Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 154: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [25]
Bạc Mộ Băng Luân
14/07/2023
chương 154:
Trong nháy mắt hoảng loạn, Tề Nhạc Nhân buộc mình lấy lại sự bình tĩnh.
Tô Hòa muốn giao dịch với cậu, điều này hiển nhiên tốt hơn việc một đao cắt cổ cậu, nhưng cậu nghĩ tới thứ muốn giao dịch...
Trong đầu Tề Nhạc Nhân lập tức nhớ đến thứ xuất hiện bí ẩn kia, cùng với chiếc laptop biến mất một cách thần bí.
Thứ khiến Tô Hòa để ý tới, e rằng chính là nó.
Lại nghĩ tới sự xuất hiện của tấm thẻ kỹ năng kia dường như để chuẩn bị cho thời khắc này, tim Tề Nhạc Nhân đập lỡ một nhịp.
Hiện tại trước mắt cậu cần đưa ra lựa chọn: Một là từ bỏ nghiên cứu tìm hiểu người đánh cờ phía sau bức màn, thực hiện giao dịch cùng Tô Hòa, Tô Hòa sẽ giữ lại cho cậu một mạng; hoặc là từ chối giao dịch, Tô Hòa cũng sẽ ‘giữ lại tánh mạng cho cậu.’
“Tôi thích cùng người thông minh nói chuyện hợp tác, bởi vì bọn họ luôn có thể lĩnh hội được ý đồ của tôi.” Tô Hòa mỉm cười nhìn Tề Nhạc Nhân. Trong ánh nắng sớm mai, hắn tuấn mỹ đến mức gần như không có chút tỳ vết, làm người không dám nhìn gần: “Vậy cậu chọn cái gì?”
“Anh biết đó là cái gì sao?” Tề Nhạc Nhân tận lực dùng giọng nói bình tĩnh hỏi, cậu không rõ mức độ hiểu biết của Tô Hòa về laptop tới đâu, có lẽ hắn căn bản không biết thứ phát ra cảnh báo kia lại là một chiếc laptop chứa Trò Chơi Ác Mộng?
Seyu Ma nữ cũng lộ vẻ tò mò.
“Laptop của cậu, trước khi nó đến, tôi cũng không thể giải thích được đó tột cùng là thứ gì. Bất quá dựa theo suy đoán của tôi, trong vô số tương lai nó chọn lựa, tương lai này là tương lai mà nó mong chờ nhất, không màng mạo hiểm năm lần bảy lượt…” Nụ cười của Tô Hòa mang theo sự trào phúng thoáng qua: “Tuy vậy, bất quá đối với một kẻ đáng thương đang tận hưởng cuộc sống chung thân trong tù, thì đó cũng là một số việc không nhiều mà nó có thể làm.”
Tề Nhạc Nhân nghe hắn nói giống như bản thân lọt vào sương mù, nụ cười trên môi Tô Hòa càng gia tăng, gần như dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chăm chú: “Nó rất thích cậu, cũng giống như tôi vậy.”
Tề Nhạc Nhân sởn tóc gáy nuốt nuốt nước miếng, hầu kết giật giật, trong cổ họng khô khốc phát ra tiếng ‘ầm’ đáng sợ.
Seyu Ma nữ cười nói: “Bệ hạ, tôi nghĩ đứa nhỏ đáng thương này hẳn là không muốn tiếp nhận sự ‘sủng ái’ của ngài đâu.”
Tô Hòa mắt mang ý cười, nói: “Đó cũng là chỗ đáng yêu của cậu ấy.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng. Ngồi trước mặt cậu là một nam một nữ áo mũ chỉnh tề nhẹ nhàng vui vẻ khen ngợi cậu, nhưng trong mắt Tề Nhạc Nhân, đó dường như là hai con hung thú khủng bố, không hề kiêng dè khen ngợi cậu ‘ngon miệng’.
Mặc dù cậu đang ngồi trên bàn đàm phán, nhưng không có quyền đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, bởi vì thực lực giữa bọn họ không bình đẳng, thế cho nên nỗi khuất nhục cùng cơn tức giận dường như không tồn tại trong cậu.
Nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác.
Lửa giận thiêu đốt lý trí, chỉ còn lại đống tro tàn như ẩn như hiện.
Trong nháy mắt sự thất vọng cùng nỗi chán chường thậm chí khiến Tề Nhạc Nhân không nghĩ tới việc sử dụng tấm thẻ kỹ năng kia.
Thôi quên đi, không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu làm gì, cậu đã vì cái này mà trả giá bằng sinh mạng, thậm chí đến tột cùng thứ đó là gì cũng không biết? Rốt cuộc nó muốn làm gì? Tại sao cậu phải vì một thứ không rõ nhiều lần hại cậu lâm vào khốn cảnh đến mức bồi cả tính mạng vào?
“Nhưng tôi không khống chế được nó, tôi không biết hiện tại nó ở đâu.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Không cần lo, nó nhất định sẽ tìm đến cậu, chỉ cần cho một cơ hội, nó sẽ tìm mọi cách để đến bên cạnh cậu, có lẽ lần sau sẽ ở trong một phó bản nhiệm vụ nào đó. Một khi nó xuất hiện, tôi sẽ lập tức phát hiện, cho nên nó không thể không nhanh chân tránh né tôi, đúng là một vật nhỏ cảnh giác.” Tô Hòa nói: “Tôi vốn tưởng rằng sau lần đó, nó không dám xuất hiện nữa, có lẽ nó thật sự không thể chờ đợi nữa.”
Qua miệng Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân ít nhiều cũng đã có thể biết “nó” khống chế sự xuất hiện và biến mất của laptop, thứ không ngừng ám chỉ cho cậu manh mối, đúng là “cá vàng” trong bể cá vàng mà Tô Hòa đang canh giữ.
Đến tột cùng nó là thứ gì, giữ lập trường nào, thứ tạo ra nó là cái gì? Tề Nhạc Nhân không muốn nghiên cứu kỹ. Đối với cậu mà nói, hiện giờ không có sự tình nào quan trọng hơn việc đi tìm Ninh Chu.
“Bất quá có một vấn đề, nó quá mức cảnh giác. Tuy ở trong lĩnh vực của tôi, tôi có thể đảm bảo nó sẽ không biết cuộc nói chuyện giữa chúng ta, nhưng nếu muốn bắt được nó mà nói…” Ngón tay Tô Hòa gõ nhẹ miệng cốc, đầu ngón tay điểm nhẹ lớp men sứ trắng xinh đẹp, không một tiếng động.
“Muốn vây khốn nó mà nói, cho dù chỉ là một bộ phận, ít nhất cũng cần nửa lĩnh vực, hơn nữa không thể là đạo cụ kích hoạt nửa lĩnh vực.” Seyu Ma Nữ nói.
Hai người cùng nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, Tô Hòa bất đắc dĩ thở dài, Seyu Ma nữ dứt khoát buông tay.
“Xem ra vẫn cần rèn luyện một chút.” Tô Hòa nói.
Seyu Ma nữ gật đầu lia lịa.
Tề Nhạc Nhân có một linh cảm cực kỳ xấu.
“Phó bản này không sai biệt lắm sắp kết thúc rồi, mặc dù còn có rất nhiều nội dung các người chưa thăm dò hết. Như vầy đi, cho phép tôi sử dụng một chút đặc quyền nho nhỏ, thả con quái vật ở sông băng ngầm tại nơi sâu nhất viện nghiên cứu kia ra, có lẽ nó sẽ dẫn dắt cho cậu một chút.” Tô Hòa nhẹ nhàng nói.
“Chúc cậu may mắn, cậu mà chết thì sẽ mang đến cho chúng tôi không ít rắc rối đâu đó.” Seyu Ma nữ cười vũ mị nói.
Tâm trạng lúc này của Tề Nhạc Nhân đã không thể dùng từ nặng nề để hình dung nữa.
“Vậy trước tiên chúng ta làm hiệp định.” Tô Hoà búng tay một cái, một tấm da dê trống rỗng xuất hiện trên tay hắn, đặt ở trước mặt Tề Nhạc Nhân: “Ký tên đi.”
Tề Nhạc Nhân nhìn lướt qua tấm da dê, không khỏi giật mình.
Theo hiệp nghị, Tô Hòa sẽ “tìm mọi cách” giúp cậu tăng lên nửa lĩnh vực cấp, ngược lại, sau khi đến nửa lĩnh vực cấp, một khi chiếc laptop xuất hiện, cậu phải vây khốn nó trước rồi mới đưa nó cho Tô Hòa.
Chỉ cần giao laptop cho hắn, cậu không có một chút tổn hại nào.
Tề Nhạc Nhân bưng cốc hồng trà lên, muốn uống trà để che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình lúc này, nhưng lại không dám uống hết, chỉ có thể ôm nỗi hoảng sợ trong lòng.
Làm sao bây giờ? Có nên dùng [Quỷ biện luật sư] không? Tề Nhạc Nhân cúi đầu dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn về phía Tô Hòa, vẻ mặt hắn ta tự nhiên nhìn ánh mặt trời nơi xa, bình thản thưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm tấm da dê, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau lưng cậu lại ướt đẫm một tầng mồ hôi. Dưới trạng thái căng thẳng cực độ khiến nội tạng cậu rối thành một đoàn, đầu đau, dạ dày đau thậm chí cả mắt cũng đau. Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng áp lực nước của biển sâu dường như muốn nhấn chìm cậu.
“Đứa trẻ đáng thương, còn run rẩy nữa chứ, thật sự bị dọa sợ rồi.” Seyu Ma nữ thương hại nói.
Tô Hòa cười ý vị thâm trường, không nói gì.
Nếu một người đã quyết định khuất phục, người ấy sẽ không bị sợ hãi lấn át.
Cậu sợ hãi, là bởi vì chưa chịu khuất phục.
Tề Nhạc Nhân ký xuống tên của mình rồi đẩy tấm da dê đến trước mặt Tô Hòa, không dám liếc hắn cái nào.
Tô Hòa vuốt khẽ họ tên trên tờ khế ước, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm với Tề Nhạc Nhân: “Còn một điều nữa...”
“Cái gì?” Tề Nhạc Nhân trấn định hỏi. Thoạt nhìn cậu đã hoàn toàn khôi phục bình thường, tuy rằng đáy mắt vẫn còn một tia sợ hãi, nhưng so với bàn tay không ngừng run rẩy khi cầm bút ký tên vừa rồi, lúc này cậu giống như học sinh đang làm việc riêng bất chợt bị chủ nhiệm lớp điểm danh trả lời câu hỏi.
Diễn xuất không tệ, đáng tiếc vẫn chưa đủ tầm. Ma Vương khẽ mỉm cười, dưới ánh mắt khó tin của Tề Nhạc Nhân, ưu nhã xé tờ khế ước trong tay thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh vụn bị cơn gió nhẹ nhàng thổi bay, biến mất trong bầu trời quang đãng.
Lại một tờ khế ước giống như cũ đặt trước mặt Tề Nhạc Nhân.
“Tôi đã từng phạm sai lầm một lần, đối với tiểu hỗn đản từng có tiền án như cậu, cẩn thận một chút cũng không quá.” Trong con ngươi đen láy của Tô Hòa toát lên ý cười hài hước: “Hiện tại, mời ký lại một lần nữa.”
***
Trong nháy mắt hoảng loạn, Tề Nhạc Nhân buộc mình lấy lại sự bình tĩnh.
Tô Hòa muốn giao dịch với cậu, điều này hiển nhiên tốt hơn việc một đao cắt cổ cậu, nhưng cậu nghĩ tới thứ muốn giao dịch...
Trong đầu Tề Nhạc Nhân lập tức nhớ đến thứ xuất hiện bí ẩn kia, cùng với chiếc laptop biến mất một cách thần bí.
Thứ khiến Tô Hòa để ý tới, e rằng chính là nó.
Lại nghĩ tới sự xuất hiện của tấm thẻ kỹ năng kia dường như để chuẩn bị cho thời khắc này, tim Tề Nhạc Nhân đập lỡ một nhịp.
Hiện tại trước mắt cậu cần đưa ra lựa chọn: Một là từ bỏ nghiên cứu tìm hiểu người đánh cờ phía sau bức màn, thực hiện giao dịch cùng Tô Hòa, Tô Hòa sẽ giữ lại cho cậu một mạng; hoặc là từ chối giao dịch, Tô Hòa cũng sẽ ‘giữ lại tánh mạng cho cậu.’
“Tôi thích cùng người thông minh nói chuyện hợp tác, bởi vì bọn họ luôn có thể lĩnh hội được ý đồ của tôi.” Tô Hòa mỉm cười nhìn Tề Nhạc Nhân. Trong ánh nắng sớm mai, hắn tuấn mỹ đến mức gần như không có chút tỳ vết, làm người không dám nhìn gần: “Vậy cậu chọn cái gì?”
“Anh biết đó là cái gì sao?” Tề Nhạc Nhân tận lực dùng giọng nói bình tĩnh hỏi, cậu không rõ mức độ hiểu biết của Tô Hòa về laptop tới đâu, có lẽ hắn căn bản không biết thứ phát ra cảnh báo kia lại là một chiếc laptop chứa Trò Chơi Ác Mộng?
Seyu Ma nữ cũng lộ vẻ tò mò.
“Laptop của cậu, trước khi nó đến, tôi cũng không thể giải thích được đó tột cùng là thứ gì. Bất quá dựa theo suy đoán của tôi, trong vô số tương lai nó chọn lựa, tương lai này là tương lai mà nó mong chờ nhất, không màng mạo hiểm năm lần bảy lượt…” Nụ cười của Tô Hòa mang theo sự trào phúng thoáng qua: “Tuy vậy, bất quá đối với một kẻ đáng thương đang tận hưởng cuộc sống chung thân trong tù, thì đó cũng là một số việc không nhiều mà nó có thể làm.”
Tề Nhạc Nhân nghe hắn nói giống như bản thân lọt vào sương mù, nụ cười trên môi Tô Hòa càng gia tăng, gần như dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chăm chú: “Nó rất thích cậu, cũng giống như tôi vậy.”
Tề Nhạc Nhân sởn tóc gáy nuốt nuốt nước miếng, hầu kết giật giật, trong cổ họng khô khốc phát ra tiếng ‘ầm’ đáng sợ.
Seyu Ma nữ cười nói: “Bệ hạ, tôi nghĩ đứa nhỏ đáng thương này hẳn là không muốn tiếp nhận sự ‘sủng ái’ của ngài đâu.”
Tô Hòa mắt mang ý cười, nói: “Đó cũng là chỗ đáng yêu của cậu ấy.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng. Ngồi trước mặt cậu là một nam một nữ áo mũ chỉnh tề nhẹ nhàng vui vẻ khen ngợi cậu, nhưng trong mắt Tề Nhạc Nhân, đó dường như là hai con hung thú khủng bố, không hề kiêng dè khen ngợi cậu ‘ngon miệng’.
Mặc dù cậu đang ngồi trên bàn đàm phán, nhưng không có quyền đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, bởi vì thực lực giữa bọn họ không bình đẳng, thế cho nên nỗi khuất nhục cùng cơn tức giận dường như không tồn tại trong cậu.
Nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác.
Lửa giận thiêu đốt lý trí, chỉ còn lại đống tro tàn như ẩn như hiện.
Trong nháy mắt sự thất vọng cùng nỗi chán chường thậm chí khiến Tề Nhạc Nhân không nghĩ tới việc sử dụng tấm thẻ kỹ năng kia.
Thôi quên đi, không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu làm gì, cậu đã vì cái này mà trả giá bằng sinh mạng, thậm chí đến tột cùng thứ đó là gì cũng không biết? Rốt cuộc nó muốn làm gì? Tại sao cậu phải vì một thứ không rõ nhiều lần hại cậu lâm vào khốn cảnh đến mức bồi cả tính mạng vào?
“Nhưng tôi không khống chế được nó, tôi không biết hiện tại nó ở đâu.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Không cần lo, nó nhất định sẽ tìm đến cậu, chỉ cần cho một cơ hội, nó sẽ tìm mọi cách để đến bên cạnh cậu, có lẽ lần sau sẽ ở trong một phó bản nhiệm vụ nào đó. Một khi nó xuất hiện, tôi sẽ lập tức phát hiện, cho nên nó không thể không nhanh chân tránh né tôi, đúng là một vật nhỏ cảnh giác.” Tô Hòa nói: “Tôi vốn tưởng rằng sau lần đó, nó không dám xuất hiện nữa, có lẽ nó thật sự không thể chờ đợi nữa.”
Qua miệng Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân ít nhiều cũng đã có thể biết “nó” khống chế sự xuất hiện và biến mất của laptop, thứ không ngừng ám chỉ cho cậu manh mối, đúng là “cá vàng” trong bể cá vàng mà Tô Hòa đang canh giữ.
Đến tột cùng nó là thứ gì, giữ lập trường nào, thứ tạo ra nó là cái gì? Tề Nhạc Nhân không muốn nghiên cứu kỹ. Đối với cậu mà nói, hiện giờ không có sự tình nào quan trọng hơn việc đi tìm Ninh Chu.
“Bất quá có một vấn đề, nó quá mức cảnh giác. Tuy ở trong lĩnh vực của tôi, tôi có thể đảm bảo nó sẽ không biết cuộc nói chuyện giữa chúng ta, nhưng nếu muốn bắt được nó mà nói…” Ngón tay Tô Hòa gõ nhẹ miệng cốc, đầu ngón tay điểm nhẹ lớp men sứ trắng xinh đẹp, không một tiếng động.
“Muốn vây khốn nó mà nói, cho dù chỉ là một bộ phận, ít nhất cũng cần nửa lĩnh vực, hơn nữa không thể là đạo cụ kích hoạt nửa lĩnh vực.” Seyu Ma Nữ nói.
Hai người cùng nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, Tô Hòa bất đắc dĩ thở dài, Seyu Ma nữ dứt khoát buông tay.
“Xem ra vẫn cần rèn luyện một chút.” Tô Hòa nói.
Seyu Ma nữ gật đầu lia lịa.
Tề Nhạc Nhân có một linh cảm cực kỳ xấu.
“Phó bản này không sai biệt lắm sắp kết thúc rồi, mặc dù còn có rất nhiều nội dung các người chưa thăm dò hết. Như vầy đi, cho phép tôi sử dụng một chút đặc quyền nho nhỏ, thả con quái vật ở sông băng ngầm tại nơi sâu nhất viện nghiên cứu kia ra, có lẽ nó sẽ dẫn dắt cho cậu một chút.” Tô Hòa nhẹ nhàng nói.
“Chúc cậu may mắn, cậu mà chết thì sẽ mang đến cho chúng tôi không ít rắc rối đâu đó.” Seyu Ma nữ cười vũ mị nói.
Tâm trạng lúc này của Tề Nhạc Nhân đã không thể dùng từ nặng nề để hình dung nữa.
“Vậy trước tiên chúng ta làm hiệp định.” Tô Hoà búng tay một cái, một tấm da dê trống rỗng xuất hiện trên tay hắn, đặt ở trước mặt Tề Nhạc Nhân: “Ký tên đi.”
Tề Nhạc Nhân nhìn lướt qua tấm da dê, không khỏi giật mình.
Theo hiệp nghị, Tô Hòa sẽ “tìm mọi cách” giúp cậu tăng lên nửa lĩnh vực cấp, ngược lại, sau khi đến nửa lĩnh vực cấp, một khi chiếc laptop xuất hiện, cậu phải vây khốn nó trước rồi mới đưa nó cho Tô Hòa.
Chỉ cần giao laptop cho hắn, cậu không có một chút tổn hại nào.
Tề Nhạc Nhân bưng cốc hồng trà lên, muốn uống trà để che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình lúc này, nhưng lại không dám uống hết, chỉ có thể ôm nỗi hoảng sợ trong lòng.
Làm sao bây giờ? Có nên dùng [Quỷ biện luật sư] không? Tề Nhạc Nhân cúi đầu dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn về phía Tô Hòa, vẻ mặt hắn ta tự nhiên nhìn ánh mặt trời nơi xa, bình thản thưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm tấm da dê, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau lưng cậu lại ướt đẫm một tầng mồ hôi. Dưới trạng thái căng thẳng cực độ khiến nội tạng cậu rối thành một đoàn, đầu đau, dạ dày đau thậm chí cả mắt cũng đau. Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng áp lực nước của biển sâu dường như muốn nhấn chìm cậu.
“Đứa trẻ đáng thương, còn run rẩy nữa chứ, thật sự bị dọa sợ rồi.” Seyu Ma nữ thương hại nói.
Tô Hòa cười ý vị thâm trường, không nói gì.
Nếu một người đã quyết định khuất phục, người ấy sẽ không bị sợ hãi lấn át.
Cậu sợ hãi, là bởi vì chưa chịu khuất phục.
Tề Nhạc Nhân ký xuống tên của mình rồi đẩy tấm da dê đến trước mặt Tô Hòa, không dám liếc hắn cái nào.
Tô Hòa vuốt khẽ họ tên trên tờ khế ước, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm với Tề Nhạc Nhân: “Còn một điều nữa...”
“Cái gì?” Tề Nhạc Nhân trấn định hỏi. Thoạt nhìn cậu đã hoàn toàn khôi phục bình thường, tuy rằng đáy mắt vẫn còn một tia sợ hãi, nhưng so với bàn tay không ngừng run rẩy khi cầm bút ký tên vừa rồi, lúc này cậu giống như học sinh đang làm việc riêng bất chợt bị chủ nhiệm lớp điểm danh trả lời câu hỏi.
Diễn xuất không tệ, đáng tiếc vẫn chưa đủ tầm. Ma Vương khẽ mỉm cười, dưới ánh mắt khó tin của Tề Nhạc Nhân, ưu nhã xé tờ khế ước trong tay thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh vụn bị cơn gió nhẹ nhàng thổi bay, biến mất trong bầu trời quang đãng.
Lại một tờ khế ước giống như cũ đặt trước mặt Tề Nhạc Nhân.
“Tôi đã từng phạm sai lầm một lần, đối với tiểu hỗn đản từng có tiền án như cậu, cẩn thận một chút cũng không quá.” Trong con ngươi đen láy của Tô Hòa toát lên ý cười hài hước: “Hiện tại, mời ký lại một lần nữa.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.