Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 144: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [15]
Bạc Mộ Băng Luân
18/06/2023
chương 144:
“Ngày đại tàn sát”, nghe qua cái tên này khiến cho người ta cảm thấy một trận khủng hoảng, giống như súc vật bị lùa vào lò mổ, kinh hoảng bất an, run rẩy khi đối mặt với cái chết.
“Cái gì là... ngày đại tàn sát?” Sắc mặt Tề Nhạc Nhân lúc này bị ảnh hưởng bởi biểu tình nghiêm túc của Hạ Bách, trong lúc nhất thời cũng trở nên căng thẳng giống như hắn, nhưng rõ ràng trạng thái của cậu tốt hơn Hạ Bách nhiều, còn nhớ mở camera...
“Cái này thì phải nói đến tập tính của xúc sao, vừa vặn tôi có biết một chút. Mới đầu tôi làm sao cũng không nghĩ tới... hòn đá phát sáng kia thế mà... là trứng xúc sao trong kỳ ngủ đông.. điều này không đúng, không có khả năng, như thế nào có thể... Ý tôi là, chúng đều đã bị diệt sạch mấy trăm năm trước rồi mà.”
“Hầu hết các tư liệu về phương thức ký sinh và phương thức truyền bá xúc sao rất hiếm khi đề cập đến kỳ ngủ đông của chúng thuộc loại hình thái nào. Sức sống của chúng vô cùng mạnh mẽ, bình thường trứng xúc sao không cảm ứng được con mồi sẽ chủ động tiến vào kỳ ngủ đông, thời gian có thể kéo dài đến hàng trăm năm! Rốt cuộc chúng ta đã thả ra loại quái vật nào!!!” Hạ Bách lấy tay che trán, giọng khàn khàn đến mức phá âm.
“Anh muốn uống nước không?” Tề Nhạc Nhân nhìn trạng thái của hắn thật sự không tốt, phỏng chừng sau khi tiến vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất này chưa từng ăn uống, chỉ sợ nơi này không có nguồn nước bình thường.
Trước đây cậu còn cảm thấy Hạ Bách giống Tô Hòa, nhưng nhìn hiện tại kỳ thực hai người này hoàn toàn khác nhau. Ít nhất trong xương cốt Hạ Bách không có cái loại thong dong trấn định không hề sợ hãi và ẩn ẩn cảm giác về sự ưu việt; hắn chỉ là một người bình thường, sẽ sợ hãi, mà người bình thường đều biết sợ hãi.
Lột đi lớp vỏ bọc bên ngoài cùng hoàn cảnh yên bình, dưới lớp da hắn chỉ còn lại sự kinh hoảng thất thố của nhân loại.
Xem ra đúng là Hạ Bách không bị ký sinh, nếu không vừa rồi khi đối mặt với cậu, hắn có thể tìm cơ hội để xử cậu, ít nhất khống chế cậu.
“Cậu có mang theo sao?” Hạ Bách vui sướng hỏi.
Thời điểm bác sĩ Lã tìm kiếm vật tư có tìm được hai cái túi, một cái trong đó đưa cho Tề Nhạc Nhân. Bên trong túi của Tề Nhạc Nhân có chứa đồ ăn áp súc cùng một cái chai nhỏ giữ nhiệt ngăn nó đóng băng; dù sao nơi nơi đều là cameras, cậu không thể lấy đạo cụ ra từ trong hư vô được, cho nên dứt khoát trang bị một chút, hiện tại liền phát huy tác dụng.
Sau khi nhận thức ăn nước uống, Hạ Bách uống mấy ngụm rồi cắn mấy miếng đồ ăn áp súc, vẻ mặt đau khổ nhẫn nại đẩy đồ về phía cậu: “Cất đi, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà ăn sạch.”
Tề Nhạc Nhân hào phóng nói: “Anh ăn đi, tôi không đói.”
Vẻ mặt Hạ Bách phức tạp nhìn cậu một cái: “Tính toán một chút, chúng ta phải làm một phép tính xấu nhất, phi thuyền sắp tới… Tôi cũng không rõ mất mấy ngày mới có thể quay lại hành tinh này, còn lại mấy ngày chúng ta phải dựa vào chút đồ ăn này. Tin tôi đi, đó là cách an toàn nhất.”
“Không, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, nói cho người bên ngoài biết!” Tề Nhạc Nhân quả quyết cự tuyệt lời đề nghị của Hạ Bách.
“Cậu không ra được đâu, sau khi tôi mở nguồn điện dự phòng, nơi này tự khởi động hệ thống phòng thủ, mấy chỗ thoát hiểm đều có võng laze.. Cậu vào bằng cách nào?” Hạ Bách đột nhiên nhớ đến vấn đề này, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.
Lúc này Tề Nhạc Nhân mới hiểu tại sao khóa điện tử trên cánh cửa sắt dưới tầng hầm ngầm nhà Cảnh Tư Vũ lại có điện rồi —— Kỳ thực không phải lúc nào nó cũng được bật, mà là sau khi Hạ Bách đánh bậy đánh bạ cho nổ tung thông đạo tiến vào viện nghiên cứu ngầm mới có nguồn điện.
“Phản ứng thần kinh của tôi tương đối tốt.” Tề Nhạc Nhân mặt không đổi sắc nói dối.
Hạ Bách lộ ra biểu tình “Cậu đang nói đùa đúng không?”
“Tôi và đồng bọn tìm được cái thẻ ID, mở ra khóa điện tử, sau khi tiến vào thông đạo gặp nguy hiểm, may là phản ứng nhanh lao tới.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hạ Bách im lặng một lúc, dùng ánh mắt nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu đánh giá Tề Nhạc Nhân, cẩn thận quan sát, biểu tình của hắn dường như mang theo một tia sợ hãi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Tề Nhạc Nhân vô pháp giải thích.
“Người quân đội? Các người biết cái gì?” Thanh âm Hạ Bách mang theo tia hoảng sợ và áp lực khó nén.
Tề Nhạc Nhân khó hiểu nhìn hắn.
“Có phải các người biết nơi này có xúc sao hay không?” Hạ Bách căng thẳng hỏi.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ là chủ một dàn nhạc mà thôi.” Tề Nhạc Nhân trấn an vỗ vai Hạ Bách, làm Hạ Bách sợ tới mức cả người run lên: “Được rồi, anh đừng quá khẩn trương, cũng không phải là không thể chiến thắng xúc sao. Chúng ta sẽ không chết hết như người trên hành tinh này.”
Hạ Bách nhìn vẻ mặt cậu, quả thực rất giống hắn vừa rồi còn hung hăng mắng cậu một phen.
“Ờ mà… Hiện tại anh có tính toán nào không?” Tề Nhạc Nhân nỗ lực quên đi vừa rồi chính mình lập FLAG.
“Cứ ở lại chỗ này, ít nhất có thể tránh ngày đại tàn sát. Tình huống bên chúng ta rõ ràng hơn bên ngoài, chỉ là đường xa, cần chờ thêm mấy ngày đến khi quân đội tới, chúng ta liền được giải cứu. Nếu chúng ta ra ngoài, tùy tiện khai chiến với xúc sao, kết quả cuối cùng có thể là bị ký sinh, hoặc là bị giết… Cậu thực sự muốn như vậy sao?” Hạ Bách hỏi.
“Bạn bè của tôi còn ở bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hạ Bách nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Cậu không phải đấng cứu thế.”
“Tôi biết.”
“Cậu không thể cứu hết tất cả mọi người.”
“Tôi biết.”
“Hơn nữa rất có khả năng cậu sẽ chết.”
“Mấy điều này tôi đều biết.”
Hạ Bách nhìn cậu: “Vậy tại sao cậu muốn làm như vậy?”
Tề Nhạc Nhân trầm mặc thật lâu, nếu nói từ yêu cầu nhiệm vụ thì cậu phải ra ngoài giết xúc sao để kiếm điểm sinh tồn; huống chi bác sĩ Lã và Đỗ Việt còn đang ở bên ngoài, cậu mang tình báo xúc sao về, cho dù không suy xét những điều này thì cậu cũng nghĩ đến những NPC vô tội kia. Tuy rằng cậu chưa tới mức vì cứu bọn họ mà bồi cả tính mạng, nhưng dưới tình huống cho phép, cậu vẫn tận lực lựa chọn giúp đỡ bọn họ, mặc dù cậu không biết đến tột cùng NPC có ý thức của mình hay không.
Cậu đã chết rất nhiều lần, biết sự đáng sợ của cái chết, cho nên càng không muốn nhìn thấy người khác chết, cho dù đó chỉ là một NPC.
Hạ Bách vẫn nhìn cậu, Tề Nhạc Nhân nhận thấy mình tự hỏi hơi lâu, nhưng cậu cũng không đưa ra được câu trả lời nào thuyết phục. Nói lời thật lòng thì lại cảm thấy buồn nôn giả tạo, vì thế cậu tươi cười đầy thánh phụ đáp lại hắn: “Bởi vì tôi muốn lấy ‘người tốt nhất hôm nay’ một trăm vạn lận đấy.”
Hạ Bách: “….”
Xem ra Hạ Bách không muốn dây dưa vấn đề này nữa, sau khi cảm xúc ổn định, hắn nói cho Tề Nhạc Nhân nghe, thời điểm khi cậu cầm rìu từ tầng hầm ngầm trở về nhà Cảnh Tư Vũ, giữa hắn và Mark đã xảy ra cái gì.
“Đôi mắt của Mark bắt đầu chảy máu. Tôi còn tưởng rằng anh ta bị đập vào đầu cho nên bị xuất huyết trong, hoảng sợ quá mức; dù sao chúng ta cũng không có thiết bị chữa bệnh, nếu tình huống nghiêm trọng, anh ta sẽ chết. Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện tình huống không đúng, hai mắt Mark trắng dã, thân thể co rút run rẩy như nổi cơn điên, đại khái qua nửa phút, anh ta khôi phục bình thường, tỉnh táo lại. Tôi hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta không trả lời tôi, còn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn tôi…” Hạ Bách hồi tưởng lại ánh mắt đó, thân thể không tự giác được khẽ run lên: “Đó là một loại... Ánh mắt của quái vật tỉnh lại từ kỳ ngủ đông.”
Tức khắc Tề Nhạc Nhân cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
“Sở dĩ xúc sao có thể sinh sản trên quy mô lớn như vậy trong vũ trụ, là bởi vì một khi chúng ký sinh vào trong cơ thể sinh vật có trí tuệ; trước tiên sẽ gây tê liệt đại não ký chủ, lấy tốc độ kinh người đạt được toàn bộ tri thức của cái thân thể này, bao gồm thường thức; ý thức của bản thân ký chủ căn bản không thể chống lại nó. Điều đáng sợ ở nó là, một khi bắt đầu ký sinh, nó sẽ học được cách ‘ngụy trang’. Nó sẽ tiếp tục sử dụng phương thức tư duy của thân thể này, ngữ khí nói chuyện, tư thế đi đường, thậm chí cả những biểu cảm rất nhỏ...Chỉ có bản thân nó biết, đó là bắt chước, mà tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, đó là bản thân ký chủ.”
“Vậy chuyện của Mark là thế nào?”
“Xúc sao ký sinh là cả một quá trình. Tựa như tôi nói vừa nãy, sau khi tiến vào cơ thể con người, đầu tiên nó sẽ làm tê liệt đại não ký chủ, trong tám đến mười giờ kế tiếp sẽ điên cuồng tấn công cơ thể ký chủ, khi đó sẽ xuất hiện một số trạng thái khác thường, thời khắc đôi mắt của Mark chảy máu chính là lúc phát sinh.”
“Kế tiếp xúc sao hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của hắn, chiếm cứ sâu trong não hắn, sau hai mươi mấy giờ tiến vào cơ thể con người, xúc sao sẽ từ ấu trùng tiến hóa thành con trưởng thành, bắt đầu tự phục chế. Mark là người đầu tiên bị lây nhiễm, thời gian cảm nhiễm đại khái là trước 24 giờ ngày đầu tiên...”
Lời Hạ Bách nói làm Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới một sự kiện khác, cậu hỏi: “Lúc chúng ta ở bên ngoài nhà Anne chờ Mark, anh muốn nói gì với tôi?”
Hạ Bách cười khổ: “Tôi muốn nói, vào ban đêm ngày đầu tiên tôi nhìn thấy Mark và Anne đi về phía giáo đường, còn có Jeanette và Alex bọn họ đang hẹn hò... Bây giờ nói cái này đã quá muộn.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Anh nói tiếp đi.”
“Tôi phát hiện dị trạng đôi mắt hắn đỏ ngầu, khi đó hắn đã bị xúc sao tấn công đại não... Hắn bắt cóc tôi, trói gô tôi để trên gác mái. Tôi nghĩ mãi mà chẳng hiểu nguyên nhân hắn dám làm chuyện này trước mặt cameras… Sau khi các người rời khỏi nhà Anne, Mark cũng rời khỏi gác mái xuống nói chuyện với Anne; tôi mơ hồ nghe được vài từ, hình như bọn họ muốn tôi trở thành đối tượng hiến tế tiếp theo... Lúc đó... tôi... tôi nghe không hiểu rốt cuộc hiến tế cái gì.”
“Còn tưởng rằng là.. hiến tế tà giáo… tôi kéo đứt dây thừng, tìm được lối vào tầng hầm ngầm, xuống tầng hầm ngầm thông qua ống dẫn. Mark phát hiện tôi chạy thoát liền đuổi theo xuống dưới, tôi phát hiện thuốc nổ, muốn nổ cho hắn chết tìm đường sống, kết quả vô tình làm sụp bức tường phía sau thông đạo, thế là chạy vào nơi này.”
“Nhưng Anne hẳn là chưa bị cảm nhiễm. Vừa rồi lúc lục soát tầng hầm ngầm tôi đánh cô ấy ngất đi, nếu cô ấy bị ký sinh hẳn là sẽ không dễ dàng bị tôi đánh ngất như vậy đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Hạ Bách hỏi lại: “Cậu đánh ngất cô ấy như thế nào?”
“Đánh vào phần sau gáy.”
“Để tôi ngẫm lại xem… Nếu như cô ấy bị ký sinh chưa tới một ngày, xúc sao còn ở trong đại não, chưa cắn nuốt nội tạng; tôi nhớ rõ cái giai đoạn này nếu đánh vào phần xương cổ thì vẫn có khả năng làm cho ký chủ hôn mê trong thời gian ngắn.” Hạ Bách nói xong lại tiếp tục nói.
“Sau khi tiến vào viện nghiên cứu, tôi tìm được một số tư liệu, tuy không thể đọc hiểu văn tự, nhưng hình ảnh trên đó có liên hệ đến lời Anne và Mark nói, tôi tổng hợp tất cả lại với nhau, nhưng đã quá muộn… Hiện tại đã là ngày thứ tư, dựa theo quy luật sinh sôi nảy nở của xúc sao, nó tăng trưởng theo cấp số nhân mỗi ngày. Ngày đầu tiên chỉ có 1 người, ngày hôm sau là 2 người, ngày thứ ba là 4 người, ngày thứ 4, tức là đêm nay, số lượng của chúng nó sẽ gia tăng đến 8 người!”
Tám người... Này là quá nhiều rồi!
Tề Nhạc Nhân suy tư, người bị cảm nhiễm trong đêm đầu tiên chắc chắn là Mark, vào đêm thứ hai Mark lây nhiễm cho Tiết Giai Tuệ, ban đêm ngày thứ ba, Mark và Tiết Giai Tuệ phân biệt cảm nhiễm cho một người, chỉ sợ một trong số đó là Anne.
Tính theo cách này, Anne bị cảm nhiễm nhiều nhất chỉ có một ngày.
Cũng may, bằng không thời điểm ở tầng hầm ngầm Tề Nhạc Nhân liền phải đối mặt với một hồi khổ chiến.
Chẳng lẽ đây là tác dụng khi mang theo hai người có hệ số may mắn cấp EX? Tề Nhạc Nhân không khỏi nảy lên suy nghĩ này.
Nhưng đêm nay, bốn con xúc sao sẽ tiếp tục cảm nhiễm thêm bốn người... Thời gian của cậu không còn nhiều nữa.
Hạ Bách nhìn Tề Nhạc Nhân, biểu tình tràn ngập hoảng sợ càng thêm ngưng trọng: “Xúc sao còn có một đặc tính... Một khi ở trong căn phòng khép kín, số lượng xúc sao lớn hơn số lượng ký chủ, xúc sao phát dục thành thục sẽ từ bỏ việc lây nhiễm thong thả một chọi một, mà bắt đầu ‘cạnh tranh’.”
“...Cạnh tranh?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy một cổ hàn ý đánh tới.
Hạ Bách rùng mình một cái, thấp giọng nói: “Bởi vì đối tượng ký sinh ít hơn số lượng xúc sao, chúng nó sẽ… phá thể chui ra... bắt đầu săn giết nhân loại, tích tụ năng lượng chuẩn bị ngủ đông.”
****
“Ngày đại tàn sát”, nghe qua cái tên này khiến cho người ta cảm thấy một trận khủng hoảng, giống như súc vật bị lùa vào lò mổ, kinh hoảng bất an, run rẩy khi đối mặt với cái chết.
“Cái gì là... ngày đại tàn sát?” Sắc mặt Tề Nhạc Nhân lúc này bị ảnh hưởng bởi biểu tình nghiêm túc của Hạ Bách, trong lúc nhất thời cũng trở nên căng thẳng giống như hắn, nhưng rõ ràng trạng thái của cậu tốt hơn Hạ Bách nhiều, còn nhớ mở camera...
“Cái này thì phải nói đến tập tính của xúc sao, vừa vặn tôi có biết một chút. Mới đầu tôi làm sao cũng không nghĩ tới... hòn đá phát sáng kia thế mà... là trứng xúc sao trong kỳ ngủ đông.. điều này không đúng, không có khả năng, như thế nào có thể... Ý tôi là, chúng đều đã bị diệt sạch mấy trăm năm trước rồi mà.”
“Hầu hết các tư liệu về phương thức ký sinh và phương thức truyền bá xúc sao rất hiếm khi đề cập đến kỳ ngủ đông của chúng thuộc loại hình thái nào. Sức sống của chúng vô cùng mạnh mẽ, bình thường trứng xúc sao không cảm ứng được con mồi sẽ chủ động tiến vào kỳ ngủ đông, thời gian có thể kéo dài đến hàng trăm năm! Rốt cuộc chúng ta đã thả ra loại quái vật nào!!!” Hạ Bách lấy tay che trán, giọng khàn khàn đến mức phá âm.
“Anh muốn uống nước không?” Tề Nhạc Nhân nhìn trạng thái của hắn thật sự không tốt, phỏng chừng sau khi tiến vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất này chưa từng ăn uống, chỉ sợ nơi này không có nguồn nước bình thường.
Trước đây cậu còn cảm thấy Hạ Bách giống Tô Hòa, nhưng nhìn hiện tại kỳ thực hai người này hoàn toàn khác nhau. Ít nhất trong xương cốt Hạ Bách không có cái loại thong dong trấn định không hề sợ hãi và ẩn ẩn cảm giác về sự ưu việt; hắn chỉ là một người bình thường, sẽ sợ hãi, mà người bình thường đều biết sợ hãi.
Lột đi lớp vỏ bọc bên ngoài cùng hoàn cảnh yên bình, dưới lớp da hắn chỉ còn lại sự kinh hoảng thất thố của nhân loại.
Xem ra đúng là Hạ Bách không bị ký sinh, nếu không vừa rồi khi đối mặt với cậu, hắn có thể tìm cơ hội để xử cậu, ít nhất khống chế cậu.
“Cậu có mang theo sao?” Hạ Bách vui sướng hỏi.
Thời điểm bác sĩ Lã tìm kiếm vật tư có tìm được hai cái túi, một cái trong đó đưa cho Tề Nhạc Nhân. Bên trong túi của Tề Nhạc Nhân có chứa đồ ăn áp súc cùng một cái chai nhỏ giữ nhiệt ngăn nó đóng băng; dù sao nơi nơi đều là cameras, cậu không thể lấy đạo cụ ra từ trong hư vô được, cho nên dứt khoát trang bị một chút, hiện tại liền phát huy tác dụng.
Sau khi nhận thức ăn nước uống, Hạ Bách uống mấy ngụm rồi cắn mấy miếng đồ ăn áp súc, vẻ mặt đau khổ nhẫn nại đẩy đồ về phía cậu: “Cất đi, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà ăn sạch.”
Tề Nhạc Nhân hào phóng nói: “Anh ăn đi, tôi không đói.”
Vẻ mặt Hạ Bách phức tạp nhìn cậu một cái: “Tính toán một chút, chúng ta phải làm một phép tính xấu nhất, phi thuyền sắp tới… Tôi cũng không rõ mất mấy ngày mới có thể quay lại hành tinh này, còn lại mấy ngày chúng ta phải dựa vào chút đồ ăn này. Tin tôi đi, đó là cách an toàn nhất.”
“Không, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, nói cho người bên ngoài biết!” Tề Nhạc Nhân quả quyết cự tuyệt lời đề nghị của Hạ Bách.
“Cậu không ra được đâu, sau khi tôi mở nguồn điện dự phòng, nơi này tự khởi động hệ thống phòng thủ, mấy chỗ thoát hiểm đều có võng laze.. Cậu vào bằng cách nào?” Hạ Bách đột nhiên nhớ đến vấn đề này, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.
Lúc này Tề Nhạc Nhân mới hiểu tại sao khóa điện tử trên cánh cửa sắt dưới tầng hầm ngầm nhà Cảnh Tư Vũ lại có điện rồi —— Kỳ thực không phải lúc nào nó cũng được bật, mà là sau khi Hạ Bách đánh bậy đánh bạ cho nổ tung thông đạo tiến vào viện nghiên cứu ngầm mới có nguồn điện.
“Phản ứng thần kinh của tôi tương đối tốt.” Tề Nhạc Nhân mặt không đổi sắc nói dối.
Hạ Bách lộ ra biểu tình “Cậu đang nói đùa đúng không?”
“Tôi và đồng bọn tìm được cái thẻ ID, mở ra khóa điện tử, sau khi tiến vào thông đạo gặp nguy hiểm, may là phản ứng nhanh lao tới.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hạ Bách im lặng một lúc, dùng ánh mắt nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu đánh giá Tề Nhạc Nhân, cẩn thận quan sát, biểu tình của hắn dường như mang theo một tia sợ hãi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Tề Nhạc Nhân vô pháp giải thích.
“Người quân đội? Các người biết cái gì?” Thanh âm Hạ Bách mang theo tia hoảng sợ và áp lực khó nén.
Tề Nhạc Nhân khó hiểu nhìn hắn.
“Có phải các người biết nơi này có xúc sao hay không?” Hạ Bách căng thẳng hỏi.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ là chủ một dàn nhạc mà thôi.” Tề Nhạc Nhân trấn an vỗ vai Hạ Bách, làm Hạ Bách sợ tới mức cả người run lên: “Được rồi, anh đừng quá khẩn trương, cũng không phải là không thể chiến thắng xúc sao. Chúng ta sẽ không chết hết như người trên hành tinh này.”
Hạ Bách nhìn vẻ mặt cậu, quả thực rất giống hắn vừa rồi còn hung hăng mắng cậu một phen.
“Ờ mà… Hiện tại anh có tính toán nào không?” Tề Nhạc Nhân nỗ lực quên đi vừa rồi chính mình lập FLAG.
“Cứ ở lại chỗ này, ít nhất có thể tránh ngày đại tàn sát. Tình huống bên chúng ta rõ ràng hơn bên ngoài, chỉ là đường xa, cần chờ thêm mấy ngày đến khi quân đội tới, chúng ta liền được giải cứu. Nếu chúng ta ra ngoài, tùy tiện khai chiến với xúc sao, kết quả cuối cùng có thể là bị ký sinh, hoặc là bị giết… Cậu thực sự muốn như vậy sao?” Hạ Bách hỏi.
“Bạn bè của tôi còn ở bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hạ Bách nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Cậu không phải đấng cứu thế.”
“Tôi biết.”
“Cậu không thể cứu hết tất cả mọi người.”
“Tôi biết.”
“Hơn nữa rất có khả năng cậu sẽ chết.”
“Mấy điều này tôi đều biết.”
Hạ Bách nhìn cậu: “Vậy tại sao cậu muốn làm như vậy?”
Tề Nhạc Nhân trầm mặc thật lâu, nếu nói từ yêu cầu nhiệm vụ thì cậu phải ra ngoài giết xúc sao để kiếm điểm sinh tồn; huống chi bác sĩ Lã và Đỗ Việt còn đang ở bên ngoài, cậu mang tình báo xúc sao về, cho dù không suy xét những điều này thì cậu cũng nghĩ đến những NPC vô tội kia. Tuy rằng cậu chưa tới mức vì cứu bọn họ mà bồi cả tính mạng, nhưng dưới tình huống cho phép, cậu vẫn tận lực lựa chọn giúp đỡ bọn họ, mặc dù cậu không biết đến tột cùng NPC có ý thức của mình hay không.
Cậu đã chết rất nhiều lần, biết sự đáng sợ của cái chết, cho nên càng không muốn nhìn thấy người khác chết, cho dù đó chỉ là một NPC.
Hạ Bách vẫn nhìn cậu, Tề Nhạc Nhân nhận thấy mình tự hỏi hơi lâu, nhưng cậu cũng không đưa ra được câu trả lời nào thuyết phục. Nói lời thật lòng thì lại cảm thấy buồn nôn giả tạo, vì thế cậu tươi cười đầy thánh phụ đáp lại hắn: “Bởi vì tôi muốn lấy ‘người tốt nhất hôm nay’ một trăm vạn lận đấy.”
Hạ Bách: “….”
Xem ra Hạ Bách không muốn dây dưa vấn đề này nữa, sau khi cảm xúc ổn định, hắn nói cho Tề Nhạc Nhân nghe, thời điểm khi cậu cầm rìu từ tầng hầm ngầm trở về nhà Cảnh Tư Vũ, giữa hắn và Mark đã xảy ra cái gì.
“Đôi mắt của Mark bắt đầu chảy máu. Tôi còn tưởng rằng anh ta bị đập vào đầu cho nên bị xuất huyết trong, hoảng sợ quá mức; dù sao chúng ta cũng không có thiết bị chữa bệnh, nếu tình huống nghiêm trọng, anh ta sẽ chết. Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện tình huống không đúng, hai mắt Mark trắng dã, thân thể co rút run rẩy như nổi cơn điên, đại khái qua nửa phút, anh ta khôi phục bình thường, tỉnh táo lại. Tôi hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta không trả lời tôi, còn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn tôi…” Hạ Bách hồi tưởng lại ánh mắt đó, thân thể không tự giác được khẽ run lên: “Đó là một loại... Ánh mắt của quái vật tỉnh lại từ kỳ ngủ đông.”
Tức khắc Tề Nhạc Nhân cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
“Sở dĩ xúc sao có thể sinh sản trên quy mô lớn như vậy trong vũ trụ, là bởi vì một khi chúng ký sinh vào trong cơ thể sinh vật có trí tuệ; trước tiên sẽ gây tê liệt đại não ký chủ, lấy tốc độ kinh người đạt được toàn bộ tri thức của cái thân thể này, bao gồm thường thức; ý thức của bản thân ký chủ căn bản không thể chống lại nó. Điều đáng sợ ở nó là, một khi bắt đầu ký sinh, nó sẽ học được cách ‘ngụy trang’. Nó sẽ tiếp tục sử dụng phương thức tư duy của thân thể này, ngữ khí nói chuyện, tư thế đi đường, thậm chí cả những biểu cảm rất nhỏ...Chỉ có bản thân nó biết, đó là bắt chước, mà tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, đó là bản thân ký chủ.”
“Vậy chuyện của Mark là thế nào?”
“Xúc sao ký sinh là cả một quá trình. Tựa như tôi nói vừa nãy, sau khi tiến vào cơ thể con người, đầu tiên nó sẽ làm tê liệt đại não ký chủ, trong tám đến mười giờ kế tiếp sẽ điên cuồng tấn công cơ thể ký chủ, khi đó sẽ xuất hiện một số trạng thái khác thường, thời khắc đôi mắt của Mark chảy máu chính là lúc phát sinh.”
“Kế tiếp xúc sao hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của hắn, chiếm cứ sâu trong não hắn, sau hai mươi mấy giờ tiến vào cơ thể con người, xúc sao sẽ từ ấu trùng tiến hóa thành con trưởng thành, bắt đầu tự phục chế. Mark là người đầu tiên bị lây nhiễm, thời gian cảm nhiễm đại khái là trước 24 giờ ngày đầu tiên...”
Lời Hạ Bách nói làm Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới một sự kiện khác, cậu hỏi: “Lúc chúng ta ở bên ngoài nhà Anne chờ Mark, anh muốn nói gì với tôi?”
Hạ Bách cười khổ: “Tôi muốn nói, vào ban đêm ngày đầu tiên tôi nhìn thấy Mark và Anne đi về phía giáo đường, còn có Jeanette và Alex bọn họ đang hẹn hò... Bây giờ nói cái này đã quá muộn.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Anh nói tiếp đi.”
“Tôi phát hiện dị trạng đôi mắt hắn đỏ ngầu, khi đó hắn đã bị xúc sao tấn công đại não... Hắn bắt cóc tôi, trói gô tôi để trên gác mái. Tôi nghĩ mãi mà chẳng hiểu nguyên nhân hắn dám làm chuyện này trước mặt cameras… Sau khi các người rời khỏi nhà Anne, Mark cũng rời khỏi gác mái xuống nói chuyện với Anne; tôi mơ hồ nghe được vài từ, hình như bọn họ muốn tôi trở thành đối tượng hiến tế tiếp theo... Lúc đó... tôi... tôi nghe không hiểu rốt cuộc hiến tế cái gì.”
“Còn tưởng rằng là.. hiến tế tà giáo… tôi kéo đứt dây thừng, tìm được lối vào tầng hầm ngầm, xuống tầng hầm ngầm thông qua ống dẫn. Mark phát hiện tôi chạy thoát liền đuổi theo xuống dưới, tôi phát hiện thuốc nổ, muốn nổ cho hắn chết tìm đường sống, kết quả vô tình làm sụp bức tường phía sau thông đạo, thế là chạy vào nơi này.”
“Nhưng Anne hẳn là chưa bị cảm nhiễm. Vừa rồi lúc lục soát tầng hầm ngầm tôi đánh cô ấy ngất đi, nếu cô ấy bị ký sinh hẳn là sẽ không dễ dàng bị tôi đánh ngất như vậy đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Hạ Bách hỏi lại: “Cậu đánh ngất cô ấy như thế nào?”
“Đánh vào phần sau gáy.”
“Để tôi ngẫm lại xem… Nếu như cô ấy bị ký sinh chưa tới một ngày, xúc sao còn ở trong đại não, chưa cắn nuốt nội tạng; tôi nhớ rõ cái giai đoạn này nếu đánh vào phần xương cổ thì vẫn có khả năng làm cho ký chủ hôn mê trong thời gian ngắn.” Hạ Bách nói xong lại tiếp tục nói.
“Sau khi tiến vào viện nghiên cứu, tôi tìm được một số tư liệu, tuy không thể đọc hiểu văn tự, nhưng hình ảnh trên đó có liên hệ đến lời Anne và Mark nói, tôi tổng hợp tất cả lại với nhau, nhưng đã quá muộn… Hiện tại đã là ngày thứ tư, dựa theo quy luật sinh sôi nảy nở của xúc sao, nó tăng trưởng theo cấp số nhân mỗi ngày. Ngày đầu tiên chỉ có 1 người, ngày hôm sau là 2 người, ngày thứ ba là 4 người, ngày thứ 4, tức là đêm nay, số lượng của chúng nó sẽ gia tăng đến 8 người!”
Tám người... Này là quá nhiều rồi!
Tề Nhạc Nhân suy tư, người bị cảm nhiễm trong đêm đầu tiên chắc chắn là Mark, vào đêm thứ hai Mark lây nhiễm cho Tiết Giai Tuệ, ban đêm ngày thứ ba, Mark và Tiết Giai Tuệ phân biệt cảm nhiễm cho một người, chỉ sợ một trong số đó là Anne.
Tính theo cách này, Anne bị cảm nhiễm nhiều nhất chỉ có một ngày.
Cũng may, bằng không thời điểm ở tầng hầm ngầm Tề Nhạc Nhân liền phải đối mặt với một hồi khổ chiến.
Chẳng lẽ đây là tác dụng khi mang theo hai người có hệ số may mắn cấp EX? Tề Nhạc Nhân không khỏi nảy lên suy nghĩ này.
Nhưng đêm nay, bốn con xúc sao sẽ tiếp tục cảm nhiễm thêm bốn người... Thời gian của cậu không còn nhiều nữa.
Hạ Bách nhìn Tề Nhạc Nhân, biểu tình tràn ngập hoảng sợ càng thêm ngưng trọng: “Xúc sao còn có một đặc tính... Một khi ở trong căn phòng khép kín, số lượng xúc sao lớn hơn số lượng ký chủ, xúc sao phát dục thành thục sẽ từ bỏ việc lây nhiễm thong thả một chọi một, mà bắt đầu ‘cạnh tranh’.”
“...Cạnh tranh?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy một cổ hàn ý đánh tới.
Hạ Bách rùng mình một cái, thấp giọng nói: “Bởi vì đối tượng ký sinh ít hơn số lượng xúc sao, chúng nó sẽ… phá thể chui ra... bắt đầu săn giết nhân loại, tích tụ năng lượng chuẩn bị ngủ đông.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.