Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 145: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [16]
Bạc Mộ Băng Luân
26/06/2023
chương 145:
Dưới giọng nói đứt quãng của Hạ Bách, cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng xâu chuỗi lại hết mọi việc.
Xúc sao, một loại dị chủng có thể hủy diệt nền văn minh vũ trụ, một khi nó lan truyền đến một nền văn minh của hành tinh nào đó, cảm ứng được sinh vật sống gần đó, chúng sẽ bắt đầu phu hóa. Thông thường tốc độ ‘phu hóa’ này rất chậm, cần thời gian hơn nửa tháng trở lên mới có thể thoát khỏi lớp vỏ ngoài giống như hòn đá phát sáng, bắt đầu ký sinh.
Nhưng cũng có một phương pháp kích thích xúc sao nhanh chóng sống lại, đó chính là dùng dịch thể sinh vật —— thông thường là máu —— tiếp xúc xác ngoài của xúc sao, trong vài phút xúc sao sẽ sống lại, bước vào trạng thái ký sinh.
Vết máu loang lổ trên tảng đá phát sáng đặt trong giáo đường hiển nhiên là do Anne hoặc Mark có ý thức đã đánh thức xúc sao bên trong, để nó ký sinh trên người Mark.
Một khi bị ký sinh, ký chủ sẽ nhanh chóng mất đi ý thức của mình, hoàn toàn trở thành con rối của xúc sao. Trong vòng hai mươi mấy tiếng, xúc sao có thể tiến vào kỳ trưởng thành, bước vào thời kỳ sinh sản, mỗi ngày đẻ trứng một lần; ký sinh trên người sinh vật xung quanh, cho đến khi ở trong không gian kín, con mồi mà nó ký sinh ít hơn tổng số xúc sao.
Xúc sao là sinh vật tự hỏi, ký chủ của nó càng thông minh thì nó càng thông minh, bởi vì sau khi nó cướp lấy ý thức ký chủ liền kế thừa tất cả mọi thứ từ ký chủ. Nó sẽ dùng đại não ký chủ ‘tự hỏi’ kế tiếp nên sinh sản càng ngày càng nhiều như thế nào, mục đích cuối cùng của nó chính là sinh sản, không từ thủ đoạn mà khuếch đại sinh sản.
Vào đêm ngày đầu tiên, Mark - người nhiễm bệnh đầu tiên xuất hiện, đêm ngày thứ hai người lây nhiễm cũng xuất hiện — từ đủ mọi dấu hiệu cho thấy, chính là Tiết Giai Tuệ. Sau khi ‘mất trí nhớ’ nàng tỉnh lại cũng không hẳn là quên đi chuyện chính mình bị ký sinh, bởi vì xúc sao trong cơ thể nàng đã cướp lấy đại não nàng; sau khi cân nhắc đến khi đưa ra kết luận, tốt nhất là nàng giả vờ mất trí nhớ, ‘quên hết’ tất cả kiến thức liên quan về xúc sao, để tránh bất kỳ ai đề cập đến.
Vào đêm ngày thứ ba, hai người nhiễm bệnh mới xuất hiện, một người vô cùng có khả năng là Anne, người còn lại không thể xác định, có khả năng là Laura phụ trách chăm sóc Tiết Giai Tuệ. Nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn còn nghi ngờ điều này, bởi vì nếu Laura đã bị ký sinh, thì lúc sáng nay nghe bình chọn ‘người tốt nhất hôm nay’, cô sẽ không đề cập đến ‘kỳ sinh lý’ vấn đề mang tính manh mối với Tề Nhạc Nhân.
Sau đó chính là đêm nay, đêm nay sẽ nhiều thêm bốn người bị hại mới, tổng số xúc sao vượt quá nhân loại. Sau khi xúc sao con non tiến vào kỳ trưởng thành, tám con xúc sao trưởng thành không thể kiếm đủ con mồi, chúng nó sẽ bắt đầu cuộc đại tàn sát. Vì thu hoạch nhiều năng lượng hơn, giống như con xúc sao ban đầu kia vậy, tiến vào kỳ ngủ đông dài, cho đến khi con mồi mới xuất hiện.
Ước chừng thời gian chính là đêm thứ năm.
“Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thời gian không còn nhiều nữa.” Hạ Bách nhìn Tề Nhạc Nhân, giọng điệu mỏi mệt: “Cậu xác định muốn thử sao? Rất có thể bên ngoài đã có tám con xúc sao, ít nhất cũng là bốn con!”
“Chúng ta còn thời gian, cũng có biện pháp, tôi không có lý do gì mà không cứu.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Biện pháp?” Hạ Bách nhíu mày.
“Dụng cụ có thể phân biệt bị cảm nhiễm hay không.” Tề Nhạc Nhân nhắc nhở hắn, trước đó Hạ Bách chính là dùng nó để xác nhận cậu có bị lây nhiễm hay không.
Sắc mặt Hạ Bách biến đổi: “Không được! Không thể dẫn bọn họ vào! Cậu có thể đi ra ngoài, nhưng sau khi ra ngoài thì đừng trở lại đây. Tôi ở chỗ này chờ quân đội đến, nhưng tôi sẽ không để những người bị nhiễm bệnh kia vào đây!”
Tề Nhạc Nhân cũng cau mày, suy tư một lúc: “Như vầy đi, cái viện nghiên cứu này rất lớn, anh tìm một căn phòng an toàn đi vào khóa trái; tôi mang mấy người có khả năng chưa bị nhiễm bệnh vào kiểm tra đo lường, nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn… Anh liền đóng cánh cửa sắt, tránh ở trong phòng điều khiển, vạn nhất tình huống không ổn, anh ngay lập tức cắt đứt nguồn điện, như vậy tất cả các cánh cửa đều khó mà mở ra, cho dù có người bị nhiễm bệnh cũng không thể tiến vào khu vực của anh.”
Hạ Bách vẫn lắc đầu: “Không, tôi sẽ không để quái vật vào đây!”
“… Tốt thôi, ít nhất hãy để tôi ra ngoài.” Tề Nhạc Nhân thở dài, cậu lý giải sự băn khoăn của Hạ Bách, cũng có thể thông cảm cho tâm tình hoảng loạn của hắn vào lúc này. Nếu giờ khắc này cậu không phải người từ bên ngoài đến, mà là một người bình thường vô tội bị cuốn vào hoàn cảnh nguy hiểm như này, cậu cũng không thể hiện khí phách hiên ngang lẫm liệt như bây giờ.
Ở sâu trong lòng Tề Nhạc Nhân vẫn giữ thái độ quan sát Hạ Bách, trên người người này còn có điểm đáng ngờ, có thể nói là không ít. Chỉ là Tề Nhạc Nhân không hỏi, bởi vì giáp mặt chất vấn Hạ Bách ở chỗ này căn bản không có được câu trả lời hữu dụng, thậm chí còn rút dây động rừng.
“Cậu ra ngoài bằng cách nào? Cửa vào đã bị tôi phá hỏng hoàn toàn, ra không được, cánh cửa thông với bên ngoài cần có tấm card chứa thân phận đặc thù; hơn nữa trong thông đạo còn có hệ thống dò xét sinh mệnh cùng hệ thống phân biệt dáng đi, trí não sẽ tự động phân tích tư thế đi đường của cậu. So với xác thực dấu vân tay thì cái này còn nghiêm ngặt hơn nhiều, cậu không có cách nào gian lận.”
“Một khi hệ thống nhận định cậu không phải là người trong cơ sở dữ liệu, hệ thống phòng ngự laze ngay lập tức sẽ phát động, cho đến khi hệ thống dò xét sinh mệnh xác định bên trong không còn vật sống. Cậu có lòng tin mình vượt qua lần nữa không?” Hạ Bách hỏi.
Không hề có lòng tin, Tề Nhạc Nhân yên lặng thầm nghĩ, thời gian CD của SL Đại Pháp là một giờ, hiện tại còn chưa tới.
Hơn nữa Tiên Tri đã nói, nên tận lực giảm bớt số lần dùng SL Đại Pháp... Kỳ thực Tề Nhạc Nhân chưa có cảm giác thực tế gì, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy cái kỹ năng này có chút tà tính, tử vong quá nhiều lần dẫn tới cậu thường xuyên gặp ác mộng, chỉ là tới thời khắc mấu chốt, cậu vẫn theo bản năng ỷ lại kỹ năng này.
Không được, nghĩ đến bia mộ trên Vong Linh Đảo, thật sự là quá nhiều.
“Phòng điều khiển hành lang laze ở chỗ nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Vô dụng, tôi đi tìm rồi, tất cả hệ thống phòng ngự đóng mở bảy cánh cửa không có mật mã căn bản không thể mở được, cũng không theo dõi được và nhìn được. Cho dù chúng ta tìm được mật mã đi vào, loại hệ thống này không giống dụng cụ kiểm tra cảm ứng xúc sao, dưới tình huống không quen thuộc văn tự nơi này, căn bản không thể thao tác.” Hạ Bách lắc đầu nói.
Tề Nhạc Nhân trầm tư suy nghĩ. Muốn ra ngoài cần phải xuyên qua hành lang laze, mở cửa bằng thẻ ID, cuối hành lang thông ra bên ngoài. Nhưng chỗ nguy hiểm của hành lang laze Tề Nhạc Nhân đã từng thử một lần, muốn thuận lợi thông qua chỉ sợ vẫn phải dùng đến SL Đại Pháp. Còn cách nào khác hay không...
“Tôi có ý này!” Tề Nhạc Nhân hô to một tiếng, làm Hạ Bách sợ hết hồn nhìn cậu: “Hạ Bách, tôi cần anh phối hợp!”
“…..Cậu nói đi.”
“Chốc nữa tôi đi vào hành lang laze, anh đến chỗ phòng điều khiển tắt nguồn điện, như vậy hành lang laze sẽ không thể khởi động, hệ thống phân biệt dáng đi cũng giống vậy; tôi sẽ xuyên qua hành lang laze đi đến trước cửa, chờ anh lần nữa mở nguồn điện, như vậy hệ thống nhận dạng thân phận trên cửa chính liền khởi động, tôi có thể mở cửa đi ra ngoài!” Tề Nhạc Nhân nói.
“Cậu nắm chắc không? Vạn nhất hệ thống phân biệt dáng đi hoặc hệ thống dò xét sinh mệnh khởi động trước thì sao?” Hạ Bách không ủng hộ nói.
“So với khả năng dưới trạng thái mở nguồn điện xuyên qua hành lang laze lớn hơn.” Tề Nhạc Nhân nói: “Hơn nữa không phải còn có anh sao? Lần trước tôi xuyên qua hành lang laze mất khoảng một phút thời gian, sau khi anh mở nguồn điện tính toán tốt thời gian; chờ đại khái 40 giây lần nữa tắt nguồn, 40 giây đủ để tôi mở cửa sắt đi ra ngoài. Nếu xảy ra sự cố, tôi không thể mở cửa, bị tia laze trong hành lang laze chạm trúng, chỉ cần anh tắt nguồn điện, tia laze cũng sẽ tắt theo.”
Hạ Bách suy tư một lát, gật đầu nói: “Biện pháp này không tồi, song hệ bảo hiểm.”
Đối với người có đại pháp SL như Tề Nhạc Nhân mà nói, đó là có ba đường lui. Điều cậu dựa vào không phải là vận khí, cũng không phải Hạ Bách phối hợp, mà là chính sức mạnh của cậu. Nếu không cậu thà rằng nghiên cứu làm sao đi ra từ thông đạo mà lúc đầu Hạ Bách tiến vào, còn hơn suy xét đến hành lang laze nguy hiểm như vậy.
Hai người lại thảo luận chi tiết, Tề Nhạc Nhân đưa chiếc đồng hồ mà lúc trước tìm kiếm vật tư cho Hạ Bách: “Anh giữ để xem giờ đi.”
Hạ Bách nhận lấy chiếc đồng hồ, trịnh trọng gật đầu nói: “À đúng rồi, tôi còn phát hiện nơi này có kho vũ khí, không dùng vũ khí hạng nặng, nhưng loại vũ khí như súng lục cậu hẳn là có thể dùng đi, còn có lựu đạn, cậu nên mang theo.”
Khó trách trong tay tên tiểu tử này có súng, Tề Nhạc Nhân liếc mắt nhìn Hạ Bách một cái: “Được, cảm ơn.”
Hai người đi lấy vũ khí, những vũ khí này được bảo quản khá tốt, Tề Nhạc Nhân chọn mấy cây súng tốt, mở ra xem chốt an toàn một chút, chuẩn bị đến lúc đó đưa cho đám bác sĩ Lã dùng. Chính mình quen dùng rồi, còn đương trường thử bắn một chút, thủ pháp rất chi là thành thạo làm Hạ Bách đứng ở một bên nhìn bằng ánh mắt sâu kín nói: “Quả nhiên cậu là người quân đội. Hay kỳ thực cậu đã sớm biết nơi này có xúc sao? Có phải cậu trộm giấu xúc sao trong sơn động không?”
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ nói: “Oan uổng quá, sao anh lại nghĩ như vậy?”
Bất quá đúng là cậu đã sớm biết sẽ có xúc sao.
“Vậy cậu là ai? Không có khả năng là chủ một dàn nhạc bình thường được?” Hạ Bách cố chấp không buông tha.
Đương nhiên không phải, tôi hát rất dở, Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ.
Bất quá... Cậu có nên trải chăn cho việc sử dụng thẻ kỹ năng sau này không? Miễn cho thời khắc mấu chốt bại lộ kỹ năng, bị khán giả nghi ngờ dẫn tới nhiệm vụ thất bại? Tưởng tượng như vậy, Tề Nhạc Nhân quyết định tăng thêm thiết lập cho mình.
“Thật ra, đúng là tôi có thân phận đặc thù…” Vẻ mặt Tề Nhạc Nhân nghiêm túc nói: “Tôi nói cho anh biết, ngàn vạn lần anh đừng nói cho người khác biết.”
Hạ Bách ngơ ngác nhìn cậu một lát: “Vậy từ từ đã, để tôi xem camera theo dõi?”
Tề Nhạc Nhân không nhịn được bật cười, nụ cười này bại lộ việc cậu đang nói giỡn, thấy Hạ Bách u oán nhìn mình, Tề Nhạc Nhân nghiêm mặt lại, nghiêm túc hỏi: “Anh có tín ngưỡng không?”
Hạ Bách bị cậu hỏi làm cho mơ hồ, mờ mịt lắc đầu: “Tôi theo thuyết vô thần.”
Lúc trước mình cũng từng là một người theo thuyết vô thần, cho đến khi bị cuốn vào Trò Chơi Ác Mộng. Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ. Kỳ thực hiện tại cậu chưa phải là người theo đạo, cậu chỉ cảm thấy, ngoài thế giới của chúng ta, nhất định có một nguồn sức mạnh nào đó cường đại không thể tưởng tượng được, chúng ta gọi đó là “Thần.”
—— Có thể tín ngưỡng, có thể nghi ngờ, nhưng không cần mù quáng sùng bái, cũng không cần ác ý chửi bới, nếu không chắc chắn bạn sẽ không thể vượt qua chính mình, tiến vào trình tự cao hơn. Đó là những gì Trần Bách Thất nói với Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.
Thấy Tề Nhạc Nhân chậm chạp không trả lời, Hạ Bách lại hỏi tiếp: “Cậu thì sao? Cậu là giáo đồ sao?”
Tề Nhạc Nhân hơi mỉm cười: “Tôi là sứ giả của Thần.”
“…”
“Nếu tôi bị giết, tôi sẽ lập tức sống lại.”
“…”
“Khi nguy hiểm ập đến, Thần sẽ ban cho tôi sức mạnh, để tôi hóa thân thành thiên sứ, chiến đấu cùng thế lực tà ác đến cùng”.
“…”
Tề Nhạc Nhân lộ ra nụ cười tràn ngập thần tính giống hệt như Tiên Tri, dịu dàng nhìn chăm chú vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hạ Bách.
Trước khi trò hay sắp mở màn, hãy cho đám khán giả chuẩn bị tâm lý một chút.
****
Dưới giọng nói đứt quãng của Hạ Bách, cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng xâu chuỗi lại hết mọi việc.
Xúc sao, một loại dị chủng có thể hủy diệt nền văn minh vũ trụ, một khi nó lan truyền đến một nền văn minh của hành tinh nào đó, cảm ứng được sinh vật sống gần đó, chúng sẽ bắt đầu phu hóa. Thông thường tốc độ ‘phu hóa’ này rất chậm, cần thời gian hơn nửa tháng trở lên mới có thể thoát khỏi lớp vỏ ngoài giống như hòn đá phát sáng, bắt đầu ký sinh.
Nhưng cũng có một phương pháp kích thích xúc sao nhanh chóng sống lại, đó chính là dùng dịch thể sinh vật —— thông thường là máu —— tiếp xúc xác ngoài của xúc sao, trong vài phút xúc sao sẽ sống lại, bước vào trạng thái ký sinh.
Vết máu loang lổ trên tảng đá phát sáng đặt trong giáo đường hiển nhiên là do Anne hoặc Mark có ý thức đã đánh thức xúc sao bên trong, để nó ký sinh trên người Mark.
Một khi bị ký sinh, ký chủ sẽ nhanh chóng mất đi ý thức của mình, hoàn toàn trở thành con rối của xúc sao. Trong vòng hai mươi mấy tiếng, xúc sao có thể tiến vào kỳ trưởng thành, bước vào thời kỳ sinh sản, mỗi ngày đẻ trứng một lần; ký sinh trên người sinh vật xung quanh, cho đến khi ở trong không gian kín, con mồi mà nó ký sinh ít hơn tổng số xúc sao.
Xúc sao là sinh vật tự hỏi, ký chủ của nó càng thông minh thì nó càng thông minh, bởi vì sau khi nó cướp lấy ý thức ký chủ liền kế thừa tất cả mọi thứ từ ký chủ. Nó sẽ dùng đại não ký chủ ‘tự hỏi’ kế tiếp nên sinh sản càng ngày càng nhiều như thế nào, mục đích cuối cùng của nó chính là sinh sản, không từ thủ đoạn mà khuếch đại sinh sản.
Vào đêm ngày đầu tiên, Mark - người nhiễm bệnh đầu tiên xuất hiện, đêm ngày thứ hai người lây nhiễm cũng xuất hiện — từ đủ mọi dấu hiệu cho thấy, chính là Tiết Giai Tuệ. Sau khi ‘mất trí nhớ’ nàng tỉnh lại cũng không hẳn là quên đi chuyện chính mình bị ký sinh, bởi vì xúc sao trong cơ thể nàng đã cướp lấy đại não nàng; sau khi cân nhắc đến khi đưa ra kết luận, tốt nhất là nàng giả vờ mất trí nhớ, ‘quên hết’ tất cả kiến thức liên quan về xúc sao, để tránh bất kỳ ai đề cập đến.
Vào đêm ngày thứ ba, hai người nhiễm bệnh mới xuất hiện, một người vô cùng có khả năng là Anne, người còn lại không thể xác định, có khả năng là Laura phụ trách chăm sóc Tiết Giai Tuệ. Nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn còn nghi ngờ điều này, bởi vì nếu Laura đã bị ký sinh, thì lúc sáng nay nghe bình chọn ‘người tốt nhất hôm nay’, cô sẽ không đề cập đến ‘kỳ sinh lý’ vấn đề mang tính manh mối với Tề Nhạc Nhân.
Sau đó chính là đêm nay, đêm nay sẽ nhiều thêm bốn người bị hại mới, tổng số xúc sao vượt quá nhân loại. Sau khi xúc sao con non tiến vào kỳ trưởng thành, tám con xúc sao trưởng thành không thể kiếm đủ con mồi, chúng nó sẽ bắt đầu cuộc đại tàn sát. Vì thu hoạch nhiều năng lượng hơn, giống như con xúc sao ban đầu kia vậy, tiến vào kỳ ngủ đông dài, cho đến khi con mồi mới xuất hiện.
Ước chừng thời gian chính là đêm thứ năm.
“Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thời gian không còn nhiều nữa.” Hạ Bách nhìn Tề Nhạc Nhân, giọng điệu mỏi mệt: “Cậu xác định muốn thử sao? Rất có thể bên ngoài đã có tám con xúc sao, ít nhất cũng là bốn con!”
“Chúng ta còn thời gian, cũng có biện pháp, tôi không có lý do gì mà không cứu.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Biện pháp?” Hạ Bách nhíu mày.
“Dụng cụ có thể phân biệt bị cảm nhiễm hay không.” Tề Nhạc Nhân nhắc nhở hắn, trước đó Hạ Bách chính là dùng nó để xác nhận cậu có bị lây nhiễm hay không.
Sắc mặt Hạ Bách biến đổi: “Không được! Không thể dẫn bọn họ vào! Cậu có thể đi ra ngoài, nhưng sau khi ra ngoài thì đừng trở lại đây. Tôi ở chỗ này chờ quân đội đến, nhưng tôi sẽ không để những người bị nhiễm bệnh kia vào đây!”
Tề Nhạc Nhân cũng cau mày, suy tư một lúc: “Như vầy đi, cái viện nghiên cứu này rất lớn, anh tìm một căn phòng an toàn đi vào khóa trái; tôi mang mấy người có khả năng chưa bị nhiễm bệnh vào kiểm tra đo lường, nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn… Anh liền đóng cánh cửa sắt, tránh ở trong phòng điều khiển, vạn nhất tình huống không ổn, anh ngay lập tức cắt đứt nguồn điện, như vậy tất cả các cánh cửa đều khó mà mở ra, cho dù có người bị nhiễm bệnh cũng không thể tiến vào khu vực của anh.”
Hạ Bách vẫn lắc đầu: “Không, tôi sẽ không để quái vật vào đây!”
“… Tốt thôi, ít nhất hãy để tôi ra ngoài.” Tề Nhạc Nhân thở dài, cậu lý giải sự băn khoăn của Hạ Bách, cũng có thể thông cảm cho tâm tình hoảng loạn của hắn vào lúc này. Nếu giờ khắc này cậu không phải người từ bên ngoài đến, mà là một người bình thường vô tội bị cuốn vào hoàn cảnh nguy hiểm như này, cậu cũng không thể hiện khí phách hiên ngang lẫm liệt như bây giờ.
Ở sâu trong lòng Tề Nhạc Nhân vẫn giữ thái độ quan sát Hạ Bách, trên người người này còn có điểm đáng ngờ, có thể nói là không ít. Chỉ là Tề Nhạc Nhân không hỏi, bởi vì giáp mặt chất vấn Hạ Bách ở chỗ này căn bản không có được câu trả lời hữu dụng, thậm chí còn rút dây động rừng.
“Cậu ra ngoài bằng cách nào? Cửa vào đã bị tôi phá hỏng hoàn toàn, ra không được, cánh cửa thông với bên ngoài cần có tấm card chứa thân phận đặc thù; hơn nữa trong thông đạo còn có hệ thống dò xét sinh mệnh cùng hệ thống phân biệt dáng đi, trí não sẽ tự động phân tích tư thế đi đường của cậu. So với xác thực dấu vân tay thì cái này còn nghiêm ngặt hơn nhiều, cậu không có cách nào gian lận.”
“Một khi hệ thống nhận định cậu không phải là người trong cơ sở dữ liệu, hệ thống phòng ngự laze ngay lập tức sẽ phát động, cho đến khi hệ thống dò xét sinh mệnh xác định bên trong không còn vật sống. Cậu có lòng tin mình vượt qua lần nữa không?” Hạ Bách hỏi.
Không hề có lòng tin, Tề Nhạc Nhân yên lặng thầm nghĩ, thời gian CD của SL Đại Pháp là một giờ, hiện tại còn chưa tới.
Hơn nữa Tiên Tri đã nói, nên tận lực giảm bớt số lần dùng SL Đại Pháp... Kỳ thực Tề Nhạc Nhân chưa có cảm giác thực tế gì, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy cái kỹ năng này có chút tà tính, tử vong quá nhiều lần dẫn tới cậu thường xuyên gặp ác mộng, chỉ là tới thời khắc mấu chốt, cậu vẫn theo bản năng ỷ lại kỹ năng này.
Không được, nghĩ đến bia mộ trên Vong Linh Đảo, thật sự là quá nhiều.
“Phòng điều khiển hành lang laze ở chỗ nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Vô dụng, tôi đi tìm rồi, tất cả hệ thống phòng ngự đóng mở bảy cánh cửa không có mật mã căn bản không thể mở được, cũng không theo dõi được và nhìn được. Cho dù chúng ta tìm được mật mã đi vào, loại hệ thống này không giống dụng cụ kiểm tra cảm ứng xúc sao, dưới tình huống không quen thuộc văn tự nơi này, căn bản không thể thao tác.” Hạ Bách lắc đầu nói.
Tề Nhạc Nhân trầm tư suy nghĩ. Muốn ra ngoài cần phải xuyên qua hành lang laze, mở cửa bằng thẻ ID, cuối hành lang thông ra bên ngoài. Nhưng chỗ nguy hiểm của hành lang laze Tề Nhạc Nhân đã từng thử một lần, muốn thuận lợi thông qua chỉ sợ vẫn phải dùng đến SL Đại Pháp. Còn cách nào khác hay không...
“Tôi có ý này!” Tề Nhạc Nhân hô to một tiếng, làm Hạ Bách sợ hết hồn nhìn cậu: “Hạ Bách, tôi cần anh phối hợp!”
“…..Cậu nói đi.”
“Chốc nữa tôi đi vào hành lang laze, anh đến chỗ phòng điều khiển tắt nguồn điện, như vậy hành lang laze sẽ không thể khởi động, hệ thống phân biệt dáng đi cũng giống vậy; tôi sẽ xuyên qua hành lang laze đi đến trước cửa, chờ anh lần nữa mở nguồn điện, như vậy hệ thống nhận dạng thân phận trên cửa chính liền khởi động, tôi có thể mở cửa đi ra ngoài!” Tề Nhạc Nhân nói.
“Cậu nắm chắc không? Vạn nhất hệ thống phân biệt dáng đi hoặc hệ thống dò xét sinh mệnh khởi động trước thì sao?” Hạ Bách không ủng hộ nói.
“So với khả năng dưới trạng thái mở nguồn điện xuyên qua hành lang laze lớn hơn.” Tề Nhạc Nhân nói: “Hơn nữa không phải còn có anh sao? Lần trước tôi xuyên qua hành lang laze mất khoảng một phút thời gian, sau khi anh mở nguồn điện tính toán tốt thời gian; chờ đại khái 40 giây lần nữa tắt nguồn, 40 giây đủ để tôi mở cửa sắt đi ra ngoài. Nếu xảy ra sự cố, tôi không thể mở cửa, bị tia laze trong hành lang laze chạm trúng, chỉ cần anh tắt nguồn điện, tia laze cũng sẽ tắt theo.”
Hạ Bách suy tư một lát, gật đầu nói: “Biện pháp này không tồi, song hệ bảo hiểm.”
Đối với người có đại pháp SL như Tề Nhạc Nhân mà nói, đó là có ba đường lui. Điều cậu dựa vào không phải là vận khí, cũng không phải Hạ Bách phối hợp, mà là chính sức mạnh của cậu. Nếu không cậu thà rằng nghiên cứu làm sao đi ra từ thông đạo mà lúc đầu Hạ Bách tiến vào, còn hơn suy xét đến hành lang laze nguy hiểm như vậy.
Hai người lại thảo luận chi tiết, Tề Nhạc Nhân đưa chiếc đồng hồ mà lúc trước tìm kiếm vật tư cho Hạ Bách: “Anh giữ để xem giờ đi.”
Hạ Bách nhận lấy chiếc đồng hồ, trịnh trọng gật đầu nói: “À đúng rồi, tôi còn phát hiện nơi này có kho vũ khí, không dùng vũ khí hạng nặng, nhưng loại vũ khí như súng lục cậu hẳn là có thể dùng đi, còn có lựu đạn, cậu nên mang theo.”
Khó trách trong tay tên tiểu tử này có súng, Tề Nhạc Nhân liếc mắt nhìn Hạ Bách một cái: “Được, cảm ơn.”
Hai người đi lấy vũ khí, những vũ khí này được bảo quản khá tốt, Tề Nhạc Nhân chọn mấy cây súng tốt, mở ra xem chốt an toàn một chút, chuẩn bị đến lúc đó đưa cho đám bác sĩ Lã dùng. Chính mình quen dùng rồi, còn đương trường thử bắn một chút, thủ pháp rất chi là thành thạo làm Hạ Bách đứng ở một bên nhìn bằng ánh mắt sâu kín nói: “Quả nhiên cậu là người quân đội. Hay kỳ thực cậu đã sớm biết nơi này có xúc sao? Có phải cậu trộm giấu xúc sao trong sơn động không?”
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ nói: “Oan uổng quá, sao anh lại nghĩ như vậy?”
Bất quá đúng là cậu đã sớm biết sẽ có xúc sao.
“Vậy cậu là ai? Không có khả năng là chủ một dàn nhạc bình thường được?” Hạ Bách cố chấp không buông tha.
Đương nhiên không phải, tôi hát rất dở, Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ.
Bất quá... Cậu có nên trải chăn cho việc sử dụng thẻ kỹ năng sau này không? Miễn cho thời khắc mấu chốt bại lộ kỹ năng, bị khán giả nghi ngờ dẫn tới nhiệm vụ thất bại? Tưởng tượng như vậy, Tề Nhạc Nhân quyết định tăng thêm thiết lập cho mình.
“Thật ra, đúng là tôi có thân phận đặc thù…” Vẻ mặt Tề Nhạc Nhân nghiêm túc nói: “Tôi nói cho anh biết, ngàn vạn lần anh đừng nói cho người khác biết.”
Hạ Bách ngơ ngác nhìn cậu một lát: “Vậy từ từ đã, để tôi xem camera theo dõi?”
Tề Nhạc Nhân không nhịn được bật cười, nụ cười này bại lộ việc cậu đang nói giỡn, thấy Hạ Bách u oán nhìn mình, Tề Nhạc Nhân nghiêm mặt lại, nghiêm túc hỏi: “Anh có tín ngưỡng không?”
Hạ Bách bị cậu hỏi làm cho mơ hồ, mờ mịt lắc đầu: “Tôi theo thuyết vô thần.”
Lúc trước mình cũng từng là một người theo thuyết vô thần, cho đến khi bị cuốn vào Trò Chơi Ác Mộng. Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ. Kỳ thực hiện tại cậu chưa phải là người theo đạo, cậu chỉ cảm thấy, ngoài thế giới của chúng ta, nhất định có một nguồn sức mạnh nào đó cường đại không thể tưởng tượng được, chúng ta gọi đó là “Thần.”
—— Có thể tín ngưỡng, có thể nghi ngờ, nhưng không cần mù quáng sùng bái, cũng không cần ác ý chửi bới, nếu không chắc chắn bạn sẽ không thể vượt qua chính mình, tiến vào trình tự cao hơn. Đó là những gì Trần Bách Thất nói với Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.
Thấy Tề Nhạc Nhân chậm chạp không trả lời, Hạ Bách lại hỏi tiếp: “Cậu thì sao? Cậu là giáo đồ sao?”
Tề Nhạc Nhân hơi mỉm cười: “Tôi là sứ giả của Thần.”
“…”
“Nếu tôi bị giết, tôi sẽ lập tức sống lại.”
“…”
“Khi nguy hiểm ập đến, Thần sẽ ban cho tôi sức mạnh, để tôi hóa thân thành thiên sứ, chiến đấu cùng thế lực tà ác đến cùng”.
“…”
Tề Nhạc Nhân lộ ra nụ cười tràn ngập thần tính giống hệt như Tiên Tri, dịu dàng nhìn chăm chú vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hạ Bách.
Trước khi trò hay sắp mở màn, hãy cho đám khán giả chuẩn bị tâm lý một chút.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.