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Có nước không?”

Bác sĩ Lã rót cho cậu một cốc nước.

Tề Nhạc Nhân uống một hơi cạn sạch, bình tĩnh lại từ cơn ác mộng. Giấc mộng này đang nhắc nhở cậu, không chừng Tô Hòa đã biết chuyện cậu sống lại, có lẽ sẽ có hành động, cậu phải cẩn thận Đỗ Việt tiết lộ sự tình Trò Chơi Ác Mộng ra ngoài. Suy cho cùng đó là điểm yếu của cậu, nếu hiện tại cậu thu xếp, lựa chọn đầu tiên chính là xin Trần Bách Thất, nếu cậu gặp chuyện bất trắc hãy giao phong thư này cho Tiên Tri Sở Thẩm Phán.

Đáng tiếc thời điểm cậu viết thư thì đúng lúc nhận nhiệm vụ của Sở Thẩm Phán sắm vai “Hồng”. Lúc đó cậu không tính là quen thuộc với Trần Bách Thất, cũng không có hảo cảm gì với Sở Thẩm Phán, càng không quen biết Tiên Tri, tự nhiên không thể suy xét chu toàn như bây giờ.

Chỉ có thể từ chỗ Trần Bách Thất lấy khế ước người bảo mật với Đỗ Việt, mất bò mới lo làm chuồng.

Thời gian hẹn Trần Bách Thất sắp đến, Tề Nhạc Nhân rời giường thu thập tốt bản thân, rồi đi về phía nhà Trần Bách Thất.

******

Tặng các bạn 8/3 vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook