Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 150: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [21]
Bạc Mộ Băng Luân
02/07/2023
chương 150:
“Vụ nổ mạnh vừa rồi là do Mark phóng hỏa tiễn xuống mặt đất, bất quá như cô thấy đấy, tôi không bị thương. Nguồn gốc của đạn hỏa tiễn hơi phức tạp, kỳ thật có một viện nghiên cứu ngầm rất lớn được cất giấu trong ngôi làng này, lần trước tôi gặp Hạ Bách ở đó…” Tề Nhạc Nhân từ từ kể ra sự tình trước đó, tạo hình thần côn của cậu làm tăng mức độ đáng tin, lực thuyết phục tràn ngập tẩy não.
Dựa theo lời cậu nói, ba phút đã trôi qua, hư ảo cánh chim sau lưng cậu dần dần tiêu tán trong không trung, hai chân cậu lần nữa giẫm trên mặt đất, ánh sáng bạc trên người cậu cũng biến mất vô tung.
Mặc dù cậu đã trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt Laura vẫn nhìn cậu.
“Dường như cô có rất nhiều câu hỏi.” Tề Nhạc Nhân ngừng nói, nhìn Laura chăm chú, dùng miệng lưỡi tuyệt đối không phải cách nói chuyện bình thường của cậu.
“Là…Tôi…Cậu…Rốt cuộc cậu là người nào?” Laura hỏi.
Tề Nhạc Nhân mỉm cười: “Vấn đề này, tôi đã trả lời cô rồi.”
Đương nhiên Laura nhớ rõ, cậu đã từng nói cậu là sứ giả của thần. Sau khi trải qua tam quan vỡ vụn, hiển nhiên cô không thể coi câu trả lời này là một trò đùa.
“Cậu thực sự…” Laura lẩm bẩm hỏi. Nội tâm cô sợ hãi đáp án này.
Tề Nhạc Nhân dịu dàng nhìn cô, khẽ gật đầu.
Laura lùi lại phía sau một bước, hít một ngụm khí lạnh, hàn ý xuyên qua tim phổi khiến cô bình tĩnh lại, chỉ là đáy lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt cháy trái tim cô.
Mắt thấy mới là thật, cô không còn gì để nói.
“Bây giờ... chúng ta nên làm gì?” Laura hỏi. Phảng phất sau cơn chấn động cô mất đi năng lực tự hỏi, cô giống như con cừu ngoan ngoãn theo theo lệnh người chỉ huy.
“Rất nhiều chuyện. Còn thiếu một con xúc sao trưởng thành, nhưng tạm thời chúng ta tìm không thấy nó, có khả năng còn mấy con ấu trùng vừa mới ký sinh, không có lực công kích quá lớn… Tập hợp tất cả những người còn sống lại với nhau, chúng ta tiến vào viện nghiên cứu ngầm, nơi đó có thiết bị kiểm tra đo lường xem có bị ký sinh hay không.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bọn họ hành động rất nhanh, Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết nửa đêm bị đánh thức, mơ mơ màng màng bị mang đi; trên đường Tề Nhạc Nhân còn thân thiết hỏi hoạt động hôm nay của họ, nhưng không phát hiện gì bất thường. Tạm thời cậu không xác định những người này có bị nhiễm bệnh hay chưa, nhưng chúng không có khả năng lây nhiễm trong một ngày, cho nên cậu cũng không quá lo lắng, chỉ cần mang người tới viện nghiên cứu ngầm, dùng dụng cụ kiểm tra là biết.
Tiết Giai Tuệ, Mark và Anne đã chết, trước mắt khả năng còn sống chỉ còn mười người dự thi, trong đó trong cơ thể có một con xúc sao trưởng thành, mười phần chắc chín — là Francis. Nhưng nhìn tình huống hiện tại: Bác sĩ Lã và Đỗ Việt đều mất tích, Hạ Bách hành tung không rõ, đồng dạng Francis cũng không biết tung tích.
Đoàn người Tề Nhạc Nhân tìm được Jeanette và Alex, hai người này không ngoan ngoãn nghe lời giống chị em Cảnh thị, thái độ không hợp tác nhưng sau khi Tề Nhạc Nhân rút súng ra thì cũng bị dọa sợ. Tuy rằng Jeanette mạnh miệng nhưng sau khi Tề Nhạc Nhân bắn một phát súng nát bình hoa đằng sau nàng, nàng liền thành thật.
Khuôn mặt Tề Nhạc Nhân nở nụ cười hiền lành, nhìn mọi người im như ve sầu mùa đông, tự đáy lòng cảm nhận được vui sướng thông qua bạo lực.
Bốn người trở lại nhà Anne, lúc tiến vào gác mái những người này thốt lên kinh ngạc, không ngờ tới hóa ra căn nhà nhỏ này lại cất giấu mật thất.
Chờ sau khi tiến vào tầng hầm ngầm, mùi thuốc súng chưa tiêu tán trong không khí khiến mọi người im lặng.
Jeanette kinh nghi bất định nhìn Tề Nhạc Nhân, mặc dù dọc đường Tề Nhạc Nhân có kể lại sự tình nhưng nàng đều xem thành trò cười, nàng không phải hai nha đầu dễ bị hù dọa như Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết. Cái gì là Leviathan, cái gì là xúc sao, nàng một mực không tin, nhưng trực giác của phụ nữ làm nàng không quản được cái miệng mình, mắt lạnh nhìn hết thảy.
Dọc theo thông đạo bị nổ tung đến viện nghiên cứu ngầm. Hiện tại chưa mở nguồn điện, nhưng Tề Nhạc Nhân biết đến nơi nào mở nguồn điện dự phòng, cậu ngựa quen đường cũ chỉ huy năm người nên đi chỗ nào, cậu đi cuối phòng ngừa tập kích.
Laura đi tuốt đằng trước, dọc đường đều rất cẩn thận, thời điểm đi ngang qua bình chữa cháy còn cầm cây rìu chữa cháy để phòng thân.
Tại viện nghiên cứu ngầm tối đen như mực, bóng tối kéo dài không thấy điểm cuối làm người ta phảng phất như đặt mình trong cơ thể của một con cự thú viễn cổ. Trong phạm vi ánh đèn pin chiếu tới khắp nơi đều phủ bụi, thời điểm hành tẩu ở chỗ này, tiếng bước chân không ngừng quanh quẩn trong không gian trống trải, khơi dậy trí tưởng tượng khủng bố trong lòng mỗi người.
Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh cảm thấy chính mình nghe được tiếng bước chân, cậu dừng bước nghiêng tai lắng nghe, thế nhưng phía xa thật sự truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Có người tới! Tắt đèn pin, dựa vào tường.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng nói.
Bốn người sửng sốt một chút, dần căng thẳng, theo bản năng làm theo.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tề Nhạc Nhân dán lưng vào tường, khẩu súng trong tay đã mở chốt an toàn.
“Hộc hộc hộc…” Tiếng thở dốc càng ngày càng gần, Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, giống như là...
“Đỗ Việt?” Ngay khi người nọ rẽ qua chỗ ngoặc hành lang, Tề Nhạc Nhân khẽ kêu tên hắn.
Đỗ Việt phanh gấp, suýt nữa trọng tâm không ổn định, hắn kinh ngạc nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối! Tiền bối không sao chứ?! Anh tuyệt đối không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì đâu, em – con mẹ nó, anh ta quả thực điên thật rồi!”
“Khoan, từ từ nói, bác sĩ Lã đi đâu rồi?” Tề Nhạc Nhân đưa cho hắn một chai nước, Đỗ Việt vặn nắp uống liền mấy ngụm.
“Rốt cuộc là sao?” Jeanette cũng kinh nghi bất định hỏi, cô chú ý tới trên người Đỗ Việt dính máu.
“Tôi cùng bác sĩ Lã bỏ chạy… Anh ấy hẳn là không sao, nó đuổi theo tôi.” Đỗ Việt lấy lại bình tĩnh rồi kể lại sự tình cho mọi người nghe.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt tìm được tấm thẻ ID thứ hai có thể mở thông đạo trong một căn phòng nhỏ để trống dưới tầng hầm, trong lúc đó có gặp qua Laura; nàng hỏi bọn họ Tề Nhạc Nhân đâu, hai người thành thật nói không biết, bọn họ cũng đang đi tìm cậu. Tiến vào tầng hầm ngầm nhà Cảnh Tư Vũ, hai người lần nữa mở cánh cửa kia ra, gặp Tề Nhạc Nhân bên trong cánh cửa; Tề Nhạc Nhân quay đầu đi cắt nguồn điện viện nghiên cứu, kết quả sau khi cắt điện không lâu thế mà Francis cũng tiến vào tầng hầm ngầm này, cầm chủy thủ trong tay động thủ với họ.
“Tôi… ừm…Dùng một chút thủ đoạn đặc thù bỏ chạy.” Đỗ Việt gãi gãi đầu, Tề Nhạc Nhân vừa nghe liền biết đây là cậu ta dùng thẻ kỹ năng [Quang hoàn vai chính].
Bất quá cậu cũng lần đầu tiên nghe nói “Vai chính” dùng loại ánh sáng tràn ngập khí thế Bá Vương chạy trốn, không phải đều là giết ngược sao? Tiểu tử cậu không đi theo kịch bản!
Tề Nhạc Nhân có chút lo lắng cho bác sĩ Lã, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy với vận khí của hắn hẳn là không sao đâu —— xem, ở thời khắc mấu chốt quái vật vẫn đuổi theo Đỗ Việt, hắn nhiều nhất là ngã xuống đất kêu la oai oái mà thôi, hiện tại có lẽ hắn đã tìm một nơi an toàn ẩn nấp. Tề Nhạc Nhân rất có lòng tin vào năng lực ‘nằm thắng’ của hắn.
“Đừng kinh hoảng, nếu Francis dùng chính là chủy thủ thì chúng ta bảy chọi một, căn bản không có vấn đề gì, thậm chí... Suỵt, hình như có tiếng động!” Tề Nhạc Nhân lần nữa nghe thấy tiếng bước chân, mọi người ngừng thở, nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, sau đó đột nhiên biến mất, phảng phất như chủ nhân tiếng bước chân kia đã biết được sự tồn tại của họ.
Khoảng cách của họ rất gần, chỉ cách một lối rẽ mà thôi.
Tầm nhìn u ám, không khí lạnh lẽo, tiếng tim đập của chính mình cùng người xung quanh, bầu không khí áp lực này làm người phảng phất đặt mình dưới đáy biển sâu.
Tề Nhạc Nhân chịu đựng được nhưng hai cô gái nhỏ lại chịu không nổi, Cảnh Tư Tuyết nắm chặt tay chị gái mình, kéo cô lui ra sau, quần áo theo cử động phát ra tiếng sột soạt trong bóng tối. Một động tĩnh nhỏ trong không gian tĩnh mịch tựa như ngọn lửa chiếu sáng trong đêm tối, không khí đình trệ trong nháy mắt bạo phát!
“Pằng pằng pằng!” Đột nhiên đối diện truyền đến tiếng súng máy bắn phá, Tề Nhạc Nhân hét lớn một tiếng: “Nằm sấp xuống!”
Viên đạn bắn vào vách tường rồi bay sượt qua gương mặt Tề Nhạc Nhân.
Đệch, lúc này mới qua bao lâu mà vũ khí của kẻ địch từ chủy thủ được nâng cấp lên thành súng máy luôn rồi!
Không được, không thể đánh ở chỗ này, nếu không sáu người bên cạnh sẽ gặp nguy hiểm!
Tề Nhạc Nhân chú ý thời gian CD kỹ năng đại pháp SL đã qua một tiếng, cậu chỉ có thể liều một lần. Loại thời điểm này cậu cũng không rảnh lo lời Tiên Tri cảnh báo, sau khi save cậu đứng dậy đi qua chỗ rẽ, trong bóng tối chỉ thấy một cỗ súng máy xạ kích bộc phát ra ánh lửa, từng chút một sáng lên; thân thể cậu giống như cá lướt trên mặt đất, quét hắn ngã một cái liền cầm khẩu súng bắn vào Francis đang nằm trên mặt đất.
Francis nổi giận gầm lên, súng máy quá dài không thể ngắm bắn Tề Nhạc Nhân đứng gần, hắn ném khẩu súng máy đi, bóp lấy cánh tay Tề Nhạc Nhân, sức lực lớn đến mức làm người ta cho rằng bẻ gãy xương cốt.
Sau khi bị xúc sao ký sinh, thân thể Francis biến dị càng giống như một con quái vật thân thể cường kiện. Ở điểm này Tề Nhạc Nhân chưa từng cùng xúc sao đánh cận chiến nên bị ăn thiệt, bị hắn nhẹ nhàng quật ngã xuống đất, khẩu súng trong tay cũng theo đó văng ra ngoài, đập vào trên tường, không biết viên đạn đã bay đi đâu.
Tề Nhạc Nhân choáng váng, suýt nữa thì ngất. Bên tai mơ hồ truyền đến một tiếng hét phẫn nộ, có thứ gì đó nặng nề bổ xuống đầu Francis, kèm theo tiếng phụ nữ hét chói tai; sức lực bóp cổ Tề Nhạc Nhân dần thu lại, Tề Nhạc Nhân xoay người tránh thoát, quỳ rạp trên mặt đất nặng nề ho khan.
Tề Nhạc Nhân chịu đựng cơn đau đầu choáng váng, ngẩng đầu lên thì thấy chiếc rìu cắm vào sau gáy Francis, là Đỗ Việt đoạt rìu chữa cháy của Laura rồi ném tới. Laura ngã ngồi bên vách tường che miệng, vừa hít khí vừa khụt khịt mũi, trong miệng gọi mãi tên Francis.
“Tiền bối, anh không sao chứ? Để tôi đỡ anh.” Đỗ Việt đặt đèn pin xuống đất, nâng Tề Nhạc Nhân lên.
“Hắn còn chưa chết, khụ khụ...Xúc sao trong cơ thể hắn...sẽ lập tức bò ra…” Tề Nhạc Nhân biết tập tính của xúc sao, giọng nghẹn ngào nhắc nhở, tự mình nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, nhắm ngay vào đầu Francis rồi bắn, từng phát súng bắn ra mất hút cùng với tiếng hút khí của Laura.
Tề Nhạc Nhân thở dốc từng hơi, cổ họng cậu suýt nữa bị cắt đứt, hiện tại bị tổn thương nên cậu không thể nói chuyện lớn tiếng, nhưng cậu vẫn cố gắng phóng đại âm lượng: “Lui ra đằng sau! Chạy trở về! Con quái vật trong cơ thể hắn sắp phóng ra ngoài!”
Giống như dự báo, ngay khi Tề Nhạc Nhân vừa nói xong, đại não bị bắn thủng một lỗ, thi thể Francis ngã trên mặt đất máu chảy ào ạt đột nhiên cử động.
Đến Jeanette cũng hỏng mất, thời điểm khi cô nhìn thấy cái đầu rách bươm của Francis vươn ra chiếc xúc tu thứ nhất, người phụ nữ này hét lên âm điệu có thể so với âm giọng quãng tám: “Hắn sống, hắn còn sống! Quái vật, quái vật!”
****
“Vụ nổ mạnh vừa rồi là do Mark phóng hỏa tiễn xuống mặt đất, bất quá như cô thấy đấy, tôi không bị thương. Nguồn gốc của đạn hỏa tiễn hơi phức tạp, kỳ thật có một viện nghiên cứu ngầm rất lớn được cất giấu trong ngôi làng này, lần trước tôi gặp Hạ Bách ở đó…” Tề Nhạc Nhân từ từ kể ra sự tình trước đó, tạo hình thần côn của cậu làm tăng mức độ đáng tin, lực thuyết phục tràn ngập tẩy não.
Dựa theo lời cậu nói, ba phút đã trôi qua, hư ảo cánh chim sau lưng cậu dần dần tiêu tán trong không trung, hai chân cậu lần nữa giẫm trên mặt đất, ánh sáng bạc trên người cậu cũng biến mất vô tung.
Mặc dù cậu đã trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt Laura vẫn nhìn cậu.
“Dường như cô có rất nhiều câu hỏi.” Tề Nhạc Nhân ngừng nói, nhìn Laura chăm chú, dùng miệng lưỡi tuyệt đối không phải cách nói chuyện bình thường của cậu.
“Là…Tôi…Cậu…Rốt cuộc cậu là người nào?” Laura hỏi.
Tề Nhạc Nhân mỉm cười: “Vấn đề này, tôi đã trả lời cô rồi.”
Đương nhiên Laura nhớ rõ, cậu đã từng nói cậu là sứ giả của thần. Sau khi trải qua tam quan vỡ vụn, hiển nhiên cô không thể coi câu trả lời này là một trò đùa.
“Cậu thực sự…” Laura lẩm bẩm hỏi. Nội tâm cô sợ hãi đáp án này.
Tề Nhạc Nhân dịu dàng nhìn cô, khẽ gật đầu.
Laura lùi lại phía sau một bước, hít một ngụm khí lạnh, hàn ý xuyên qua tim phổi khiến cô bình tĩnh lại, chỉ là đáy lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt cháy trái tim cô.
Mắt thấy mới là thật, cô không còn gì để nói.
“Bây giờ... chúng ta nên làm gì?” Laura hỏi. Phảng phất sau cơn chấn động cô mất đi năng lực tự hỏi, cô giống như con cừu ngoan ngoãn theo theo lệnh người chỉ huy.
“Rất nhiều chuyện. Còn thiếu một con xúc sao trưởng thành, nhưng tạm thời chúng ta tìm không thấy nó, có khả năng còn mấy con ấu trùng vừa mới ký sinh, không có lực công kích quá lớn… Tập hợp tất cả những người còn sống lại với nhau, chúng ta tiến vào viện nghiên cứu ngầm, nơi đó có thiết bị kiểm tra đo lường xem có bị ký sinh hay không.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bọn họ hành động rất nhanh, Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết nửa đêm bị đánh thức, mơ mơ màng màng bị mang đi; trên đường Tề Nhạc Nhân còn thân thiết hỏi hoạt động hôm nay của họ, nhưng không phát hiện gì bất thường. Tạm thời cậu không xác định những người này có bị nhiễm bệnh hay chưa, nhưng chúng không có khả năng lây nhiễm trong một ngày, cho nên cậu cũng không quá lo lắng, chỉ cần mang người tới viện nghiên cứu ngầm, dùng dụng cụ kiểm tra là biết.
Tiết Giai Tuệ, Mark và Anne đã chết, trước mắt khả năng còn sống chỉ còn mười người dự thi, trong đó trong cơ thể có một con xúc sao trưởng thành, mười phần chắc chín — là Francis. Nhưng nhìn tình huống hiện tại: Bác sĩ Lã và Đỗ Việt đều mất tích, Hạ Bách hành tung không rõ, đồng dạng Francis cũng không biết tung tích.
Đoàn người Tề Nhạc Nhân tìm được Jeanette và Alex, hai người này không ngoan ngoãn nghe lời giống chị em Cảnh thị, thái độ không hợp tác nhưng sau khi Tề Nhạc Nhân rút súng ra thì cũng bị dọa sợ. Tuy rằng Jeanette mạnh miệng nhưng sau khi Tề Nhạc Nhân bắn một phát súng nát bình hoa đằng sau nàng, nàng liền thành thật.
Khuôn mặt Tề Nhạc Nhân nở nụ cười hiền lành, nhìn mọi người im như ve sầu mùa đông, tự đáy lòng cảm nhận được vui sướng thông qua bạo lực.
Bốn người trở lại nhà Anne, lúc tiến vào gác mái những người này thốt lên kinh ngạc, không ngờ tới hóa ra căn nhà nhỏ này lại cất giấu mật thất.
Chờ sau khi tiến vào tầng hầm ngầm, mùi thuốc súng chưa tiêu tán trong không khí khiến mọi người im lặng.
Jeanette kinh nghi bất định nhìn Tề Nhạc Nhân, mặc dù dọc đường Tề Nhạc Nhân có kể lại sự tình nhưng nàng đều xem thành trò cười, nàng không phải hai nha đầu dễ bị hù dọa như Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết. Cái gì là Leviathan, cái gì là xúc sao, nàng một mực không tin, nhưng trực giác của phụ nữ làm nàng không quản được cái miệng mình, mắt lạnh nhìn hết thảy.
Dọc theo thông đạo bị nổ tung đến viện nghiên cứu ngầm. Hiện tại chưa mở nguồn điện, nhưng Tề Nhạc Nhân biết đến nơi nào mở nguồn điện dự phòng, cậu ngựa quen đường cũ chỉ huy năm người nên đi chỗ nào, cậu đi cuối phòng ngừa tập kích.
Laura đi tuốt đằng trước, dọc đường đều rất cẩn thận, thời điểm đi ngang qua bình chữa cháy còn cầm cây rìu chữa cháy để phòng thân.
Tại viện nghiên cứu ngầm tối đen như mực, bóng tối kéo dài không thấy điểm cuối làm người ta phảng phất như đặt mình trong cơ thể của một con cự thú viễn cổ. Trong phạm vi ánh đèn pin chiếu tới khắp nơi đều phủ bụi, thời điểm hành tẩu ở chỗ này, tiếng bước chân không ngừng quanh quẩn trong không gian trống trải, khơi dậy trí tưởng tượng khủng bố trong lòng mỗi người.
Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh cảm thấy chính mình nghe được tiếng bước chân, cậu dừng bước nghiêng tai lắng nghe, thế nhưng phía xa thật sự truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Có người tới! Tắt đèn pin, dựa vào tường.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng nói.
Bốn người sửng sốt một chút, dần căng thẳng, theo bản năng làm theo.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tề Nhạc Nhân dán lưng vào tường, khẩu súng trong tay đã mở chốt an toàn.
“Hộc hộc hộc…” Tiếng thở dốc càng ngày càng gần, Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, giống như là...
“Đỗ Việt?” Ngay khi người nọ rẽ qua chỗ ngoặc hành lang, Tề Nhạc Nhân khẽ kêu tên hắn.
Đỗ Việt phanh gấp, suýt nữa trọng tâm không ổn định, hắn kinh ngạc nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối! Tiền bối không sao chứ?! Anh tuyệt đối không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì đâu, em – con mẹ nó, anh ta quả thực điên thật rồi!”
“Khoan, từ từ nói, bác sĩ Lã đi đâu rồi?” Tề Nhạc Nhân đưa cho hắn một chai nước, Đỗ Việt vặn nắp uống liền mấy ngụm.
“Rốt cuộc là sao?” Jeanette cũng kinh nghi bất định hỏi, cô chú ý tới trên người Đỗ Việt dính máu.
“Tôi cùng bác sĩ Lã bỏ chạy… Anh ấy hẳn là không sao, nó đuổi theo tôi.” Đỗ Việt lấy lại bình tĩnh rồi kể lại sự tình cho mọi người nghe.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt tìm được tấm thẻ ID thứ hai có thể mở thông đạo trong một căn phòng nhỏ để trống dưới tầng hầm, trong lúc đó có gặp qua Laura; nàng hỏi bọn họ Tề Nhạc Nhân đâu, hai người thành thật nói không biết, bọn họ cũng đang đi tìm cậu. Tiến vào tầng hầm ngầm nhà Cảnh Tư Vũ, hai người lần nữa mở cánh cửa kia ra, gặp Tề Nhạc Nhân bên trong cánh cửa; Tề Nhạc Nhân quay đầu đi cắt nguồn điện viện nghiên cứu, kết quả sau khi cắt điện không lâu thế mà Francis cũng tiến vào tầng hầm ngầm này, cầm chủy thủ trong tay động thủ với họ.
“Tôi… ừm…Dùng một chút thủ đoạn đặc thù bỏ chạy.” Đỗ Việt gãi gãi đầu, Tề Nhạc Nhân vừa nghe liền biết đây là cậu ta dùng thẻ kỹ năng [Quang hoàn vai chính].
Bất quá cậu cũng lần đầu tiên nghe nói “Vai chính” dùng loại ánh sáng tràn ngập khí thế Bá Vương chạy trốn, không phải đều là giết ngược sao? Tiểu tử cậu không đi theo kịch bản!
Tề Nhạc Nhân có chút lo lắng cho bác sĩ Lã, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy với vận khí của hắn hẳn là không sao đâu —— xem, ở thời khắc mấu chốt quái vật vẫn đuổi theo Đỗ Việt, hắn nhiều nhất là ngã xuống đất kêu la oai oái mà thôi, hiện tại có lẽ hắn đã tìm một nơi an toàn ẩn nấp. Tề Nhạc Nhân rất có lòng tin vào năng lực ‘nằm thắng’ của hắn.
“Đừng kinh hoảng, nếu Francis dùng chính là chủy thủ thì chúng ta bảy chọi một, căn bản không có vấn đề gì, thậm chí... Suỵt, hình như có tiếng động!” Tề Nhạc Nhân lần nữa nghe thấy tiếng bước chân, mọi người ngừng thở, nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, sau đó đột nhiên biến mất, phảng phất như chủ nhân tiếng bước chân kia đã biết được sự tồn tại của họ.
Khoảng cách của họ rất gần, chỉ cách một lối rẽ mà thôi.
Tầm nhìn u ám, không khí lạnh lẽo, tiếng tim đập của chính mình cùng người xung quanh, bầu không khí áp lực này làm người phảng phất đặt mình dưới đáy biển sâu.
Tề Nhạc Nhân chịu đựng được nhưng hai cô gái nhỏ lại chịu không nổi, Cảnh Tư Tuyết nắm chặt tay chị gái mình, kéo cô lui ra sau, quần áo theo cử động phát ra tiếng sột soạt trong bóng tối. Một động tĩnh nhỏ trong không gian tĩnh mịch tựa như ngọn lửa chiếu sáng trong đêm tối, không khí đình trệ trong nháy mắt bạo phát!
“Pằng pằng pằng!” Đột nhiên đối diện truyền đến tiếng súng máy bắn phá, Tề Nhạc Nhân hét lớn một tiếng: “Nằm sấp xuống!”
Viên đạn bắn vào vách tường rồi bay sượt qua gương mặt Tề Nhạc Nhân.
Đệch, lúc này mới qua bao lâu mà vũ khí của kẻ địch từ chủy thủ được nâng cấp lên thành súng máy luôn rồi!
Không được, không thể đánh ở chỗ này, nếu không sáu người bên cạnh sẽ gặp nguy hiểm!
Tề Nhạc Nhân chú ý thời gian CD kỹ năng đại pháp SL đã qua một tiếng, cậu chỉ có thể liều một lần. Loại thời điểm này cậu cũng không rảnh lo lời Tiên Tri cảnh báo, sau khi save cậu đứng dậy đi qua chỗ rẽ, trong bóng tối chỉ thấy một cỗ súng máy xạ kích bộc phát ra ánh lửa, từng chút một sáng lên; thân thể cậu giống như cá lướt trên mặt đất, quét hắn ngã một cái liền cầm khẩu súng bắn vào Francis đang nằm trên mặt đất.
Francis nổi giận gầm lên, súng máy quá dài không thể ngắm bắn Tề Nhạc Nhân đứng gần, hắn ném khẩu súng máy đi, bóp lấy cánh tay Tề Nhạc Nhân, sức lực lớn đến mức làm người ta cho rằng bẻ gãy xương cốt.
Sau khi bị xúc sao ký sinh, thân thể Francis biến dị càng giống như một con quái vật thân thể cường kiện. Ở điểm này Tề Nhạc Nhân chưa từng cùng xúc sao đánh cận chiến nên bị ăn thiệt, bị hắn nhẹ nhàng quật ngã xuống đất, khẩu súng trong tay cũng theo đó văng ra ngoài, đập vào trên tường, không biết viên đạn đã bay đi đâu.
Tề Nhạc Nhân choáng váng, suýt nữa thì ngất. Bên tai mơ hồ truyền đến một tiếng hét phẫn nộ, có thứ gì đó nặng nề bổ xuống đầu Francis, kèm theo tiếng phụ nữ hét chói tai; sức lực bóp cổ Tề Nhạc Nhân dần thu lại, Tề Nhạc Nhân xoay người tránh thoát, quỳ rạp trên mặt đất nặng nề ho khan.
Tề Nhạc Nhân chịu đựng cơn đau đầu choáng váng, ngẩng đầu lên thì thấy chiếc rìu cắm vào sau gáy Francis, là Đỗ Việt đoạt rìu chữa cháy của Laura rồi ném tới. Laura ngã ngồi bên vách tường che miệng, vừa hít khí vừa khụt khịt mũi, trong miệng gọi mãi tên Francis.
“Tiền bối, anh không sao chứ? Để tôi đỡ anh.” Đỗ Việt đặt đèn pin xuống đất, nâng Tề Nhạc Nhân lên.
“Hắn còn chưa chết, khụ khụ...Xúc sao trong cơ thể hắn...sẽ lập tức bò ra…” Tề Nhạc Nhân biết tập tính của xúc sao, giọng nghẹn ngào nhắc nhở, tự mình nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, nhắm ngay vào đầu Francis rồi bắn, từng phát súng bắn ra mất hút cùng với tiếng hút khí của Laura.
Tề Nhạc Nhân thở dốc từng hơi, cổ họng cậu suýt nữa bị cắt đứt, hiện tại bị tổn thương nên cậu không thể nói chuyện lớn tiếng, nhưng cậu vẫn cố gắng phóng đại âm lượng: “Lui ra đằng sau! Chạy trở về! Con quái vật trong cơ thể hắn sắp phóng ra ngoài!”
Giống như dự báo, ngay khi Tề Nhạc Nhân vừa nói xong, đại não bị bắn thủng một lỗ, thi thể Francis ngã trên mặt đất máu chảy ào ạt đột nhiên cử động.
Đến Jeanette cũng hỏng mất, thời điểm khi cô nhìn thấy cái đầu rách bươm của Francis vươn ra chiếc xúc tu thứ nhất, người phụ nữ này hét lên âm điệu có thể so với âm giọng quãng tám: “Hắn sống, hắn còn sống! Quái vật, quái vật!”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.