Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 153: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [24]

Bạc Mộ Băng Luân

14/07/2023

chương 153:

Tề Nhạc Nhân ngồi im thật lâu.

Cậu giống như người đáng thương bị ma thuật hóa thành đá, ngây người ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn dòng nhắc nhở của hệ thống đang mờ dần trên màn hình.

Ninh Chu đã chết?

Chết. Bất luận như thế nào Tề Nhạc Nhân cũng không thể đặt từ ngữ lạnh lẽo này lên người Ninh Chu được, cho dù là tưởng tượng cậu cũng không thể tiếp nhận.

Khí quản giống như bị chặn lại, Tề Nhạc Nhân cảm giác mình về với biển cả. Cậu cảm thấy khó thở dưới áp lực nước càng lúc càng lớn, khiến cậu đau đớn không thể thở được, cũng không cách nào thoát khỏi áp lực bóng tối và tử vong vây quanh cậu, hành hạ cậu, cậu không thể chịu nổi cho dù một giây.

Cậu phải đi tìm Ninh Chu! Mang hắn từ luyện ngục trở về!

Từ trước đến nay cậu vẫn luôn quen bị động chờ đợi, dung túng bản thân lười biếng và ỷ lại chờ đợi, còn tự an ủi mình rằng đó là cách tốt nhất; nhưng lại không nghĩ rằng, có một số người, có một số việc, thế mà có ngày cậu không chờ được. Cảm giác sốt ruột nặng trĩu đè nặng lên vai cậu, giống như thời điểm cậu sử dụng Tiên Tri Chi Tâm, đồng hồ khổng lồ đằng sau đang đếm ngược cho cậu.

Tính từ bảy ngày sau khi cậu chết, hôm nay đã là ngày thứ 24 cậu sống lại, thời gian của cậu chỉ còn lại 5 ngày, cậu cần phải mau chóng trở về, mang Ninh Chu về đây, nếu không…

Tề Nhạc Nhân không dám nghĩ tiếp.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng đập cửa vang lên, Tề Nhạc Nhân sợ hãi cả kinh, khép notebook lại, ngay một khắc đóng lại, nó lập tức biến mất vào hư vô. Cảm tạ trời đất, cậu tắt camera ẩn bên người, nếu không thật sự không biết phải giải thích tất cả những điều này như thế nào.

Một tấm thẻ kỹ năng lẳng lặng nằm trên bàn máy tính, Tề Nhạc Nhân không kịp nghĩ nhiều, cất thẻ kỹ năng vào ô đạo cụ, lớn tiếng hỏi: “Ai?”

Cửa mở, Đỗ Việt đứng ở bên ngoài, kinh ngạc nói: “Anh thật sự ở đây?”

Câu này thật sự rất kỳ quái, Tề Nhạc Nhân vừa nghe liền thấy lạ: “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

Đỗ Việt gãi gãi đầu, vừa rối rắm vừa nghi hoặc nói: “Có một vị tiên sinh rất kỳ quái... Em không biết anh ta từ đâu đến... Anh ta chỉ đường cho em, nói anh ở chỗ này.”

Tề Nhạc Nhân thấy ớn lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh chảy xuống, hai tay Tề Nhạc Nhân run run, nếu cậu không cố tình khống chế thì giọng nói cũng sẽ run rẩy theo. Cái loại sợ hãi quen thuộc này lại quay lại trên người cậu, cho dù cậu chỉ mới nghĩ đến cái tên của người kia thôi, thì cũng đã thấy sợ hãi đến cực điểm.

Một người hiểu rõ cậu như lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện, một người có thể tiến vào phó bản thậm chí có thể quấy nhiễu phó bản, một người… đáng sợ.

Hắn lại một lần nữa đến nơi này, vì chiếc notebook che giấu bí mật.

“Người đó ở đâu?” Tề Nhạc Nhân gằn từng chữ hỏi.

“Anh ta nói ở tầng sâu nhất viện nghiên cứu này. Tiền bối, có phải anh ta là cư dân trên hành tinh này không? Có phải bọn họ không rời khỏi nơi này, mà là ở dưới lòng đất gì đó?” Đỗ Việt không quen biết Tô Hòa, căn bản không biết thân phận thật sự của người tới, ngược lại cho rằng hắn là một phần của phó bản.

Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, lắc đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

“Những người khác đâu? Cậu có chạm mặt họ không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Vừa rồi chúng tôi tách ra chạy.” Đỗ Việt uể oải nói.

Tề Nhạc Nhân không hỏi thêm câu nào nữa, bước nhanh về phía lối đi an toàn. Nếu Tô Hòa muốn gặp cậu, vậy cậu căng da đầu cũng phải tiếp, chỉ là lúc này cậu không có sống lại trứng màu, nếu Tô Hòa lại bảo cậu lựa chọn giữa sự sống và cái chết...

Hẳn là sẽ đáp ứng đi, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm, cậu ngàn lần không thể chết ở đây, nếu cậu chết, vận mệnh của Ninh Chu sẽ đi theo con đường đáng sợ kia, đi về hướng vực sâu tử vong. Bất luận như thế nào, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Ninh Chu chết.

Nếu Ninh Chu biến thành ác ma, vậy cậu sẽ ở bên cạnh hắn.



Nếu sống không thể ở bên nhau thì cùng nhau xuống địa ngục đi.

Cậu không sợ hãi, bởi vì không có gì đáng sợ hơn mất đi.

Nhưng nếu Tô Hòa khăng khăng muốn giết cậu.. Tề Nhạc Nhân dừng bước giữa cầu thang, quay đầu nói với Đỗ Việt: “Có chuyện muốn nhờ cậu.”

“Tiền bối cứ nói, em nhất định làm được!” Dọc đường đi bởi vì biểu tình Tề Nhạc Nhân ngưng trọng, Đỗ Việt cảm thấy có lẽ chính mình phạm phải sai lầm lớn, nên lo sợ bất an; hiện tại nghe thấy lời nhờ vả của tiền bối, cậu chỉ thiếu nước vỗ mạnh vào ngực mình cam đoan.

“Chờ lát nữa không cần đi theo tôi, tận lực bảo vệ chính mình an toàn. Nếu tôi chết, sau khi cậu trở về Vùng đất Hoàng Hôn hãy tìm một người phụ nữ tên Trần Bách Thất…” Tề Nhạc Nhân nói, móc giấy bút ra, viết nhanh tình huống của Ninh Chu rồi giao cho Đỗ Việt.

Đỗ Việt giương miệng, bộ dạng như muốn khóc: “Nguy hiểm như vậy sao? Tiền bối anh đừng đi!”

“Có một số việc không thể trốn tránh.” Tề Nhạc Nhân nói. Tô Hòa đích thân tới, muốn lộng chết toàn bộ người trong phó bản là chuyện chỉ cần một giây, át chủ bài để nói điều kiện với hắn cũng không có, muốn tránh mặt hắn căn bản là chuyện thiên phương dạ đàm: “Nếu cậu tìm được bác sĩ Lã rồi thì đừng rời khỏi hắn, người như hắn tuy thường phạm mấy lỗi ngớ ngẩn, nhưng vận khí hắn rất tốt. Người kia hẳn là không có hứng thú muốn lộng chết các người đâu.. Tôi đi đây, chính cậu phải cẩn thận.”

Đỗ Việt ngơ ngác nhìn Tề Nhạc Nhân, thật sự khóc nấc. Một chàng thiếu niên cao to nhưng mới 18 tuổi gặp phải tình cảnh sinh ly tử biệt sao nhịn được nước mắt, nước mắt nước mũi giàn giụa lôi kéo tay Tề Nhạc Nhân không buông.

Tề Nhạc Nhân không thể làm gì khác đành dùng lời nói dối thiện ý an ủi hắn: “Đừng lo lắng, đó chỉ là tình huống xấu nhất thôi. Vận khí của tôi không tệ lắm, sẽ không chết đâu.”

Đỗ Việt há mồm nói: “Nhưng bác sĩ Lã nói giá trị may mắn của anh xếp cuối bảng chữ cái.”

“…..”

Bị vạch trần thẳng mặt, Tề Nhạc Nhân khuyên can mãi cuối cùng cũng đuổi Đỗ Việt ra khỏi cầu thang, còn mình thì tiếp tục đi xuống dưới. Theo số tầng giảm dần, cậu tiến vào khu vực dưới lòng đất ngày càng sâu; không khí chung quanh cũng ngày càng rét lạnh, cho dù mặc quần áo dày Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy toàn thân cứng đờ.

Vừa đi Tề Nhạc Nhân vừa nhìn thẻ kỹ năng mà sau khi laptop biến mất lưu lại.

[Quỷ biện luật sư]: Một tên luật sư giảo hoạt lẩn tránh cạm bẫy hợp đồng, dùng trăm phương nghìn kế trả đủ phí luật sư, tránh việc cố chủ thực hiện hợp đồng bất lợi với mình. Sau khi trang bị kỹ năng này, bạn ký kết hợp đồng cùng với bất kỳ ai thì phần hợp đồng này cũng không thể ràng buộc được bạn, nhưng bạn cần phải trả 130 số ngày sinh tồn. Số lần sử dụng 1/1.

Tề Nhạc Nhân sắc mặt trắng nhợt, cậu trăm cay ngàn đắng liều mạng cùng Ma Vương Lừa gạt mới tích cóp được 147 số ngày sinh tồn, một lần mà phải dùng hết 130 ngày?! Nếu dùng tấm thẻ kỹ năng này, còn bị bại lộ thân phận ở cái phó bản này… Rất tốt, cậu sẽ trực tiếp bị mạt sát vì không đủ số ngày sinh tồn.

Nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, ‘nó’ cho cậu thứ này, cũng đã gián tiếp ám chỉ cậu... Cậu sẽ cần dùng tấm thẻ kỹ năng này.

Tựa như sống lại trứng màu vậy.

Tề Nhạc Nhân tâm tình phức tạp mà nhìn tấm thẻ kỹ năng này, cất nó vào khe thẻ.

Hiện tại là tầng ngầm thứ 13, độ sâu của viện nghiên cứu ngầm này thực làm người khiếp sợ. Trước mắt chính là cầu thang thoát hiểm, Tề Nhạc Nhân do dự đứng ở ngoài cửa một lát, thấp thỏm đẩy cửa vào.

Trước mặt là một lối đi kim loại lạnh băng không có gì đặc sắc, đen nhánh như mực, phạm vi đèn pin chiếu sáng có hạn. Nơi ánh sáng không chiếu tới, bóng tối sâu thẳm kia giống như con dã thú há mồm rộng như bồn máu chờ đợi cậu chui đầu vô lưới.

Tề Nhạc Nhân thở ra một làn khí nóng, ngưng tụ ra một làn khói trắng dưới không khí có độ ấm cực thấp.

Cậu bước lên cầu thang.

Trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng bất thình lình khiến cậu không mở nổi mắt, nhưng không khí trong lành cùng nhiệt độ ấm áp từ chóp mũi truyền đến khiến cậu ý thức được mình không còn ở trong viện nghiên cứu ngầm lạnh băng kia nữa.

Quả nhiên, khi tầm mắt cậu khôi phục bình thường, thế giới linh hoạt kỳ ảo và thuần tịnh chung quanh khiến cậu mím chặt môi.

Bầu trời trong xanh rộng lớn, chung quanh trôi nổi lơ lửng từng hòn đảo nhỏ màu trắng, thật làm người ta khó phân rõ đó là mây trắng hay là hòn đảo; bồ câu trắng bay tới từ nơi mặt trời mọc, toàn bộ thế giới đắm chìm trong ánh nắng mai. Làm người khó lòng nghĩ đến, đây là lĩnh vực của ác ma.

Tề Nhạc Nhân đứng trên đỉnh tháp của hòn đảo bay, cậu đã từng đi vào nơi này, trò chuyện thân thiện cùng Ma Vương Lừa gạt.

Khi đó Tô Hòa nói, đây là Vùng đất Bình Minh trong trí nhớ của hắn, hắn phản chiếu lại bộ dáng lý tưởng ấy trong lĩnh vực của mình. Tề Nhạc Nhân không biết những lời này là thật hay là giả, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, cậu không nhịn được cảm thấy sợ hãi chân tướng của Vùng đất Bình Minh — Cái gọi là Vùng đất Bình Minh, thực sự không phải là phạm vi thế lực của ác ma hay sao?



“Chào buổi sáng, bé dê con đi lạc.” Một giọng nói vũ mị khàn khàn từ đằng sau Tề Nhạc Nhân truyền đến, làm Tề Nhạc Nhân sợ tới mức vội vàng quay đầu lại.

Vài giây trước trên ban công không một bóng người, thế mà chợt xuất hiện một người phụ nữ tay nâng khay sứ trắng, như thể xuất hiện từ hư vô.

Đây là người phụ nữ quyến rũ nhất mà Tề Nhạc Nhân từng gặp. Cho dù nàng vấn tóc rối bù, trên người mặc bộ đầm cao cổ màu đen dài chấm đất, từ trên xuống dưới chỉ để lộ khuôn mặt, ngay cả hai tay cũng mang một đôi găng tay màu đen mỏng. Cho dù một người phụ nữ khỏa thân đứng ở nơi đó cũng không hấp dẫn ánh mắt bằng nàng, bởi vì không ai có thể nở nụ cười vừa rụt rè vừa quyến rũ như vậy.

“Tự giới thiệu một chút, ta tên Lộ Ti, đó thật sự là một cái tên phổ biến, đúng không? Ở vương đô Ma giới, thuận miệng gọi một tiếng Lộ Ti ít nhất sẽ có mười người phụ nữ quay đầu lại. Cho nên ta càng thích mọi người gọi ta là Seyu Ma nữ hơn.” Lộ Ti bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến bàn tròn ngồi xuống, sau đó vẫy tay với Tề Nhạc Nhân: “Ngồi đi, thú cưng của bệ hạ lại làm loạn, ta muốn nói, bọn họ thật sự nên thay một cái lồng sắt lớn hơn.”

“Là sủng vật gì?” Tề Nhạc Nhân cẩn thận hỏi.

Hai tay Lộ Ti chống cằm —— động tác này cực kỳ giống chủ nhân của cô nàng ——– trầm ngâm một lúc: “Một con cá vàng.”

Cá vàng? Tề Nhạc Nhân hoang mang, một con cá vàng có thể làm loạn cái gì? Cá vàng nhảy khỏi bể sao? Chuyện này cũng đáng để Tô Hòa đích thân xử lý à?

Bể cá vàng? Từ ngữ này đột nhiên đánh thức đoạn ký ức Tề Nhạc Nhân không muốn nhớ lại. Cậu đột nhiên nhớ tới, trước thời điểm Tô Hòa bộc lộ thân phận muốn giết chết cậu, đã từng bị một giọng nói gọi đi; khi đó Tề Nhạc Nhân mất quá nhiều máu nhìn không rõ, nhưng tai vẫn nghe thấy giọng nói kia, nguyên văn nói gì nhỉ? Hình như là…

[…Bể cá vàng đưa ra lời cảnh báo, vô cùng có khả năng nó lại muốn chạy trốn lần nữa..]

Thứ ở trong bể cá vàng, còn không phải là cá vàng sao?

Nó muốn chạy trốn, hơn nữa là ‘lại lần nữa’? Nói cách khác, nó từng chạy thoát à?

Nó rốt cuộc là thứ gì?

Seyu Ma nữ bình tĩnh châm trà cho Tề Nhạc Nhân, trên bàn có ba bộ trà cụ, cốc của nàng và Tề Nhạc Nhân đều đã được rót đầy, còn một chiếc cốc vẫn như cũ không chờ được người đến.

“Thời gian chờ đợi luôn dài lâu, không ngại mà nói, chúng ta có thể tùy tiện tâm sự.” Seyu Ma nữ dùng thìa bạc tinh xảo khuấy nhẹ hồng trà trong cốc, đôi mắt không hề dời khỏi Tề Nhạc Nhân.

“…Nói cái gì?” Tề Nhạc Nhân cảnh giác hỏi.

“Vậy tâm sự về đàn ông đi, phụ nữ như ta và đàn ông như ngươi luôn thích cái đề tài này.” Seyu Ma nữ cười.

“….” Cái gì gọi là “đàn ông giống như ngươi”? Tề Nhạc Nhân có chút buồn bực.

“Ngươi thấy bệ hạ thế nào?” Seyu Ma nữ mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi.

Chẳng lẽ lại nói cậu cảm thấy hắn là tên biến thái tâm cơ thâm trầm sao? Sau khi Tề Nhạc Nhân biết được bộ mặt thật của Tô Hòa, chỉ cần nhớ lại thời điểm đã từng ở chung với anh ta, đều khiến cậu sởn hết tóc gáy. Cảm giác này có lẽ là đột nhiên biết người bạn thân thiết nhiệt tình bên cạnh mình bấy lâu nay hóa ra lại là tên tội phạm giết người liên hoàn, mà mình còn là mục tiêu kế tiếp của hắn.

Nhưng Tề Nhạc Nhân không thể ở trước mặt Ma nữ bình luận cấp trên của nàng như vậy được, để tránh nàng thẹn quá hóa giận dùng một vạn phương pháp dạy cậu cách làm người. Cậu đành phải hít một hơi, châm chước cách dùng từ, sau khi xóa hết mấy trăm chữ đả kích lòng tự trọng, nghẹn ra một câu thật lòng không đắc tội người khác nhất: “Rất đẹp trai.”

Seyu Ma nữ hết sức vui vẻ cười khanh khách, vươn tay sờ soạng gương mặt Tề Nhạc Nhân: “Ngươi thật đáng yêu, ta có chút thích ngươi rồi đó.”

Sau lưng Tề Nhạc Nhân truyền đến một tiếng thở dài: “Lộ Ti, ta bảo ngươi ăn mặc thanh lịch tiếp đãi khách cho tốt, chứ không phải kêu ngươi đùa giỡn hắn.”

Giọng nói này giống như một tia sét bổ vào đầu Tề Nhạc Nhân, cậu đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế, lại cảm thấy chính mình phản ứng thái quá, uể oải ngồi lại chỗ cũ. Tiếng bước chân đằng sau ngày càng gần, vòng qua chỗ ngồi của cậu, ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Tề Nhạc Nhân.

Tô Hòa mặc một thân kỵ trang giống như vừa mới leo xuống từ lưng ngựa, tháo găng tay trắng xuống đặt trong tầm tay. Thoạt nhìn hắn vẫn là bộ dáng nhân loại tuấn mỹ và ôn hòa; dường như hắn không chú ý tới sự thất thố của Tề Nhạc Nhân, cũng hồn nhiên quên mất sự khó chịu trước đó. Sau khi nhấp một ngụm hồng trà Lộ Ti pha cho, hắn đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn Tề Nhạc Nhân bất an ngồi đối diện, nói:

“Chào buổi tối, có muốn thực hiện một giao dịch với tôi không?”

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook