Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 146: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [17]
Bạc Mộ Băng Luân
26/06/2023
chương 146:
Trước hành lang laze, thế giới trước mắt tối đen như mực, ngay cả kênh khẩn cấp và đèn khẩn cấp cũng không bật, đứng ở chỗ này giống như đứng trên vách núi đen kịt, tiến lên một bước sẽ rớt xuống vực sâu.
Tề Nhạc Nhân bật đèn pin lên, đèn pin phản chiếu ánh sáng chói mắt trên bức tường kim loại.
Cậu thận trọng đi về phía trước, sợ nguồn điện đột ngột sáng lên, bất quá cậu cũng biết điều này là không có khả năng, cách thời gian cậu và Hạ Bách hẹn trước còn ước chừng mười phút.
Cậu có thể thuận lợi đi tới trước cổng, chờ đợi nguồn điện lần nữa bật lên, hệ thống phòng ngự trong hành lang và hệ thống nhận dạng trên cổng sẽ đồng thời được khởi động, trên lý luận cũng đủ thời gian cho cậu thong dong dùng thẻ ID mở cửa, rời khỏi viện nghiên cứu ngầm này.
Cho dù xảy ra việc ngoài ý muốn nguồn điện được khôi phục trước, lúc đó cậu cũng đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng, sẽ không chật vật như lần trước —— Chỉ là cuối cùng lại dùng đến Đại Pháp SL.
Nhớ tới lời Tiên Tri từng nói, ít nhiều làm Tề Nhạc Nhân có chút chột dạ.
Trịnh trọng xin lỗi khán giả, tỏ vẻ lúc này mạo hiểm chỉ sợ sẽ dọa đến mọi người, sau đó tắt camera. Khán giả hoài nghi cũng hết cách, nếu thật sự để bọn họ nhìn thấy cái trình độ biến thái của hành lang laze này, vậy mới là hết đường chối cãi, không cách nào giải thích được!
Tề Nhạc Nhân lần nữa đứng trước cánh cửa, thấy khóa điện tử của thẻ ID vì không có nguồn điện nên không hoạt động, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Còn tám phút nữa.
Tề Nhạc Nhân có chút thất thần, cậu nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, trở lại thế giới trên mặt đất, nói cho bác sĩ Lã và Đỗ Việt biết tin tức sau đó cùng nhau tìm biện pháp. Thời gian không còn nhiều, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra bốn người dự thi bị cảm nhiễm, giết chết bọn họ, cách ly người hiềm nghi.
Còn rất nhiều việc phải làm.
Nếu tình hình phát triển đến mức không thể cứu vãn, Tề Nhạc Nhân tính bỏ qua lời khuyên can của Hạ Bách mà đưa bác sĩ Lã và Đỗ Việt đến viện nghiên cứu ngầm này. Chỉ sợ đây là cái phó bản có phương pháp thông quan đơn giản nhất, nhưng nếu làm vậy sẽ lấy được khen thưởng rất ít... Có chút mệt.
‘Click’ đèn cảm ứng bật sáng, từ xa đến gần từng trản đèn sáng lên. Tề Nhạc Nhân tinh thần chấn động, nhìn chằm chằm cánh cửa, cậu xem không hiểu văn tự trên đó, còn có đồ án vân tay. Tề Nhạc Nhân vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới cắm thẻ ID vào.
Ngay lúc thẻ ID sắp chạm vào khe, cánh cửa đột nhiên chuyển sang màu trắng, vài giây sau trên đó lần nữa xuất hiện đồ án —— một vòng tròn chạm khắc như mặt kim đồng hồ, giữa vòng tròn nhảy lên con số xa lạ, cùng với phương hướng thuận theo kim đồng hồ, con số không ngừng biến đổi..
Khởi động lại thiết bị điện tử, Tề Nhạc Nhân không xa lạ gì với loại đồ án này, nhưng khi nó thực sự xuất hiện vào lúc này vẫn khiến Tề Nhạc Nhân nghẹn họng nhìn trân trối.
Sau hành lang đã vang lên âm thanh cảnh báo “Tích tích tích tích tích tích tích tích”, màng tai đau nhức, cuối hành lang lần nữa xuất hiện lưới võng laze!
Không thể nói là tức giận hay thoải mái, trong một khắc Tề Nhạc Nhân thế mà cảm thấy rốt cuộc nó cũng buông xuống, thậm chí cậu tự giễu mà nghĩ rằng; quả nhiên chính mình vẫn là vận rủi quấn thân, may mắn chỉ cần chờ nửa phút, Hạ Bách ở bên kia sẽ cúp nguồn điện.. Nếu nơi đó chưa bại lộ.
Tề Nhạc Nhân vốn tràn đầy tin tưởng với chuyến đi mạo hiểm này, đột nhiên nghi thần nghi quỷ.
Hạ Bách thật sự cúp nguồn điện sao? Hắn thực sự có thể làm được? Nếu hắn không cúp công tắc điện, mà cậu lại đứng chờ ở cổng một cách ngu ngốc như thế này, bỏ lỡ thời cơ sinh tồn tốt nhất.
Không được, không thể chờ đợi, phải đánh cược một phen! Tin tưởng Hạ Bách, hay tin chính bản thân mình?
Tề Nhạc Nhân nhanh chóng quyết định, bước chân chạy như điên, một cái vọt tới ngã xuống mặt sàn, hai tia laze, kế đó là ba tia laze nhanh chóng lướt qua. Chỉ là chờ tới thời điểm võng laze hình thành, cậu vẫn không có khả năng thoát khỏi thông đạo, bởi vì thời gian võng laze hình thành quá sớm.
Nhưng nếu save một lần, vậy thì đủ rồi!
Một đường này Tề Nhạc Nhân chạy như điên, ngay khi chùm võng laze đầu tiên sắp chạm vào cậu, đặt điểm save ngay vị trí dưới chân; võng laze va chạm vào thân thể, trong phút chốc nghiền nát cậu, đồng thời mục tiêu võng laze tiêu diệt cũng cùng biến mất.
Tề Nhạc Nhân sống lại tại chỗ, không rảnh để do dự, trước khi chùm võng laze thứ hai hình thành không chạy ra khỏi hành lang này chỉ có nước chết!
Ước hẹn 40 giây đã sớm qua, nguồn điện không bị cắt, Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng thở ra: May mà, may mà cậu lựa chọn tin tưởng chính mình. Hiện thực đã dạy cho cậu, vĩnh viễn đừng đánh cược với vận khí.
Cậu dựa vào tường, nhớ lại thời điểm lần đầu tiến vào Tân Thủ Thôn trong trò chơi, ở bệnh viện gặp phải tên sát nhân cuồng, khi đó cậu lựa chọn cái gì nhỉ?
Cậu lựa chọn trốn tránh, chờ đợi, cầu nguyện, nếu là cậu hiện tại mà nói..
Tề Nhạc Nhân lặng lẽ mỉm cười, nếu bây giờ cậu muốn xử lý tên sát nhân cuồng cầm cưa điện trong tay, hẳn là không cần dùng đến SL Đại Pháp nữa? Rốt cuộc chỉ là một tên nhân loại bình thường đến đáng thương.
Chỉ trong thời gian hai tháng mà cậu hoàn toàn lột xác như hai người khác nhau. Sự thay đổi này không chỉ thể hiện trên sức chiến đấu, nhưng trên ý thức chiến đấu cậu ít nhiều thoát khỏi tâm lý “làm đà điểu” của người bình thường, bắt đầu dùng biện pháp tích cực để ứng phó nguy hiểm ùn ùn kéo tới. Điểm này phải cảm ơn Trần Bách Thất, nàng dùng không ít thủ đoạn huấn luyện ma quỷ làm Tề Nhạc Nhân ý thức được kết cục sợ hãi và rụt rè còn thảm hơn nhiều so với ‘chính là làm không cần túng’.
Thân thể khôi phục rất nhanh, Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi, cầm khẩu súng trong tay rồi xuất phát, hướng đến phòng điều khiển.
Chắc chắn Hạ Bách ở bên kia đã xảy ra chuyện, Tề Nhạc Nhân không tin Hạ Bách cố ý hố cậu. Hạ Bách biết sự tồn tại của cậu thông qua hành lang laze một lần, sẽ không chắc chắn cái hành lang laze này có thể chơi chết cậu; nếu Tề Nhạc Nhân tìm được đường sống trong chỗ chết mà nói, hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Thật sự muốn ám toán cậu thì Hạ Bách có thể nhân lúc cậu không chú ý mà bắn cậu một phát, không đáng hố cậu ở chỗ này.
Một tiếng “tích” vang lên trong không gian yên tĩnh, Tề Nhạc Nhân chợt dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại. Âm thanh này... hình như là âm thanh cánh cửa bên ngoài hành lang laze mở ra.
Chẳng lẽ có người cắm thẻ ID vào được? Tề Nhạc Nhân cầm súng chạy trở về, cách hành lang laze cậu nhìn thấy đằng sau cánh cửa rộng mở, lộ ra một thân ảnh.
“Tề Nhạc Nhân! Cậu còn sống!” Cách một hành lang dài, bác sĩ Lã hưng phấn vẫy tay với cậu.
“Tiền bối, tiền bối anh sao rồi? Chúng tôi tới cứu anh đây!” Đỗ Việt từ sau lưng bác sĩ Lã lao ra, hai người giống như hai con chuột trộm nhìn qua khe cửa, nhìn miếng pho mát kẹp trên chiếc bẫy chuột như hổ rình mồi.
“Đừng tiến vào! Nơi này là hành lang laze!” Tề Nhạc Nhân kích động kêu lên.
“Tốt tốt, tôi và Đỗ Việt lại tìm được một tấm thẻ ID, cuối cùng cũng mở được cánh cửa này. Bây giờ nên làm gì?” Bác sĩ Lã hỏi.
“Hai người chờ, đừng đóng cửa, tôi vào phòng điều khiển cúp nguồn điện, sau đó các người liền có thể an toàn đi vào.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Vậy cậu đi nhanh về nhanh nha.” Bác sĩ Lã nói.
“Tiền bối, chúng tôi chờ anh!” Đỗ Việt hô.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân buông lỏng, xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng, hấp thu giáo huấn, quay đầu dặn dò: “Hạ Bách cũng ở đây, chúng ta đã làm rõ hòn đá phát sáng kia là một loại quái vật ký sinh, tên là xúc sao, nó sẽ ký sinh trên cơ thể người, nhanh chóng sinh sôi nảy nở và lây nhiễm cho những người khác. Trước mắt đã có đại khái bốn người bị cảm nhiễm, Mark và Tiết Giai Tuệ khẳng định bị cảm nhiễm, Anne cũng có hiềm nghi, còn một người khác tôi chưa xác định. Các người cẩn thận đề phòng, không nên tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng đừng chạy lung tung, chờ tôi trở về rồi cùng nhau đi ra ngoài.”
“Biết rồi.” Bác sĩ Lã lắc lắc tay về phía cậu.
Lần này Tề Nhạc Nhân đi thật, đi đến phòng điều khiển.
Im lặng, xung quanh đều im lặng, là loại yên tĩnh khiến lòng người bất an. Tề Nhạc Nhân di chuyển với tốc độ cực nhanh, bước chân nhẹ nhàng, giống như bước đi như mèo; Tề Nhạc Nhân rất không muốn nhớ lại, bất quá phải cảm ơn buổi huấn luyện ma quỷ của Trần Bách Thất, trong vòng 3 ngày cậu đã học được một nửa, ứng phó với tình hình này dư dả.
Bước vào tầng một phòng điều khiển, Tề Nhạc Nhân giơ súng lên, lặng yên dựa vào tường không tiếng động đi về phía mục tiêu. Cánh cửa phòng điều khiển mở ra, bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng hàng thiết bị máy móc cao ngất đang vận hành, phát ra thanh âm ong ong, chỉ là nơi này không có người, Hạ Bách không có ở đây.
Tề Nhạc Nhân nhíu mày, Hạ Bách đã đi đâu? Loại thời điểm này hắn không có khả năng đi lung tung khắp nơi, hắn đột nhiên biến mất dường như nói cho cậu biết, nơi này có mối nguy hiểm mới.
Sẽ là cái gì?
Tề Nhạc Nhân không biết, hiện tại cậu cũng không thể biết.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt vẫn đang đợi cậu ở cửa, tiếp tục trì hoãn ở chỗ này hay tắt công tắc điện rồi đi ra ngoài?
Tề Nhạc Nhân do dự một lúc, sau đó tắt công tắc nguồn.
Máy móc cũ rích phát ra âm thanh rền rĩ chậm chạp, trọng tải nặng nên ngừng chạy, cứ lăn bánh vài lần như vậy, cộng thêm việc máy móc không được bảo dưỡng nên hoàn toàn bãi công. Tề Nhạc Nhân cảm thấy nếu không phải ở phó bản mà là ở thế giới thực, để đó không dùng trên thời gian trăm năm, căn bản không có khả năng mở nguồn điện dự phòng.
Ánh sáng tắt, viện nghiên cứu dưới lòng đất bị phong bế trở thành một nơi yên tĩnh và tối tăm.
Mặc dù sau khi ‘phá xác’ năng lực nhìn xuyên đêm của Tề Nhạc Nhân tăng lên đáng kể, nhưng không có khả năng dưới tình huống không có bất kỳ nguồn sáng nào mà nhìn rõ bốn phía. Cậu không thể không mở đèn pin, dọc theo lối đi khẩn cấp chạy xuống tầng.
Lần này Tề Nhạc Nhân chạy rất nhanh, dường như phía sau có quái vật đang đuổi theo, cậu cũng không thả nhẹ bước chân; cuối cùng một người cầm đèn pin chạy như điên trong bóng tối, bước chân nặng nhẹ không hề có ý nghĩa. Cậu xuyên qua lối đi quanh co lòng vòng, dựa vào trí nhớ xuất sắc thuận lợi trở về hành lang laze ——
Giống như sâu trong nội tâm cậu mơ hồ có cảm giác bất an.
Cánh cửa mở toang, bác sĩ Lã và Đỗ Việt đã biến mất.
Trong bóng tối vô tận và sự im lặng bao quanh, dường như trên hành tinh hoang vu này chỉ còn lại một mình cậu, dưới dòng cực dạ, ngắm nhìn con quái vật dần thức tỉnh há mồm rộng như bồn máu hướng về phía cậu.
****
Trước hành lang laze, thế giới trước mắt tối đen như mực, ngay cả kênh khẩn cấp và đèn khẩn cấp cũng không bật, đứng ở chỗ này giống như đứng trên vách núi đen kịt, tiến lên một bước sẽ rớt xuống vực sâu.
Tề Nhạc Nhân bật đèn pin lên, đèn pin phản chiếu ánh sáng chói mắt trên bức tường kim loại.
Cậu thận trọng đi về phía trước, sợ nguồn điện đột ngột sáng lên, bất quá cậu cũng biết điều này là không có khả năng, cách thời gian cậu và Hạ Bách hẹn trước còn ước chừng mười phút.
Cậu có thể thuận lợi đi tới trước cổng, chờ đợi nguồn điện lần nữa bật lên, hệ thống phòng ngự trong hành lang và hệ thống nhận dạng trên cổng sẽ đồng thời được khởi động, trên lý luận cũng đủ thời gian cho cậu thong dong dùng thẻ ID mở cửa, rời khỏi viện nghiên cứu ngầm này.
Cho dù xảy ra việc ngoài ý muốn nguồn điện được khôi phục trước, lúc đó cậu cũng đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng, sẽ không chật vật như lần trước —— Chỉ là cuối cùng lại dùng đến Đại Pháp SL.
Nhớ tới lời Tiên Tri từng nói, ít nhiều làm Tề Nhạc Nhân có chút chột dạ.
Trịnh trọng xin lỗi khán giả, tỏ vẻ lúc này mạo hiểm chỉ sợ sẽ dọa đến mọi người, sau đó tắt camera. Khán giả hoài nghi cũng hết cách, nếu thật sự để bọn họ nhìn thấy cái trình độ biến thái của hành lang laze này, vậy mới là hết đường chối cãi, không cách nào giải thích được!
Tề Nhạc Nhân lần nữa đứng trước cánh cửa, thấy khóa điện tử của thẻ ID vì không có nguồn điện nên không hoạt động, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Còn tám phút nữa.
Tề Nhạc Nhân có chút thất thần, cậu nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, trở lại thế giới trên mặt đất, nói cho bác sĩ Lã và Đỗ Việt biết tin tức sau đó cùng nhau tìm biện pháp. Thời gian không còn nhiều, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra bốn người dự thi bị cảm nhiễm, giết chết bọn họ, cách ly người hiềm nghi.
Còn rất nhiều việc phải làm.
Nếu tình hình phát triển đến mức không thể cứu vãn, Tề Nhạc Nhân tính bỏ qua lời khuyên can của Hạ Bách mà đưa bác sĩ Lã và Đỗ Việt đến viện nghiên cứu ngầm này. Chỉ sợ đây là cái phó bản có phương pháp thông quan đơn giản nhất, nhưng nếu làm vậy sẽ lấy được khen thưởng rất ít... Có chút mệt.
‘Click’ đèn cảm ứng bật sáng, từ xa đến gần từng trản đèn sáng lên. Tề Nhạc Nhân tinh thần chấn động, nhìn chằm chằm cánh cửa, cậu xem không hiểu văn tự trên đó, còn có đồ án vân tay. Tề Nhạc Nhân vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới cắm thẻ ID vào.
Ngay lúc thẻ ID sắp chạm vào khe, cánh cửa đột nhiên chuyển sang màu trắng, vài giây sau trên đó lần nữa xuất hiện đồ án —— một vòng tròn chạm khắc như mặt kim đồng hồ, giữa vòng tròn nhảy lên con số xa lạ, cùng với phương hướng thuận theo kim đồng hồ, con số không ngừng biến đổi..
Khởi động lại thiết bị điện tử, Tề Nhạc Nhân không xa lạ gì với loại đồ án này, nhưng khi nó thực sự xuất hiện vào lúc này vẫn khiến Tề Nhạc Nhân nghẹn họng nhìn trân trối.
Sau hành lang đã vang lên âm thanh cảnh báo “Tích tích tích tích tích tích tích tích”, màng tai đau nhức, cuối hành lang lần nữa xuất hiện lưới võng laze!
Không thể nói là tức giận hay thoải mái, trong một khắc Tề Nhạc Nhân thế mà cảm thấy rốt cuộc nó cũng buông xuống, thậm chí cậu tự giễu mà nghĩ rằng; quả nhiên chính mình vẫn là vận rủi quấn thân, may mắn chỉ cần chờ nửa phút, Hạ Bách ở bên kia sẽ cúp nguồn điện.. Nếu nơi đó chưa bại lộ.
Tề Nhạc Nhân vốn tràn đầy tin tưởng với chuyến đi mạo hiểm này, đột nhiên nghi thần nghi quỷ.
Hạ Bách thật sự cúp nguồn điện sao? Hắn thực sự có thể làm được? Nếu hắn không cúp công tắc điện, mà cậu lại đứng chờ ở cổng một cách ngu ngốc như thế này, bỏ lỡ thời cơ sinh tồn tốt nhất.
Không được, không thể chờ đợi, phải đánh cược một phen! Tin tưởng Hạ Bách, hay tin chính bản thân mình?
Tề Nhạc Nhân nhanh chóng quyết định, bước chân chạy như điên, một cái vọt tới ngã xuống mặt sàn, hai tia laze, kế đó là ba tia laze nhanh chóng lướt qua. Chỉ là chờ tới thời điểm võng laze hình thành, cậu vẫn không có khả năng thoát khỏi thông đạo, bởi vì thời gian võng laze hình thành quá sớm.
Nhưng nếu save một lần, vậy thì đủ rồi!
Một đường này Tề Nhạc Nhân chạy như điên, ngay khi chùm võng laze đầu tiên sắp chạm vào cậu, đặt điểm save ngay vị trí dưới chân; võng laze va chạm vào thân thể, trong phút chốc nghiền nát cậu, đồng thời mục tiêu võng laze tiêu diệt cũng cùng biến mất.
Tề Nhạc Nhân sống lại tại chỗ, không rảnh để do dự, trước khi chùm võng laze thứ hai hình thành không chạy ra khỏi hành lang này chỉ có nước chết!
Ước hẹn 40 giây đã sớm qua, nguồn điện không bị cắt, Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng thở ra: May mà, may mà cậu lựa chọn tin tưởng chính mình. Hiện thực đã dạy cho cậu, vĩnh viễn đừng đánh cược với vận khí.
Cậu dựa vào tường, nhớ lại thời điểm lần đầu tiến vào Tân Thủ Thôn trong trò chơi, ở bệnh viện gặp phải tên sát nhân cuồng, khi đó cậu lựa chọn cái gì nhỉ?
Cậu lựa chọn trốn tránh, chờ đợi, cầu nguyện, nếu là cậu hiện tại mà nói..
Tề Nhạc Nhân lặng lẽ mỉm cười, nếu bây giờ cậu muốn xử lý tên sát nhân cuồng cầm cưa điện trong tay, hẳn là không cần dùng đến SL Đại Pháp nữa? Rốt cuộc chỉ là một tên nhân loại bình thường đến đáng thương.
Chỉ trong thời gian hai tháng mà cậu hoàn toàn lột xác như hai người khác nhau. Sự thay đổi này không chỉ thể hiện trên sức chiến đấu, nhưng trên ý thức chiến đấu cậu ít nhiều thoát khỏi tâm lý “làm đà điểu” của người bình thường, bắt đầu dùng biện pháp tích cực để ứng phó nguy hiểm ùn ùn kéo tới. Điểm này phải cảm ơn Trần Bách Thất, nàng dùng không ít thủ đoạn huấn luyện ma quỷ làm Tề Nhạc Nhân ý thức được kết cục sợ hãi và rụt rè còn thảm hơn nhiều so với ‘chính là làm không cần túng’.
Thân thể khôi phục rất nhanh, Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi, cầm khẩu súng trong tay rồi xuất phát, hướng đến phòng điều khiển.
Chắc chắn Hạ Bách ở bên kia đã xảy ra chuyện, Tề Nhạc Nhân không tin Hạ Bách cố ý hố cậu. Hạ Bách biết sự tồn tại của cậu thông qua hành lang laze một lần, sẽ không chắc chắn cái hành lang laze này có thể chơi chết cậu; nếu Tề Nhạc Nhân tìm được đường sống trong chỗ chết mà nói, hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Thật sự muốn ám toán cậu thì Hạ Bách có thể nhân lúc cậu không chú ý mà bắn cậu một phát, không đáng hố cậu ở chỗ này.
Một tiếng “tích” vang lên trong không gian yên tĩnh, Tề Nhạc Nhân chợt dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại. Âm thanh này... hình như là âm thanh cánh cửa bên ngoài hành lang laze mở ra.
Chẳng lẽ có người cắm thẻ ID vào được? Tề Nhạc Nhân cầm súng chạy trở về, cách hành lang laze cậu nhìn thấy đằng sau cánh cửa rộng mở, lộ ra một thân ảnh.
“Tề Nhạc Nhân! Cậu còn sống!” Cách một hành lang dài, bác sĩ Lã hưng phấn vẫy tay với cậu.
“Tiền bối, tiền bối anh sao rồi? Chúng tôi tới cứu anh đây!” Đỗ Việt từ sau lưng bác sĩ Lã lao ra, hai người giống như hai con chuột trộm nhìn qua khe cửa, nhìn miếng pho mát kẹp trên chiếc bẫy chuột như hổ rình mồi.
“Đừng tiến vào! Nơi này là hành lang laze!” Tề Nhạc Nhân kích động kêu lên.
“Tốt tốt, tôi và Đỗ Việt lại tìm được một tấm thẻ ID, cuối cùng cũng mở được cánh cửa này. Bây giờ nên làm gì?” Bác sĩ Lã hỏi.
“Hai người chờ, đừng đóng cửa, tôi vào phòng điều khiển cúp nguồn điện, sau đó các người liền có thể an toàn đi vào.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Vậy cậu đi nhanh về nhanh nha.” Bác sĩ Lã nói.
“Tiền bối, chúng tôi chờ anh!” Đỗ Việt hô.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân buông lỏng, xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng, hấp thu giáo huấn, quay đầu dặn dò: “Hạ Bách cũng ở đây, chúng ta đã làm rõ hòn đá phát sáng kia là một loại quái vật ký sinh, tên là xúc sao, nó sẽ ký sinh trên cơ thể người, nhanh chóng sinh sôi nảy nở và lây nhiễm cho những người khác. Trước mắt đã có đại khái bốn người bị cảm nhiễm, Mark và Tiết Giai Tuệ khẳng định bị cảm nhiễm, Anne cũng có hiềm nghi, còn một người khác tôi chưa xác định. Các người cẩn thận đề phòng, không nên tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng đừng chạy lung tung, chờ tôi trở về rồi cùng nhau đi ra ngoài.”
“Biết rồi.” Bác sĩ Lã lắc lắc tay về phía cậu.
Lần này Tề Nhạc Nhân đi thật, đi đến phòng điều khiển.
Im lặng, xung quanh đều im lặng, là loại yên tĩnh khiến lòng người bất an. Tề Nhạc Nhân di chuyển với tốc độ cực nhanh, bước chân nhẹ nhàng, giống như bước đi như mèo; Tề Nhạc Nhân rất không muốn nhớ lại, bất quá phải cảm ơn buổi huấn luyện ma quỷ của Trần Bách Thất, trong vòng 3 ngày cậu đã học được một nửa, ứng phó với tình hình này dư dả.
Bước vào tầng một phòng điều khiển, Tề Nhạc Nhân giơ súng lên, lặng yên dựa vào tường không tiếng động đi về phía mục tiêu. Cánh cửa phòng điều khiển mở ra, bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng hàng thiết bị máy móc cao ngất đang vận hành, phát ra thanh âm ong ong, chỉ là nơi này không có người, Hạ Bách không có ở đây.
Tề Nhạc Nhân nhíu mày, Hạ Bách đã đi đâu? Loại thời điểm này hắn không có khả năng đi lung tung khắp nơi, hắn đột nhiên biến mất dường như nói cho cậu biết, nơi này có mối nguy hiểm mới.
Sẽ là cái gì?
Tề Nhạc Nhân không biết, hiện tại cậu cũng không thể biết.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt vẫn đang đợi cậu ở cửa, tiếp tục trì hoãn ở chỗ này hay tắt công tắc điện rồi đi ra ngoài?
Tề Nhạc Nhân do dự một lúc, sau đó tắt công tắc nguồn.
Máy móc cũ rích phát ra âm thanh rền rĩ chậm chạp, trọng tải nặng nên ngừng chạy, cứ lăn bánh vài lần như vậy, cộng thêm việc máy móc không được bảo dưỡng nên hoàn toàn bãi công. Tề Nhạc Nhân cảm thấy nếu không phải ở phó bản mà là ở thế giới thực, để đó không dùng trên thời gian trăm năm, căn bản không có khả năng mở nguồn điện dự phòng.
Ánh sáng tắt, viện nghiên cứu dưới lòng đất bị phong bế trở thành một nơi yên tĩnh và tối tăm.
Mặc dù sau khi ‘phá xác’ năng lực nhìn xuyên đêm của Tề Nhạc Nhân tăng lên đáng kể, nhưng không có khả năng dưới tình huống không có bất kỳ nguồn sáng nào mà nhìn rõ bốn phía. Cậu không thể không mở đèn pin, dọc theo lối đi khẩn cấp chạy xuống tầng.
Lần này Tề Nhạc Nhân chạy rất nhanh, dường như phía sau có quái vật đang đuổi theo, cậu cũng không thả nhẹ bước chân; cuối cùng một người cầm đèn pin chạy như điên trong bóng tối, bước chân nặng nhẹ không hề có ý nghĩa. Cậu xuyên qua lối đi quanh co lòng vòng, dựa vào trí nhớ xuất sắc thuận lợi trở về hành lang laze ——
Giống như sâu trong nội tâm cậu mơ hồ có cảm giác bất an.
Cánh cửa mở toang, bác sĩ Lã và Đỗ Việt đã biến mất.
Trong bóng tối vô tận và sự im lặng bao quanh, dường như trên hành tinh hoang vu này chỉ còn lại một mình cậu, dưới dòng cực dạ, ngắm nhìn con quái vật dần thức tỉnh há mồm rộng như bồn máu hướng về phía cậu.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.